Tang Yếu Miễu bước tới gần anh, chưa kịp nói gì, đã bị anh đè lên trên giường.
"...Anh hai." Hai người thân mật áp sát cơ thể vào nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở hoà quyện, có chút ái muội.
"Ân." Cố Nhĩ Thăng hôn lên trán cô, rồi dần dần đi xuống, hôn lên chóp mũi, cả hai bên má cũng hôn một cái, cuối cùng mới ngậm lấy đôi môi ướŧ áŧ, kiều diễm.
Môi răng quấn quýt, nước bọt trong khoang miệng bị khuấy động, theo khoé miệng chảy ra, Cố Nhĩ Thăng để hạ thân càng lúc càng dán lấy nơi giữa hai chân Tang Yếu Miễu, hai thân thể dính sát vào nhau, một tay anh giống như gông xiềng, cố định cơ thể Tang Yếu Miễu, tay kia thì lần mò tìm tới hai bầu ngực mềm mại.
"A... Ngô..." Bàn tay thô sáp cách vải ren siết chặt đầu v*, xoắn đi xoắn lại nó, làm Tang Yếu Miễu không cầm lòng được mà cọ cọ hai chân vào với nhau, qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) thiếu vải đến đáng thương, theo động tác của cô, dây quần cọ xát với hai cánh hoa môi mẫn cảm, vừa ngứa vừa tê.
Điều hòa thả ra khí lạnh, cũng không dập tắt được ngọn lửa dục hỏa đang thiêu đốt trong thân thể hai người.
Buông tha đôi môi đã bị cắи ʍút̼ đến sưng đỏ, Cố Nhĩ Thăng chuyển dời mục tiêu, xuống dưới gặm nhấm chiếc cổ mảnh khảnh còn mang hương vị sữa tươi, lại theo đường cong cơ thể liếʍ láp bộ ngực, một phát ngậm vào trong miệng nụ hoa đỏ thắm, hương vị sữa tươi càng thêm đậm.
"Lại Lại vẫn còn là tiểu bảo bảo, vị sữa tươi còn nhiều như vậy."
"Cái gì nha... Nha a..." đầu v* bị cắи ʍút̼ không thương tiếc, một dòng suối nhỏ từ hạ thân bắt đầu chảy ra, ẩm ướt một mảnh, Tang Yếu Miễu ôm lấy đầu Cố Nhĩ Thăng, ưỡn ngực lên, muốn miệng anh ngậm thêm bầu ngực.
Hoa văn trên vải ren ma sát với đầu v* nhạy cảm, chỉ cần anh dùng sức mυ'ŧ vào là đủ khiến Tang Yếu Miễu kêu lên thành tiếng, Cố Nhĩ Thăng trêu chọc vùng dưới qυầи ɭóŧ, ngón tay anh đi vào nơi riêng tư, kéo ra càng nhiều d*m thủy.
"Nhiều nước quá."
Tang Yếu Miễu đẩy anh: "Đừng lộng..." Cô sẽ bị tra tấn đến khóc mất.
"Đừng lộng cái gì?" Cố Nhĩ Thăng xốc vạt áo của cô lên, lòng bàn tay khô nóng vuốt ve bụng nhỏ, đến khi chạm vào nơi u cốc thì cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân.
"Ân..." Tang Yếu Miễu hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, bắt lấy đôi tay đang làm xằng làm bậy, ánh mắt thẳng thừng nhìn anh, "Anh hai, vào đi."
"..."Cố Nhĩ Thăng có chút ngây người, rất nhanh khôi phục, động tác lưu loát mà cởi ra những trói buộc trên người, lần nữa áp đảo cái người vừa mới lên tiếng phản kháng, "Em là tiểu yêu tinh."
Tang Yếu Miễu cảm thấy thẹn vô cùng, mặt đỏ nói: "Anh mới là đại ma vương. "
Vừa dứt lời, Cố Nhĩ Thăng đã cởϊ qυầи lót, vứt sang một bên, gấp hai chân của cô lại, tách chúng ra với một khoảng cách đủ rộng, côn th*t nóng bỏng mạnh mẽ tiến công vào mật huyệt!
"A!" Qυყ đầυ đỏ thẫm vượt qua tầng tầng mị thịt, tiến thẳng tới hoa tâm, làm thoả mãn du͙© vọиɠ đang cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể anh và cô.
Hô hấp Tang Yếu Miễu hỗn loạn, theo mỗi lần Cố Nhĩ Thăng va chạm càng thêm thở dốc, sống lưng cũng phải cong lại để phối hợp với động tác của anh, chân cô được đặt lên hai vai anh, cái mông như treo giữa không trung, Cố Nhĩ Thăng tùy tiện với tay qua lấy cái gối lót dưới thân cô, sau đó tiếp tục mãnh liệt ra vào!
"Anh hai..." Thân mình đã được gối nâng lên cao hơn, khiến Tang Yếu Miễu cảm nhận nhiều hơn những kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, đường đi ấm áp trơn trượt, tầng tầng nếp uốn bị căng ra kẹp lấy côn th*t, mà dương v*t nóng bỏng không hề bị ảnh hưởng, hùng dũng ra vào.
dương v*t của anh hoàn toàn phù hợp với tiểu huyệt của cô, nó như sinh ra để dành cho nhau vậy.
Tang Yếu Miễu không chịu nổi sự tấn công không biết mệt mỏi của Cố Nhĩ Thăng, hai chân không bám trụ được liền tụt xuống từ vai anh, Cố Nhĩ Thăng thuận thế đem hai chân cô khoanh lại, dùng sức bế cô lên, ngực hai người dán vào nhau, mồ hôi hoà quyện.
"Nha! Sẽ ngã đó!" Tang Yếu Miễu bị doạ, ôm chặt lấy Cố Nhĩ Thăng, tứ chi của cô quấn quanh cơ thể anh, chỗ giao hợp của hai người vẫn dính vào nhau.
Cố Nhĩ Thăng một chút cũng không sợ, nâng mông cô lên, đi ra cửa.
Mỗi một bước đi, côn th*t càng đâm vào sâu hơn, dưới chân hiện ra một đường nước chảy xuống từ hoa huy*t, Tang Yếu Miễu ngửa đầu ra sau, miệng rêи ɾỉ, một dòng điện lưu mang theo kɧoáı ©ảʍ chạy dọc cơ thể, cô cảm giác như mình đang bước chậm trên những đám mây, vừa khinh phiêu vừa sung sướиɠ.
"Lúc anh bước đi..." Cố Nhĩ Thăng dừng lại trước cửa, đặt lưng Tang Yếu Miễu dựa vào ván cửa, "Lại Lại cắn thật chặt, là muốn anh càng thêm dùng sức, làm em đến ngất xỉu hay sao?!"
"A... A... Anh nói cái gì nha... A... Quá nhanh..." côn th*t chọc vào rút ra rất chuẩn xác cũng rất tàn nhẫn, làm cho Tang Yếu Miễu gắt gao bị cố định trên cửa, cánh mông va chạm với cánh cửa, phát ra tiếng "Phanh phanh phanh".
Tang Yếu Miễu không chịu đựng được, đón nhận cao trào.
Một lượng lớn d*m thủy ồ ạt chảy ra, Cố Nhĩ Thăng cắn răng dừng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chờ Tang Yếu Miễu qua cao trào, anh lại bắt đầu một đợt chinh phạt mới.
"Anh hai!" Có thể ngừng nghỉ một lát được không?!
Cố Nhĩ Thăng vừa tiếp tục đẩy đưa côn th*t vừa hỏi "Kêu anh làm gì?"
"..."
Tang Yếu Miễu muốn khóc, hôm nay chắc chắn đến khuya mới được ngủ.
*-*
Ngày hôm sau, Tang Yếu Miễu sắp xếp lại tinh thần, muốn tiễn Cố Nhĩ Thăng đi làm.
Cô mệt mỏi tựa người vào thành cửa, nhìn Nhĩ Thăng thay giày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm nói: "Anh hai, em muốn tìm một công việc."
"Công việc gì?"
"Làm phát thanh cho đài radio." Đây là chuyên ngành của cô khi chưa xuyên tới đây.
Cố Nhĩ Thăng cũng không hỏi vì sao cô học quản lý khách sạn lại muốn làm cái này, cúi đầu hôn nhanh lên môi cô: "Anh sẽ giúp em an bài."
Nhưng mà đúng hai ngày sau, khi Cố Nhĩ Thăng nói là đã giúp cô tìm được nơi nhận công việc phát thanh, thì cô nhận được một cuộc điện thoại --
"Lại Lại. Con về nước, vì sao không nói cho ba?!"