*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu không thích anh…”
***
Mười phút sau, nhà họ Cố lấy ấm tử sa chuyên dụng để đãi khách ra, Cố Nghi Lạc ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha nhìn chằm chằm cây thông nghênh khách (*) trên cái chén, cả người vẫn ngơ ngác.
(*) Cây thông nghênh khách (迎客松): Cảnh quan mang tính biểu tượng của khu du lịch núi Hoàng Sơn, tỉnh An Huy. Cây thông này có niên đại 1300 năm tuổi, mọc trên vách đá ở độ cao 1680m. Năm 2010, cây thông nghênh khách của Hoàng Sơn được Cục Di tích Văn hóa tỉnh An Huy chọn là di tích văn hóa sống đầu tiên của Trung Quốc, được bảo vệ cấp quốc gia và được đưa và danh sách Di sản Văn hóa Thế giới. (theo baike và tourhot24h)Nghĩ lại vừa rồi đi trong hành lang, người phụ nữ trung niên hòa ái dễ gần tự giới thiệu là mẹ của Lương Đống, Cố Nghi Lạc hoảng hốt sợ hãi, nghĩ bụng chẳng lẽ câu tiếp theo là “Cho cậu năm trăm vạn, rời khỏi con của tôi”? Thế bầu không khí sui gia đến chơi nâng trà chúc mừng thế này là thế nào?
“Lạc Lạc nhà mình ấy à, dáng vẻ cũng tạm được, cũng biết chơi vài bản nhạc góp vui, còn những cái khác đều không được.” Quản Mộng Thanh bắt đầu quá trình tâng bốc, “Không giống Tiểu Lương nhà cậu, tốt nghiệp trường danh giá, chắc chắn tương lai có tiền đồ.”
Mẹ Lương Đống hớp ngụm trà: “Đâu có, chưa tốt nghiệp mà, tương lai thế nào vẫn chưa biết. Nào giống Tiểu Cố nhà cậu, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của cậu, diện mạo đẹp đẽ chưa nói, tính tình cũng tươi vui, bảo sao Tiểu Đống nhà mình chết mê chết mệt.”
“Nghe cậu nói kìa, lúc học cấp ba, cậu là hoa khôi lớp chúng ta đấy nhé, có ai gặp mà không khen một câu mỹ nữ không? Có người mẹ xinh đẹp như cậu, chắc chắn Tiểu Lương cũng là một chàng trai khôi ngô.”
“Sao mình lại nhớ lúc học cấp ba, có khá nhiều người theo đuổi cậu nhỉ? Ngày nào tớ cũng nhận thư tình giùm cậu, quả thật là mẹ nào con nấy, trông Tiểu Cố như thế này, thực sự ấn tượng khảm sâu vào tâm trí mình.”
“Cậu không biết đấy chứ, năm đó mình thấy ánh mắt của đám nam sinh nhìn cậu là nổi giận, hận không thể nhốt cậu trong nhà không cho đám đó nhìn.”
“Mình cũng vậy, hầu hết thư tình gửi cho cậu đều bị mình ném vào thùng rác, còn hận mình không phải nam sinh, không thể theo đuổi cậu.”
…
Cố Nghi Lạc và ba ruột Cố Đông cứ lẳng lặng nghe hai vị mỹ nữ “show ân ái” như thế, một bình trà trong ngọt lịm có đắng ngắt
đều chui tất vào bụng hai người.
Mẹ của Lương Đống không giống với tưởng tượng của Cố Nghi Lạc cho lắm, tuy cách ăn mặc là phu nhân quyền quý, nhưng rất dễ gần, giữ bà ở lại ăn cơm rau dưa là bà hào phóng tự nhiên ngồi xuống, vừa ăn món bình dân vừa khen tay nghề của Quản Mộng Thanh, nói Cố Đông cưới được bà thật sự là có phúc lớn.
“Năm đó cậu phải gả đến thành phố S, mình khóc ở nhà một đêm, nghĩ thầm gã đàn ông dám bắt cóc Thanh Thanh của mình kia, một ngày nào đó phải để hắn nợ máu trả bằng máu.”
Lời này vừa nói ra, thình lình cái tay đang hạ đũa của Cố Đông run lên một cái, Quản Mộng Thanh cười đến nỗi ngửa tới ngửa lui.
“Có điều sau này mình đã suy nghĩ thông suốt, cậu cam tâm tình nguyện gả đi, vậy sống hạnh phúc là được rồi.” Mẹ Lương mỉm cười nhìn về phía Cố Nghi Lạc, “Huống chi, bây giờ tụi nhỏ cũng liên lạc với nhau, âu cũng là một loại duyên phận đúng không?”
Ăn xong dọn dẹp bát đũa, Cố Nghi Lạc đứng dậy muốn vào phòng bếp cùng, bị Quản Mộng Thanh gọi lại.
“Phòng bếp nhỏ, mẹ với ba con đứng đã chật lắm rồi.” Quản Mộng Thanh ra hiệu cho cậu ngồi xuống, “Hoa quả sẽ có ngay, nói chuyện với dì Phùng của con đi.”
Cố Nghi Lạc đành phải ngồi xuống, căng thẳng đến độ mông dán vào mặt ghế cũng căng cứng.
Dì ấy sẽ nói gì với mình?
Theo tình thế song phương hòa hợp thế này, cho chi phiếu gì gì là chuyện không thể nào, chẳng lẽ là nghe nói mình mâu thuẫn với Liang, nên tới khuyên giải?
Chuyện này xét thế nào cũng giống mình ức hϊếp con trai của dì, đừng bảo là tới đây tìm mình tính sổ nhá?
Cố Nghi Lạc bồn chồn trong lòng, hoàn mỹ kế thừa tật run tay của ông ba Cố Đông, lúc châm trà cho mẹ Lương còn vô ý làm rớt vài giọt ra bàn.
Mẹ Lương hỏi: “Tiểu Cố, có phải con sợ dì không?”
Cố Nghi Lạc đáp vội: “Không ạ, ai mà sợ tỷ tỷ xinh đẹp được ạ?”
Mẹ Lương cười, khen cậu ngọt miệng, sau đó thở dài, nói: “Tiểu Đống nhà dì, nếu biết ăn nói bằng một nửa con, thì cũng không đến nỗi…”
Nửa câu sau Cố Nghi Lạc vểnh tai lên cũng không nghe rõ.
“Hầy, nói những thứ này làm gì.” Mẹ Lương xốc lại tinh thần, vòng lại chủ đề, “Lần này dì đến thành phố S làm ít chuyện, nên tiện thể thay Lương Đống tới thăm con một lát, con đừng áp lực.”
Cố Nghi Lạc chớp chớp mắt: “Thay Lương Đống… thăm con?”
“Nói đúng hơn, là mượn danh nghĩa của nó.” Trên gương mặt mẹ Lương lại nở nụ cười, “Thật ra là dì muốn tới nhìn thử, cậu bé có thể khiến đứa con trai từ nhỏ vô dục vô cầu của dì nóng ruột nóng gan, hận không thể giấu nhẹm ở nhà như bảo bối, rốt cuộc tốt đẹp đến nhường nào.”
Được Quản Mộng Thanh giữ lại, mẹ Lương quyết định ngủ lại một đêm.
Khuê mật gặp nhau sẽ có rất nhiều chuyện muốn thủ thỉ tâm sự, Cố Đông chủ động nhường giường, ôm chăn nệm vào phòng Cố Nghi Lạc, hai ba con chen chúc qua một đêm.
Có lẽ do quá lâu không ngủ cùng người khác, cả đêm này Cố Nghi Lạc lật qua lật lại, làm cách nào cũng không ngủ được.
Cậu dùng điện thoại lên diễn đàn, nghĩ cư dân mạng A Đông từng nói người bạn ấy thích không thích bạn ấy, bèn gửi một tin nhắn qua ——
A Đông, bạn cảm thấy, đồng ý ở bên nhau có tương đương với thích nhau không? Hay nói cách khác, giữa hai người yêu nhau, xác định “thích” ra sao, thật sự quan trọng như vậy à?
Cố Nghi Lạc tự nhận mình là người tầm thường, yêu thích của Liang với cậu mới là thẳng thắn nhất, thuần túy nhất.
Nên cậu lại khϊếp đảm, rụt râu lại lùi vào trong vỏ, không dám xác định mình có năng lực đáp lại tình cảm yêu thích độc nhất vô nhị này hay không.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi Lạc mang theo hai quầng thâm mắt tới trường học, khiến Bành Châu giật nảy.
“Đã thi xong hết rồi còn mệt mỏi thế luôn? Tối qua gọi video với người yêu rồi làm chuyện không thích hợp với thiếu nhi đúng không?”
“Hai cậu hết đứa này đến đứa khác, trong đầu không thể nghĩ tới chút hình ảnh xanh mát đàng hoàng nào à?” Cố Nghi Lạc ngáp một cái, “Hôm qua tớ ngủ với ba, ổng ngủ ngáy, tớ không ngủ được.”
“Ò.” Bành Châu gật đầu, “Tớ cũng không ngủ được, hơi sốt, lát nữa lấy bảng điểm xong tớ lên phòng y tế truyền nước.”
Đúng lúc Cố Nghi Lạc hắt hơi một cái, ngạt giọng: “Tớ cũng chưa khỏi cảm cúm, đi cùng với cậu luôn.”
Tham gia buổi lễ tổng kết học kỳ xong, Cố Nghi Lạc bị thầy Tôn gọi vào văn phòng, sau khi nghe răn dạy thời gian chỉ còn chưa đầy ba tháng là đến cuộc tranh tài, ngày nghỉ cũng không được phép lười biếng, cậu hoa mắt chóng mặt đi ra, cùng với Bành Châu dắt díu nhau lên phòng y tế.
Thể chất của Cố Nghi Lạc không kém lắm, cảm cúm tới nhanh đi cũng nhanh, uống thuốc là khỏi, chích thêm một mũi chỉ là để thúc đẩy hiệu quả của quá trình trị bệnh.
Bành Châu thì khác, kim tiêm thọc vào tay là tiến vào trạng thái như ông cụ sắp chết ngồi trên ghế truyền dịch, than thở, như thể thời gian không còn nhiều.
Cậu chàng nói với Cố Nghi Lạc: “Nghỉ đông này tớ không định về nhà.”
Cố Nghi Lạc ôm điện thoại lướt diễn đàn, bớt thời gian hỏi: “Vì sao?”
“Tưởng Du cũng không về.”
Cố Nghi Lạc quay phắt đầu sang nhìn Bành Châu: “Không phải hai cậu rạn nứt rồi à?”
Bành Châu lại thở dài: “Còn chưa bắt đầu, sao có thể dùng từ “rạn nứt”?”
“Cậu nghĩ kỹ rồi à?” Cố Nghi Lạc thử hỏi dò, “Dự định theo cậu ta thật?”
“Tớ là 1.” Bành Châu cường điệu.
“Tớ chỉ nhớ cậu là thẳng nam.” Cố Nghi Lạc cảm thấy thế giới này thật kỳ bí khôn lường, “Cậu làm bài test trắc nghiệm gì kia, không phải kết quả là trăm phần trăm là thẳng nam sắt đá à?”
Bành Châu đau thương tột cùng: “Đó là kết quả do tớ chọn đáp án ngược lại.”
Cố Nghi Lạc: … Đường đường một thẳng nam nói cong là cong.
“Vậy cậu cũng đừng vội tiếp cận Tưởng Du, đợi đến khi suy nghĩ rõ ràng đã.” Cố Nghi Lạc khuyên nhủ, “Tưởng Du trông thì không tim không phổi, thật ra rất dễ tổn thương.”
“Thì một mình tớ nghĩ không ra, nên mới muốn tiếp cận cậu ấy mà. Trước tiên cùng cậu ấy thử chút thôi, dù sao ai cũng không thiệt thòi…”
Nghe thấy hai chữ “thử chút”, Cố Nghi Lạc chợt nhớ đến ngày ấy, cậu cũng nói với Liang như vậy.
Vậy chúng ta thử chút đi.
Thử một chút không phải là thích, càng giống như đang nói: Tui tiếp cận anh, rồi sẽ thử thích anh.
Một mối quan hệ được triển khai như thế không hề công bằng với Liang, hèn chi anh ấy cho rằng mình không thích anh ấy.
Còn chưa đến ba giờ chiều, Cố Nghi Lạc đã ấn mở wechat sẵn sàng.
Cậu đã nghĩ kỹ, trước khi Morning Call, nên cảm ơn Liang sắp xếp xe đưa đón cậu cái đã.
Tuy cậu là dân nghèo, có tài xế chuyên dụng thì hơi thái quá, nhưng mấy ngày nay, có xe đưa đón nên cảm giác an toàn tăng gấp bội, ảnh hưởng của chuyện kia đối với cậu cũng suy giảm kha khá. Cố Nghi Lạc quyết định mượn đề tài này để nói chuyện, mong Liang không ngại trả lời.
Cậu thầm động viên bản thân —— Anh cứ việc lạnh lẽo, kể cả là núi băng, em cũng sẽ dùng ngọn lửa nhiệt tình hòa tan anh!
15 giờ đúng, Cố Nghi Lạc nhiệt tình như lửa gửi tin nhắn chào buổi sáng thành công.
Đằng đẵng 5 phút, không thấy trả lời.
Cho rằng đối phương chưa nhận được, Cố Nghi Lạc lại gửi thêm cái nữa, vẫn không thấy động tĩnh.
Cố Nghi Lạc luống cuống, như người bố chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước cửa phòng sinh đẻ đợi vợ con, suýt chút nữa không chờ nổi gọi thoại qua.
15 giờ 13 phút, cuối cùng cũng nhận được hồi âm.
Liang:
【 Cảm ơn. 】
Cố Nghi Lạc lại hóa thân thành nông dân gặp mưa rào sau
nắng hạn lâu ngày, gõ chữ như bay.
Today Nghi Phát Sáng:
【 Đừng khách khí [/tim] 】
Liang:
【 Có điều hôm nay anh xin nghỉ, không tới phòng thí nghiệm. 】
Today Nghi Phát Sáng:【
?? Sao vậy?】
Liang:
【 Bị sốt. 】
Thế là 15 giờ 15 phút, Bành Châu đang suy yếu xiêu vẹo truyền dịch trên ghế, bị tiếng động Cố Nghi Lạc cầm ba lô lên xông ra ngoài làm giật mình tỉnh lại.
Cậu chàng ngóc cổ lên: “Lạc ca cậu làm gì đó?”
Cố Nghi Lạc còn không thèm quay đầu lại: “Bạn trai bị ốm, đi chăm anh ấy.”
Bành Châu tủi thân: “Tớ cũng ốm mà.”
Cố Nghi Lạc vèo cái đã ra đến cửa, quay đầu lại quăng xuống một câu: “Cậu có thể so sánh với anh ấy chắc?”
Sau đó lách mình ra ngoài, ruỳnh cái sập cửa lại.
Lại bị âm thanh sập cửa dọa giật bắn – Bành Châu: TAT
Đã nói lo lắng quá sẽ bị loạn, Cố Nghi Lạc vọt một hơi ra đến xe, lúc chỉ đường mới phản ứng lại được, Liang không ở trong thành phố S trong nước, mà ở thành phố L nước Y.
Cậu đành bảo chú Lý lái về nhà, ôm điện thoại đấu tranh giây lát, ấn nút gọi video.
Phía bên kia cũng lưỡng lự giây lát, nghe máy.
Cố Nghi Lạc như làm trộm làm cướp, ti hí mắt dòm màn hình: “Em không yên tâm, nên xem anh thế nào.”
Hình như Liang nằm trên giường, camera rung lắc một lát mới nhắm trúng mặt, Cố Nghi Lạc nhắm chặt hai mắt ngay tắp lự, trong lòng niệm “Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe sắc tức thị không không tức thị sắc”.
Tiếc là tai không có cửa, thanh âm khàn khàn do bị ốm của Liang vẫn rót vào trong tai.
“Anh không sao.” Anh nói, “Ngủ một giấc là khỏi.”
Cố Nghi Lạc vẹo cổ đối diện với màn hình với một tư thế vặn vẹo, một lần nữa lặng lẽ nhấc mí mắt lên một đường nhỏ.
Khuôn mặt còn buồn ngủ của Liang tựa thiên sứ rơi vào võng mạc Cố Nghi Lạc, như bắn tỉa đánh lén (*), có thể dùng ba cụm vững vàng chuẩn xác hung ác để hình dung.
(*) Nguyên văn –
取向狙击
(Hán Việt: Thủ hướng thư kích, Google dịch: Bắn tỉa định hướng =]]]), đây là một cụm từ mạng được sử dụng để mô tả ai đó hoặc một cái gì đó hoàn toàn là “hình mẫu lý tưởng” của bạn, bạn bị tập kích như bị trúng một phát bắn tỉa. Theo baike, cụm từ này bắt nguồn từ bài My type (IKON), khi dịch sang tiếng Trung, câu hát mở đầu – Em là hình mẫu lý tưởng của anh (너는내취향저격) được dịch thành
你狙击我的取向
– Anh đánh lén (bắn tỉa) định hướng của em =]]]]]
Đương nhiên, cậu cũng chú ý đến nét tiều tụy khó nén giữa đôi lông mày của Liang.
Kéo khăn quàng cổ cao hết mức có thể, cọng len chọt vào lỗ mũi, Cố Nghi Lạc chậm rì rì sát lại gần micro: “Uống thuốc chưa?”
Chợt thấy lời này như đang mắng người, cũng may lão cán bộ Liang không hiểu cách dùng ngôn ngữ mạng, nên ngoan ngoãn trả lời: “Uống rồi.”
“Vậy tại sao vẫn uể oải thế anh?” Cố Nghi Lạc quên mất từng nghe ở đâu đó nói rằng, thuốc ở nước ngoài không dễ mua cho lắm, không khỏi lo lắng, “Thuốc gì vậy, dùng để hạ sốt à?”
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng sột sột soạt soạt, mặt Liang rời khỏi ống kính một lát, khi quay lại, trước mặt có thêm mấy hộp thuốc bên trên toàn chữ tiếng Anh.
“Phenylephrine, Guaifenesin, Paracetamol...” Anh đọc lên mấy từ đơn ở bên ngoài vỏ hộp, nói: “Dùng để hạ sốt, giảm ho khan và đau đầu.”
Cố Nghi Lạc nào nghe hiểu, nghĩ Liang cũng không cần thiết phải lấy hộp thuốc giả để lừa cậu, bèn gật gật đầu: “Ò ò, vậy là tốt rồi.”
Liang đặt thuốc về chỗ cũ, lại nằm xuống giường, tiếp tục dùng mặt gϊếŧ người.
Cố Nghi Lạc như ngồi trên bàn chông, nhìn cũng không được mà không nhìn cũng không được, tự dưng nhớ tới một câu hát —— Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh (*).
(*) Câu hát mở đầu ca khúc Đột nhiên rất nhớ em (Ngũ Nguyệt Thiên).
May mắn nói chuyện một mình cũng là một trong những điểm mạnh của Cố Nghi Lạc, cậu vẫn ôm đàn tì bà che nửa khuôn mặt (*) để đối diện với camera, hắng giọng nói: “Tốt quá, hôm nay không phải tới phòng thí nghiệm.”
(*) Ôm tì bà che nửa khuôn mặt: Ở đây chỉ sự ngượng ngùng e ấp.
Nói xong mới phát hiện, đối với người ham học mà nói, mấy lời này gần như là một loại đả kích, chỉ có cậu mới cảm thấy tốt quá, có thể tranh thủ trò chuyện với người thương.
Thế là cậu vội thay đổi chủ đề: “Trước đó em đã nói bận rộn đến mấy cũng không được vắt kiệt thời gian nghỉ ngơi, đó anh xem, thân thể không chịu nổi nữa rồi kìa?”
Chính cậu cũng không nhận thức được giọng điệu này rất giống một người cha già, có điều hình như Lương Đống cũng không nhận ra, thản nhiên thừa nhận: “Ừ, đợi khỏi bệnh, sẽ đi leo núi.”
Cố Nghi Lạc vội vã ngăn cản: “Đừng đừng đừng, bệnh nặng mới khỏi tuyệt đối không được vận động mạnh, chi bằng thời gian này nằm nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Trông thấy Liang trong màn hình hơi có vẻ cô đơn, Cố Nghi Lạc lại không đành lòng: “Nghỉ ngơi thêm mấy ngày lại tập luyện mà, cũng đâu phải sau này không cho anh trèo nữa.”
Lương Đống trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra em cũng rất thích tập thể thao, trước kia còn ở trong đội bóng rổ của trường học, cái này đã nói với anh rồi ha?”
“Ừ, đã nói.”
“Anh xem hai ta có nhiều sở thích chung như vậy,” Giọng Cố Nghi Lạc càng lúc càng nhỏ, “Hợp nhau biết bao…”
Lương Đống không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì không có gì.”
Nghĩ lại trước kia là mình nói “Hai chúng ta không hợp nhau”, Cố Nghi Lạc cào cào hai gò má hơi nóng lên, cảm thấy mặt rất đau.
Không ai nhắc lại mâu thuẫn hôm đó, không biết chủ đề chạy kiểu gì đã đến việc ăn mặc.
Lương Đống hỏi: “Mặc nhiều như thế, trong xe không mở điều hòa à?”
Cố Nghi Lạc xấu hổ không muốn lộ mặt ra nên lắc đầu: “Không phải đâu, trong xe rất ấm, chỉ là em… ngại phiền nên không muốn cởi ra.”
“Ừ.”
Cố Nghi Lạc cũng có chuyện tò mò: “Sao hôm nay anh không đeo kính?”
“Lúc bình thường cũng không đeo.” Lương Đống đáp, “Cận không nặng, có thể nhìn rõ em.”
Cố Nghi Lạc ước gì anh không nhìn thấy mình, vô thức lùi về sau.
Lương Đống cũng phối hợp với cậu, đưa điện thoại lại gần, nên đột nhiên nửa gương mặt phóng to trong màn hình.
Hô hấp của Cố Nghi Lạc cũng ngừng lại trong phút chốc.
Vì không đeo kính, nên ánh mắt của Liang hơi tan rã, tầm mắt không có tiêu cự, con ngươi mơ màng. Lông mi đen dày kéo dài đuôi mắt của anh ra, trong thoáng chốc, Cố Nghi Lạc tưởng như đây là một mảng trời đêm sâu thẳm, chầm chậm chảy trôi.
Mà Cố Nghi Lạc, muốn làm vì sao duy nhất ở trong đó.
Bản thảo đã gõ sẵn ở trong đầu không cần dùng đến, nhịp tim ình ình trong l*иg ngực đã thay thế tất cả.
Cố Nghi Lạc mở to mắt, đọ mắt với Liang, há miệng ra chính là lời đả kích không có bất kỳ uy hϊếp gì: “Anh ngốc thật đấy.”
Liang mê man chớp mắt.
Cố Nghi Lạc thắng.
Thắng cũng không vui lắm, thậm chí có chút rối như tơ vò, dù gì cũng phải trả giá lớn, là một trái tim đang nhảy nhót tưng bừng.
Xe sắp tới đích, Cố Nghi Lạc không thể không tuyên bố một lời mà đối với cậu hơi khó mở miệng, nhưng không thể không nói.
“Nếu không thích anh…” Trong hỗn tạp những nỗi lo lắng, bất an, cùng chút xíu ấm ức khó tả, cậu lầu bầu, “Thì ai thèm yêu đương với anh chứ?”
Hết chương 21.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú Lý bật kỹ năng tàng hình
: [/ mỉm cười]