Sau Khi Kết Hôn, Ngày Nào Phó Tiên Sinh Cũng Ghen

Chương 36: Làm hỏng

Kỷ Hạ theo bản năng vòng tay quanh cổ anh thì thân hình mới

miễn cưỡng trồi lên mặt nước, giữa cơn cao trào cô đang thở dốc và không ngừng rơi nước mắt: “Hằng Chi…ưʍ..đừng..đừng mà…”

Cơn cao trào đến quá mãnh liệt, vượt khỏi tầm kiểm soát của Kỷ

Hạ, giống như đột nhiên bị đẩy mạnh, đánh cô trở tay không kịp, đến giờ

vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.

“Bảo đừng mà tiểu huyệt vẫn mυ'ŧ chặt vậy sao?” Tay Phó Hằng

Chi cố định eo Kỷ Hạ trong nước, kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào thân dưới căng

chặt, anh hít sâu một hơi, eo bắt đầu dùng sức: “Suýt nữa đã mυ'ŧ đứt anh ở trong rồi, vật nhỏ dâʍ ɖu͙©.”

Anh thật sự sắp nghẹn chết, đôi mắt hiếm khi trở nên tàn nhẫn

hơn ngày thường, anh ôm Kỷ Hạ rồi cắm thẳng vào trong, không sợ bị lực

nước cản lại, ra sức rất mạnh.

Kỷ Hạ bị cắm đến mức chỉ biết cắn môi khóc thút thít, chỗ giao

hợp của hai người trong hồ nước, hình ảnh Phó Hằng Chi thở dốc giống…..

“Hạ Hạ, gọi tên anh.”

Em và lưng anh căng chặt, lưng bày ra đường cong sắc bén. Hiếm

thấy anh mất không chế thế này, ngay cả bản thân Phó Hằng Chi cũng không nói rõ được nguyên nhân.

“Hằng Chi, a… Hằng Chi…”

Cô gái ngoan ngoãn dùng giọng nói run rẩy kèm nức nở gọi tên

anh, rõ ràng giống với những lần làʍ t̠ìиɦ trước đây, nhưng hôm nay rất

khác biệt.

Bởi vì cô chưa hề gọi anh là Phó tiên sinh.

Đến khi Phó Hằng Chi ý thức được thì hành động trong hồ nước đã mất khống chế, anh trực tiếp ôm cô gái nhỏ xinh đẹp trong ngực lên,

phần eo không ngừng dùng lực hung hăng cắm vào trong.

Tiếng thân thể cọ xát và d*m thủy nhớp nháp vang lên lần nữa,

lần làʍ t̠ìиɦ này vừa vui sướиɠ vừa tăng thêm tính tình ái nhưng vẫn

không xoay chuyển được âm thanh này. Thật sự Kỷ Hạ sắp chịu không nổi,

vừa rồi quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, đến giờ phút này mỗi một dây thần kinh

trong thân thể cô dường như vẫn còn bị chấn động run rẩy.

“Tiểu huyệt…a a..tiểu huyệt sắp hỏng rồi..muốn…a…sắp bị Hằng Chi..làm hỏng rồi…”

Lúc Kỷ Hạ nói mấy lời lưu manh này thì ngay cả trái tim cô cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại không thôi, cô hy vọng Phó Hằng Chi sớm bắn ra,

sớm chút càng tốt, nhưng những lời này tựa như đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm cho

cô, mỗi lần Phó Hằng Chi thâm nhập vào đều mang đến kɧoáı ©ảʍ kịch liệt.

Ngón chân cô không tự giác được cuộn tròn lại, hai đùi căng

chặt hết mức, bất lực quấn lấy eo Phó Hằng Chi, thân dưới vẫn bị rút ra

đâm vào không ngừng.

“Hạ Hạ…”

Mạch máu trên thái dương của Phó Hằng Chi hơi nổi lên, hang

động của Kỷ Hạ hôm nay rất mềm, cũng rất mê người, mỗi một tất thịt bên

trong đều mυ'ŧ chặt côn th*t của anh, liếʍ láp từng tất thịt, vừa rồi anh chỉ vừa bế cô lên để cắm sâu thôi mà tiểu huyệt sắp hóa thành nước rồi, câu đi lý trí của anh, thúc giục anh nổi lửa.

“Hạ Hạ muốn bị làm hỏng không, hửm? Muốn không em?”

Trong giây phút đó anh thật sự chỉ muốn làm hỏng cô thôi, dùng

đỉnh qυყ đầυ tiến sâu vào trong tử ©υиɠ để xem bên trong có phải cũng là một tiểu dâʍ ѵậŧ hay không, làm mất hồn mãi lưu luyến không rời.

“Ưm ưm a… Muốn, a… Em muốn… Hằng Chi…”

Kỷ Hạ lại đạt cao trào, tay chân giữ chặt thân thể người đàn

ông rồi ngửa người ra sau, sống lưng cong thành một hình trăng non, bị

nước suối thấm ướt tạo thành từng vòng nước, nơi sâu trong tiểu huyệt

không khống chế được bắt đầu co rút.

Phó Hằng Chi tê mỏi cũng đạt cực hạn, anh nhanh chóng thả Kỷ Hạ vào hồ nước, lúc rút dương v*t ra eo thả lỏng ngay lập tức, tϊиɧ ɖϊ©h͙

bắn thẳng lên mặt cô gái nhỏ.