Không giống như Trình Phi Phàm, người vừa đi khỏi, Tần Thâm lui về sau hai bước, ôm cánh tay tựa vào cột trên lôi đài, nói:
“Nói chuyện chút đi, không ăn cơm thì không có sức đâu.”
Trình Phi Phàm gật đầu.
Tần Thâm hỏi:
“Lần đầu tiên gặp cậu có phải là lần lớp các cậu tụ tập ở cổng trường đánh nhau đúng không?”
Nhắc lại chuyện này Trình Phi Phàm liền không vui, hắn đối với tình địch trước mặt giải thích:
“Lúc đó tôi không phải đến để góp vui.”
Khi đó là hắn lo lắng cho Nhan Húc mới đi theo, nhưng chưa kịp làm gì, bọn Tần Thâm đã xuất hiện.
Nói tới đây Trình Phi Phàm đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, lúc trước nếu….thì sẽ có gì khác không?.
Trình Phi Phàm hối hận lúc đó mình lại do dự, Tần Thâm lại hỏi:
“Trước kia có nghe nói cậu đột nhiên không để ý tới em ấy nữa, là vì xem thường em ấy.”
Trình Phi Phàm nói rất nhanh:
“Tôi không có.”
Tần Thâm nhìn chằm chằm chữ “Chiến” đen trắng bá khí trên lôi đài, ngón cái xoa huyệt Thái Dương hơi đau.
Trình Phi Phàm bất thiện đánh giá người này, không biết Tần Thâm đến cùng muốn biết cái gì.
Tần Thâm mở miệng:
“Cái cuốn sách mà cậu tặng cho Nhan Húc, lúc em ấy mở gói quà ra, tôi ở bên cạnh nhìn.”
An tĩnh được một lúc, mới biết hắn đang thăm dò chuyện gì, Trình Phi Phàm hỏi:
“Anh đã xem rồi?”
Trên mặt Tần Thâm không có biểu hiện, ánh mắt nhìn qua rất lãnh đạm:
“Có xem một chút, tôi muốn biết tại sao cậu lại đưa cho Nhan Húc.”
Trình Phi Phàm cười lạnh:
“Biết rồi thì sao, anh đuổi tôi đi à, để tôi cách xa Nhan Húc một chút?”
Nhìn cái kiểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Trình Phi Phàm, Tần Thâm sau một đêm không ngủ bắt đầu đau đầu.
Không muốn làm sư huynh tốt, nên Tần Thâm vô cảm nói:
“Chuyện cậu nói không cần thiết. Tôi chỉ muốn biết bạn bè của em ấy nghĩ gì về em ấy, những thứ khác tôi không quan tâm, cậu chỉ cần cậu trả lời vấn đề kia là được.”
Miệng Trình Phi Phàm giật giật, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng kiểu người như Tần Thâm
“vừa thành thục vừa có chủ kiến”
rất khó làm cho người ta ghét.
Nhớ tới những lời nói vào tối hôm qua của Nhan Húc, hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Kiểu người như Nhan Húc, anh cảm thấy ý tôi là gì? Đương nhiên là để nhắc nhở cậu ấy.”
Bất kể Trình Phi Phàm là giữ lòng tự trọng, hay là đang tự thuyết phục bản thân, thì cái lý do này cũng có chút hợp lý, Tần Thâm yên lặng trầm tư.
Mấy tiểu tử ở cái tuổi này không nên bắt chước theo Chu Văn Cẩm theo đuổi con gái, mỗi ngày cười ngây ngô có gì hay? Đối mặt với Trình Phi Phàm đã yêu sớm, tiểu tử thối này còn ý đồ bất chính, Tần Thâm cảm thấy nắm đấm của mình ngứa lên.
Đợi đến khi mấy người Nhan Húc mua bữa sáng nóng hổi về, thì cuộc trò chuyện của hai người thực chất cũng chả có nội dung gì.
— Tần Thâm đối với xu hướng tính dục của Trình Phi Phàm không để tâm, Trình Phi Phàm cũng sẽ không thừa nhận mình nghĩ cái gì, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói:
“Anh phải biết cậu ấy tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn giản dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, nên không bằng anh tự coi lại bản thân mình đi, không phải do mấy người cưng chiều cậu ấy như con gái mới khiến cho người ta không thể yên lòng đó sao?”
Tần Thâm rõ ràng muốn kết thúc chủ đề này trước khi Nhan Húc tới, buông cánh tay xuống, khách khí nói:
“Cảm ơn đã nhắc nhở, bây giờ nên vào học rồi, khởi động chút đi.”
Trình Phi Phàm cũng không sợ hắn lấy việc công trả thù riêng, lập tức khởi động bước tới, toàn thân cảnh giác.
Khỏi động sơ sơ cũng không có lợi ích gì, có ăn hay không cũng không bị ảnh hưởng.
Ánh sáng trên trần nhà chiếu thẳng xuống, tia sáng lúc ẩn lúc hiện, ánh lên thân hai người như có kim châm, nét mực viết chữ “Chiến” trên lôi đài nhiễm lên tầng ánh sáng vô cùng tinh tế. Tần Thâm bước lên phía trước, một cước đá ngang hoàn hảo, Trình Phi Phàm đưa tay trái ra phòng thủ, nâng đầu gối chặn cú đá lại, sau đó hắn giơ chân lên, khóa cổ, trực tiếp nhắm ngay thái dương, chân xé gió giơ gần tới lỗ tai thì dừng lại, đốt ngón tay nện xuống lôi đài đến chấn động.
Một loạt động tác vừa ngoan vừa chuẩn, nhanh đến mức không kịp chớp mắt.
Tần Thâm sau khi trình diễn xong kéo Trình Phi Phàm lại, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe nói câu gì đó, rồi như khích lệ vỗ vỗ lưng hắn:
“Phải nhớ kỹ.”
Trình Phi Phàm ho khan vài tiếng, giận mà không dám làm gì.
Cái đầu nhỏ của Nhan Húc từ dưới lôi đài luồn vào, cầm một cái bánh rán như cầm một bó hoa, khuôn mặt nhỏ mỉm cười:
“Anh Thâm.”
Ngón trỏ Tần Thâm đút vào trong túi, từ trên lôi đài nhảy xuống, như khen ngợi:
“Nhanh vậy em. Chờ anh tắm cái đã.”
Tần Thâm vừa đi, Nhan Húc lập tức nghĩa khí an ủi Trình Phi Phàm đang chịu đả kích.
Trình Phi Phàm có chút hoảng hốt, vì thực lực của hai người cách nhau quá xa, và cũng vì lời nói vừa nãy của Tần Thâm.
—— Âm thanh hắn bằng phẳng, nói từng câu một:
“Không được thích Nhan Húc, nếu tôi phát hiện cậu lại đưa em ấy cái gì không hay nữa, cậu sẽ chết với tôi.”
Mấy sư huynh của Nhan Húc đều ngang ngược thô lỗ, trong đó Tần Thâm là lão đại, mấy người còn lại không hẳn là những người tốt, chỉ là tương đối thành thục nội liễm, thêm Nhan Húc trước mặt thì khỏi nói tới.
“Ôi chao, cậu đừng nản lòng, thầy giáo của chúng ta chính là tuyển thủ oai hùng cấp quốc gia đó, lúc trước anh Thâm có dự định đi đánh chuyên nghiệp, nên trình độ cách xa nhau là rất bình thường.”
Nhan Húc thấy hắn không nói câu nào, khoác tay lên vai hắn nói tiếp:
“Tôi nói cậu chứ, chỉ cần trong đợt nghỉ hè, cam đoan cậu sẽ tiến bộ.”
Trình Phi Phàm bị quật ngã dễ như trở bàn tay nên biết Tần Thâm rất lợi hại, cơ bắp trên người vô cùng có sức bật, giọng điệu chua lòm:
“Ừ. Mà tại sao anh ta không đi đánh chuyên nghiệp?”
“Dáng người anh ấy quá cao, nếu đấu rất bất lợi.”
Nhan Húc nhìn xung quanh không có ai, len lén thì thầm với hắn,
“Dù sao tôi cũng không muốn anh ấy đi đấu chuyên nghiệp. Rất nguy hiểm, đi học vẫn tốt hơn.”
Nhìn Nhan Húc cười trộm, Trình Phi Phàm: Tôi không muốn nghe những chuyện này.
Nhan Húc cùng hắn đứng đấy, lắc bả vai hắn:
“Ăn chút gì đi, bánh bao súp ở tầng dưới đây rất ngon.”
Đúng lúc dẫn theo Tứ sư huynh một đầu ổ gà sang, sau đó mấy người đem cơm hộp bày trên sàn nhà, Nhan Húc để hai sư huynh chỉ điểm một chút cho Trình Phi Phàm.
Tam sư huynh nói nhiều, Tứ sư huynh chỉ bảo, như thầy giáo thao thao bất tuyệt.
“... Cái này là kiến thức cơ bản, trước đó chương trình học của chúng tôi rất nhiều, nhưng vì suy nghĩ đến đám tiểu tử trong thành phố được nuông chiều đã giảm bớt không ít rồi đó, nếu cậu muốn học tốt, mỗi ngày phải dậy sớm, chạy mười cây số, cậu nhìn kiểu đó là có ý gì, hồi đó chúng tôi đều chạy như thế, có lúc còn buộc thêm bao cát nữa kìa. Cậu nói tới tiểu thập hai? Tiểu thập hai đâu?”
Tam sư huynh há miệng lớn nuốt một cái bánh bao, nói:
“Đi ký túc xá tìm lão đại rồi.”
Tứ sư huynh không thấy kinh ngạc, cầm cái bánh bao nhìn nhìn:
“Kỳ lạ, tôi vừa mới mơ tới bánh rán còn ngửi thấy mùi rất thơm. Sáng nay ăn cái này sao.”
“Không phải nằm mơ đâu, sáng nay có mua một phần, cho lão đại đấy.”
Tam sư huynh chua lè nói,
“Tiểu thập hai rất tri kỷ nha, nói muốn nhìn sư huynh lên lớp nên phải tranh thủ thời gian, để tôi đi mua bánh bao, còn mình tận dụng lúc rảnh đi mua một phần bánh rán, cái nào cũng thêm hai phần.”
Tứ sư huynh há miệng
ăn cái bánh bao nóng hổi:
“Ai, tôi cũng muốn ăn cái bánh rán tràn đầy tình yêu của tiểu thập hai.”
Trình Phi Phàm: người không được ăn, nghĩ mà muốn gớt nước mắt.
Tần Thâm một đêm không ngủ, trở về tắm bằng nước lạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn đến da đầu tê rần.
Trên vai vác khăn lông, thấy Nhan Húc nằm ở trên giường, cẳng chân nhỏ đung đưa qua lại. Nghe được tiếng động liền xoay người qua, phàn nàn:
“Anh Thâm tắm xong rồi, lúc nãy em gõ cửa mà không ai trả lời em hết.”
“Lần sau em cứ trực tiếp vào luôn là được.”
Nhan Húc gật đầu, xoay người lại xem tạp chí ở trên giường.
Tần Thâm ở trần ngồi xổm trước hành lý lấy quần áo của mình, bắp thịt rắn chắc theo động tác của hắn chập trùng lên xuống, lúc đứng lên có thể thấy tuyến nhân ngư đẹp như điêu khắc.
Cảm giác có người nhìn, Tần Thâm quay đầu liền đối diện với đôi mắt to đang nhìn chăm chú, không chớp lấy một lần.
Nhan Húc không biết đã đàng hoàng ngồi đó từ lúc nào, đối diện với hắn, lông mi như phiến quạt nhỏ phe phẩy chớp chớp.
Lần đó khi Nhan Húc tới ở nhà hắn, là vào mùa hè, Tần Thâm cường tráng hỏa lực, chỉ mặc quần tứ giác đi ngủ, Nhan Húc cũng bắt chước học theo, mặc một cái qυầи ɭóŧ bao trọn cái mông nhỏ, Tần Thâm cũng không cảm thấy gì, có thể là do xem cuốn sổ hồi hôm qua, mà bây giờ Tần Thâm nhíu mày, ho một cái:
“Sao vậy em?”
“Anh Thâm, cơ bụng của anh vẫn rất rõ ràng nha, không có bị béo lên. Một, hai…”
Nhan Húc nghiêng về phía trước, những khối cơ bụng trên đầu ngón tay được phác họa chi tiết,
“… Sáu, sáu múi, thật đẹp, sờ lên cũng rất dễ chịu.”
Lòng bàn tay của Nhan Húc không có chút vết chai nào, sờ lên cơ bụng cứng rắn của Tần Thâm, sau đó thoải mái kéo áo mình lên, lộ ra cái bụng trắng trẻo, nói:
“Em không có múi nào hết nè.”
Tần Thâm tiện tay lấy cái áo mặc vào:
“Mỗi ngày đều như con heo nhỏ, có được mới là lạ.”
Nhan Húc lấy cái bánh rán so với khuôn mặt của cậu cũng không nhỏ hơn bao nhiêu trên tủ đầu giường:
“Dù sao em cũng không muốn có. Anh ăn cái này đi, kẻo nguội không ngon.”
Tần Thâm cầm lấy cái bánh rán to đùng, Nhan Húc làm bộ lật tạp chí trên đầu gối, trong đầu bắt đầu nghĩ làm sao để mở miệng nhắc tới cuốn sách kia.
Nhan Húc tính tình như hòa thượng, hôm nay mà có chuyện buồn, ngày mai liền có thể vui vẻ trở lại.
Tối hôm qua ngủ đến ngon lành cũng không có sốt ruột phải làm sao để lấy lại cuốn sách của mình giống hôm nay, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tần Thâm đã đọc nó.
“Đây, trả lại cho em.”
Chẳng biết có phải tâm linh tương thông hay không, Tần Thâm mở ngăn kéo lấy cuốn sách hôm qua đã mở ra trả lại cho cậu.
Nhan Húc cầm lấy cuốn sách còn mới tinh, có chút khẩn trương:
“Anh Thâm đã xem hết chưa?”
Tần Thâm:
“Anh chỉ đọc có mấy trang thôi, đây là tiểu thuyết tự sự, có biết trong sách viết gì không?”
“Không biết ạ.”
Nhan Húc ôm cuốn sách vỡ lòng, vô thức lắc đầu.
Tần Thâm:
“Vậy Trình Phi Phàm muốn nói với em cái gì, em đã biết chưa?”
“Dạ biết, tối hôm qua cậu ta nói với em rồi. Nhưng mà đó là bí mật nhỏ của cậu ấy, em không thể nói cho anh biết được.”
Nhan Húc vịn bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thần thần bí bí nói,
“Sau này em sẽ nói cho anh nghe.”
Nhan Húc nói chuyện ghé vào lỗ tai thổi khí khiến hắn có chút ngứa, Tần Thâm bật cười:
“Phải chờ tới lúc nào?”
“Cốc cốc”
có người ở ngoài cửa gõ hai lần, rồi vặn chốt mở ra.
Trình Phi Phàm mắt không thấy tâm không phiền không kịp chuẩn bị, đã thấy cái cằm Nhan Húc đang gác trên vai Tần Thâm, cả người dán lên lưng hắn.
Hắn nghiến răng nói:
“Đi họp.”
Tại đây đang bắt đầu mở cuộc họp nhỏ, Tần Thâm chú ý mấy lần, hai người ở bên kia đang nói chuyện trên trời dưới đất.
Trong lúc Trình Phi Phàm đi lấy nước, thì Tần Thâm lập tức đứng dậy đi đến hỏi Nhan Húc vấn đề khi nãy:
“Bí mật nhỏ của mấy em khi nào mới nói cho anh biết.”
Nhan Húc nằm lệch trên mặt bàn, nhìn Tần Thâm, mắt mèo xinh đẹp híp lại.
“Dạ?”
Nhan Húc ngồi dậy, trong lòng nói thầm: Khi nào anh không còn coi em là con nít nữa thì em mới nói nha.
Cậu mở miệng:
“Em không biết nữa.”Tác giả có lời nói: Nhan Húc, một tiểu nương pháo rất có tính tự giác, không thích mình có cơ bắp cứng rắn, ngoại trừ anh Thâm. Phi Phàm là công, mỹ công đáng yêu.