Biên tập: Gà Mê Múi
Phó Hằng Chi thật là hư hỏng, nói lời lưu manh thì nói thôi được rồi, còn
cúi đầu xuống kề môi sát vành tai của cô thấp giọng nói, âm thanh phát
ra vì đang quan hệ tìиɧ ɖu͙© nên nó rất từ tính, Kỷ Hạ dường như bị giọng trầm thấp này của Phó Hằng Chi oanh tạc đến mức thân thể run run, da^ʍ
thủy nương theo cây côn th*t to lớn của anh tràn ra ngoài.
Người như Phó Hằng Chi thường ngày nói chuyện văn nhã lịch sự, kiểu không bao giờ nói lời lưu manh. Cho dù mất vui hay nổi giận với cấp dưới cũng sẽ
tìm từ thích hợp, không hề gay gắt, dùng lời nói văn minh nhất đâm vào
nơi yếu ớt của đối phương.
Nói đơn giản hơn thì nói mấy lời văn minh lịch sự đều như ma quỷ.
Hiện tại cô bị ma quỷ đè lên người, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, eo thì
bị giữ chặt, anh khống chế nhịp điệu, nhẹ nhàng từ tốn cắm vào trong,
thỉnh thoảng không nhịn được mới mạnh mẽ thúc mạnh một cái, hiệu quả này cao hơn việc liên tục liều chết đâm vào trong.
Du͙© vọиɠ trong thân thể Kỷ Hạ bị anh mang ra chơi đùa, Phó Hằng Chi muốn cô đạt kɧoáı ©ảʍ cô bèn chậm chạp, muốn cô kêu khóc thì cô lại gắng gượng
không chảy nước mắt, khiến người khác khó tránh không phục lại không thể chần chừ.
“Hử? Chỉ một câu nói em đã thành ra thế này?” Phó Hằng Chi hơi bất ngờ,
nhưng sự thật chứng minh cô vợ nhỏ của anh thật sự hưng phấn cực kỳ,
vách thịt non mềm tựa như hóa thành mớ kem bơ, vừa dính vừa chặt, da^ʍ
thủy dường như ngâm hết qυყ đầυ của anh, “Em thích mấy lời nói kiểu này
sao?”
“Không phải đâu, a…không…không thích mà!”
Kỷ Hạ gấp đến độ sắp khóc, cô không hiểu vì sao, Phó Hằng Chi chỉ nói mấy
lời lưu manh thế kia lại mang đậm nét sắc tình xen lẫn sự hấp dẫn, không đến nổi mà….
“Hạ Hạ, tiểu huyệt muốn cắn chặt anh vậy mà em còn nói không thích?”
Vách thịt mềm của cô bị lời nói của Phó Hằng Chi kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên, eo anh ê ẩm không chịu được nhấp vài lần, cắm đến mức cô khóc không thành lời,
chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng.
“Không…ưm…thích…”
Còn mạnh miệng.
Phó Hằng Chi định không bắt cô nói gì, nhưng lúc Kỷ Hạ phủ nhận nói bằng giọng điệu nức nở kia khiến anh nổi lên suy nghĩ.
Anh nâng mông Kỷ Hạ lên đưa dương v*t vào nơi sâu nhất, cảm nhận sự run rẩy của cô gái trong ngực, dùng đôi môi nhạt màu ngậm lấy vành tai của cô.
“Hạ Hạ ngoan, nói đi chồng sẽ cho em hết.”
“Nói… Nói gì ạ…”
Kỷ Hạ bị dương v*t ma sát với nơi sâu nhất trong thân thể làm cả người mơ
mơ hồ hồ, thật vất vả mới chống tay thẳng eo được, lại phải hạ người
xuống, nước mắt lưng tròng.
“Em nói xem tiểu huyệt thích nhất thứ gì?”
Hồ ly lớn bắt đầu phe phẩy đuôi nhìn thỏ trắng. Phó Hằng Chi biết rõ để Kỷ Hạ đạt được cao trào cần phải cấp cho cô đủ kɧoáı ©ảʍ, anh nhẫn nại nắm chắc tốc độ rút ra cắm vào, chơi xấu trắng trợn.
Kỷ Hạ cảm thấy vật cứng thoải mái chuyển động trong thân thể cô giống như
đang chơi đùa, cố tình khơi gợi du͙© vọиɠ của cô, mỗi lần đâm rất hụt
hẫng.
“A…”
Cô dần dần bình tĩnh hơn, cố gắng chống tay lên bàn, xoay đầu dùng đôi mắt đẫm lệ trách mắng hồ ly: “Hằng Chi, anh…anh xấu lắm..”
Phó Hằng Chi hẳn nên giải thích cho cô vợ nhỏ của mình biết, mắng người đàn ông xấu tính trong loại tình huống này không chỉ không có tác dụng
trách mắng trái lại rất có khả năng phản tác dụng.
Anh thong thả đâm vào rút ra đồng thời eo dùng thêm lực, vừa chịu đựng vừa
hướng dẫn cô vợ nhỏ của mình từng bước: “Hạ Hạ ngoan, nói một lần thôi,
nhé?”
Kỷ Hạ bị cọ sát đến mức không chịu nổi, đại não không ngừng phát ra tín
hiệu trống rỗng khiến cô khát vọng Phó Hằng Chi hung hăng đâm mạnh mình, dùng dương v*t to khỏe đâm vào chỗ sâu nhất của cô …
“Tiểu huyệt…”
Những suy nghĩ dâʍ ɭσạи đó hiện lên lập tức khiến cảm giác trống rỗng trong
người tránh khỏi mọi sự trói buộc bộc phát ra, lần đầu tiên Kỷ Hạ trải
nghiệm cảm giác Phó Hằng Chi đã quyết thì khó lòng dằn lại nổi.
“Tiểu huyệt thích nhất…côn th*t..ưm…của chồng.”
Những từ thẹn thùng bị Kỷ Hạ mơ màng nói cho xong, nhưng trong lúc Kỷ Hạ chưa nói xong, Phó Hằng Chi đã nắm chặt mông cô, trực tiếp đâm mạnh vào.