“…”
MC Tống Hàm làm việc đã khá nhiều năm rồi, kinh nghiệm cũng coi như rất phong phú, được dân mạng phong làm MC phản ứng nhanh nhất những năm 80, lần đầu tiên ngơ ra trước ống kính.
Cô cảm thấy tai mình hơi có vấn đề.
Anh đẹp trai trước mắt này nói gì? Anh ta tên Tiêu Việt? Tiêu Việt gì? Tiêu Việt nào?
Tống Hàm choáng váng.
Lên sân khấu không phải nhà thiết kế chính Nhạc Đào Tiến của Công nghệ Hạo Thiên ư? Bây giờ là tình huống gì?
Không không không, không đúng! Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là cái tên Tiêu Việt này!
Tiêu Việt á! Đó là ai? Đây chính là người tình tin đồn của đại lão tập đoàn Nhậm thị! Đại thần trùng quan nhất nộ vi lam nhan(*)
đã hack Weibo, thậm chí ngay cả Kin Phó lừng lẫy nổi tiếng cũng cúi đầu xưng thần! Tống Hàm là MC đang hót trong ngành giải trí, không thể không biết những chuyện và những tin đồn mang tính chất bùng nổ này.
(*) câu đúng là “trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” xuất từ bài thơ “Viên viên khúc” của Ngô Vĩ Nghiệp nghĩa là tướng quân nổi giận chỉ vì hồng nhan
Cô không chỉ biết, còn rất hứng thú với chuyện này, thậm chí trắng trợn “trưng cầu ý kiến” của các bạn tốt xung quanh có phương pháp, xem xem tổng giám đốc Nhậm thị và Tiêu Việt này có quan hệ như thế nào, nhìn xem Tiêu Việt này có bối cảnh gì.
Thế nhưng, kết quả có thể tưởng tượng được.
Bạn bè bên cạnh cô, xem như mấy người có tên tuổi có thể nói chuyện được với giải trí Võng Thiên của Nhậm Giang Lâm, cũng chỉ biết chuyện này khi scandal tuôn ra vào ngày hôm đó. Bọn họ vốn không biết đời sống tình cảm của ông chủ nhà mình, càng không biết Tiêu Việt này là ai.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dựa vào tung tin của dân mạng về Tiêu Việt này thu được ảnh và tin tức của người tình thần bí của tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thị…
Nhưng ai đến nói cho cô biết Tiêu Việt trên mạng và Tiêu Việt trước mắt có quan hệ gì?
Trên mặt Tống Hàm nhẹ như mây gió nhìn chằm chằm người đàn ông cao ráo trước mặt, trong đầu tìm kiếm những video, hình ảnh đã nhìn thấy, nội tâm sóng cả mãnh liệt.
Người đàn ông ở trước mắt không có râu ria, không đeo kính, âu phục thẳng thớm… Cách ăn mặc tinh anh này nhìn thế nào cũng không giống người trên mạng kia?!
Tống Hàm tự xưng là năng lực tùy cơ ứng biến cực giỏi bối rối, đám dân mạng xem trực tiếp càng là đầu óc không đủ dùng.
‘??? (anh da den dấu chấm hỏi.jpg)’
‘Hả?’
‘Anh trai này vừa mới nói gì?’
‘Anh ấy nói anh ấy là Tiêu Việt.’
‘Tiêu Việt nào?’
‘Tình nhân scandal của Nhậm Giang Lâm?’
‘Không thể nào, không thể nào!’
‘Nhìn không giống mà!’
‘Không không không, nhìn kỹ vẫn giống! Chải chuốt gọn gàng sạch sẽ hơn hình tượng trong ảnh!’
‘Trời ạ, anh ta định làm gì đây, tại sao anh ta lại lên sân khấu? Hơn nữa đúng lúc Nhậm Giang Lâm làm sáng tỏ quan hệ của anh ấy và Thư Dụ, thím xem Tống Hàm cũng không biết nói thế nào, bắt đầu ngẩn người rồi!’
“Wow a a a a a! Mọi người chú ý tới không, vừa rồi trong khoảnh khắc Nhậm Giang Lâm quay đầu nhìn thấy anh ta đã ngẩn ra!’
‘Bọn họ trao đổi ánh mắt!’
‘Tiêu Việt này… Đôi mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào Nhậm Giang Lâm đấy…’
‘Hì hì hì, ánh mắt thẹn thùng nhìn thấu người.’
‘Tôi nhìn ra tình yêu trong mắt anh ấy!’
‘Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt, Thư Dụ tề tụ một đường, tôi cảm thấy lúc này là một vở kịch…’
Giây phút Tiêu Việt đến hội trường này, ánh mắt của hắn đã dính vào người trên sân khấu.
Như lần đầu nhìn thấy Nhậm Giang Lâm, Nhậm Giang Lâm trên sân khấu nhãn nhã ngồi ở đó, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của MC.
Vẻ mặt không thân thiện nhưng cũng sẽ không tỏ vẻ cao ngạo hờ hững, cho người đặt câu hỏi đủ tôn trọng, nhưng cũng không hoàn toàn hòa nhập vào trong bầu không khí vui đùa này. Đó là cảm giác xa cách chỉ có ở người bề trên, khiến người khác không dám thân cận quá mức.
Nhưng, chính Nhậm Giang Lâm như vậy, lại ngẩn người trong chớp mắt nhìn thấy mình, cảm giác khoảng cách quanh người bỗng nhiên tản đi.
Tiêu Việt vui vẻ, cúi đầu nhìn nhau với Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt híp mắt cười nói: “Anh Nhậm đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
Nghe thấy hai chữ “Anh Nhậm”, Nhậm Giang Lâm hơi cong khóe môi, biết Tiêu Việt cố ý gọi anh như thế, Nhậm Giang Lâm cũng thuận theo ý Tiêu Việt, giả vờ lạnh lùng gật đầu một cái: “Làm phiền anh Tiêu mong nhớ, mọi chuyện đều tốt.”
Nhưng nói lời này xong, hai người cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn nhau chăm chú, không hề có tự giác giờ phút này đang phát trực tiếp.
MC mơ hồ bị nhét đầy miệng thức ăn cho chó ho nhẹ một tiếng, đợi hai người nhìn về phía cô, cô mới cười nói: “Wow, anh Tiêu, nghe danh đã lâu! Lần này anh có thể đến, đúng là khiến người kinh ngạc đấy! Nhưng, tôi cũng khá tò mò quản lý Nhạc đi đâu rồi? Một lúc như thế, sao không thấy anh ấy lên sân khấu?”
Tiêu Việt đáp: “Mấy hôm nay quản lý Nhạc hơi bất tiện, tôi cũng coi như nửa nhà thiết kế của app Hoàn Du, nên thay thế anh ta giải thích nghi vấn cho mọi người.” Nói đến đây, Tiêu Việt vừa cười nhìn về phía Nhậm Giang Lâm, “Có điều, vừa rồi anh Nhậm muốn để quản lý Nhạc giải thích, cũng không biết tôi tự chủ trương lên sân khấu như vậy, anh… không có ý kiến chứ?”
“Là anh Tiêu khiêm tốn rồi, tôi rất tin tưởng vào năng lực kỹ thuật chuyên ngành của anh Tiêu, hơn nữa phần lớn thiết kế phát triển app Hoàn Du do tay anh Tiêu mà ra, anh có thể đến giải thích, đương nhiên tôi rất hoan nghênh.”
Tống Hàm giả vờ không biết quan hệ của hai người nghe vậy cười nói: “Đã vậy, thời gian cũng tương đối ngắn, vậy mời anh Tiêu trả lời ngắn gọn câu hỏi của bạn mạng vừa nãy đi.”
Nói đến đây, nhân viên công tác sau màn mang một cái ghế chân cao giống hệ đến cho Tiêu Việt, sau đó đặt bên cạnh MC.
Tiêu Việt liếc nhìn, đi qua không hề khách sáo trực tiếp chuyển cái ghế đến cạnh Nhậm Giang Lâm, sau đó dửng dưng ngồi sát cạnh Nhậm Giang Lâm.
Khán giả: “…”
MC: “…”
Nhậm Giang Lâm: “…”
Nhậm Giang Lâm có phần bất lực, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Nụ cười này chọc cho khán giả thét lên liên tục.
“Em đã nói không thể cười như thế, chậc, quá thu hút sự chú ý của người khác.” Tiêu Việt nghiêng đầu, tắt micro, ghé bên tai Nhậm Giang Lâm thấp giọng nói.
Hơi thở ấm áp rơi bên tai, Nhậm Giang Lâm hơi tránh ra, liếc mắt nhìn cánh tay anh và tay Tiêu Việt dán vào nhau, thấp giọng nói: “Áp sát như thế, em không nóng?”
“Không nóng không nóng, nếu điều kiện cho phép, em còn hy vọng kề sát anh hơn tí nữa.” Hắn thật sự rất lâu không gặp Nhậm Giang lâm, trong lòng rất nhớ, ước gì có thể ôm lấy người không buông tay, khoảng cách như vậy nào có chê gần?
Tiêu Việt nhìn vành tai Nhậm Giang Lâm, nói tiếp: “Anh không thích em kề sát anh à? Nếu không thích vậy em dời sang chỗ khác?’
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt không trả lời, ánh mắt dời đi nhìn về MC phía trước.
Tiêu Việt cười cúi đầu xuống. Đây là ngầm thừa nhận để hắn tới gần đúng không?
Tống Hàm yên lặng lại ăn một nắm thức ăn cho chó, tố chất chuyên nghiệp cực cao vẫn duy trì nụ cười không hề rung động, nói: “Anh Tiêu có thể bắt đầu giải tích rồi?”
Tiêu Việt nghe vậy gật đầu nói: “Được.”
Nói đến đây, hắn dừng một lát, nhìn câu hỏi trên màn hình, lần nữa lên tiếng lại không hờ hững như vừa rồi: “Những thứ chuyên nghiệp hóa về phương diện máy tính nghe sẽ rất khô khan, tôi nghĩ vừa nãy bạn kia hỏi vấn đề này dự tính ban đầu cũng không hy vọng tôi dạy một tiết máy tính chọ mọi người ở đây đúng không, cho nên, tiếp theo tôi sẽ lựa chọn một phần tương đối dễ hiểu nói rõ cho mọi người.”
Mặc dù từ lúc lên sân khấu chưa làm chuyện đứng đắn, nhưng khi liên quan đến thứ về phương diện máy tính, Tiêu Việt lại rất nghiêm túc. Biết người nghe nghe không hiểu thuật ngữ chuyên ngành, Tiêu Việt đã áp dụng cách phổ thông dễ hiểu nêu ví dụ từ điểm sáng thiết kế của app Hoàn Du đến phát triển app làm một giải thích sinh động mà hệ thống cho dân mạng.
Tiêu Việt nói nghiêm túc, khán giả cũng nghe rất nghiêm túc.
Sáu phút, không dài cũng không ngắn, nhưng khán giải vốn tưởng rằng sẽ rất nhàm chán, lại nghe say sưa ngon lành.
MC ban đầu chỉ có mặt để nhận nhiệm vụ công việc sau khi Tiêu Việt giới thiệu xong, cô hỏi tiếp: “Thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò nếu app bị hacker tấn công, vậy nhóm kỹ thuật các anh sẽ ngăn chặn như thế nào, những hacker kia lại tấn công bằng cách nào? Ví dụ như virus Ransomware năm ngoái, tại sao có thể lây nhiễm nhiều máy tính đến vậy? Chữ số và code không có sinh mệnh đúng không? Sao có thể lây lan giống như virus trong sinh vật nhỉ? Bởi vì từ trước tới nay chưa từng thấy thao tác cụ thể, nên tôi cảm thấy rất thần kỳ.”
(ransomware: phần mềm gián điệp hay phần mềm tống tiền)
Tiêu Việt hiểu, nghĩ ngợi rồi nói: “Vấn đề này tương đối phức tạp, nếu trực tiếp giải đáp sẽ chậm trễ thời gian, vì thời gian có hạn… Nếu có cơ hội, tôi có thể làm một buổi phát trực tiếp về chuyên đề an toàn thông tin trên mạng cho mọi người, sau đó dạy mọi người một số kỹ thuật phòng ngự đơn giản.”
“Được được được! Chuyện này có thể! Tôi cảm ơn anh Tiêu trước!” MC vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “A, thời gian trôi qua nhanh thật, phân đoạn đặt câu hỏi đã qua ba mươi phút, xem ra chúng ta phải nắm chặt thời gian.”
MC vừa nói vừa rút mấy câu hỏi, các câu hỏi tương đối đơn giản dễ trả lời, chưa đến năm phút Nhậm Giang Lâm đã trả lời ba câu.
Khi MC hô dừng lần nữa, câu hỏi xuất hiện trên màn hình lại không phải đặt câu hỏi với Nhậm Giang Lâm, mà là đưa ra với Tiêu Việt chưa đi xuống sân khấu.
“Tôi muốn hỏi Tiêu Việt, anh có thật sự thích Nhậm Giang Lâm không?” Sau khi MC đọc câu hỏi, cười nói: “Câu hỏi của bạn này ngang quá, xin nghiêm túc hỏi nhé, chủ đề hôm nay của chúng ta là đặt câu hỏi với anh Nhậm.”
MC nói đến đây cười nhìn sang Tiêu Việt: “Anh Tiêu có thể không cần trả lời.”
“Không sao, tôi có thể trả lời câu hỏi này.” Nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh cười nhìn mình, trong lòng Tiêu Việt rung động, lặng lẽ nhéo nhéo tay Nhậm Giang Lâm, chớp mắt một cái.
“Đâu có, nói lung tung, tôi không thích anh ấy.”
Tiêu Việt nhìn sang Nhậm Giang Lâm, giơ tay tháo tai nghe của mình và Nhậm Giang Lâm xuống, mỉm cười chậm rãi nói:
“Tôi yêu anh ấy.”