Mưa Bóng Mây

Chương 18

Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của Tôn Trạch.

Từ lúc nhận được lời mời trước đó của Triệu Nặc, Đường Giai Kỳ vẫn rất phấn khích. Cô chưa từng tham dự tiệc sinh nhật của người bạn tốt nào, cũng không biết phải tặng quà gì, cảm thấy rất lo lắng.

Đúng lúc trước sinh nhật một ngày là thứ Sáu, Đường Giai Kỳ bảo Chu Mục đi cùng mình mua quà sinh nhật cho Tôn Trạch sau khi tan học.

Lúc hai người đi ra cổng trường đã đυ.ng phải Chu Lâm Lâm. Đường Giai Kỳ nghĩ đến những gì nhìn thấy và nghe được vào hôm qua, nhất thời hơi lúng túng.

Vẻ mặt của Chu Lâm Lâm lại vui tươi, hiếm khi còn lên tiếng chào hỏi Đường Giai Kỳ: “Đi về chung với Chu Mục à?”

Có lẽ vẫn còn tồn tại thành kiến, Đường Giai Kỳ luôn cảm thấy trong lời nói của Chu Lâm Lâm có lẫn sự châm chọc. Ngoảnh đầu lại nghĩ ngợi một lúc, cô nghĩ bây giờ Chu Lâm Lâm đang quen với Trương Triều Hiên, khách quan mà nói, người tủi thân nhất vẫn là Chu Lâm Lâm. Vì vậy cô không muốn tranh cãi với Chu Lâm Lâm.

“Đúng vậy.” Đường Giai Kỳ đáp.

Cô kéo tay áo của Chu Mục, bước nhanh về phía trước.

Chu Mục nói Tôn Trạch thích một ban nhạc, thế là Đường Giai Kỳ muốn mua một đĩa nhạc của ban nhạc đó làm quà sinh nhật cho Tôn Trạch.

Thị trường đĩa nhạc suy tàn dẫn đến việc tìm kiếm cửa hàng truyền thống rất khó khăn. Mấy ngày trước, Đường Giai Kỳ đã lùng tìm được một cửa hàng băng đĩa trên bản đồ, cách trường học rất xa, gần như ngồi từ trạm đầu của tuyến 225 đến trạm cuối.

Trên xe không có nhiều người.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục đi tới hàng ghế sau, ngồi xuống liền lấy tai nghe từ trong túi ra.

“Cậu có muốn nghe không?” Đường Giai Kỳ hỏi Chu Mục.

Cô lấy một bên tai nghe đưa cho Chu Mục, cúi đầu lướt trên điện thoại. Chu Mục nhận lấy tai nghe mà Đường Giai Kỳ đưa qua, nhét vào trong tai. Âm thanh quen thuộc xẹt qua màng nhĩ của cậu.

“Bắc Minh có con cá tên là Côn, Côn to…”

Đường Giai Kỳ trầm ngâm, nhìn chăm chú vào sắc mặt của cậu, giải thích: “Mình tự thu âm đó, không có chuyện gì làm có thể nghe cho đỡ buồn.”

Chu Mục không lên tiếng, nhìn Đường Giai Kỳ, giơ tay lên xoay xoay tai nghe.

Đường Giai Kỳ thấy cậu ta không có ý kiến lại nói tiếp: “Mình sẽ gửi sang WeChat cho cậu. Buổi tối cậu có thể chìm vào giấc ngủ nhờ giọng đọc văn của cô giáo Đường.”

Chu Mục im lặng nhìn cô, đôi tay lại động vào tai nghe.

Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục từ dưới lên, nói nũng nịu: “Có được không…”

Chu Mục gật đầu.

Gần đến tháng 12, mới hơn sáu giờ mà đèn đường đã sáng lên.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục xuống xe, tìm đích đến theo dẫn đường trong điện thoại.

Cửa hàng băng đĩa nằm trên một con phố cũ, mặt tiền không bắt mắt. Ông chủ ngồi chơi điện thoại trong cửa hàng, thấy hai người tới chỉ chào hỏi một câu rồi tiếp tục cúi đầu chơi game.

“Ông chủ, chú có đĩa nhạc của ban nhạc này không?” Đường Giai Kỳ mở ghi chú trong điện thoại ra, đưa cho ông chủ xem.

Ông chủ bỏ điện thoại xuống, nheo mắt đứng lên xem thử, nói: “Ây da, không may rồi, ngày mai cháu tới đi. Sáng mai tới sau chín giờ chắc chắn sẽ có.”

Đường Giai Kỳ hơi thất vọng cúi đầu, thở dài, rồi ngước mắt nhìn Chu Mục, trề môi nói với ông chủ: “Vâng ạ, cám ơn chú.”

“Không có chi.” Ông chủ thuận miệng đáp lại, ánh mắt lại đặt vào chiếc điện thoại.

Đi ra khỏi cửa hàng băng đĩa, bên ngoài đã nổi gió.

Đường Giai Kỳ hắt hơi, giơ tay lên xoa mũi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn Chu Mục.

Chu Mục mặc bộ đồng phục học sinh mà Đường Giai Kỳ từng mặc, bên trong lộ ra cổ áo thun màu trắng, thấy cô quay đầu lại thì hỏi cô: “Lạnh không?”

Đường Giai Kỳ đang nghĩ tới hôm nay Chu Mục mặc ít, nhưng còn chưa hỏi đã bị Chu Mục cướp lời.

Cô lắc đầu, nhìn Chu Mục, hỏi cậu ta: “Cậu có lạnh không?”

“Vẫn ổn.” Chu Mục trả lời.

“Bên trong cậu mặc áo tay ngắn hay tay dài?” Đường Giai Kỳ nhích lại gần, sờ vào tay áo của Chu Mục, muốn vén tay áo lên xem thử.

Chu Mục hơi né người sang một bên. Tay của Đường Giai Kỳ rơi vào khoảng không, hơi sửng sốt, lùi về sau hai bước nhìn Chu Mục và nói: “Cậu tự nói đi, mình sẽ không ra tay.”

“…” Chu Mục bật cười bất đắc dĩ, “Tay ngắn.”

Đường Giai Kỳ vừa định lên tiếng, Chu Mục lại nói: “Lại đây.”

Cô còn chưa kịp phản ứng đã tự động đi đến trước mặt Chu Mục. Chu Mục giơ tay ra, kéo dây khóa kéo trên cô lên trên cùng, quay đầu sang một bên, nói: “Đi về thôi, ngày mai quay lại.”

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Đường Giai Kỳ đã bò dậy khỏi giường.

Ba mẹ không có ở nhà, gửi tin nhắn cho cô nói là có việc. Có lẽ do áy náy, mở đầu còn viết vài chữ “Con gái yêu, mẹ xin lỗi”.

Đường Giai Kỳ lại rất nhẹ nhõm.

Cô nằm sấp trong chăn, ngáp một cái, cầm điện thoại lên định gọi điện cho Chu Mục, nói đợi lát nữa mua quà cho Tôn Trạch. Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, Chu Mục gọi điện thoại tới.

Đường Giai Kỳ sửng sốt, có một cảm giác kỳ diệu dâng trào từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Cô ngồi dậy, nhấn nghe máy.

“Mình đang đứng trước cổng khu chung cư của cậu.” Chu Mục nói.

Đường Giai Kỳ ngồi thừ ra nửa giây, nói với Chu Mục: “Cậu đợi mình một lát, nhanh thôi, năm phút!”

Cô nhanh chóng cúp máy, đứng dậy chạy vọt vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, lục lọi tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo nỉ tròng đầu mặc vào. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, xách cặp lên và thay giày ở lối đi vào, nhắn tin cho Chu Mục: “Ra khỏi nhà rồi.”

Đường Giai Kỳ đi ra khỏi cổng khu chung cư đã thấy Chu Mục mặc chiếc áo khoác màu đen, đứng dưới cột đèn đường bên đường.

Cô đi tới, giơ tay ra sờ vào áo của Chu Mục, gật đầu nói chắc nịch: “Rất dày, chắc sẽ không lạnh.”

Chu Mục thản nhiên cầm lấy cặp của Đường Giai Kỳ, đeo lên lưng mình.

“Hôm nay có ai đến đó?” Đường Giai Kỳ hỏi Chu Mục.

“Đường Giai Kỳ.” Chu Mục gọi cô. Đường Giai Kỳ dừng bước, nhìn Chu Mục với vẻ nghi ngờ, “Hửm” một tiếng.

Chu Mục quay đầu lại, nói nghiêm túc với cô: “Cậu không cần để ý đến những người khác, không muốn ở lại có thể đi về trước. Tôn Trạch và Triệu Nặc sẽ không nói gì.”

“Tại sao?” Đường Giai Kỳ hỏi.

Chu Mục cau mày, “Có thể cậu không thích nghe bọn họ nói chuyện.”

“À.” Đường Giai Kỳ biện hộ cho mình, “Mình rất có lòng bao dung vô bờ bến. Ngoại trừ không thích nói chuyện với Chu Lâm Lâm, những người khác đều có thể chịu đựng được.”

Sợ Chu Mục không tin, cô còn nói: “Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của Tôn Trạch, mình ngồi bên cạnh ăn uống, vui chơi là được, sẽ không nói gì nhiều, cũng sẽ không làm hỏng cuộc vui của mọi người.”

“Được.” Bên cạnh có đứa trẻ chạy về phía trước, Chu Mục đẩy Đường Giai Kỳ sang bên cạnh.

Hai người đi đến trạm chờ xe, điện thoại của Đường Giai Kỳ bỗng reo lên. Triệu Nặc gọi điện thoại tới, nói muốn rủ Đường Giai Kỳ đi với mình lấy bánh sinh nhật mua cho Tôn Trạch.

Đường Giai Kỳ liếc nhìn Chu Mục, hơi khó xử, không biết từ chối Triệu Nặc như thế nào.

Chu Mục nghe thấy Triệu Nặc nói chuyện, bình tĩnh nói với Đường Giai Kỳ: “Cậu đi chung với Triệu Nặc đi, mình ngồi xe chung với cậu đến quảng trường.”

“Có thật không?” Đường Giai Kỳ khẽ hỏi cậu ta.

Chu Mục gật đầu.

Giọng nói của Triệu Nặc vang lên: “Sao vậy, không tiện thì mình đi một mình cũng được.”

“Không có phiền.” Đường Giai Kỳ nói: “Mình đến quảng trường đợi cậu nhé? Mình vẫn chưa mua quà nữa, hai chúng ta có thể đi chung.”

Cúp máy, Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, khóe miệng hơi cong lên, “Cám ơn bạn học Chu Mục đã thả mình chạy trốn với Triệu Nặc.”

Chu Mục vừa mới tách ra khỏi Đường Giai Kỳ đã nhận được cuộc gọi từ Tôn Trạch. Tôn Trạch hỏi cậu bây giờ có rảnh không, nếu rảnh thì tới trước.

“Được.” Chu Mục đáp.

Ban ngày, quán bar cũng không có nhiều người, lác đác vài người ngồi bên quầy bar uống rượu, tiếng nhạc cũng không ồn ào như nửa đêm. Chu Mục hơi yên tâm, tìm kiếm phòng riêng của Tôn Trạch, đẩy cửa đi vào.

“Tới rồi à.” Tôn Trạch ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại, ngẩng đầu lên, thuận miệng chào hỏi một câu.

Cậu béo đang ngồi trên ghế sô pha, cầm micro ca hát. Có một số người bạn đã chơi thân với nhau từ trước ngồi một bên, đổ xúc xắc và uống rượu. Chu Mục vừa bước vào, mọi người trong phòng đều dừng lại việc đang làm, chào hỏi với cậu.

Chu Mục gật đầu tỏ ý, ngồi xuống một bên.

“Làm một điếu nào.” Người bên cạnh đưa điếu thuốc qua.

Chu Mục tiện tay nhận lấy rồi bỏ lên bàn.

Lúc này có người hỏi: “Đông Đông đâu? Lúc nãy vẫn còn ở đây mà, sao đột nhiên không thấy đâu?”

“Tôi nghe nói tên đó đi đón người, vẻ mặt thần bí.”

Có người cười ầm lên, “Đón gái của nó chắc.”

Nữ sinh ngồi bên cạnh cậu ta nhíu mày, “Đừng nói chuyện thô tục như vậy.”

“Vậy nói cái gì, ghệ hả?”

Vừa dứt lời, cửa phòng riêng lại bị đẩy ra. Người còn chưa đến mà giọng nói của Đông Đông đã tới trước, “Nói cái gì mà náo nhiệt vậy?”

“Nói mày đi đón ghệ của mày…” Giọng nói của người lên tiếng đứng khựng. Mọi người trong phòng riêng đều đồng loạt nhìn ra cửa.

Chu Mục liếc nhìn Thân Tuyết Nghi đi vào cùng Đông Đông.

Tôn Trạch liếc nhìn Chu Mục, vẻ mặt hơi lúng túng. Những người khác trong phòng riêng lại náo nhiệt, gọi Thân Tuyết Nghi là “Nữ thần”, nhường chỗ bên cạnh mình cho cô ấy ngồi.

Thân Tuyết Nghi đi đến trước mặt Tôn Trạch, đưa túi giấy trong tay cho cậu ta, mỉm cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Ý ý ý, nếu Triệu Nặc có ở đây sẽ không vui nha.” Có người hét lên.

Tôn Trạch nhận lấy món quà rồi để qua một bên, nói: “Cám ơn.”

Thân Tuyết Nghi nhìn Chu Mục đầy ẩn ý rồi quay đầu nhìn Tôn Trạch, nói với Tôn Trạch: “Đúng lúc mình đi ngang qua, Ngưu Vệ Đông nói hôm nay là sinh nhật cậu, vì vậy mình đã mua đại một món quà sinh nhật ở dưới lầu, đúng lúc rảnh rỗi nên lên đây chơi với mọi người. Không biết cậu có chào đón mình không mời mà tới không?”

“Chào đón, chào đón chứ.” Tôn Trạch gần như muốn khóc, liếc nhìn Chu Mục thì thấy Chu Mục vẫn bình thản, ngồi ở đó đổ xúc xắc. Cậu ta quay đầu nhìn Thân Tuyết Nghi, nói: “Cậu ngồi xuống trước đi.”