Sau Khi Kết Hôn, Ngày Nào Phó Tiên Sinh Cũng Ghen

Chương 27: Nhất định

Biên tập: Gà Mê Múi

Buổi chiều hôm sau, Kỷ Hạ đặt chân đến Nhật Bản.

Phó Hằng Chi đặt phòng tại một khách sạn lâu đời ở Kamakura,

một nơi rất có phong cách Nhật Bản, yên tĩnh và tao nhã, bên cạnh hồ cá

trồng vài cây cẩm tú cầu, đang lúc nở hoa, điều này khiến Kỷ Hạ bất ngờ.

Phó Hằng Chi bao hết phòng ở đây, cùng Kỷ Hạ đi dạo khắp các

phòng, sau khi chọn được phòng ngủ tốt mới chuẩn bị ra ngoài dạo chơi.

Bởi vì không tạo lịch trình đi thăm thú nên hai người rất nhàn

nhã, đầu tiên là đến trường trung học Kamakura được mệnh danh là thánh

địa, nghe Kỷ Hạ kể nhiều chuyện trong phim Slamdunk*, hai người mua bánh quy vừa ăn vừa đi dạo.

(*Slamdunk: Là bộ anime Cao Thủ Bóng Rổ.)

Kỷ Hạ ít khi đi du lịch, thím cô có yêu cầu nghiêm khắc với

thời gian luyện tập của cô, Kỷ Hạ học xong ở trường sẽ được đón về nhà

luyện tập tiếp, việc giải trí duy nhất của Kỷ Hạ là vào buổi tối trước

khi đi ngủ, cô thường sẽ đọc truyện tranh hoặc xem vài tập phim.

Bây giờ Kỷ Hạ như chú chim được thả khỏi l*иg, cho dù được tự

do nhưng đi dạo rất có quy củ, cả ngày vui vẻ, mỗi lần Phó Hằng Chi

nghiêng đầu nhìn cô đều thấy cô cười.

Không phải là nụ cười ngoan ngoãn như ngày thường, nó rất chân

thật, hoạt bát vui vẻ tươi cười, cười tươi tắn như ánh mặt trời trên

cao.

Không gì đáng giá hơn dẫn cô đi chơi.

Hai người ăn tối xong, Kỷ Hạ nhìn ánh hoàng hôn lấp lánh trên

mặt biển gợn sóng lại nảy ra ý nghĩ muốn đi tản bộ tiếp, thế là cô lôi

kéo Phó Hằng Chi cởi giày đi chân trần trên cát.

Nhiệt độ ngoài trời không nóng lắm, khi chạng vạng còn hơi man

mát, cũng may thủy triều đang rút xuống, trên nền cát vẫn còn lưu lại

chút hơi ấm mặt trời, hạt cát mịn bám vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của Kỷ

Hạ, khiến cô vui vẻ cười.

Kỷ Hạ cảm giác mọi thứ tốt đẹp lạ thường, đi dạo trên biển rất

tốt, bờ cát mềm mại dưới chân cũng tốt, hoa cẩm tú cầu trong khách sạn

cũng tươi tốt, tốt đến mức khiến người ta yêu thích.

Cô rời khỏi tay Phó Hằng Chi chạy về phía trước, dẫm lên con

sóng biển sắp rút, sau đó bị vẻ đẹp ở nơi xa hấp dẫn, Phó Hằng Chi yêu

mến sự hồn nhiên này của cô.

Kỷ Hạ chạy ra xa, tà váy hoa bị gió thổi phất phơ không ngừng,

giống như nụ hoa đang lay động trong gió. Phó Hằng Chi bước qua mới phát hiện Kỷ Hạ đang ngây ngốc nhìn một người xa lạ vẽ tranh tĩnh vật.

Gió biển khá to, người kia lại dựng giá vẽ trên bờ biển, nhàn nhã vẽ tranh trong làn gió.

Thấy được người đó không biết sẽ vẽ ra bức tranh ưu tú đến mức

nào, nét vẽ rất tùy ý, trang giấy bị gió biển thổi cong cong khiến nét

bút bị lệch đi mà người đó chẳng thèm đoái hoài, chính thái độ thờ ơ như vậy trái lại tạo nên một bức tranh đầy hương vị tự do nhàn nhã.

Kỷ Hạ xem rất nhập tâm, ánh mắt tràn ngập khát khao, mãi đến

khi người đó phát hiện có người nhìn mình, nghiêng đầu nhìn cô một cái,

động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại.

“Cô có hứng thú làm người mẫu không?”

Bây giờ Phó Hằng Chi mới chú ý đến người họa sĩ này có gương

mặt rất đẹp, lúc nói chuyện biểu cảm vừa lạnh nhạt vừa xa cách, giống

như một chú mèo kiêu căng chiếm đóng trên ghế ngồi.

“Tôi sao?”

Kỷ Hạ sửng sốt mới phát hiện ra mình nói tiếng Trung theo bản

năng, còn chưa kịp dùng mớ tiếng Nhật ít ỏi đáp lại thì chàng trai đó đã gật đầu.

“Ừ.”

Dường như anh ta không hề hứng thú với bức tranh trước mặt, tỉ

mỉ đánh giá Kỷ Hạ từ trên xuống dưới hai lần, nhanh chóng nói: “Cô rất

xinh đẹp.”

Lời nói này có ý tứ khen ngợi, nhưng giọng nói kia rất lạnh nhạt, khiến Kỷ Hạ có cảm giác bản thân như bức tượng thạch cao.

“Xin lỗi.”

Phó Hằng Chi duỗi tay ôm vai Kỷ Hạ, lễ phép cười nói với chàng trai đó: “Chúng tôi không có nhiều thời gian lắm.”

Lúc này người đàn ông đó tựa như mới phát hiện ra bên cạnh cô

gái xinh đẹp còn có người khác, anh ta liếc mắt nhìn Phó Hằng Chi rồi

khẽ gật đầu, sau đó lấy di động trong túi ra: “Vậy lưu số của nhau đi,

vừa hay tôi là người Trung Quốc, sau này rảnh thì gọi cho tôi.”

Sao người này chẳng làm theo kịch bản gì nhỉ.

Phó Hằng Chi cảm giác miệng mình cứng đờ: “Trung Quốc lớn vậy,

chưa chắc anh đã ở cùng thành phố với chúng tôi, lưu số hình như không

có ý nghĩa gì cả.”

“Không sao.” Người đàn ông đó nói: “Ở đâu trong nước cũng được, tôi sẽ đi tìm hai người.”

“…”

Người ta đã nói đến nước này, dường như không tìm ra lý do từ

chối. Phó Hằng Chi im lặng một lát, cuối cùng lấy di động của mình ra:

“Vậy lưu số của tôi đi.”

“Được.”

Người đàn ông đó không để ý, lấy điện thoại Phó Hằng Chi ấn một dãy số, sau đó trả lại cho anh.

“Nhất định phải liên lạc với tôi nhé.”

“Được, nhất định.”

Phó Hằng Chi cười đầy chân thành, sau đó cúi đầu kéo dãy số người đàn ông này vào sổ đen.