• Lịch sử điện ảnh •
Trong vòng hai ngày ấy, Tạ Trì xem được rất nhiều tin tức mà app đã mở ra với anh.
Tạ Trì cảm nhận được rõ ràng, trong app, hạng ba là một ranh giới rất lớn, diễn viên hạng ba trở lên mới có quyền thu thập được rất nhiều tin tức nòng cốt trong app.
Ví dụ như trong app không chỉ có nghề tay trái là làm quản lý, còn có biên kịch, nhà thiết kế tử vong, chỉ là cánh cửa để làm quản lý tương đối thấp, chỉ cần vượt qua giai đoạn tân binh là có thể báo danh, nhưng biên kịch và nhà thiết kế tử vong thì yêu cầu hạng ba trở lên.
Trước đó Tạ Trì đã hỏi thăm, Túc Thanh là diễn viên hạng ba, anh ấy dừng ở giai đoạn này rất lâu, bản thân cũng không ham hố danh xưng, ngược lại rất hứng thú với nghề tay trái biên kịch, bộ phim “Người yêu cương thi” chính là tác phẩm đầu tay của anh ấy.
Túc Thanh nói, thu nhập của biên kịch có liên quan tới phẩm chất của bộ phim, “Người yêu cương thi” là phim tím, xếp hạng nhất của phim tím được thưởng 500 điểm tích lũy, cho nên anh ta hoàn thành kịch bản “Người yêu cương thi” thu hoạch được 100 điểm tích lũy, cũng chính là 1/5 điểm thưởng của xếp hạng thứ nhất.
Thoạt nhìn rất ít, nhưng so với vào sinh ra tử trong phim ảnh, thực tế quá dễ dàng kiếm được số điểm tích lũy này, hơn nữa nếu viết kịch bản phim phẩm chất cao hơn, phần thưởng cũng cao hơn, phim cam là 200 điểm tích lũy, phim đỏ là 400 điểm tích lũy.
Thực ra app cũng đã định vị rất rõ ràng nghề nghiệp này ―― là “Nghề tay trái” chứ không phải nghề nghiệp chính.
Những nghề nghiệp này là để diễn viên kiếm thêm thu nhập trong thời gian nghỉ ngơi, để kiếm được điểm tích lũy nhanh nhất vẫn là đóng phim kinh dị. Hơn nữa nghề tay trái cũng có thời gian cooldown, ví dụ như “Nhà thiết kế tử vong”, một tháng chỉ nhận nhiều nhất mười bản thảo, mỗi bản thảo 30 điểm tích lũy, nói cách khác, diễn viên dựa vào nghề tay trái “Nhà thiết kế tử vong” một tháng có thể kiếm được nhiều nhất 300 điểm, hơn nữa không thể kham nhiều nghề, người đã chọn làm nghề tay trái là quản lý thì không thể kiêm chức biên kịch, nhà thiết kế tử vong được.
Có thể nói có rất nhiều hạn chế.
Cho nên mấy nghề này rất vô bổ, bỏ thì thương mà vương lại tội, diễn viên nhiều thời gian có thể chọn làm một nghề, nhưng những ai đang vội vã như Tạ Trì thì gần như không cân nhắc tới.
Dù sao đối với diễn viên hạng ba trở lên mà nói, thời gian càng quý giá hơn, nếu có sức lực không bằng tham gia bộ phim tiếp theo, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn làm nghề tay trái, hơn nữa nghề tay trái chỉ có thể cung cấp điểm tích lũy, không giống như phim kinh dị có thể rơi đạo cụ, huyết thống, năng lực giúp diễn viên có thể tăng thực lực bản thân.
…
Hai hôm sau, Tạ Trì nhận được lời mời do app gửi tới, sau khi ấn xác nhận, anh được đưa tới trước một đại điện nguy nga.
Cả tòa đại điện trắng toát, chắc chắn được xây từ đá cẩm thạch, nó nằm trên các bậc thang, diễn viên chỉ có thể ngước đầu lên mới có thể nhìn vào cổng chính của đại điện. Sương mù lượn lờ bốn phía, che khuất nền đất của đại điện, khiến nó như trôi lơ lửng trong mây, cao không thể chạm tới. Tạ Trì thử đếm, nó được chống bằng mười hai cột đá thô to hai người ôm không xuể.
Ngước mắt nhìn theo bậc thang, có thể loáng thoáng trông thấy những pho tượng cao lớn.
Dưới chân trải thảm đỏ, dường như không thấy đầu bên kia.
Có một ông lão lưng còng đứng ở chỗ soát vé ngoài cổng đại điện.
Xung quanh chỉ có một mình anh.
Tạ Trì vừa nhìn vừa đi lên, đứng trên bậc thang chờ hai phút, vẫn không có ai cả, bốn phía mênh mông bát ngát, chỉ có một mình anh.
“Đừng chờ nữa, chỉ có một mình cậu nhận lời tới đây thôi.” Giọng nói già nua ở sau lưng vọng lại, mang theo ý trêu chọc, “Ông già này còn tưởng tháng này lại được nghỉ ngơi chứ, dù sao ba tháng rồi không ai chịu tới đây, không ngờ vẫn còn có diễn viên quan tâm tới lịch sử điện ảnh của app như vậy, ông già này vui lắm.”
Lịch sử điện ảnh của app?
Khóe miệng Tạ Trì giần giật, Nghiêm Kính chẳng đáng tin một chút nào cả.
Anh giữ biểu cảm, mỉm cười đi tới, tới gần đó mới phát hiện ra ông cụ này không có chân.
Trước đó mây mù che khuất nửa thân dưới của ông, bây giờ mây mù tản ra, rõ ràng ông lão đang lơ lửng ở bậc thang, thân thể trong suốt hơn bình thường, đường nét gương mặt cũng hơi mơ hồ.
Tạ Trì: “Ông là….”
“Đúng như cậu nghĩ,” Ông cụ nói, “Tôi là quỷ.”
Tạ Trì gật đầu, không để lộ một chút ánh nhìn kinh ngạc nào cả.
Ông lão không kiềm chế được nhìn anh thêm mấy cái, ánh mắt rơi xuống hai chiếc nhẫn trên tay phải của anh, gương mặt đột nhiên biến sắc, ngay sau đó lập tức bình tĩnh trở lại.
Tạ Trì chỉ cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn anh hơi kỳ lạ, nhưng anh hoàn toàn không biết ông ta, cho nên đành phải dằn cảm giác ngờ vực kia xuống, theo ông lão vào trong.
“Ông ở đây bao lâu rồi?” Trong đại điện, ngoài mười pho tượng ra thì không còn gì khác, có thể nói là nhìn một lượt không sót gì cả, Tạ Trì liếc mắt nhìn xong, nghiêng đầu cung kính hỏi.
Ông lão: “Gần ba mươi năm rồi.”
Tạ Trì ngạc nhiên trước đáp án này, nói cách khác, app có ít nhất ba mươi năm lịch sử?
Ông lão nhìn Tạ Trì thật sâu, cười bảo: “Cũng là chuyện thoáng cái đã qua.”
Tạ Trì không dám gật đầu bừa bãi, con người có thể sống được mấy cái ba mươi năm?
Ông cụ nói: “Thực ra các cậu chỉ tới app để thực hiện nguyện vọng, về phần tin tức của app đối với các cậu mà nói không có nhiều ý nghĩa, các cậu không tới mới là bình thường, đến đây mới là kỳ quái.”
Hiển nhiên bản thân ông cũng hiểu rõ điều này, biết chuyện mình đang làm thật vô nghĩa, nhưng cũng không đau lòng vì chuyện này, chỉ là học cách thích ứng và hưởng thụ.
Tạ Trì gật đầu thừa nhận. Nếu không phải Nghiêm Kính không nói rõ ràng, lại thêm vừa khéo anh đang rảnh rỗi, có lẽ anh sẽ không tới đây, có thời gian như vậy, không bằng xem thêm nhiều phim kinh dị, để chuẩn bị đóng bộ phim tiếp theo.
“Phải rồi, chiếc nhẫn kia… có phải là… đạo cụ của cậu không?” Ông lão cúi đầu, làm như thuận miệng hỏi.
Tạ Trì sửng sốt một chút, nhìn về phía bàn tay phải của mình, biết rằng ông ta đang chỉ về chiếc nhẫn trên ngón giữa và ngón áp út của mình, bảo rằng: “Đúng vậy.”
Ông lão cười nói: “Bây giờ đạo cụ của app càng ngày càng đa dạng.”
Ông bắt đầu thực hiện công việc của mình, dẫn Tạ Trì đi tham quan, vừa đi vừa nói: “Điện này gọi là Thập Thần ĐIện, nghe rất cao cấp, bề ngoài nhìn vào cũng rất cao cấp, thực ra đổi một cái tên khác sẽ thích hợp hơn…”
Tạ Trì nhìn những gương mặt người được khắc rõ ràng trên đó, không chắc chắn nói: “Bảo tàng danh nhân?”
Ông lão ngẩn người ra, cười ha hả: “Cậu đúng là rất thông minh, Thập Thần, thực ra là những diễn viên kiệt xuất nhất trong app trong suốt ba mươi mấy năm qua.”
Tạ Trì không ngờ app lại làm thứ chỉ hào nhoáng bề ngoài này, còn làm tượng điêu khắc cho diễn viên, đặt ở thần điện để cung phụng, còn đặt danh hiệu là Thần.
Tạ Trì nhìn quanh một lượt, hỏi rằng: “Có Thẩm Dật không?”
Ông lão bật cười nói: “Cậu ta ấy hả, cậu ta cố gắng thêm hai, ba năm nữa thì có khả năng này.”
Tạ Trì giật mình, dường như hiểu ra được điều gì đó: “Ông nói là.. diễn viên ở đây, đều ở lại app ít nhất hai năm, thậm chí hơn bốn, năm năm?”
Thẩm Dật ở trong app hơn một năm, hắn đã trở thành vua màn ảnh, ông lão lại nói Thẩm Dật cố gắng nán lại thêm hai ba năm thì mới có khả năng được đưa vào Thập Thần Điện, cho nên những diễn viên được khắc tượng ở đây…
Ông lão tỏ vẻ tự hào, chỉ vào bức tượng điêu khắc ở xung quanh nói rằng: “Đúng vậy, mỗi một người ở đây, đều là những viên minh châu đời đời bất hủ trong lịch sử điện ảnh của app.”
Đột nhiên trông ông có vẻ rầu rĩ, buông tiếng thở dài bảo rằng: “Chỉ là, con người vĩnh viễn hướng về phía trước, sẽ chỉ khắc ghi người sống, cho nên chỉ có ông lão tôi đây sớm tối ở bên bọn họ, còn nhớ rõ bọn họ, mà khán giả hết đời này tới đời khác, đã sớm tìm được niềm vui mới.”
Tạ Trì an ủi: “Lẽ thường tình ở đời.”
Tạ Trì: “Bọn họ đi rồi, hay là.. chết rồi?”
Không biết vì sao nhắc tới đây, sắc mặt ông lão hơi trầm xuống, Tạ Trì kiên nhẫn chờ đợi, qua hồi lâu ông lão mới gượng cười nói: “Đều không ngoại lệ.. chết cả rồi.”
Tạ Trì lại giật mình thảng thốt: “Vì sao chứ?”
Những diễn viên kiệt xuất như vậy, đều không ngoại lệ mà chết đi.
Ông lão không trả lời, chỉ nhìn về phía anh: “Cậu có biết khán giả là gì không?”
“Quỷ ư?” Tạ Trì đáp thẳng.
Dường như ông lão cảm thấy rất ngạc nhiên: “Cậu biết à?”
Tạ Trì chỉ nói: “Tôi đoán.”
Tạ Trì cũng đoán được không ít thì nhiều.
Đối tượng mà app phục vụ nhất định không phải người, nếu là người, app nên thanh toán bằng tiền tệ trao đổi giữa người với người chứ không phải điểm tích lũy, điểm tích lũy này có thể đổi được nguyện vọng không tưởng, đây cũng là thứ mà “sức người” không thể đạt được, app giống như trung gian trao đổi, thực hiện giao dịch với một thế giới khác, mà pháp tắc và năng lượng của thế giới kia hoàn toàn khác với thế giới này, cho nên có thể thực hiện nguyện vọng của những người sống ở thế giới này.
Không phải người thì là quỷ, 80, 90% là như vậy, huống hồ họ còn đóng phim kinh dị.
Quỷ xem phim ma quỷ, cũng không biết có sợ hay không, còn rất mới mẻ.
Tạ Trì buồn cười.
Ông lão lại nhìn xoáy sâu vào anh, biểu cảm trên gương mặt có đôi chút khác thường: “Nếu cậu đã biết rồi, cũng dễ trả lời câu hỏi trước đó hơn.”
“Vì sao lại gọi là “Thập Thần Điện”, bởi vì..” Ông lão dừng lại một chút, dường như đang lắng đọng lại dòng cảm xúc, để mình có thể bình tĩnh nói ra.
Trái tim Tạ Trì đập rộn rã, lập tức hiểu ra điều gì, anh hơi biến sắc: “Có lẽ họ là.. Thần thật? Hoặc gần như là Thần?”
Ông lão phức tạp nhìn anh, khẽ gật đầu.
Trái tim Tạ Trì trĩu xuống, cuối cùng cũng nhìn thấy những điều cao lớn hơn xa vời hơn.
Ba tháng trước, lúc anh vừa vào app, trừ việc không thể mắc bệnh ra thì anh không khác gì người thường.
Nhưng ba tháng sau, anh được cường hóa thân thể, thực lực tăng lên, có thiên phú còn có đạo cụ, anh bây giờ đã có thể gϊếŧ được vô số anh ở ba tháng trước.
Mà anh mới chỉ ở app có ba tháng.
Nếu có người ở lại ba năm thì sao, nếu có người ở lại mười năm, hoặc thậm chí lâu hơn thì sao?
Người như vậy, còn có thể gọi là… người được hay sao? Anh dùng cách để cho quỷ tiêu khiển, đổi lại cơ hội lêи đỉиɦ cao thế giới.
Dù sao.. phần thưởng của app có thể mang về thế giới hiện thực, chỉ cần giữ bí mật nhất định theo hiệp nghị. Giống kỹ thuật gen ở chỗ anh.
Khó đảm bảo không có nhiều thứ hơn.
Đột nhiên Tạ Trì cảm thấy huyết thống nhân ngư của Lục Văn, thế giới cương thi của Nghiêm Kính, đều có thể lý giải ở một trình độ nhất định.
Những đồ vật không thuộc về thế giới, rất có thể tới từ app, được diễn viên trong app mang ra.
Vậy những giấc mộng dị thường của anh thì sao? Nên giải thích như thế nào?
Những tin tức phức tạp trong nháy mắt lấp đầy bộ não anh, não bộ như muốn nổ tung tới nơi, Tạ Trì đứng khựng lại tại chỗ, trầm mặc không nói gì.
Anh đã hiểu được hàm nghĩa của Thập Thần Điện.
Những người kia, là những người gần với Thần nhất.
Thậm chí trong số họ sẽ có người hứa nguyện vọng trường sinh bất lão, như vậy thì hoàn toàn có thể thoát khỏi “Người”.
Tổ chức Pet so với họ thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Có lẽ bởi vì có vô số viên minh châu rực sáng từng ngã xuống, app thấy rõ kết cục của tổ chức Pet, cho nên không làm gì cả, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Tạ Trì: “Vậy sao họ vẫn ngã xuống?”
Dường như ông lão rơi vào hồi ức xa xôi, qua hồi lâu sau mới nói: “Bởi vì du͙© vọиɠ không ngừng không nghỉ.”
“Tôi có thể nói cho cậu,” Ông lão nhìn về phía Tạ Trì, “Theo số liệu app thống kê, những người chân chính hoàn thành nguyện vọng rời đi, phần lớn là hạ tầng, bởi vì nguyện vọng của họ rất nhỏ bé, cần ít điểm tích lũy, dễ dàng thực hiện, bọn họ cũng lượng sức mà đi, không lưu luyến nơi này, cho nên theo một ý nghĩa nào đó, họ nhận được hạnh phúc.”
“Mà hạng ba trở lên, danh hiệu càng cao, diễn viên càng giỏi lại càng không muốn đi, bởi vì du͙© vọиɠ sẽ lớn dần theo thực lực, cuối cùng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, dù sao những người thông minh có cẩn thận mấy cũng có sai sót, trong phó bản nguy cơ tứ phía, có không ít trường hợp hôm nay còn là hạng một ở top, mai đã là một thi thể, hơn nữa Trường Giang sóng sau xô sóng trước, chắc chắn có người mới tỏa sáng hơn giẫm lên thi thể của người đó để lên cao.”
“Hơn nữa trong app còn có một nhóm diễn viên hoàn thành nguyện vọng rời khỏi app, chưa đầy hai, ba tháng,” Ông lão dừng lại một chút, thở dài bảo, “Họ đã quay trở về, lần này hứa nguyện vọng lớn lao hơn.”
Tạ Trì gật đầu, vào vị trí của những người khác có lẽ sẽ như vậy. Anh chỉ cần Tạ Tinh Lan, anh biết rõ bản thân mình muốn thứ gì, mình đang làm gì.
“Không nói những chuyện này,” Ông lão sắp xếp lại những dòng tâm tư phức tạp, hiền từ nói, “Để tôi giới thiệu những pho tượng này với cậu.”
Tạ Trì hơi gật đầu nói lời cảm ơn, theo sau lưng ông.
Ông lão dẫn anh đi tới trước một pho tượng đứng đầu.
Đó là pho tượng của một thanh niên tuấn tú, áo quần thẳng thớm, khí chất lỗi lạc, đang nghiêng người dựa vào vách tường, đôi mắt nhắm hờ, dường như đang chợp mắt. Chỉ dựa vào những đường nét điêu khắc từ búa rìu là đã có thể trông thấy mấy phần khí thế năm đó.
Ông lão chỉ vào pho tượng, bảo rằng, “Đây là người tới gần vị trí Thần nhất trong hơn ba mươi năm lịch sử điện ảnh của app, cho nên xếp ở vị trí đầu tiên.”
Tạ Trì không mấy hứng thú tới nhìn: “Anh ta chết như thế nào?”
Ông lão trầm mặc một hồi mới trả lời: “Lúc ấy cậu ta là vua màn ảnh”
“Vâng?” Tạ Trì nhìn về phía ông.
Ông lão nhìn Tạ Trì, bình tĩnh nói: “Cậu ta bị mưu hại, chết dưới sự tấn công của chín người đứng trong top.”