*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Nguỵ Đình nghe tiếng hít thở của nàng, một lúc lâu sau cũng không hề có động tĩnh.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, “Nàng nói xem, bổn vương nên làm sao với nàng đây?”
Biết rằng Kiều Dư sẽ không trả lời, Nguỵ Đình siết chặt cánh tay ôm chặt lấy nàng, sau đó nhắm mắt, đi vào giấc ngủ.
…
Rất nhanh đã tới ngày 16 tháng Sáu.
Lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng, Kiều Dư đã mơ hồ tỉnh giấc, chỉ là nàng không hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ nhích người kéo chăn che lại ánh nắng chói mắt kia rồi tiếp tục ngủ.
Nhưng vừa nghiêng người, nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Vòng eo của nàng bị một đôi tay giam vội giữ lại cứ như sợ nàng sẽ trốn đi, đôi tay ấy vừa siết lại, sau lưng nàng liền dán lên một l*иg ngực dày rộng.
Hơi thở nóng rẫy mà quyến rũ của Nguỵ Đình từ phía sau cuồn cuộn truyền tới, cưỡng chế xua tan cơn buồn ngủ của nàng.
Kiều Dư đương nhiên không ngủ nổi nữa, nàng vội mở mắt ra rồi lật người một cái, lập tức, nàng thấy được khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Nguỵ Đình.
Trên người hắn vẫn còn mặc trung y màu trắng tuyết, vạt áo vẫn chưa cài lại, Kiều Dư vừa cúi đầu liền thấy được da thịt nơi l*иg ngực tráng kiện của hắn, hai điểm nhô lên vừa cứng cáp vừa chói mắt.
Kiều Dư xấu hổ, vội nhắm tịt hai mắt lại.
Nguỵ Đình cúi đầu nở nụ cười rồi lật người một cái, đặt Kiều Dư dưới thân mình, thấy lông mi như cánh ve của nàng rung động không ngừng, tâm trạng của hắn vô cùng vui sướиɠ.
“Sao vậy? A Dư xấu hổ à?”
Kiều Dư không hề trả lời, thấy phản ứng đáng yêu này của nàng, Nguỵ Đình lại nhịn không được muốn trêu chọc: “Tới hôn và chuyện thân mật hơn thì chúng ta cũng đã làm rồi, bây giờ chỉ thấy cơ thể của bổn vương thôi, A Dư sợ gì thế?”
“Dù A Dư có muốn ngắm hết cả người của bổn vương cũng không thành vấn đề. Hay là bổn vương liền cởi ra cho nàng ngắm thử một cái nhé?”
Nói xong, Nguỵ Đình ngồi dậy, vờ như muốn cởi y phục trên người mình.
Nghe thấy động tĩnh của hắn, Kiều Dư vội mở mắt ra, nàng lập tức thấy cảnh quần áo của Nguỵ Đình như sắp cởi sạch rồi.
“Khoan đã!” Kiều Dư vội kêu lên, vừa thấy l*иg ngực của hắn, mặt nàng vẫn không nhịn được mà đỏ lên, vội dời mắt đi, “Giữa ban ngày ban mặt sao Vương gia không biết xấu hổ như thế? Ngài còn không mau mặc y phục lại đi!”
“Nhưng A Dư chưa từng nghiêm túc nhìn kỹ bổn vương mà,” Trong lời nói của Nguỵ Đình mang theo u oán, “Mỗi lần bổn vương mang sự vui thích tới cho nàng, nàng đều nhắm hai mắt lại… Bổn vương cũng đâu phải lũ quét hay mãnh thú gì, có gì không nhìn được chứ?”
“Nếu Vương gia thích được người khác ngắm như vậy thì ta gọi mấy người Xuân Lan vào đây để các nàng rửa mắt mà nhìn ngọc thể của ngài!” Kiều Dư cắn răng nói.
Tay cởi y phục của hắn khựng lại một chút, đôi mắt lộ ra sự mất mát, “Nàng… cam lòng ư?”
Không hiểu vì sao, Kiều Dư vừa nghe thấy liền cảm thấy đau xót trong lòng. Nàng cẩn thận suy nghĩ, nếu để người khác ngắm cơ thể của hắn… hình như nàng thật sự không cam lòng cho lắm.
Tuy nàng không biết tình cảm của nam nhân này có thể duy trì được bao lâu, nhưng trước mắt thì người hắn yêu là nàng.
Kiều Dư hít một hơi, vừa tính mở miệng thì Nguỵ Đình đã bình ổn tâm trạng lại, “Dù A Dư cam lòng, bổn vương cũng sẽ không.”
Hắn chỉnh lại y phục của mình, sau đó lấy áo khoác ngoài đang đặt bên cạnh rồi mặc lên người.
Kiều Dư nghe thấy động tĩnh liền nhìn qua, động tác của hắn thật sự rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc cả người đã ăn mặc chỉnh tề.
Hôm nay Nguỵ Đình mặc một bộ mãng bào [1] màu đen, bên hông đeo thắt lưng nạm bạch ngọc [2], chân đi ủng đen đế trắng. Hắn đứng bên mép giường như, cả người như ngọc thạch, dung mạo tuấn tú.
Thấy nàng nhìn về phía này, Nguỵ Đình nói: “Mau đứng dậy đi, lát nữa bổn vương đưa nàng tới một nơi.”
“Là xuất phủ sao?” Kiều Dư vừa đứng lên vừa hỏi, giọng nói của nàng đã nhẹ nhàng hơn.
Nguỵ Đình gật đầu xác nhận.
Kiều Dư vội lấy y phục rồi mặc vào, động tác cũng gấp gáp hơn.
Tới khi nàng sửa soạn xong xuôi, Nguỵ Đình đã gọi người bày đồ ăn sáng ra.
Thấy bát mì trường thọ trên bàn, Kiều Dư do dự hỏi: “Đây là…”
Mấy tỳ nữ là Xuân Lan và Hạ Hà đã tới, đồng thanh cười nói, chúc mừng Kiều Dư, “Chúc Tiểu Ngư cô nương sinh nhật vui vẻ, hằng năm có ngày này [3], mỗi tuổi có sáng nay.”
Sửng sốt một lát, Kiều Dư mới phản ứng lại, hỏi: “Hôm nay là ngày 16 tháng Sáu sao?”
Không cần họ trả lời, nàng đã hiểu được, trong mắt cũng không hề vui mừng gì, ngược lại càng lạnh như băng, “Đều do ta quá hồ đồ, vậy mà quên mất hôm nay là ngày 16 tháng Sáu!”
Mấy người Xuân Lan bị phản ứng này của nàng doạ sợ, nhịn không được kêu lên: “Tiểu Ngư cô nương…”
Cô nương làm sao vậy? Không phải sinh nhật là một chuyện vui hay sao?
Tại sao phản ứng của cô nương lại giống như có thù hằn sâu đậm vậy chứ?
Nguỵ Đình cũng bị sự lạnh lẽo thấu xương trong ánh mắt của nàng làm cho kinh ngạc. Hắn tiến lên muốn ôm nàng vào lòng, “A Dư…”
Nhưng hắn chỉ vừa chạm tới bả vai của Kiều Dư, nàng đã vùng ra, thoát khỏi tay hắn, “Đừng chạm vào ta!”
Nhìn cánh tay bị hất xuống của mình, Nguỵ Đình không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy.
Mấy người Xuân Lan cũng bị hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào.
Nguỵ Đình nói với mấy tỳ nữ trong phòng, “Các ngươi ra ngoài trước đi.”
Mấy người Xuân Lan tuân lệnh, trước khi đi, các nàng còn không yên tâm nhìn Kiều Dư thêm một cái.
Chỉ thấy dáng vẻ của Kiều Dư như mất mát điều gì, nàng không hề chú ý tới bọn Xuân Lan. Mà Xuân Lan chỉ có thể bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi đóng cửa phòng lại.
Nguỵ Đình vừa muốn tới gần Kiều Dư thì nàng đã mở miệng trước, “Ban nãy Vương gia nói muốn đưa ta tới một nơi là vì hôm nay là sinh nhật của ta đúng không?”
Nguỵ Đình yên lặng.
“Đáng tiếc, ta phải phụ lòng tốt của Vương gia rồi,” Tuy khoé môi của nàng cong lên một nụ cười chế nhạo nhưng trong mắt lại là sự bi thương, “Nhắc tới đúng là có hơi châm chọc, nhưng lần gần nhất mà ta mừng sinh nhật chính là ba năm trước đây. Ngày hôm đó, ta cũng từng nghe câu ‘Hằng năm có ngày này, mỗi sáng có hôm nay’, là do đường tỷ [4] của ta nói cho ta nghe…”
Đôi mắt của Nguỵ Đình lộ ra sự căng thẳng như đang nghĩ tới cái gì.
Ba năm trước đây, Kiều Dư cập kê.
Vốn dĩ hôn ước của hai châu Vân – Cẩm được định từ trong bụng mẹ là cho Kiều Dư, đợi sau khi nàng cập kê sẽ chính thức công bố ra ngoài. Nhưng sau đó…
Lại truyền ra tin tức về hôn sự ấy là giữa Kiều Uyển và Trình Hi.
Cộng với phản ứng hôm nay của Kiều Dư, Nguỵ Đình không khó để đoán ra, chính là vào ngày 16 tháng Sáu này, nàng đã bị hai người Kiều Uyển và Trình Hi cùng lúc phản bội, tới mức hộc máu bỏ mình.
Đối với Kiều Dư, ngày hôm nay không phải là ngày chúc mừng sinh nhật đáng vui gì cả, mà là ngày mà tim nàng đau như dao cắt, đau tới mức khiến nàng muốn chết!
Hằng năm có ngày này, mỗi tuổi có sáng nay…
Chẳng lẽ là hi vọng nàng mỗi năm đều chết một lần vào ngày này hay sao?!!
Trong lòng Nguỵ Đình nhói lên như có kim đâm vào, hắn bi thống, hắn khó chịu vì những gì mà nàng đã từng trải qua.
Nguỵ Đình ôm lấy Kiều Dư, đau lòng nói: “A Dư, những chuyện trước đây đều đã qua rồi. Bây giờ nàng có bổn vương, không có ai dám bắt nạt nàng hết.”
Cái ôm của hắn vừa dày rộng vừa ấm áp, khuỷu tay của hắn dường như có thể chắn hết gió mưa, Kiều Dư níu cánh tay của hắn lại, nàng nhắm mắt, một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má.
Giọt nước mắt ấy chính là tạm biệt những gì đã qua, cũng là cảm động vì sự che chở của nam nhân này.
“Đừng khóc,” Nguỵ Đình dịu dàng nói bên tai của Kiều Dư, “A Dư, nếu nàng khóc thì tim của bổn vương sẽ nát mất.”
Nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn ra từ mắt của Kiều Dư. Nàng không muốn lộ ra dáng vẻ yếu đuối này, nhưng nàng lại không thể khống chế được cảm xúc của bản thân.
Nàng không muốn Nguỵ Đình thấy được dáng vẻ khổ sở này!
Kiều Dư đẩy Nguỵ Đình, nói: “Vương gia ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một lát.”
“Bổn vương không đi,” Nguỵ Đình ôm chặt lấy nàng, “Bổn vương ăn vạ bên cạnh nàng, nàng đừng hòng đuổi bổn vương đi.”
Kiều Dư đẩy Nguỵ Đình không được, chỉ đành mặc kệ hắn.
Nguỵ Đình vẫn luôn ôm nàng như vậy, đôi mắt sâu thẳm như đang suy tư điều gì.
Vì không kìm chế được nên Kiều Dư đã bật khóc, không biết qua bao lâu, cảm xúc của nàng mới dần bình ổn lại.
Nguỵ Đình dán chặt lấy nàng, dịu dàng cất giọng: “Nàng đồng ý với bổn vương, đây là lần cuối cùng.”
Kiều Dư sững người, không biết hắn đang nói gì.
Nguỵ Đình tiếp tục: “Đây là lần cuối cùng nàng phải rơi lệ vì một nam nhân khác.”
Khoé môi của Kiều Dư giật giật như muốn giải thích rằng lý do hôm nay mà nàng phải rơi lệ không hoàn toàn là vì Trình Hi.
Nhưng lời đã tới bên môi, Kiều Dư lại nuốt ngược về.
Dường như nếu nói ra chữ ‘tình’ này, nàng lập tức trở nên hèn mọn. Năm mười lăm tuổi ấy, nàng đã bị tổn thương triệt để, cho nên bây giờ nàng không muốn thừa nhận nữa.
Chỉ cần nàng không nói ra thì tương lai dù Nguỵ Đình có thay lòng đổi dạ, nàng vẫn có thể giữ được thể diện của mình, có thể ngẩng cao đầu, thản nhiên rời đi.
Xin hãy xem như nàng đang cho lòng tự tôn của mình một đường lui đi…
Đương nhiên nếu tình cảm của Nguỵ Đình vẫn không thay đổi, nàng sẽ ở bên hắn cả đời, được không?
Thời điểm ý nghĩ ‘cả đời’ này nhảy ra, Kiều Dư không khỏi ngạc nhiên. Từ bao giờ nàng lại nghĩ tới chuyện lâu dài với hắn như thế?
Có điều nếu nàng có thể được nam nhân này yêu thương cả đời, cảm giác hẳn là sẽ không tệ lắm?
Kiều Dư thả lỏng người, ỷ lại trong lòng Nguỵ Đình, yên lặng cảm nhận sự dịu dàng của hắn.
Ôm nàng một lát, trong lòng Nguỵ Đình đã quyết định một điều, “A Dư, gả cho bổn vương đi.”
Ngày này ba năm trước, nàng bị tước mất một hôn sự, để rồi nếm trải khoảnh khắc sống còn mà nàng không dám nhớ lại. Hôm nay, Nguỵ Đình lại đề chuyện thành hôn với nàng, khiến quãng đời sau này của nàng lại tiếp tục đau khổ?
“Vương gia!” Kiều Dư kinh ngạc, vội quay đầu lại. Nàng muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng thì Nguỵ Đình đã vươn ngón tay đè môi của nàng lại.
“Nàng không cần suy nghĩ gì hết, cũng không cần phải nói gì cả, mọi việc cứ để bổn vương thu xếp.”
Như đã lường trước được Kiều Dư sẽ không đồng ý, cho nên hắn không muốn nghe chính miệng nàng sẽ nói ra lời từ chối.
Kiều Dư vừa nói được hai chữ, “Nhưng mà…”
Không để nàng nói tiếp, Nguỵ Đình đã che kín miệng của nàng, “Không ‘nhưng mà’ gì cả, cứ như vậy đi, nghe lời bổn vương.”
Kiều Dư bẻ ngón tay của hắn, vội nói: “Ta còn chưa nói xong mà, ta không muốn…”
Nguỵ Đình vốn đã không muốn nghe nàng nói thêm gì nữa, hắn tiếp tục che kín miệng nàng, ánh mắt kiên định, “Bổn vương đã hiểu ý của nàng rồi, lấy nàng là chuyện mà bổn vương nhất định phải làm. Nàng chỉ cần chờ làm tân nương [5] của bổn vương là được.”
Sau khi nói xong, Nguỵ Đình vội vã rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Kiều Dư tức giận tới mức dậm chân, nàng còn chưa nói xong mà!!!
Nàng không muốn…
Không muốn dùng thân phận Tiểu Ngư để gả chồng.
Nếu đã gả thì nàng sẽ đường đường chính chính mà gả, nàng muốn cho mọi người biết, tân nương mà Nguỵ Đình lấy chính là Kiều Dư, là đích nữ nhị phòng [6] của Cẩm Châu Kiều thị, không phải là một Tiểu Ngư cô nương không rõ lai lịch.
Nhưng Nguỵ Đình không cho nàng cơ hội để nói ra điều này!
Cũng không biết là hắn sẽ thu xếp như thế nào nữa!
_____
[1] Mãng bào: hình ảnh minh hoạ:
[2] Bạch ngọc: viên ngọc màu trắng.
[3] Hằng năm có ngày này – 岁岁有今朝: là câu chúc quen thuộc kiểu May you have today’s glory forever, Việt Nam mình thường dịch là “Năm nào cũng có ngày này” (Theo ý kiến của @Vespertine và @khnhing, tổng hợp từ bạn TruyenHD).
[4] Đường tỷ: chị họ.
[5] Tân nương: cô dâu.
[6] Đích nữ nhị phòng: Kiều gia có Kiều Bá Văn là phụ thân của Kiều Uyển, nhậm chức Thứ sử Cẩm Châu – gọi là đại phòng; Kiều Trọng Đạt là đệ đệ của Kiều Bá Văn, là phụ thân của Kiều Dư – gọi là nhị phòng.
Mẫu thân của Kiều Dư là chánh thất (vợ cả) của Kiều Trọng Đạt, cho nên nàng là đích nữ (con gái dòng chính) của nhà Kiều Trọng Đạt, gọi là đích nữ nhị phòng Kiều thị (Theo Dĩnh hiền tầTruyenHDãnh cung).