Đây là lần đầu tiên Vũ Úc Đông nhìn thấy Lệ Phỉ lộ ra biểu tình như vậy, như là nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
Anh hơi hơi híp mắt, lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"
Tô Tịch Nhược nhìn thấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia trố mắt kinh
ngạc nhìn chằm chằm vào cô, thật là bất lịch sự, bà ta hét lên: "Cô, hai người, sao gặp được, hay là cô nhớ tới..."
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại, Lệ Phỉ lôi kéo người con gái tuổi xấp xỉ với Tô Tịch Nhược tên là Sương Như rời đi.
Vũ Úc Đông cảm thấy biểu tình của Lệ Phỉ không đúng.
Anh im lặng lấy ra di động gửi tin nhắn.
Tô Tịch Nhược có chút không thể hiểu được nhìn bong dáng hai người chạy
như ma dí kia, không biết đối phương có quan hệ gì với Vũ Úc Đông.
Vũ Úc Đông sắc mặt như thường bỏ di động vào túi quần, dịu dáng nói với Tô Tịch Nhược: "Chúng ta đi ăn cơm đi, chắc hai mẹ con em đói rồi."
Tô Tịch Nhược gật đầu.
Đây là chuyện riêng của Vũ Úc Đông, cô tự giác bản thân là một người ngoài, coi như không thấy.
Nhưng Vũ Úc Đông chủ động nhắc tới tới: "Cơm nước xong nói cho em nghe."
Tô Tịch Nhược: "À, không cần, chuyện nhà của anh không cần nói cho em nghe."
Anh nói những lời này làm cô có cảm giác rất lạ lạ, giống như mối quan hệ
giữa bọn họ đã rất thân mật, những việc riêng tư này đều có thể nói ra.
Vũ Úc Đông không cho ý kiến, cười cười.
Cơm trưa ăn ở nhà hàng gần chung cư, ba người ăn đến một nửa, thì phát hiện Hạ Hoài Thụy tới, đi theo Hạ Hoài Thụy tới còn có Vũ Úc Lan.
Vũ Úc Lan mỉm cười đi vào nhà ăn, theo chân bọn họ chào hỏi, lúc sau nói
với Vũ Úc Đông: "Chị gửi Hoài Thụy bên chỗ em, chị có việc, đi trước
đây."
Vì thế, cậu bạn nhỏ Hạ Hoài Thụy bị giữ lại, ba người ăn biến thành bốn người.
Vũ Úc Đông vỗ vỗ đầu Hạ Hoài Thụy, nói: "Ăn xong con và Tô Hoàn ra công viên trước chung cư chơi đi."
Hạ Hoài Thụy nghe xong rất vui, lập tức nói: "Dạ cậu, cậu thật sự là ta cậu ruột của con mà, đối xử với con thật tốt."
Tô Tịch Nhược: "... "
Cuối cùng cô cũng đã rõ ràng, lý do tại sao Vũ Úc Đông kêu Hạ Hoài Thụy tới, là tới chơi với Tô Hoàn.
Bấm bàn tính thật hay.
Đều là người trưởng thành hết, sao Tô Tịch Nhược có thể không rõ mục đích của Vũ Úc Đông.
Đừng nói Tô Tịch Nhược, ngay cả Tô Hoàn đều nhìn ra tới ý tưởng của Vũ Úc Đông.
Bé nhăm mày nhíu mi, cực độ bất mãn mà liếc mắt nhìn Vũ Úc Đông, gương mặt nhỏ xụ xuống, ngay cả Hạ Hoài Thụy bé cũng không để ý tới.
Cơm nước xong, bởi vì ở đối diện, nên đương nhiên là cùng nhau trở về.
Sau khi về đến nhà, Vũ Úc Đông trực tiếp mở ra cửa nhà mình, làm Hạ Hoài
Thụy dẫn Tô Hoàn vào đó ngồi chơi, sau đó quay sang nói với Tô Tịch
Nhược: "Anh có chuyện muốn nói cho em nghe."
Ý tứ chính là, vào nhà Tô Tịch Nhược nói chuyện riêng.
Tô Hoàn đứng ở cửa, che ở trước mặt Tô Tịch Nhược, không muốn rời đi, một
gương mặt thiên sứ đáng yêu không có biểu cảm nhìn Vũ Úc Đông, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ có chuyện gì muốn nói với chú Vũ sao?"
Giọng trẻ con đáng yêu, bên trong còn mang theo chút bất mãn.
Tô Tịch Nhược do dự.
Lúc này Vũ Úc Đông đang nghiêm túc nhìn cô, biểu tình dịu dàng thành khẩn,
người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở ngoài cửa nhà cô, tuy rằng rất có
cảm giác áp bức, nhưng lại, không làm cô sợ hãi.
Cô im lặng suy nghĩ một lát, nói với Tô Hoàn: "Tiểu Hoàn, me có chuyện muốn nói với chú Vũ..."
Tô Hoàn lập tức quay đầu, tuy rằng vẫn gắng giữ biểu cảm lạnh như băng,
nhưng nhìn vào là biết bé buồn, lúc đi, bả vai nho nhỏ như muốn gục
xuống.
Tô Tịch Nhược nhìn có chút đau lòng, lập tức đi qua ôm Tô Hoàn, ngại có hai cái "bóng đèn" ở đây, cô chỉ là xoa xoa đầu tóc Tô Hoàn, nhỏ giọng nói: "Bảo bối,
ngoan, con mới là bảo bối nhỏ của mẹ."
Giọng của cô dịu dàng như nước.
Tô Hoàn thật dễ dỗ, một câu đã dỗ ngoan, quai hàm phồng lên nhỏ giọng nói: "Con đã biết, con và Hạ Hoài Thụy đi chơi đây."
Tô Tịch Nhược cười tủm tỉm nhìn Tô Hoàn đi theo Hạ Hoài Thụy vào nhà Vũ Úc Đông, cô hít sâu một hơi nói với anh: "Mời vào."
"Công ty" tặng phòng cho Tô Tịch Nhược còn chuẩn bị nội thất hoàn thiện cùng
toàn bộ dụng cụ gia đình, một ít đồ dùng cá nhân cô đóng gói ở trong va
li đặt ở phòng khách, còn chưa có sửa sang lại hết.
Cô lấy ra hai lý thủy tinh sạch sẽ, rót nước ấm cho Vũ Úc Đông, cười nói: "Xin lỗi, không có trà, tạm chấp nhận một chút."
Vũ Úc Đông cầm ly lên uống một ngụm nước ấm, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Tô Tịch Nhược ngồi ở trên sô pha đối diện Vũ Úc Đông, cầm ly thủy tinh
trong tay, im lặng suy nghĩ, không biết tại sao cô lại có chút khẩn
trương.
Vũ Úc Đông buông
ly thủy tinh xuống bàn, hơi hơi cúi đầu, giọng trầm ổn bình tĩnh:
"Chuyện giữa trưa hôm nay, anh muốn giải thích với em."
Tô Tịch Nhược nhỏ giọng: "Đó là việc riêng của anh, không cần nói cho em nghe."
"Không, yêu cầu."
Vũ Úc Đông hơi hơi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô: "Anh đang theo đuổi em mà, anh yêu cầu nói cho em biết về đời sống riêng tư của anh, để em có thể
hiểu biết và phán đoán con người anh. Hiện tại anh muốn nói với em, là
một việc rất riêng tư."
Tô Tịch Nhược ngơ ngẩn nhìn Vũ Úc Đông, không biết tại sao cô có một loại cảm giác đối phương thật chân thật, thật thành khẩn.
Cô nắm ly thủy tinh trong tay, không có cự tuyệt.
Vũ Úc Đông khép hờ mí mắt, mặt nghiêng có vẻ hoàn mỹ lại cao ngạo lạnh
lùng, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Vậy anh nói, là một chút chuyện về
gia đình anh. Năm anh 15, 16 tuổi, mẹ của anh bắt đầu triền miên giường
bệnh, năm anh mười chín tuổi bà ấy qua đời."
Tô Tịch Nhược không ngờ vừa mới bắt đầu đã nghe mấy chuyện này, có chút không biết nên nói cái gì.
Vũ Úc Đông tiếp tục nói: "Trong lúc này, đại khái hơn bốn năm, mẹ của anh
không có sống chung với ba cha con anh. Cha của anh căn cứ theo trách
nhiệm của một người chồng, tiêu tiền giúp bà trị bệnh, nhưng lại không
quan tâm đến bà..."
"Thậm chí còn bởi vì bà không có năng lực thực hiện nghĩa vụ của một người vợ... Mà tìm tình nhân."
"Lúc ấy, anh đến thời kỳ phản nghịch, không quen nhìn hành động của cha
mình, hơn nữa mẹ anh còn bệnh nặng, anh và chị phải thay phiên đến bệnh
viện chăm sóc mẹ, rất ít liên hệ với cha. Cho đến khi mẹ anh qua đời... Anh mới biết được, cha của anh đã mang tình nhân vào ở trong nhà của
tụi anh..."
"Trong khi mẹ anh nằm trong quan tài chưa đến hai ngày."
Tô Tịch Nhược càng nghe càng đau lòng, chân tay có chút luống cuống, vụng
về ý đồ an ủi anh: "Không có việc gì, đều đã đi qua, hiện tại anh sống
tốt là được."
Vũ Úc Đông
hơi hơi mỉm cười, nụ cười rất phức tạp: "Năm đó anh còn rất trẻ... Lúc
đó anh chỉ mới mười chín tuổi, mẹ qua đời, anh về nhà thu thập di vật,
mới phát hiện... Cái chết của mẹ anh là do tình nhân của cha lén đến
bệnh viện kɧıêυ ҡɧí©ɧ."
"Mẹ anh bị sốc nên mới... Lúc ấy anh cãi nhau một trận rất lớn với cha,
thu thập xong di vật của mẹ giao cho chị, sau đó anh buồn bực đến quán
bar mua say, tỉnh lại mới phát hiện anh bị trúng chiêu."
Tô Tịch Nhược kinh ngạc nhìn anh, sao chuyện lại chuyển biến bất ngờ đến như vậy, triển khai ngoài dự đoán.
"Là cô tình nhân ngoan ngoãn của ba làm." Vũ Úc Đông tươi cười nhiễm vài phần châm chọc và căm hận.
"Lúc ở nhà, bà ta thấy tinh thần của anh không bình thường, cho người theo
dõi anh, bỏ thứ tốt vào trong ly rượu của anh. Ngày hôm sau anh tỉnh
dậy, bên cạnh nằm một người phụ nữ xa lạ, không có mặc đồ."
"À, chính là người hôm nay em nhìn thấy trước cửa chung cư, là người hai
mươi mấy tuổi đứng kế bên bà ta, tên là Sương Như, là em họ của Lệ Phỉ,
cô tình nhân ngoan ngoãn đáng yêu của ông ta."
"Lệ Phỉ muốn lợi dụng Sương Như khống chế anh, muốn anh và Sương Như xảy ra quan hệ, sau đó ép anh cưới cô ta."
Tô Tịch Nhược nghe đến đó, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Cảm giác cốt truyện này hình như đã từng quen biết.
Giống như nguyên chủ?
Đều là uống say như chết, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới phát hiện thì ra bản thân đú trend chơi 419?
Vũ Úc Đông bình tĩnh tiếp tục nói: "Lúc ấy anh mới chỉ có mười chín tuổi,
tính tình vẫn còn nôn nóng, gây náo loạn rất lớn, là chị của anh đến
giúp anh, anh mới bình tĩnh lại. Nếu không anh đã gϊếŧ hai người đó
rồi."
"Sau đó anh tìm
người coi chừng Sương Như, nhìn chằm chằm cô ta một tháng, phát hiện cô
ta không có mang thai, anh trực tiếp mặc kệ Lệ Phỉ nói gì, cho Sương Như một số tiền, tống cổ cô ta khỏi mắt anh."
"Sau đó... Cha anh biết chuyện này, hung hăng trách phạt anh, nói anh quá
ngu nên mới bị gái gài. Sau đó chia tay với Lệ Phỉ, đuổi cô ta ra khỏi
nhà."
"Nhưng bởi vì
chuyện ông ta làm trong quá khứ đã làm hao mòn hết tất cả tình cảm anh
giành cho cha, nên anh rất khó nhìn lại gương mặt của ông ta, chỉ làm
anh muốn ói."
"Anh không bao giờ tha thứ cho người đàn ông anh đã kêu là cha đó, không bao giờ
... Cho dù ông ta có chết trước mắt anh, anh cũng không đau lòng..."
"Từ lúc ông ta dẫn tình nhân về nhà, anh không bao giờ đặt chân về cái nhà
đó nữa, trừ khi có chuyện quan trọng. Anh chỉ chuyên tâm quản lý tập
đoàn, không có hỏi đến chuyện của ông ta và cô tình nhân Lệ Phỉ của ông
ta. Cứ vậy mà đã qua đi hơn mười năm, lúc anh tưởng bản thân đã quên
người phụ nữ tên là Lệ Phỉ, thì lại thấy được bà ta."
Vũ Úc Đông nói xong lời cuối cùng, đôi tay hơi hơi run lên.
Cho dù là hiện tại, nói đến đoạn quá khứ đen tối mười năm trước, anh vẫn có chút khó có thể đối mặt.
Lần này Tô Tịch Nhược hoàn toàn không biết nên an ủi anh như thế nào, im lặng suy nghĩ, gian nan nói: "Đều đã đi qua."
Vũ Úc Đông cũng im lặng suy nghĩ vài phút, lúc sau lộ ra nụ cười nhạt: "Em đừng khẩn trương, nói cho em những chuyện đó, chỉ là muốn cho em biết
anh cũng có lịch sử đen, anh không muốn thổ lộ rồi kết giao với em mà
bản thân còn giấu giếm em chuyện gì đó."
Tô Tịch Nhược: "... "
Đề tài sao lại xả tới rồi vấn đề này.
"À."
Tô Tịch Nhược có tình nói sang chuyện khác: "Nếu là... Người kia là Lệ
Phỉ, thì tại sao đối phương nhìn thấy em và Tô Hoàn lại lộ ra biểu tình
khϊếp sợ như vậy?"
Vũ Úc Đông hơi híp mắt, hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện này.
Tại sao Lệ Phỉ nhìn thấy mẹ con Tô Tịch Nhược lại có phản ứng mạnh đến như vậy.
"Trước kia em có quen biết Lệ Phỉ sao?"
"Không quen biết."
Cô không xác định nguyên chủ có quen hay không, nhưng cô khẳng định cô không quen.
Người tên Lệ Phỉ cũng không có trong nguyên tác, cũng chưa từng xuất hiện
qua, không biết cốt truyện đại thần lại là từ nơi nào bổ túc ra thêm
nhân vật mới.
"Để anh đi điều tra." Vũ Úc Đông suy nghĩ gì đó, sau mới nói.
Hiện tại anh nhớ rõ, ngay lúc đó, biểu tình kia của Lệ Phỉ thật sự rất kỳ
lạ, giống như gặp qua Tô Tịch Nhược, còn quen biết với cô ấy, hình như
còn rất sợ hãi anh quen với Tô Tịch Nhược.
Vũ Úc Đông không muốn tốn nhiều thời gian trên người Lệ Phỉ, sau khi nói
xong, anh hít sâu một hơi, sửa sang lại một chút tâm tình, trêu ghẹo
nhìn Tô Tịch Nhược hỏi: "Sao rồi, nói cho em nghe lịch sử đen tối của
anh em có ghét bỏ anh hay không?"
"Rốt cuộc, dựa theo rất nhiều quan niệm truyền thống của nữ sinh, an giống
như một người đàn ông không phụ trách, ngủ một người nữ sinh chỉ cho
tiền, không kết hôn."
Tô Tịch Nhược biểu tình xấu hổ, không biết nên nói như thế nào.
Thật ra cô không cảm thấy anh có lỗi, rốt cuộc chuyện này bắt đầu bằng tính
kế, nếu thật sự phụ trách, vậy khả năng chính gia đình anh sẽ không có
ngày nào được yên. Nếu có con cái, người thảm nhất chính là trẻ nhỏ.
Từ loại tình huống này tới xem, cô cảm thấy "Không phụ trách" khá tốt.
Cô lắc đầu nói với Vũ Úc Đông: "Em cảm thấy không phải lỗi của anh."