Trình Phi Phàm đưa cuốn sách cho Nhan Húc xong, trở về liền mất ngủ, trằn trọc qua lại, bí mật sắp bị phát hiện khiến người ta hít thở không thông.
Hắn nằm trên giường, trong lúc đang tưởng tượng đến tương lai không chút hy vọng nào, thì điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên vang lên.
Đã một giờ sáng, Nhan Húc bên kia điện thoại nhỏ giọng lén lút:
“Cậu ngủ chưa?”
“Chưa, sao thế….”
“Cậu xuống đây đi, tôi đang đứng ở dưới nhà cậu nè.”
Tiểu khu bọn họ ở có sáu tòa nhà, nằm một trong mười ba tòa nhà ở quanh đây, ở tại tiểu khu được chia thành hai hướng, trước kia khi còn học sơ trung, lúc tan trường bọn họ sẽ ngồi trên băng ghế ngay ngã rẽ ăn kem, hoặc là ăn vặt, trò chuyện một hồi rồi mới về nhà.
Trình Phi Phàm không biết, bây giờ cũng tại chỗ này, Nhan Húc sẽ chia cho hắn một viên kẹo, rồi cùng mình mỗi người một ngã.
Nhan Húc mặc đồ ngủ áo ngắn tay và quần đùi, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa nho lấy từ trong tủ lạnh, nhìn hơi u ám:
“Tôi ngủ không được.”
Trình Phi Phàm nhìn cậu rồi lại nhìn xuống đất:
“Cậu có phải đã biết rồi đúng không?”
Hai người đồng thời đều mở miệng.
Nhan Húc đảo mắt liếc nhìn hắn một cái, cho một quả nho vào miệng, dè dặt nói:
“Là ý đó đúng không?”
“Ừm.”
“Lúc trước cậu không chơi với tôi nữa, là vì chuyện này phải không?”
“Ừm.”
Sợ cậu không thể tiếp nhận, cũng sợ làm hư cậu.
Nhan Húc từng trải thở dài một hơi,
“Sao cậu không nói sớm cho tôi biết, cứ im re rè rè. Ăn nho không? Ngọt lắm.”
Trình Phi Phàm đặt mông ngồi xuống, cùng cậu giữ khoảng cách, nhưng vẫn ngửi được mùi hương thơm ngát sau khi tắm của cậu, bốc một trái nho bỏ vào miệng ăn không ra mùi vị gì, hỏi:
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Cậu đừng nghĩ nhiều.”
Hai người lại đồng thời mở miệng.
Trình Phi Phàm sầu muộn hỏi:
“Cậu có thấy như vậy là bình thường không?”
Nhan Húc:
“Tôi cảm thấy bình thường, chỉ hơi giật mình thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Tôi hy vọng cậu không cần suy nghĩ nhiều mà tự hù dọa bản thân.”
“Còn cậu thì sao?”
Học bá tư duy đều nhạy bén như thế, cũng coi như là thời kỳ mẫn cảm yếu đuối, hắn có thể nắm bắt được những gì mà mình biết.
“A…”
Nhan Húc có chút giật mình trả lời,
“Tôi cũng như cậu.”
Công cụ tìm kiếm trên mạng đơn giản hơn so với tìm sách đọc, danh từ liên quan có thể giúp Nhan Húc tìm được, cậu ở trong phòng đọc cả đêm, ngay cả cơm tối cũng không ăn, mới đưa ra được kết luận: Thì ra cậu là gay.
Nhan Húc không có chú ý tới ánh mắt vừa mừng vừa sợ bên cạnh, tiếp tục thản nhiên nói:
“Cho nên chúng ta đều như nhau, cậu không cần sợ hãi, có một ít người cũng giống chúng ta mà!”
Trình Phi Phàm nhìn sườn mặt trắng nõn của Nhan Húc, lông mi dài rậm cong cong, cùng khóe môi hồng hồng, trái tim lửa đốt trong một đêm như được tái sinh! Kích động đồng thời lại ẩn ẩn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì đó.
Hắn hỏi:
“Cậu khi nào thì phát hiện mình thích con trai?”
Nhan Húc hỏi lại:
“Cậu thì sao?”
“Tôi…”
Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Nhan Húc, mặt và cổ Trình Phi Phàm đều đỏ lên.
Nhan Húc cùng hắn nhìn nhau mấy giây, cái mông nhích tới bên cạnh, cảnh giác hỏi:
“Đừng nói là cậu thích tôi đó nha?”
“Nói gì vậy?”
Trình Phi Phàm hít sâu một hơi, có lý có cứ giảng đạo:
“Tôi nói là nếu như thôi, cậu không được hiểu lầm đấy. Như cậu nói chúng ta là cùng một loại người, nếu về sau bên nhau, cũng dễ dàng mà nói với người nhà, rất thuận lợi, mà chúng ta lại quen biết nhau nhiều năm như vậy, đã có cơ sở về tình cảm rồi.”
Nhan Húc lại dịch cái mông qua bên cạnh, sáng suốt nói:
“Cậu không cần nghĩ xa như vậy, cũng không có nếu như. Sau này nếu cậu sợ phiền phức, cứ nói với tôi. Dù sao đi nữa tôi cũng sẽ không thích cậu.”
Trình Phi Phàm muốn phun máu, giả vờ vô tình hỏi:
“Vì sao?”
“Lúc cậu học lớp năm không làm xong bài tập liền khóc lên, bác trai tới tìm tôi, tôi khuyên cậu không được, tỉnh ngủ rồi cậu còn vừa khóc vừa làm bài tập, thật dọa người.”
Nhan Húc nói xong Trình Phi Phàm lập tức trầm mặc, mà Nhan Húc còn biết rất nhiều vẫn tiếp tục nói, như con gái mà trả thù Trình Phi Phàm:
“Không những thế cậu với tôi còn cùng nhau mặc váy của chị tôi…”
“Đừng nói nữa.”
Trình Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi,
“Không phải tôi tự nguyện. Khi đó tôi mới bảy tuổi, là chị cậu ép tôi mặc.”
Nhan Húc tươi cười rạng rỡ:
“Thỏ không ăn cỏ gần hang, chính là đạo lý này nha.”
(mn hiểu ý câu này mà phải ko nên tui khỏi giải thích nhe hehe)
Trình Phi Phàm nghe không vào mấy lời ngụy biện của cậu, trái tim nhỏ hừng hực cháy tràn đầy hi vọng, tiến hành theo trình tự hỏi:
“Vậy cậu thích người như thế nào?”
Nói tới cái này Nhan Húc có chút xấu hổ, lông mi như phiến quạt nhỏ phây phẩy, lóng ngóng nói:
“Thì là vừa cao vừa đẹp trai.”
Trình Phi Phàm đã cao một mét bảy, xác định mỗi ngày phải uống một ly sữa, không, hai ly mới được, tiếp tục thu nhỏ phạm vi:
“Còn gì nữa không?”
Đã có người muốn nghe, Nhan Húc cũng không khách khí, nhếch khóe miệng, nói:
“Mũi thật cao, như sống dao vậy, tóc thì ngắn ngủn, nhìn rất có sức sống. Con ngươi màu đen, lúc không cười nhìn rất dữ, rất khốc, vừa thành thục vừa có chủ kiến, chỉ cười với một mình tôi. Tay còn rất đẹp, trên ngón tay có vết chai, lúc nắm tay có hơi nhột nhột, khí lực rất lớn, đánh nhau rất lợi hại…Như vậy mới có cảm giác an toàn nha.”
Nói đến cuối cùng, Nhan Húc càng nói càng lộ, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Trình Phi Phàm: Ai nha, hình như lộ tẩy rồi.
Trình Phi Phàm mặt không biểu tình nhìn cậu: Sao cậu không nói thẳng tên ra luôn đi cho rồi.
Nhan Húc gãi gãi sống mũi, cắn ngón tay:
“Khụ khụ, được rồi, tôi phải về ngủ đây. Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, dù sao chúng ta cũng là bạn bè, bây giờ còn có tình đồng chí, nên vui vẻ lên đi.”
Đi theo Nhan Húc tới dưới nhà cậu, Trình Phi Phàm buồn bực mở miệng nhắc nhở:
“Tôi biết cậu cùng chú quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này bây giờ đừng nói cho họ biết.”
Nhan Húc chẳng hề để ý gật đầu.
Trình Phi Phàm lại u ám nói:
“Cũng không thể nói với anh ta, cái người này rất có thể là thích con gái xinh đẹp, cậu mà nói với anh ta, không chừng anh ta sẽ không để ý đến cậu mà còn xa lánh cậu nữa đó.”
Nhan Húc phất tay đi vào, không quay đầu lại, không biết có nghe lọt tai lời nhắc nhở của Trình Phi Phàm hay không.
Trình Phi Phàm lề mà lề mề đi về nhà, giữa đêm hè yên tĩnh, những cây xanh rậm rạp ở tiểu khu có vài con ve đang kêu gọi, Trình Phi Phàm cả người thoải mái, như được trái nho ướp lạnh kỳ lạ làm yên lòng, mà những con ve kia rơi xuống tảng đá biến thành bột mịn, theo gió tan thành mây khói, về đến nhà ngã đầu liền ngủ mất, cũng không có lo lắng mình sinh bệnh, tỉnh tỉnh mê mê nghĩ về mối tình đầu.
Một bên khác, Nhan Húc rón rén về đến nhà, vừa mới đặt cái dĩa lên kệ bếp, thì gặp phải Nhan tiên sinh từ thư phòng đi ra.
Nhan Húc ngoan ngoãn giải thích:
“Phi Phàm ngủ không được, nên con với cậu ấy tán gẫu ở ngay dưới tiểu khu. Ba, sao ba còn chưa ngủ?”
Nhan tiên sinh ngó chừng có chút mệt mỏi, con mắt hơi đỏ, lúc Nhan Húc nhìn ông, ông đang nhắm mắt xoa mi, nói:
“Xử lý chút công việc. Phi Phàm thế nào rồi?”
Nhan Húc cào cào cánh tay đến sưng đỏ một cục:
“Cậu ấy có chút áp lực, bây giờ đã ổn rồi ạ.”
Nhan tiên sinh:
“Bạn bè hòa thuận trò chuyện với nhau là tốt. Nhưng nếu con có gì muốn nói với ba mẹ thì cứ nói, không chừng chúng ta có thể giúp được con, cũng có thể hiểu con hơn.”
“Dạ.”
“Nhanh đi ngủ đi, ngày mai ba kêu dì giúp việc gọi con dậy.”
Sau cùng Nhan tiên sinh còn dặn,
“Đúng rồi, trước khi ngủ thì con nhớ lấy thuốc thoa ngoài da mẹ con mua bôi lên cục u trên cánh tay đi, đừng có cào đến rách da nghe chưa.”
Sau đó Nhan tiên sinh đi rót nước rồi quay lại thư phòng, ngồi ở xuống ghế tiếp tục làm việc, trên máy vi tính trước mặt là mười mấy cái lịch sử còn lưu lại.
Đều là của Nhan Húc đêm hôm ở trong thư phòng xem.
Mấy trang đầu tiên trên trang web là giới thiệu bình thường, nhưng đằng sau có mấy từ mấu chốt là
“Đồng tính luyến ái” “Nam nam quan hệ” “Chứng sợ đồng tính”
...
Trang cuối thì ghi là:
“Mình là con trai mà thích con trai thì là gay sao?”
Lúc Nhan tiên sinh vừa thấy thật sự rất hoang mang kinh sợ, gần như muốn bạo phát.
Ông một chút cũng không hoài nghi rằng người nói trong đây có phải là bạn của Nhan Húc hay không, không sai được, cậu từ nhỏ đến lớn đều ở cùng với mẹ và chị gái, thích chưng diện thích làm nũng, mềm mại yếu ớt quay quanh toàn là con gái, vì vậy mà biến thành một cậu bé non mềm dịu dàng.
Nhan tiên sinh tan nát cõi lòng, sốt ruột lục soát lịch sử tìm kiếm của Nhan Húc, mỗi lần thấy là mỗi lần giật mình, khóc không ra nước mắt tự mình tìm tòi nghiên cứu.
Nhan Húc không biết ba mình đã phát hiện bí mật, cậu vẫn như thường ngày đúng giờ rời giường, tràn đầy tinh thần muốn tới chỗ sư huynh, trước khi ra cửa gặp Nhan tiên sinh nói:
“Ba, con đi làm nha! Khi nào có lương rồi con dẫn ba đi chơi!”
Nhan tiên sinh gật đầu.
Bà Nhan cười tủm tỉm nhìn rồi đóng cửa lại, nói:
“Thật là đứa trẻ ngoan.”
Nhan tiên sinh đang nhìn báo tài chính và kinh tế cảm thấy buồn rầu đau lòng.
Bà Nhan khuấy chén cháo nhỏ trên bàn,
“Thiệt thòi cho nhóm sư huynh kia nguyện ý tiếp nhận thằng bé, mỗi ngày không phải làm gì, nhưng cũng phát lương cho con nó, chúng ta khi nào rãnh thì đến cảm ơn người ta.”
Nhan tiên sinh gật đầu, như có điều suy nghĩ:
“Húc Húc hình như đối với chuyện của sư huynh rất tích cực.”
Bà Nhan:
“Chứ sao nữa, trong số những người ở đây, con nó rất thích thằng bé Tần Thâm kia, trước kia mỗi ngày đều gọi điện thoại, ăn tết cũng cùng người ta ở chung, bây giờ cả ngày con nó giống như đóa hoa hướng dương, xoay quanh người ta thôi.”
Nhan tiên sinh bất động thanh sắc lật báo, ánh mắt lãnh khốc:
“Có rảnh thì mời thằng bé tới nhà ăn bữa cơm.”
Nhan Húc đi ra ngoài cùng Trình Phi Phàm tới võ quán.
—— Trình Phi Phàm buổi sáng gọi điện thoại, nói võ quán mới khai trương, hắn là học viên đầu tiên nên may mắn được tặng thêm một khóa huấn luyện, không mất phí.
“Các sư huynh khẳng định muốn thử nghiệm khóa huấn luyện lần này, cậu đã học qua khóa vật lộn, còn thông minh như vậy, có thể đưa ra so sánh và đề xuất ý kiến thích hợp.”
Nhan Húc miệng ngọt rất biết dỗ dành mọi người, nhất là tối hôm qua tâm tình Trình Phi Phàm thay đổi nhanh chóng, được người ta an ủi đến choáng váng đầu óc.
Nhan Húc đi tới chỗ kia, lay lấy lôi đài, hai mắt phát sát chăm chú nhìn Tần Thâm trên tay quấn băng vật lộn, đỏ mặt nhào nhào nói:
“Anh Thâm cố lên.”
Tần Thâm đưa tay xoa nhẹ trên đầu Nhan Húc.
Tam sư huynh đứng bên cạnh:
“Tiểu thập hai cùng anh đi mua đồ ăn sáng đi, anh cầm không hết.”
Nhan Húc tiếc nuối nhìn Tần Thâm,
“Dạ.”
Bọn họ vừa đi, trong phòng huấn luyện trống trải chỉ còn lại hai người, tứ sư huynh đang ngủ trong ký túc xá nằm ngáy o o thì không nhắc tới.
Học phí là ba vạn, khóa học có sáu mươi bốn tiết học, Trình Phi Phàm nhìn người tóc đen mày kiếm đối diện, mạnh mẽ cao lớn chính là Tần Thâm, không khỏi có chút e dè.Tác giả có lời nói:
Nhan Húc đúng là tiểu nương pháo vừa đáng yêu vừa ngọt ngào nha.