Edit: Phưn Phưn
"Hoắc Tuấn..."
Thấy rõ thiếu niên đứng cách đó không xa, cơ thể Tần Khả trở nên cứng đờ.
Từ sau khi Hoắc Cảnh Ngôn thừa nhận anh ta và Hoắc Tuấn quả thực có quen biết, cái suy đoán đáng sợ trong lòng Tần Khả lại một lần nữa hiện lên. Hơn nữa không giống như mọi ngày, lần này không còn là trực giác hay cảm nhận hư vô nữa, mà là có bằng chứng xác thực ——
Kiếp trước những năm sinh sống ở Hoắc gia, cô hiểu rất rõ, Tứ Cửu thành Hoắc gia cùng thế hệ với Hoắc Trọng Lâu, người cha Hoắc Thịnh Phong cùng với người vợ mất sớm chỉ có một người con trai độc nhất là Hoắc Trọng Lâu, cũng không còn con cháu nối dõi nào khác.
Mà trong ấn tượng của Tần Khả, cũng không nhớ rõ Hoắc Trọng Lâu có anh em họ nào.
Nhưng nếu Hoắc Tuấn chính là Hoắc Trọng Lâu, vậy lúc này sao anh có thể ở trung học Kiền Đức?
Kiếp trước Hoắc Cảnh Ngôn rõ ràng đã nói với cô, từ khi còn bé Hoắc Trọng Lâu đã bị cha mình là Hoắc Thịnh Phong đưa ra nước ngoài, tiếp thu những giáo dục tinh anh nhất, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước...
Rất nhiều rối rắm lại lộn xộn quấy nhiễu lòng Tần Khả khiến cô phiền não.
Mà lúc này, Hoắc Tuấn đã đi lên trước.
Vừa rồi chạm mặt thiếu niên, là một vẻ mặt lười nhác lại lạnh nhạt, mãi đến lúc ngồi dậy bước tới gần, trong đôi mắt đen nhánh kia Tần Khả mới nhìn ra được một cảm xúc khác.
Trong lòng cô hơi trầm xuống, nhưng vẫn nhẹ nhàng chủ động nói chuyện: "Sao anh lại tới đây?"
Hoắc Tuấn nhấc cằm lên với cô.
Tần Khả: "?"
Hoắc Tuấn khàn giọng cười một tiếng, "Không phải đang đợi em sao."
Tần Khả cứng đờ, "Anh có việc tìm tôi?"
"Hoắc Cảnh Ngôn đâu, anh ta tìm em làm gì?"
"..."
Tần Khả ngẩn ra, "Tại sao anh lại biết thầy Hoắc tìm tôi?" Cô do dự, "Thầy ấy thông báo cho tôi một số việc cần chuẩn bị vào tiết sau cho các bạn học."
Sau khi nghe cô gái nhỏ nói, Hoắc Tuấn không nói chuyện, chỉ nheo mắt.
Đối diện vài giây, Hoắc Tuấn cười khẽ một tiếng. Anh tiến lên hai bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người đến cực hạn.
Tần Khả cảm giác bản thân dường như sắp dán lên trước ngực nam sinh. Theo bản năng cô muốn lui ra phía sau, đột nhiên ngay lúc này người nọ hơi cúi người, áp ở bên tai cô ——
"Thầy, Hoắc?"
Anh nghiêng mặt qua, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng trắng nõn xinh đẹp của cô gái nhỏ, ý cười trong mắt có chút lạnh lẽo.
"Mới một tiết thôi, mà hai người đã thân thiết đến vậy?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả lùi lại nửa bước, bất đắc dĩ ngẩng mặt nhìn ánh mắt của Hoắc Tuấn, "Như vậy mà gọi là thân thiết? Nếu không thì tôi phải xưng hô với anh ta thế nào?"
"Hoắc Cảnh Ngôn."
"?"
"Không phải hỏi xưng hô như thế nào sao, cứ như vậy."
Tần Khả: "......"
Tần Khả: "Anh đừng có mà phát bệnh được không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời ngẩn ra.
Tần Khả lấy lại tinh thần, nhíu chặt mày, tầm mắt rủ xuống.
——
Kiếp trước du͙© vọиɠ chiếm hữu cô của Hoắc Trọng Lâu rất mạnh. Mỗi lần bị ép đến mức không thể tránh được, Tần Khả đều sẽ nói như vậy.
Không biết có phải là do ảnh hưởng của suy nghĩ vừa rồi hay không, thế nhưng lúc này cô lại quen miệng nói với Hoắc Tuấn.
Tần Khả đau đầu, "Xin lỗi, là tôi nói không lựa lời."
Nói xong cô ngẩng đầu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Hoắc Tuấn bất ngờ, nhưng lại không nghĩ tới, trong ánh mắt của nam sinh chẳng những nhìn không ra cảm xúc không vui, ngược lại trong đôi mắt đen đó còn ẩn giấu ý cười.
Tần Khả ngẩn ra. Sau đó cô nghe thấy Hoắc Tuấn cười khẽ một tiếng.
"Không cần xin lỗi, cũng không cần sửa."
"?"
"Tôi còn rất thích em nói như vậy." Hoắc Tuấn suy nghĩ một chút, hơi nheo mắt, mắt không nháy mà chỉ rủ xuống nhìn cô chằm chằm, "Bởi vì lúc em nói như vậy, sẽ cho tôi một loại cảm giác."
Tần Khả căng thẳng, khẽ mím môi, "Cảm giác gì."
Khóe miệng Hoắc Tuấn cong lên.
"Cảm giác... Em không thể làm gì được, nhưng rất dung túng tôi, mà với em thì tôi có thể muốn làm gì thì làm."
Tần Khả: "......"
Vẻ mặt cô gái nhỏ không có biểu cảm gì mà chỉ hơi banh mặt ra, nghiêng người qua, "Anh nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là ảo giác mà thôi."
Nói như vậy, Tần Khả nghiêng người tránh đi ánh mắt của người nọ, trong lòng lại có chút chột dạ.
Hình như cuối cùng cô cũng biết được, kiếp trước vì sao Hoắc Trọng Lâu luôn có thể nhờ những lời này của cô mà tạm thời bình tĩnh, nhưng cũng chính những lời này vào ban đêm lại khiến anh ta cực kỳ "Điên".
Từ những điều này mà nói, tính cách của Hoắc Tuấn và Hoắc Trọng Lâu lại khác nhau rất nhiều —— ở trước mặt cô, Hoắc Tuấn dường như vĩnh viễn đều thẳng thắn không hề che giấu, mặc dù là du͙© vọиɠ thâm trầm nhất người ngoài không thể nhìn ra, nhưng anh sẽ không giấu giếm cô dù chỉ một chút.
Mà Hoắc Trọng Lâu thì khác.
Từ đầu đến cuối cái gì anh ta cũng không nói, cái gì cũng chôn hết ở dưới đáy lòng.
Cho nên kiếp trước đến khi chết, Tần Khả cũng không thể hiểu được, người nọ đến tột cùng là thật sự thích cô, hay chẳng qua chỉ xem cô là đồ chơi chiếm cho riêng mình mà thôi.
Hai người như vậy, thật sự là cùng một người ư?
Tâm trạng Tần Khả rối rắm rủ mắt xuống. Qua hồi lâu, cô mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tuấn.
"Anh có rảnh không?"
Hoắc Tuấn bất ngờ nhìn cô, "Hửm?"
Tần Khả: "Có một việc tôi rất muốn biết. Nếu chiều nay anh rảnh, thì tôi muốn nói chuyện với anh."
"..."
Lần này, không đợi Hoắc Tuấn mở miệng, bên cạnh đã nghe thấy tiếng Kiều Cẩn cười.
"Thật không đúng lúc, học muội Tần Khả. Nếu như em muốn hiểu biết thêm về Tuấn ca, thì sẽ biết buổi chiều thứ bảy đầu tiên của mỗi tháng, cậu ấy đều đến Hell gặp bạn."
"..."
Tần Khả khẽ nhíu mày, "Vậy ngày mốt đến trường ——"
Còn chưa dứt lời, Hoắc Tuấn đã ngắt lời cô, "Không cần chờ đến ngày mốt, hôm nay cùng đi."
Tần Khả hơi giật mình.
Mà bên cạnh Kiều Cẩn và Kiều Du lại trực tiếp ngẩn ra. Mấy giây sau hai người mới lấy lại tinh thần, Kiều Cẩn kinh ngạc nhìn Hoắc Tuấn: "Tuấn ca, cậu, cậu nghiêm túc hả?"
"..."
Hoắc Tuấn không trả lời, quay đầu nhìn Tần Khả, "Chiều nay có bận không?"
Tần Khả theo bản năng lắc đầu.
"Không có."
"Được, vậy bây giờ em có."
Tần Khả nhíu mày, "Tôi không muốn đi Hell."
Hoắc Tuấn khẽ liếʍ khóe môi, cười, "Không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao? Đi với tôi, mặc kệ là em hỏi cái gì, tôi đều nói cho em —— nhưng nếu qua chiều nay, vậy thì không hẳn là tôi còn có thể trả lời chuyện đó hay không."
"......"
Tần Khả im lặng vài giây, bất đắc dĩ đành gật đầu.
Nhìn bóng lưng hai người cùng nhau xoay người, mặt Kiều Cẩn không biểu cảm cùng Kiều Du nhìn nhau.
"Tuấn ca thật sự muốn mang Tần Khả đi tham gia tụ họp của chúng ta?"
"Ừ, thật sự." Mặc dù bản thân cũng khϊếp sợ không nhẹ, nhưng thấy bộ dạng bối rối của Kiều Cẩn, Kiều Du liền nhịn không được bật cười: "Còn nhớ vừa rồi em nói với anh thế nào không? Hiện tại mặt đau không?
Kiều Cẩn: "..."
Kiều Cẩn: "Rất đau. Em nói đúng, anh nói câu kia quá sớm, là anh đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của Tần Khả đối với Tuấn ca."
Kiều Du không trả lời, chỉ nhún vai.
Kiều Cẩn lại buông tiếng thở dài.
"Nhưng mà với tính tình này của Tuấn ca, cứ khăng khăng một mực thích cô gái đó, sẽ là chuyện tốt sao?"
Kiều Du khẽ híp mắt.
"—— Chỉ có trời mới biết được."
Trong quán bar Hell, vẫn giống với thời gian lần đầu tiên Tần Khả tới.
Chẳng qua ngày đó là Hoắc Tuấn cố tình sắp xếp buổi biểu diễn dành riêng cho Kiền Đức, người đông lại ồn ào; mà buổi chiều thứ bảy hôm nay, trong quán bar không có quá nhiều khách, lại không quá mức quạnh quẽ, cũng không đến mức hỗn độn làm phiền đến người khác.
Tần Khả đi theo phía sau Hoắc Tuấn, đi lên bục cao.
Vẫn là bàn riêng của bọn Hoắc Tuấn, trước khi mấy người Tần Khả đến, đã có ba bốn người ở bên trong ghế sofa bằng da.
Một người ngồi ở ngoài cùng, Tần Khả nhận ra, chính là người lần trước vừa gặp mặt đã quen thuộc, người đàn ông tên Vệ Thịnh.
Lúc này anh ta cũng chú ý tới bọn họ đã đến, không đợi Hoắc Tuấn đi đầu bước lên bậc thang, Vệ Thịnh đã đứng lên, toét miệng cười.
"Mới nói xong, nhìn đi, không phải Tiểu Hoắc gia đã tới rồi sao? Nhưng mà hôm nay cả ba cậu đến muộn hơn nửa giờ, cần phải tự phạt hai ——"
Còn một chữ "Ly" cuối cùng, đúng lúc Vệ Thịnh nhìn thấy Tần Khả ở đằng sau, đột nhiên im bặt.
Qua hai ba giây, Vệ Thịnh mới lấy lại tinh thần, duỗi tay dụi mắt, đồng thời không quay đầu lại mà bắt chuyện với người phía sau, hỏi:
"Là do mắt tôi bị viễn thị à, tại sao tôi lại thấy hôm nay Tiểu Hoắc gia còn dẫn theo một em gái tới đây?"
"......"
Trên sofa khoảng chừng hai mươi thanh niên đang cười nói, cũng sau những lời này của Vệ Thịnh thì bỗng ngừng lại, tiếng sôi nổi đều biến mất.
Chỉ trong mấy giây, Tần Khả cảm thấy bản thân như cùng lúc bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm.
Cô khẽ nhíu mày.
"Mẹ ơi, là thật kìa."
"Lặng lẽ như này," Trong đó có người hoàn hồn lại, trêu chọc, "Tiểu Hoắc gia sao lại gạt chúng ta không nói là có dẫn người yêu tới?"
"Trời ơi, tiêm quả nhi*, xinh quá."
(Tiêm quả nhi*: Phương ngữ Bắc Kinh cũ, thường để chỉ những người phụ nữ, cô gái xinh đẹp.)
"..."
Đối với những tiếng cười nhẹ đó, Hoắc Tuấn rõ ràng cảm nhận được cô gái nhỏ phía sau mình không được tự nhiên.
Anh không chút để ý mà nâng mí mắt, bước sang bên cạnh một bước, che đi thân người Tần Khả, cũng thay cô ngăn cản những ánh mắt đánh giá kia.
"Đừng nói bậy."
"?"
Hoắc Tuấn cắn môi dưới, khàn giọng cười một tiếng, "Không phải bạn gái."
"Tiểu Hoắc gia, đừng khiêm tốn mà." Người ngồi dựa bên ngoài cười, "Đã mang tới đây rồi, không phải bạn gái, vậy thì là cái gì chứ?"
"..."
Hoắc Tuấn im lặng hai giây, quay đầu lại nhìn Tần Khả.
Anh cười như không cười rủ mắt hỏi:
"Em là gì của tôi?"
Tần Khả: "..."
Tần Khả: "?"
Thời điểm bị cô gái nhỏ dùng gương mặt nhỏ xinh không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, Hoắc Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng đều ngứa ngáy.
Yết hầu anh lăn lên xuống, cảm xúc nặng nề trong đôi mắt đen lại hiện lên, cuối cùng đông lại thành ý cười.
"À, nghĩ ra rồi."
Anh quay người lại, tiếng cười khiến cho không khí âm nhạc ồn áo náo động ở quán bar Hell càng thêm nặng nề vài phần.
Sau mấy giây im lặng, chỉ nghe thấy Hoắc Tuấn mang giọng điệu bình tĩnh cười nói:
"Coi như là —— chủ nhân của tôi?"
Mọi người: ".........?"