Phượng Giá

Chương 43: Thử Tửu (4)

Edit: Chiêu

Beta: Huyên

Đại hội hoa khôi được tổ chức ở ngay tại phố Đông, giữa trung tâm phố dựng một đại đài cao hai mét, trên đài trải thảm đỏ, các thanh lâu có hoa nương dự thi đều dựng lán xung quanh, treo cao danh hiệu của mình.

Lúc Sở Đông Ly và Tạ Hi Tri tới nơi đã thấy đám đông chen chúc xô đẩy nhau, vai va vai, ngay cả chỗ đứng cũng không có. Vị trí của bọn họ cách quá xa, không thể nào nhìn thấy được người ở trên đài, chỉ thấy phía trước đen khịt toàn là đầu với chả tóc.

Tạ Hi Tri nói: "Sở Sở, đông người quá, chúng ta đành quay về vậy."

Sở Đông Ly cũng thấy bó tay, vừa định rời đi thì thấy một hạt đậu phộng bay tới trước mặt, Sở Đông Ly chuẩn xác đón lấy, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Tước đang vắt vẻo trên nóc của Phiêu Hương Lâu ngoắc tay gọi bọn họ.

Đứng trên nóc của Phiêu Hương Lâu, Sở Đông Ly phải công nhận là tầm nhìn ở chỗ này rất tốt, có thể xem rõ mồn một trò hay trên đài, quan trọng nhất là ở đây không cần phải chen lấn xô đẩy với một đám người, muốn đứng thì đứng mà muốn nằm thì nằm.

"Ngươi biết chọn chỗ xem ghê nha Khổng Tước."

Khổng Tước đắc ý, Đông Nam Phi lạnh tanh nói: "Nơi hắn chọn là ở phía dưới bên phải chúng ta."

Sở Đông Ly nhòm ngó một lượt, thấy một căn nhà nhỏ mái lợp tồi tàn*, sau một hồi nghiên cứu vẫn không chắc chắn hỏi: "Có phải cái nhà xí không đấy?"

*黑漆漆(heiqiqi=heiqq): Tối, đen tối; lạc hậu, hủ bại

Khổng Tước ho một tiếng, ý đồ lấp liếʍ: "Là phòng củi."

Đông Nam Phi không chút lưu tình vạch trần hắn: "Là nhà xí, vừa rồi Khổng Tước xác nhận rồi."

Khổng Tước dùng ánh mắt đầy ai oán nhìn Đông Nam Phi: "Nam Nam, ngươi tàn nhẫn với ta quá!"

Đông Nam Phi mặt không đổi sắc: "Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình."

Khổng Tước oán trách: "Từ lúc nào ta thành kẻ địch của ngươi chứ?"

Đông Nam Phi nói: "Lúc ngươi nhàn hạ không làm việc."

Khổng Tước: "..."

Bọn Khổng Tước chuẩn bị rất chu đáo, chẳng những mua rượu mà còn chuẩn bị cả đồ nhắm nữa.

Sở Đông Ly kéo Tạ Hi Tri ngồi xuống, rót hai chén rượu, mình nâng một chén, chén kia đưa cho Tạ Hi Tri.

Rượu là rượu Phần*, rượu vào miệng hơi cay nồng, Tạ Hi Tri uống được một ngụm thì chẳng muốn uống nữa, quay đầu lại trông thấy Sở Đông Ly đã uống cạn cả chén rượu, y nhíu mày, nâng chén rượu nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ.

(*rượu Phần: thứ rượu ngon, sản xuất ở Phần Dương, Sơn Tây, Trung Quốc)

Sở Đông Ly ngó qua mà thấy vui vẻ, hỏi y: "Ngươi không thích uống sao còn uống?"

Tạ Hi Tri đáp: "Vì Sở Sở thích uống mà, ta cảm thấy mình cũng có thể thích được."

Khổng Tước ngắt lời: "Tiểu Ly Tử thích ăn cay, chẳng lẽ ngươi cũng thích ăn cay theo hắn?"

Vừa nhắc tới món cay, vẻ mặt Tạ Hi Tri lộ vẻ khổ sở, chuyện là mới vừa nãy bị cay dọa sợ rồi.

Sở Đông Ly vỗ vai y, nói: "Ta với ngươi là hai người khác nhau, ngươi nên cởi mở hơn chút, đừng lấy ta làm chuẩn mực cho mọi thứ."

Tạ Hi Tri nhíu mày ngẫm nghĩ, hỏi: "Lẽ nào ta muốn khiến ngươi vui vẻ là sai sao?"

"Cũng không phải là sai." Nghĩ kỹ chút, Sở Đông Ly cố gắng giải thích rõ hơn, "Ý ta là, nếu ngươi muốn làm việc gì thì cứ làm, không cần phải lo rằng ta không thích mà từ bỏ không làm nữa, ngươi cũng nên có chủ kiến của riêng mình."

Tạ Hi Tri tức khắc nói: "Ta không muốn ăn ớt với củ cải, vậy có phải sau này không cần phải ăn không?"

Sở Đông Ly: "..." Hắn bắt đầu hoài nghi Tạ Hi Tri không phải bị ngốc thật mà là đang giả heo ăn thịt hổ!

Tạ Hi Tri nhanh lẹ cướp lời của Sở Đông Ly: "Sở Sở, không phải ngươi nói một số việc ta không muốn thì không cần làm sao, ta không muốn ăn ớt cay với củ cải, sau này ta cũng không cần ăn nữa rồi."

"..." Cái này có tính là hắn tự lấy đá đập vào chân mình không? Con phượng hoàng này nghe kiểu gì thế, rõ ràng hắn nói rằng có chuyện muốn làm thì cứ làm, chứ nói không muốn thì không cần làm bao giờ?

Nhìn Sở Đông Ly bó tay chịu thua, Khổng Tước vui vẻ, nhỏ giọng nói với Đông Nam Phi: "Ta nhận ra Tạ Hi Tri không hề ngốc nha."

Đông Nam Phi liếc Khổng Tước một cái, tự nhẩm trong lòng: Tạ Hi Tri đương nhiên không ngốc, chẳng qua y bị mất trí nhớ, con người có chút ngây thơ thôi. Luận thông minh, y tuyệt đối thông minh hơn Khổng Tước, nhìn đi, ngay cả Sở Đông Ly cũng lật thuyền trong mương, nếu Tạ Hi Tri ngốc thì trên đời hẳn chẳng có người nào thông minh.

"Sở Sở, uống rượu." Tạ Hi Tri niềm nở rót rượu thay Sở Đông Ly.

Sở Đông Ly ậm ừ, tự nhủ trong lòng: Ta đã thấy rõ bộ mặt thật của ngươi rồi, về sau nhất định không tha cho ngươi.

Lúc bọn họ trò chuyện, trên đài tuyển chọn hoa khôi đã bắt đầu.

Chỉ là xem được một lúc, Sở Đông Ly đã mất hứng. Ngay cả đứa thích xem náo nhiệt như Khổng Tước cũng thấy không có gì đáng xem chứ đừng nói Đông Nam Phi vốn không thích náo nhiệt, lúc này hắn đang nằm trên nóc nhà ngắm trăng soi.

Tạ Hi Tri cũng thấy nhàm chán, cơn buồn ngủ ập đến khiến y rất muốn trực tiếp nằm trên nóc nhà ngủ một giấc.

Sở Đông Ly nói: "Không thì quay về?" Trở về nhìn đám mao cầu của hắn còn thú vị hơn xem mấy vị cô nương ở đây múa may tạo dáng nhiều.

Mấy người Khổng Tước không phản đối.

Dọn dẹp rượu và thức ăn, bốn người đang chuẩn bị rời đi, trên đài đột nhiên xảy ra náo loạn.

Khổng Tước dừng bước đầu tiên, nghển cổ nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong đám đông có một người phụ nữ tự dưng vọt lên đài, nổi giận đùng đùng kéo một hoa nương áo tím ra tát vài phát.

Người xung quanh sau khi hoàn hồn đều chạy tới kéo người phụ nữ kia ra.

Khuôn mặt người phụ nữ cau có, chỉ vào vị hoa nương kia mà mắng chửi ầm lên, chung chung là đang mắng hoa nương kia câu dẫn trượng phu nhà mình.

Khổng Tước bĩu môi: "Chồng mình lăng nhăng thì đừng có mà trách cứ cô nương thanh lâu người ta."

Sở Đông Ly nhìn lên đài mấy lần, chú ý tới gương mặt người phụ nữ đánh người kia giống như có một mảng lớn ban đỏ.

"Về thôi, chẳng có cái gì đáng xem."

Vừa mới tiếp đất, Sở Đông Ly khẽ cau mày một cái không dễ phát hiện, hắn dặn Khổng Tước và Đông Nam Phi: "Hai người về trước đi."

Khổng Tước với Đông Nam Phi nhìn nhau, có phần không hiểu lắm. Khổng Tước đang định mở miệng Sở Đông Ly đã phất tay, ý bảo bọn họ mau rời đi.

"Đoàn Đoàn, ngươi về cùng bọn Khổng Tước đi."

Tạ Hi Tri không muốn nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Đông Ly đoán chừng đã xảy ra chuyện gì, cho dù trăm điều không muốn thì vẫn phải cùng hai người Khổng Tước rời đi trước.

Mấy người Tạ Hi Tri đi rồi, một mình Sở Đông Ly ghé vào một hẻm nhỏ. Hắn đứng ở giữa ngõ hẻm, nhìn qua góc tối trong ngõ, khẽ giọng: "Ra đi."

Hai người từ nơi tối tăm chậm rãi bước đến dưới ánh trăng. Bên trái là một người tóc đen buộc cao, mày rậm mắt vàng, mũi cao cằm nhọn... Người bên phải mày mỏng mắt hẹp, khóe mắt trái có vẽ một nốt ruồi hình hoa mai. Hai người này, người mắt vàng kim tên Long Dật Vân, người có nốt ruồi hình hoa mai gọi là Long Tuyền. Hai người dường như đều đang đợi Sở Đông Ly mở miệng, mà tính kiên nhẫn của Sở Đông Ly lại rất tốt, nhìn bọn họ cũng không nói lấy một lời.

Long Dật Vân ho một tiếng, mở miệng: "Tứ đệ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ*?"

(*Nguyên bản là "biệt lai vô dạng")

Sở Đông Ly đáp: "Vẫn tốt, trước khi gặp ngươi."

Long Dật Vân sa sầm mặt mày.

Long Tuyền cười gằn: "Đây là thái độ của ngươi đối với huynh trưởng?"

Sở Đông Ly nói: "Ta không có huynh trưởng, cũng không muốn tùy tiện nhận người khác làm huynh trưởng."

Long Tuyền đen mặt.

Long Dật Vân nói: "Sao đệ lại ở đây?"

Sở Đông Ly đáp lời: "Nơi này non xanh nước biếc, ta ở đây dưỡng lão, sao nào, chẳng lẽ cần ngươi phê chuẩn? Mảnh đất này cũng không phải do Long tộc các ngươi cai quản."

Long Tuyền đột ngột ra tay. Cả người Sở Đông Ly tựa như con diều giấy tung bay theo gió, né tránh công kích của Long Tuyền.

Long Tuyền từng bước ép sát, còn muốn tiếp tục đánh, Long Dật Vân ngăn gã lại, lắc đầu, hắn biết rõ, ra tay với Sở Đông Ly đối với bọn họ chẳng chiếm được lợi lộc gì.

Sở Đông Ly lạnh nhạt nói: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chọc giận ta đối với các ngươi chẳng có ích gì."

Long Dật Vân nói: "Tứ đệ không cần lo lắng, chúng ta chỉ là đi ngang qua, cảm giác được đệ ở gần đây cho nên đến nhìn xem mà thôi."

Sở Đông Ly đáp: "Ta tốt lắm, trong thời gian ngắn không chết được, nếu như không có chuyện gì, ta đi đây, nơi này nhiều muỗi, da dẻ ta không đủ dày, chịu không nổi."

Nói xong cũng không thèm nhìn tới hai người Long Dật Vân, xoay người rời đi.

Long Tuyền giận dữ: "Nó đây là cái thái độ gì chứ?"

Long Dật Vân nói: "Đệ so đo với nó làm gì, đệ cũng đâu phải không biết nó trước nay đều không có phép tắc như vậy."

Long Tuyền hừ một tiếng: "Không giáo dưỡng chính là không giáo dưỡng, chả trách phụ vương không thích hắn."

Long Dật Vân khuyên gã: "Được rồi, làm chính sự quan trọng hơn, hơn nữa phụ vương không thích nó là chuyện tốt, bằng không với bản lĩnh của nó, nếu nó muốn cướp chức Long Vương, chỉ sợ chúng ta ai cũng không tranh được với nó."

Long Tuyền khinh thường: "Huyết thống của nó không thuần khiết, cho dù cướp được chức Long Vương cũng khó mà phục chúng."

Đôi mắt Long Dật Vân chợt lóe lên, không trả lời, vị Tứ đệ này tuy rằng huyết mạch không thuần khiết nhưng bản lĩnh của hắn lại cường đại khiến người ta run sợ, bọn họ ghét bỏ hắn nhưng đồng thời cũng hi vọng có được sự trợ giúp của hắn, bọn họ đều hiểu rõ, có Sở Đông Ly trợ giúp tương đương với việc giành được ngôi vị Long Vương... Có thể, xong xuôi sự vụ lần này, hắn sẽ tìm gặp bàn chuyện với Sở Đông Ly.

Chương 44