Editor: Cindy
Lại nghe nhạc nào:vv
________
Về chuyện của Đại Vương, phương án Tô Nhứ đề ra xác thực có tính khả thi.
Sau khi cô trở về liền gọi điện cho Hiệp hội Bảo vệ Động vật hoang dã mà mình đã hợp tác trước đó, nói rõ tình huống của Đại Vương. Sau đó, nhân viên của hiệp hội ở Ấn Độ đã tức tốc chạy tới thôn làng tiến hành việc khai thông.
Vân Dã cũng bảo đảm Đại Vương sẽ không đặt chân tới thôn làng nữa.
Sau khi trở về, Tô Nhứ cũng nhận được chất vấn của lão phu nhân.
Liên quan đến vấn đề từ chối tham gia gameshow, Tô Nhứ đã trả lời thế này: "Cháu cảm thấy chương trình tạp kỹ này không thú vị, quay xong cũng chẳng có ai xem. Hay là ngài kêu bọn họ đổi một phương án khác đi?"
Lão phu nhân tức giận cúp điện thoại.
Tô Nhứ thờ ơ nhún vai.
Sau khi Lâu Ngạo biết Tô Nhứ từ chối tham dự việc quay chụp thì trong lòng trở nên phức tạp, siết chặt bút trong tay, cúi đầu nhìn hợp đồng quay chụp trước mặt mà chậm chạp không thể xuống bút.
Từ trước cho đến nay, cô tựa như đã thay đổi, lại tựa như không.
Lâu Ngạo đang mải trầm tư suy nghĩ nên không phát hiện An Tố Tố bước tới sau lưng. An Tố Tố mắt lim dim buồn ngủ, hiển nhiên là vừa mới tỉnh dậy, trên người mặc bộ đồ ngủ rộng rãi.
Cô liếc nhìn bản hợp đồng trên tay, kinh ngạc hỏi, "Anh... muốn tham gia gameshow ư?"
Lời này vừa vang lên liền đánh thức Lâu Ngạo, hắn hơi nhíu mày, đặt bản hợp đồng xuống rồi quay sang nhìn An Tố Tố: "Dậy rồi?"
An Tố Tố vẻ mất tự nhiên, gật đầu.
Lâu Ngạo giang tay về phía cô ấy, mặt An Tố Tố ửng đỏ, tiến đến ngồi trong lòng hắn, lại bị người đàn ông giữ cằm, hơi mở to mắt nhìn hắn.
"Sao vậy?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Lâu Ngạo chăm chú nhìn cô ấy trong chốc lát, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Chương trình tạp kĩ này cho em."
Đây là lần đầu tiên hắn từ chối sự sắp xếp của lão phu nhân.
An Tố Tố cầm hợp đồng chương trình, không dám tin quyết định của hắn.
Cô ấy nói: "Nhưng cái này... hình như là mời anh mà?"
Lâu Ngạo: "Không cần quan tâm, phía công ty sẽ giúp em xử lý. Tôi đói rồi."
"Để em đi làm cơm tối." An Tố Tố kìm nén nghi ngờ và vui sướиɠ trong lòng lại rồi đi về phía nhà bếp.
Vì vậy hai bên ai cũng không đến tham gia chương trình tạp kỹ này.
Trái lại vài ngày sau, Tô Nhứ bị mời tới nhà Lâu Ngạo. Vì sinh nhật của bố Lâu nên coi như buổi tiệc trong nhà, cũng không quá mức phô trương, người tham gia đều là người nhà họ Lâu.
Nếu đã từ chối gameshow rồi lại còn không đi buổi tiệc nhà họ Lâu mời nữa, sợ là bà cụ sẽ không bỏ qua cho cô.
Tạm thời Tô Nhứ vẫn chưa muốn chọc điên bà cụ, vì vậy khi Lâu Ngạo lái xe đến đón cô cũng không từ chối nữa.
Cô vẫn ngồi ghế phía sau.
Lâu Ngạo giễu cợt nói: "Ngồi xa như thế làm gì? Sợ tôi đến thế cơ à?" . Truyện Kiếm Hiệp
"Tôi là nghệ dĩ, ngồi đằng trước lỡ bị chụp được thì làm sao?" Tô Nhứ nói, "Tôi không muốn bị truyền ra scandals với anh đâu."
Lâu ngạo vừa nghe vừa bĩu môi.
"Cơm nước xong thì cô cứ về đi, không cần phải để ý những lời người khác nói đâu... Mà không nói gì thì càng tốt." Lâu Ngạo nói.
Tô Nhứ lười biếng ngáp một cái, thờ ơ nói ừ, cô không có chút hứng thú nào với đề tài này.
Cô đang ôm điện thoại tám chuyện với Chu Tuyền.
Một lúc lâu sau Chu Tuyền mới đột nhiên trả lời tin nhắn của cô: "Mới vừa nghe được một chuyện liên quan tới em với Lâu Ngạo, hơi sốc."
Tô Nhứ gửi anh ấy một dấu hỏi.
Ngay sau đó Chu Tuyền gửi ảnh cô và An Tố Tố tới
Tô Nhứ lại gửi thêm ba dấu hỏi.
Chu Tuyền: Trông hai người có giống nhau không?
Tô Nhứ tức giận đáp: Giống chỗ nào chứ! Một chút cũng không giống!
Chu Tuyền kể với cô, tối nay anh ấy cùng bạn tám chuyện, cuối cùng nói tới Lâu Ngạo, còn nói tới một chuyện rất thú vị.
Trước đó mấy đứa bạn uống rượu cùng nhau rồi nói chuyện trời đất, rồi có người nhắc tới Tô Nhứ, còn cười nhạo cô thanh cao kiêu ngạo, chuyện cô rời khỏi Tô gia cũng bị đem ra chê cười, trong lời nói còn có không ít ý sỉ nhục cô.
Kết quả là bị Lâu Ngạo tẩn cho một trận.
Bạn Chu Tuyền nói với anh ấy rằng, Lâu Ngạo có chút nhạy cảm với những đề tài liên quan tới Tô Nhứ.
Người bạn này cũng biết tới quan hệ của Lâu Ngạo và An Tố Tố, vậy nên bát quái với Chu Tuyền rằng có phải hắn lấy An Tố Tố ra làm thế thân của Tô Nhứ hay không.
Sau khi Tô Nhứ biết được ngọn nguồn trước sau, cô liền dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn Lâu Ngạo đang lái xe ở đằng trước.
Vở kịch cẩu huyết của Lâu Ngạo với An Tố Tố có quan hệ gì tới mình chứ?
Trời ạ!
Khế ước tình yêu tàn bạo của bá đạo tổng tài với tiểu bạch hoa giới giải trí đã rất cẩu huyết rồi lại còn thêm bài thế thân gì đó càng khiến da đầu cô thêm tê dại.
Lại nói An Tố Tố với cô giống nhau ở chỗ nào chứ? Chỗ nào hả!
Tô Nhứ gửi cho Chu Tuyền một hàng dấu chấm than bày tỏ nỗi niềm khϊếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.
"Chắc không thể nào đâu! Anh giai này chắc đoán mò thôi nhỉ?! An Tố Tố với em chẳng giống nhau một tí tị tì ti nào!"
Chu Tuyền: "Nhưng chuyện cậu ấy ra mặt giúp em trút giận chắc chắn là thật."
"Xem ra cậu ấy căn bản cũng không ghét em đâu."
Không ghét sao?
Thái độ Lâu Ngạo lúc vừa thấy cô tệ gần chết đấy.
Nhưng thành thật mà nói, Lâu Ngạo có ghét cô hay không căn bản Tô Nhứ chẳng quan tâm
Tô Nhứ cất điện thoại di động đi, ngồi ngay thẳng.
Lâu Ngạo từ trong kính chiếc hậu liếc thấy dáng vẻ này của cô, hơi nhướng mày.
Tô Nhứ đang hồi tưởng lại từng việc mà từ khi cô biết đến Lâu Ngạo đến bây giờ. Sau đó đưa ra một kết luận, hai người bọn họ căn bản chẳng có kỷ niệm tốt đẹp nào.
Ấn tượng cô dành cho Lâu Ngạo chỉ vỏn vẹn nằm trong mấy từ: Đồ chơi bằng gỗ của lão phu nhân.
Vừa đến nhà họ Lâu, Lâu Ngạo bước xuống mở cửa xe cho cô.
Tô Nhứ tỏ ra xa lánh hắn, giữ khoảng cách xa tầm ba bước với hắn
Lâu Ngạo giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô làm gì thế hả?"
"Đang cảm thấy hơi kỳ quái nên cách xa anh một chút vẫn tốt hơn." Tô Nhứ thành thật đáp.
Lâu Ngạo lạnh mặt nói: "Mặc kệ cô."
Tô Nhứ mới vừa tiến vào phòng khách đã nghe thấy tiếng mèo kêu cực kỳ hung ác, sau đó cô chỉ kịp nhìn thấy một đám lông mềm mại màu trắng chạy qua chân mình.
Một người phụ nữ mặc quần áo đẹp đẽ chạy đuổi theo con mèo, lối trang điểm tinh tế, mái tóc nhuộm vàng uốn xoăn cực thu hút sự chú ý của người khác.
Dì hai của Lâu Ngạo hô: "Aiya, Nữu Nữu vừa thấy người không sạch sẽ lại khó chịu nổi giận chạy mất. Dì Lý, nhanh đuổi theo con bé rồi mang nó về cho tôi! Đừng để nó chạy ra ngoài rồi trúng gió lạnh đó!"
Trong phòng khách có không ít người.
Cha Lâu có hai người em gái, hiện giờ cả hai người em gái và chồng con của hai người đó đều ở đây, cực kỳ náo nhiệt.
Hai cô gái trẻ tuổi vừa nhìn thấy Lâu Ngạo đã cười hì hì đứng lên hô: "Anh họ hai về rồi, chị dâu tương lai đâu? Chị ấy cũng tới chứ? Đã sớm nghe nói chị dâu là ngôi sao lớn, đâu rồi đâu rồi?"
Tô Nhứ nhìn ánh mắt đối phương lướt qua người mình thì vô thức trợn trắng mắt trong lòng. Kỹ thuật diễn vụng về, lại còn hỏi ở đâu? Ngay trước mặt cưng đây nài, con nhỏ ngu ngốc!
Cô còn chưa vào tới cửa đã cảm nhận được ác ý của người nhà họ Lâu dành cho Lâu Ngạo.
Bà dì hai quay đầu sang nhìn Lâu Ngạo, cười nói: "Ô, thì ra Lâu Ngạo về à, ta nói chứ chả hiểu sao Nữu Nữu nó lại vội vã chạy ra ngoài như thế đó."
Ngài mới vừa còn nói con mèo này một khi gặp phải người nào không sạch sẽ thì sẽ nổi giận bỏ chạy còn gì, âm thầm mắng chửi Lâu Ngạo là thứ ô uế đây mà!
Tô Nhứ phỉ nhổ trong lòng nhưng lại không lên tiếng.
Dù sao trước khi tới Lâu Ngạo đã bảo cô không nói câu nào là tốt nhất.
Vẻ mặt Lâu Ngạo lạnh tanh, không đáp lời, đi thẳng vào bên trong.
Tô Nhứ nghe thấy tiếng bà dì hai nhỏ giọng nói hắn không có giáo dục.
Mẹ Lâu Ngạo đã qua đời, người mẹ kế hiện tại của hắn là mẹ ruột của đứa con trai thứ ba - Lâu Thần. Bà ấy liên tục cười giả dối với Lâu Ngạo lại tỏ ra rất nhiệt thành với Tô Nhứ, vừa mở miệng là luôn mồm kêu A Nhứ A Nhứ, nghe vô cùng thân thiết.
Tô Nhứ phối hợp trò chuyện mấy câu giả dối với đối phương.
Lâu Ngạo liếc mắt nhìn Tô Nhứ bị mẹ kế và em họ quấn chặt ở cửa, do dự một lúc vẫn nói với Tô Nhứ: "Đi lên đi."
Tô Nhứ đưa mắt lên nhìn, cười nói: "Đi lên làm gì ạ?"
Lâu Ngạo thầm mắng chửi trong lòng, mặc kệ cô, tự bản thân mình sẵn lòng ở đây trò chuyện với đám người này thì cứ ở đi.
Không cần nghe hắn cũng biết mẹ kế và cô em họ này sẽ nói như thế nào về hắn. Cả hai bà dì đều thuộc phe của mẹ kế nên đương nhiên em họ cũng đứng về phía anh ba của các cô ấy.
Quả nhiên, chờ sau khi Lâu Ngạo đi lên lầu, mẹ kế liền bắt đầu tâm sự nỗi lòng chua xót uất ức của mình với Tô Nhứ, nói bản thân toàn tâm toàn ý đối đãi với Lâu Ngạo, coi hắn như con ruột nhưng vẫn luôn mặt nóng dán mông lạnh, thái độ của Lâu Ngạo đối với bà ta cũng rất tệ bạc.
Bà dì hai ngồi bên cạnh liền nói xen vào: "Chị dâu, chị làm thế là tốt lắm rồi, tất cả là do cái tên ranh kia, bản thân vốn là thứ con riêng rồi mà còn không biết điều. Bây giờ có thể quang minh chính đại bước vào cửa chính là nhờ phúc của Tô gia..."
Nói đến đây thì quay sang nhìn Tô Nhứ, trên mặt còn chứa ý cười giả tạo: "Hiện giờ có thể đính hôn với Tô Nhứ nhà chúng ta, chắc chắn là đã đạp phải vận cứt chó!"
Tô Nhứ: "Lời ví von này của ngài cũng rất khó nghe đấy!"
Lời nói thẳng thừng lại không khách khí, khiến cho bà dì hai nghe xong mặt đỏ bừng, lúng túng xấu hổ.
Cô em hai vội nói: "Là anh hai có phúc đó. Nhưng mà tính tình của anh họ thật sự rất tệ, sống chung với anh ấy cực kỳ khó chịu. Chị Tô Tô có muốn xem thử anh ba của bọn em không? Anh ấy vừa đẹp trai lại dí dỏm hài hước, tính tình cũng rất tốt, bây giờ còn đang ở trong bếp phụ giúp kìa!"
Đang có ý thức cộng cảm với Tô Nhứ, vừa nghe xong lời này Vân Dã lập tức trợn trắng mắt.
Cô em ba cũng tiến lên bắt đầu quảng cáo giới thiệu [1]: "Đúng vậy, tài nấu nướng của anh ba cũng rất tốt, đồ ăn anh ấy làm đảm bảo chị ăn rồi thì không thể dừng được!"
[1] 安利: Amway: ngôn ngữ mạng, đại loại nghĩa là giới thiệu cái gì đó
Tô Nhứ còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vân Dã chợt xuất hiện ở ghế sô pha đối diện, mặt đầy ý ghét bỏ nói: "Lâu Ngạo đưa cô tới đây là để cho cô xem mắt với em trai hắn?"
Tô Nhứ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Vân Dã, chớp mắt nhìn anh.
"Thằng bé này chỉ thích tự mình làm thôi, khách tới mà còn chưa ra chào hỏi thì có hơi không lễ phép, để dì đi kêu thằng bé tới." Mẹ kế nói xong thì đứng dậy, "Dì Trương, mau kêu Lâu Ngạo tới chào hỏi Tô Tô đi."
"Aiz!" Dì Trương ôm con mèo trắng đang không ngừng giãy giụa kêu gào ầm ĩ đi vào."
"Nữu Nữu, aiyo cục cưng chịu khổ rồi. Nguôi giận nguôi giận nào, mẹ ở đây rồi!" Dì hai mới vừa nhận lấy mèo từ trong tay giúp việc thì thấy con mèo cực kỳ kháng cự, nó vung móng vuốt lên, dì hai sợ bị thương nên rụt tay về, con mèo bị dì Trương đưa qua không có người nhận, hốt hoảng rơi xuống đất.
Vân Dã liếc nhìn con mèo.
"Nữu Nữu!" Dì hai tức giận hét lên, đang định khom lưng ôm mèo lên thì lại thấy mèo nhỏ nhảy lên trên đùi Tô Nhứ, ngoắc ngoắc cái đuôi rồi vùi vào trong lòng cô nũng nịu, âm thanh mềm mại vang lên.
Tô Nhứ sờ đầu nó, cười: "Tiên nữ nhỏ ở đâu ra thế này hửm? Đáng yêu quá đi!"
Dì hai cứng đờ tại chỗ.
Những người ở đây đều biết con mèo của bà hung ác cỡ nào. Nó nhìn ai cũng không vừa mắt, mỗi lần mở miệng kêu lên lại giống y như đang mắng chửi người, nào đã gặp qua dáng vẻ mềm mại đáng yêu của nó bao giờ.
Mẹ kế không chừa lại mặt mũi cho dì hai, ra sức lôi kéo làm quen với Tô Nhứ, khen cô: "Xem ra tiên nữ đều thích chơi với tiên nữ, vừa thấy Tô Tô, Nữu Nữu liền ngoan ngoãn luôn."
Mèo trắng cọ cọ vào lòng bàn tay Tô Nhứ rồi lại nhảy xuống chạy về phía Vân Dã ngồi, kết quả vừa chạy được nửa đường đã bị dì hai bắt lại, nó lập tức thét ra tiếng kêu chói tai.
Lâu Thần tới cũng rất nhanh.
Lần trước đã từng gặp mặt ở buổi tiệc rượu của nhà họ Tô nên lần này nói chuyện với Tô Nhứ càng tự nhiên. Khác với tính cách nặng nề của Lâu Ngạo thì cậu ta khá hướng ngoại, nói nhiều và cũng thích cười.
Hai đứa em họ ở bên cạnh cũng tung Lâu Thần lên tận trời xanh. Cái gì mà nấu ăn giỏi, từng đi tới rất nhiều nơi, kiến thức uyên bác, chơi game cũng giỏi, ngay cả bắn súng đua xe cũng đều biết chơi.
Nói như thể tất cả mọi phương diện đều nghiền ép Lâu Ngạo.
Lâu Thần mặc dù giỏi ăn nói, nhưng trong lời nói đều tỏ ý xem thường Lâu Ngạo, thậm chí cậu ta còn nói: "Trong lòng của anh tôi có người mình thích rồi nhưng lại vẫn muốn kết hôn với chị. Như thế thật sự rất bất công, rất quá đáng với chị."
Tô Nhứ gật đầu một cái.
Vân Dã ngồi bên cạnh cười khẩy, Tô Nhứ nhìn anh thì anh lại nghiêng đầu qua chỗ khác.
Lâu Thần thấy Tô Nhứ gật đầu thì lại nói tiếp: "Tôi biết hôn sự này thật ra là việc hợp tác của hai nhà chúng ta. Nhưng hôn nhân cũng không phải trò đùa, nó liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời người. Nói thật, anh tôi không xứng với chị, huống chi nhà tôi cũng không chỉ có một mình anh ấy là..."
Lời còn chưa kịp nói hết đã nghe Tô Nhứ cười đáp: "Vậy thì cũng không tới lượt cậu đâu."
Lâu Thần bị cô nói đến lúng túng, lời vừa đến đầu môi cũng phải nuốt ngược vào bụng, vẻ mặt trắng đỏ đan xen.
Lúc Lâu Ngạo xuống thì chỉ thấy Tô Nhứ đang vừa cười vừa nói gì đó với Lâu Thần. Ngay sau đó, Lâu Thần đứng dậy rời đi, vẻ mặt còn cực kỳ khó chịu, mẹ kế ngồi bên cạnh vẫn luôn vểnh tai lên nghe vẻ mặt cũng trở nên u ám.
Cùng nhau rời đi còn có một người hắn không nhìn thấy, Vân Dã.
Lâu Ngạo không hiểu rõ cho nên liếc sang nhìn Tô Nhứ, đối phương miễn cưỡng nhìn hắn mỉm cười.
Bữa cơm tối lần này hết sức xấu hổ.
Gần như không có người nào nói chuyện. Những người trước đó còn nịnh nọt Tô Nhứ, nhiệt liệt giới thiệu Lâu Thần cho cô đều im như thóc.
Trái lại Tô Nhứ chẳng bị ảnh hưởng gì, sau khi yên lặng ăn no xong thì để Lâu Ngạo đưa mình về.
Trên đường về cô gửi tin nhắn cho Vân Dã thì lại không thấy anh nhắn lại, có phần bối rối.
Cứ suy nghĩ không biết có phải anh lại bị vội truyền tống tới chỗ nào đó không.
Lúc sắp đến căn hộ, Lâu Ngạo không nhịn được hỏi Tô Nhứ: "Cô đã nói gì vậy?"
Tô Nhứ: "Hả?"
"Mẹ kế của tôi muốn cô gả cho Lâu Thần." Lâu Ngạo mặt không đổi sắc nói, "Trước đó tôi nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau."
"À." Tô Nhứ hiểu ra, vừa nhắn tin cho Chu Tuyền vừa đáp, "Cậu ta nói anh là thứ vô dụng, tôi đáp trả là: cậu còn vô dụng hơn hắn, chuyện đính hôn dù thế nào thì cũng không tới phiên cậu ta, cậu ta cứ nằm đó mà mơ mộng đi."
Lâu Ngạo nghe xong, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn theo bản năng nhìn Tô Nhứ từ trong kính chiếu hậu, ánh mắt phức tạp.
Sau khi Tô Nhứ nhắn lại hết xong thì ngẩng đầu nhìn Lâu Ngạo, "Nhưng mà anh cũng đừng quá cảm động nhé. Là do tôi nghe người ta nói trước kia anh dạy dỗ người nói xấu tôi nên lần này tôi mới giúp anh thôi, cái này coi như chúng ta hòa."
Lâu Ngạo giật mình, "Sao cô biết?"
Tô Nhứ: "Đương nhiên là có người nói với tôi rồi, nếu không tôi thật sự không biết đâu."
Lâu Ngạo mím môi, trầm giọng nói: "Lần đó là tôi với cô hòa nhau mới đúng, bây giờ cô lại khiến tôi thiếu nợ cô rồi."
Hắn vẫn luôn nhớ đến cái ngày học riêng ở nhà họ Tô. Người đàn ông lấy dáng vẻ của một người trưởng thành, đứng trên bục giảng lại trắng trợn làm nhục hắn, sau khi bị Tô Nhứ nói một câu cút ra ngoài lại trở nên thảm hại, hèn mọn biết bao.
Tô Nhứ nghe xong lại nghi ngờ nhìn, sao lại tính là hòa nhau được?
Nhưng Lâu Ngạo cũng không nói nữa.
Đưa Tô Nhứ về đến căn hộ, sau khi xuống xe, cô lập tức nhìn Lâu Ngạo ở bên trong, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Anh với An Tố Tố ở bên nhau thật tốt đi, đừng có chơi cái trò thế thân nhàm chán gì đó nữa."
Lâu Ngạo: "?"
Tô Nhứ lại nói: "Tôi cũng có người mình thích rồi, cho nên anh tốt nhất đừng nên thích tôi, rồi lại biến chuyện này trở nên phức tạp máu chó."
Lâu Ngạo nghe xong trán không ngừng co giật, "Tôi..."
Nhưng Tô Nhứ lại phát hiện ra có một người lạ đang đi tới bên này, vì vậy lập tức đội mũ rời đi.
Lâu Ngạo nhìn bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt phức tạp, cái tay cầm bánh lái cũng nổi lên gân xanh.
Nói hắn thích Tô Nhứ thì không bằng nói... hắn sùng bái Tô Nhứ.
Tô Nhứ đã để lại ấn tượng quá mức sâu sắc trong suốt thời kỳ niên thiếu của hắn. Nhưng có lẽ bởi sau khi trưởng thành, tính tình của cô lại có sự biến chuyển cực lớn dẫn đến việc Lâu Ngạo có chút không tự nhiên khi đối mặt với cô.
Một mặt không cho phép người khác làm phục cô, đến mức còn cảm thấy cái người anh họ tình nhân đó không xứng với Tô Nhứ. Một mặt lại cảm thấy Tô Nhứ của bây giờ khác hoàn toàn với dáng vẻ mà hắn sùng bái trong trí nhớ, thậm chí cảm thấy cô nhỏ yếu hơn so với trước kia. Điều này khiến cho Lâu Ngạo cực kỳ căm ghét.
Nhưng hắn cũng đã dần thích ứng.
Giống như một cậu em trai nhỏ say mê theo đuổi thần tượng, dần dần thích ứng với phong cách mới của thần tượng mình, rồi vẫn luôn là fan trung thành liều chết vì cô.
Tô Nhứ không biết "Con đường theo đuổi thần tượng" của Lâu Ngạo thế nào. Sau khi cô trở về nhà thì lập tức đi tắm, sau đó thoải mái nằm trên giường lăn một vòng, rồi lại cầm di động lên nhìn thử.
Vân Dã vẫn chưa đáp lại tin nhắn của cô.
Tô Nhứ chờ chờ đợi đợi, mãi đến khi cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thì màn hình di động vẫn luôn đen kịt chợt sáng lên.
Là Vân Dã gọi điện cho cô.
Tô Nhứ nhận, "A lô? Anh làm xong rồi à?"
"Ngủ à?" Vân Dã hỏi.
Tô Nhứ ngáp một cái, "Vẫn chưa."
Đầu bên kia chợt yên lặng hai giây, Vân Dã nói: "Vậy cô tới đây đi."
Tô Nhứ mới vừa gật đầu ừ, chớp mắt đã bị đưa tới ốc đảo trên Okavango.
Sao đêm trên đỉnh đầu, bè trúc dưới hai chân.
Hai bên bờ sông là bụi lau sậy sâu hun hút nhè nhẹ lay động theo gió đêm, nhìn không thấy điểm cuối.
Tô Nhứ quỳ trên bè trúc lạnh như băng, phát hiện trên mặt nước được che kín bởi nhưng bông hoa súng màu xanh da trời.
Ánh sáng mờ ảo, Vân Dã đứng ở phía trước, hai tay đút túi quần, dáng vẻ cực kỳ cool ngầu.
Tô Nhứ bị gió lạnh vào ban đêm thổi cho tỉnh táo, giơ tay lên đè xuống mái tóc đang tung bay, mượn ánh sáng từ di động nhìn vào mặt nước, bông hoa súng nở rộ có cánh hoa nhỏ dài, trông cực kỳ thích mắt.
Khi cô đang tò mò ló đầu ra nhìn hoa súng thì chợt phát hiện có một đốm sáng màu xanh lục lơ lửng bay lên từ trong bãi lau sậy đang đong đưa.
Một con, hai con, ba con... Càng ngày càng nhiều, không thể nào đếm xuể.
Vô số đom đóm đếm không hết ấy bay lên từ khắp mọi nơi, thắp sáng bóng tối, tranh đua với những vì sao nhỏ trên bầu trời.
Tô Nhứ bị chấn động trước khung cảnh lung linh trước mặt này, tầm mắt cứ mải nhìn theo đom đóm bay qua trước mắt, cuối cùng vẫn dừng lại trên người Vân Dã đang đứng ở góc đầu bè tre.
Gió đêm lướt qua, lau sậy lay động, đom đóm lượn quanh.
Vân Dã nói: "Biết làm vài món ăn thì có gì đặc biệt hơn người, chơi game giỏi thì thế nào? Lòng không nghiêm có tiền cũng chẳng được gì, huống chi những thứ hắn ta có tôi cũng có."
Anh đi về phía Tô Nhứ, "Thứ hắn ta có tôi đều có, nhưng điều tôi có thể làm được hắn lại không thể."
"Những thứ mà hiện giờ cô đang nhìn thấy, hắn có làm được không?"
Tô Nhứ kinh ngạc nhìn về phía anh, "Anh so đo với cậu ta làm gì?"
Vẻ mặt Vân Dã chợt cứng lại, quay đầu sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Để nói cho cô biết đừng đặt tiêu chuẩn quá thấp như vậy, ít nhất cũng không thể kém hơn tôi."
Tô Nhứ nghe xong không nhin được cười.
Trên đời này nào có ai có thể so sánh với anh mà hơn được chứ, anh chính là tốt nhất mà.