Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 72: (Hoàn)

Edit: Lệ Diệp.

Nhan Niệm Niệm ngủ hai giấc, máy bay mới tới mục đích, xuống máy bay có xe tới đón, lại lái xe nửa giờ, tới nơi dừng chân rồi.

"A a a a ——" Mạnh Hiểu Viên kéo rương hành lý liền hướng bờ biển chạy, Kim Nhai cũng vừa kêu lại nhảy.

Nhan Niệm Niệm vừa thấy liền thích, không hổ là thánh địa nghỉ phép, bãi cát sạch sẽ như tuyết trắng, nước biển xanh lam trong suốt, nhà gỗ nhỏ một tòa lại một tòa thưa thớt mà đặt ở trên mặt nước, dường như cô có thể tưởng tượng, buổi tối nghe tiếng sóng đi vào giấc ngủ thích ý như thế nào.

Nhà gỗ nhỏ phần lớn là hai gian phòng ngủ, Nhan Niệm Niệm nghĩ bọn họ có sáu người, cô Mạnh Hiểu Viên có thể ở một gian phòng ngủ, hơn nữa bốn nam sinh, hai cái nhà gỗ nhỏ là đủ rồi, còn có bốn người bảo tiêu cũng ngồi máy bay tới đây, ở một cái nhà gỗ khác.

Không nghĩ tới Giang Lẫm không đồng ý, anh phải cùng Nhan Niệm Niệm đơn độc ở một cái nhà gỗ, trong phòng không cần những người khác. Anh ôm Nhan Niệm Niệm, thấp giọng ở bên tai cô nhắc mãi: "Cho tới bây giờ chúng ta đều là ở chung, ở biệt thự nhỏ như thế nào, tới nơi này rồi cũng làm như thế mà ở."

Gia hỏa này! Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà liếc mắt nhìn anh một cái, lại không đành lòng để anh không thoải mái, đành phải xin lỗi mà nhìn Mạnh Hiểu Viên, "Bánh trôi nhỏ, mình cậu ở một cái phòng ngủ được không?"

Mạnh Hiểu Viên cũng không dám chọc lão đại, tuy rằng một năm lớp 12 anh rất thành thật, thế nhưng trước đó là bá chủ một phương của trường, vội vàng gật gật đầu, "Không thành vấn đề, có thể tự mình ở một phòng đương nhiên tốt hơn!"

Vốn là Giang Lẫm đặt nhiều hơn mấy cái nhà gỗ trước, hiện tại anh và Nhan Niệm Niệm một chỗ, còn trống bốn năm cái nhà gỗ, một người một chỗ đều đủ rồi. Bốn bảo tiêu thấy bọn họ chọn xong, liền chia làm hai nơi ở lại, đem vài người bảo hộ ở bên trong.

Đem hành lý cất kỹ, vài người liền chạy tới trên bờ cát, mọi người đều thay quần đùi cùng áo sơ mi, Kim Nhai còn thay một cái áo có hoa ở trên, là cậu ta cố ý mua từ trên mạng, dùng để mặc ở bờ biển, kết quả tới rồi vừa thấy, loại áo tiêu tốn này ở gần đây cũng có bán.

Nghỉ hè còn chưa kết thúc, khách du lịch ở đây rất nhiều, không ít đều là người trẻ tuổi.

Vài người ở trên bờ cát chơi không đến nửa giờ, liền có hai ba người con gái tới bắt chuyện với Giang Lẫm, còn đều là nữ sinh tóc vàng mắt xanh xinh đẹp.

Kim Nhai không phục mà gọi vào: "Dựa vào cái gì nha, mọi người mặc giống nhau, bọn họ làm sao lại quyết định anh Quang —— không phải, làm sao cũng chỉ đến gần anh Lẫm? Lại nói, anh Lẫm cũng có chủ, tớ còn chưa có đâu!"

Giang Lẫm đắc ý mà nhướng nhướng chân mày, "Đây là mị lực cá nhân, không có biện pháp, cho dù anh đây có mặc cái áo sơ mi bị rách, cũng là ánh sáng lấp lánh nhất."

Khóe miệng Mạnh Hiểu Viên giật giật, kéo cánh tay Nhan Niệm Niệm, "Từ khi cậu hát bài《 ánh sáng 》trên buổi biểu diễn, bọn họ liền ánh sáng tới ánh sáng đi, nhưng mà, bài hát《 ánh sáng 》kia thật sự dễ nghe, Niệm Niệm, lần sau đi KTV, cậu lại hát một lần nữa đi, tớ muốn nghe bản hiện trường."

Ca đơn ở KTV khẳng định còn chưa thu nhận sử dụng này bài hát, nhưng mà cho dù Nhan Niệm Niệm hát chay cũng không thành vấn đề, cười gật đầu ứng.

Bài hát không phải là bài mà cô có sẵn, mà là bài hát mới chị Từ nói muốn tổ chức sau buổi biểu diễn, có thể nói là cố ý hát tặng cho Giang Lẫm.

Nhưng mà, đối với "Ánh sáng", người nghe khác nhau liền có lý giải khác biệt.

Có người cảm thấy đây là nói người mình yêu, có người cảm thấy đây là người quan trọng nhất sinh mệnh, càng nhiều người nghe cảm thấy chỉ là gặp được quý nhân trước thời khắc gian nan.

Dưới Weibo của Nhan Niệm Niệm, có rất nhiều người nhắn lại, nói cô chính là ánh sáng của mình, là cô cung cấp phương thuốc, làm bản thân họ từ một con quái vật ai ai cũng ghét bỏ căm ghét, khôi phục thành một người bình thường, Nhan Niệm Niệm chính là ánh sáng duy nhất cắt qua mây đen mang mình đi ra khỏi bóng tối kia.

Nhan Niệm Niệm rất sung sướиɠ vì phương thuốc có thể giúp được người khác, người bị bỏng có bao nhiêu khó chịu cô là người đã được thử nghiệm rõ, ngay cả Giang Lẫm người cường đại như vậy cũng sẽ bởi vì vết thương trên mặt mà tự ti đến không dám biểu lộ cảm xúc, huống chi là mọi người.

Cũng may, cuối cùng Giang Lâm tốt lên, vết thương trên mặt một chút cũng không nhìn ra, làn da trắng nõn, mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, tuấn mỹ đến tựa như thiên thần.

Chính là...... Đẹp đến có chút quá phận, trêu hoa ghẹo nguyệt.

Mắt thấy lại có hai người cô gái đi tới, Nhan Niệm Niệm đi về phía trước một bước, chắn trước mặt Giang Lẫm, "Chị gái nhỏ, anh ấy có bạn gái."

Hai cô gái kia sửng sốt một chút, nhìn kỹ Giang Lẫm, "Nha...... Anh ấy chính là A Lẫm đi du lịch sau tốt nghiệp với Niệm Niệm!"

Nhan Niệm Niệm sửng sốt, sự việc có chút không giống với suy nghĩ của cô.

Một cô gái đã giơ ảnh chụp trong tay lên, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Nhan Niệm Niệm, "Cái kia, có thể giúp mình ký tên được không? Mình thật sự rất thích cậu!"

Trên ảnh chụp là ảnh Nhan Niệm Niệm tự chụp đã từng đặt ở trên Weibo, Nhan lúc này Niệm Niệm mới phản ứng lại, đây là fans cô.

Giang Lẫm ở sau lưng cô thấp thấp mà nở nụ cười.

Nhan Niệm Niệm có chút đỏ mặt, vội vàng tiếp nhận ảnh chụp, muốn ký tên mới nhớ tới bản thân căn bản không mang bút.

Một cô gái khác nhanh chóng mà đưa qua một cái bút.

Nhan Niệm Niệm ký tên ở sau lưng ảnh chụp, hai cô gái rụt rè nói cảm ơn mà nhận lấy rồi rời đi, đi ra ngoài không vài bước liền nhảy dựng lên, "A a a a a —— tớ thấy Niệm Niệm! Niệm Niệm sống sờ sờ!"

"Bản thân Niệm Niệm so với ảnh chụp càng đẹp mắt hơn! Trời ạ, tớ cách nữ thần gần như vậy!"

"A a a, Niệm Niệm ký tên cho tớ!"

"Đây là bút Niệm Niệm từng cầm!"

Hai người vừa nhảy lại cười, hơn nửa ngày mới quay đầu lại nhìn thoáng qua Nhan Niệm Niệm, ý thức được bản thân thất thố, vừa ngượng ngùng lại hưng phấn, vội vàng mà nắm tay chạy đi.

Giang Lẫm nặng nề mà thở dài, "Ai, về sau anh không chỉ phải phòng bị nam sinh, ngay cả nữ sinh cũng phải phòng bị, Nhan Nhan nhà anh thật đúng là người gặp người thích."

Nhan Nhan nhà anh? Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhỏ, nhấp môi cười.

Giang Lẫm nắm tay cô, bồi cô nhặt vỏ sò, hai người đều để chân trần, nước biển một đợt một đợt tràn qua mu bàn chân, ôn nhu lại bình tĩnh.

Từ nhà gỗ nhỏ đi không xa chính là nhà ăn lớn, vài người ở trên máy bay cũng chưa ăn, sớm liền đến nhà ăn ăn cơm chiều.

Vài người gọi không ít hải sản, trong khoảng thời gian này Nhan Niệm Niệm trải qua dì Tiết điều trị, khẩu vị đã tốt hơn rất nhiều, trước kia không dám buông ra ăn hải sản cũng ăn đủ.

Giang Lẫm nhìn cô ăn đến vui vẻ, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, hai má phình phình, khẽ động khẽ động giống con hamster nhỏ tham ăn, cười xoa xoa khóe miệng dính nước canh cho cô.

Bồi bàn lại đưa lên một mâm tôm hùm thứ thân, "Đây là hai vị tiên sinh bên kia gọi, đưa cho vị tiểu thư đáng yêu xinh đẹp này."

Nhan Niệm Niệm quay đầu nhìn thoáng qua, ngồi bên cạnh là hai nam sinh, thoạt nhìn hẳn là sinh viên, cười tay nhấc chén rượu về phía cô.

Cũng không biết có phải fans của mình hay không, Nhan Niệm Niệm cũng cười gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn.

Giang Lẫm có chút không cao hứng, tiểu nha đầu muốn ăn cái gì, còn cần đến người khác tới đưa? Nhưng mà nhìn tiểu nha đầu cao hứng, anh cũng không nói cái gì. Trong lòng cảm giác nguy cơ lại càng ngày càng đậm.

Trước kia ở trường học không cảm thấy, rốt cuộc trong lòng mọi người đều biết rõ ràng quan hệ của anh và tiểu nha đầu, cũng không ai dám cùng anh đoạt người.

Tới bên ngoài rồi, anh mới phát hiện tiểu nha đầu được hoan nghênh cỡ nào, trừ bỏ fans, ngày thường tiểu nha đầu vốn đã đẹp mắt, tựa như hai người đưa tôm hùm thứ thân kia nói, xinh đẹp lại đáng yêu.

Cũng không biết đi đại học, sẽ có bao nhiêu người theo đuổi cô?

Cố tình anh và cô lại không đậu cùng một trường học, cách học viện âm nhạc Hoa Quốc còn có quãng đường nửa giờ xe, muốn tùy thời tùy chỗ trông cô cũng không làm được.

Giang Lẫm càng nghĩ càng bất an, tiểu nha đầu của anh quá mức loá mắt, cô mới là thiếu nữ anh yêu nhất, là ánh sáng duy nhất dẫn anh ra khỏi bóng tối. Anh không nỡ cưỡng ép cô, cô có tài hoa như vậy, nên đứng ở trên sân khấu cao nhất, chính là anh lại lo lắng, lo lắng cô sẽ cách anh càng ngày càng xa.

Nhan Niệm Niệm cảm giác được anh không thích hợp, hai người nắm tay trở lại nhà gỗ nhỏ, dọc theo đường đi anh đều không nói chuyện.

Trở lại trong phòng, Nhan Niệm Niệm thay đổi một bộ áo tắm, "A Lẫm, vừa rồi ăn đến quá nhiều đi hoạt động một chút nhé, chúng ta đi bơi lội đi."

Giang Lẫm vừa nhấc đầu, đầu óc "Oanh ——" một chút, giống như vô số pháo hoa nổ tung lộng lẫy.

Cô cô cô cô vậy mà mặc áo tắm!

"Không được! Mặc thành như vậy không thể ra ngoài!"

Nhan Niệm Niệm buồn cười mà nhìn nhìn thính tai hồng hồng của anh, "Em đây là áo tắm liền thể, còn là góc bẹt, là áo tắm hình thức rất thường thấy." So sánh với mấy bộ Bikini trong biển có, cái áo tắm này có thể nói là bảo thủ vô cùng.

Giang Lẫm biết áo tắm này của cô một chút cũng không khác người, nhưng hai chân của tiểu nha đầu thẳng tắp trắng nõn, mắt cá chân nhỏ tinh xảo xinh đẹp, áo tắm trên người phác hoạ ra đường cong lả lướt của cô, thân mình nhỏ nhắn, da thịt trong suốt như tuyết, cả người xinh đẹp lại đáng yêu, anh thật muốn đem cô giấu đi.

"Nhan Nhan......" Giang Lẫm sốt ruột mà đứng lên, trong đầu nhanh chóng nghĩ cớ mã ngăn cô lại, không chú ý dưới chân, thình lình bị vướng một chút, thân mình không bảo trì cân bằng, quỳ một gối ở trước người Nhan Niệm Niệm.

Nhan Niệm Niệm: "......"

Giang lẫm: "......"

Nhan Niệm Niệm: "...... Anh...... Chẳng lẽ là muốn......"

Giang lẫm: "......???"

Anh đột nhiên phúc chí tâm linh (*), nhanh chóng mà lấy nhẫn đã sớm chuẩn bị tốt từ trong túi ra, giơ lên, "Nhan Nhan, em nguyện ý gả cho anh sao?"

(*) Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Nhan Niệm Niệm kinh ngạc mà nhìn chiếc nhẫn kia, viên kim cương trong suốt dưới ánh sáng hoàng hôn, lộng lẫy bắt mắt.

Cô có chút không biết làm sao, vốn dĩ là cô nói giỡn, bộ dáng Giang Lẫm bị vướng ngã quỳ gối trước mặt cô quá khôi hài, cô là cố ý đùa anh, không nghĩ tới, anh thật sự lấy ra một chiếc nhẫn.

"Nhan Nhan......" Giang Lẫm thấy cô nửa ngày không nói chuyện, trong lòng tức khắc thấp thỏm lên, "Anh, anh biết anh không tốt, nhưng là anh sẽ nỗ lực, anh có thể từ đội sổ thi đậu đại học, tương lai anh cũng có thể ——"

Trái tim Nhan Niệm Niệm như là bị kim chọc một chút, vừa tê dại lại đau, cô không nỡ, không nỡ để anh có một chút bất an, không nỡ nhìn thấy hoảng loạn trong con ngươi đen, duỗi ngón tay trắng nhỏ ra.

"Em nguyện ý."

________

Xong rồi, đọc 1 lượt thích ghê ha.

Bye mọi người nhé, đi chạy deadline tiếp.