TƯƠNG THANH đẩy Ngao Thịnh vài cái, cứ ngỡ hắn sẽ giống như mọi khi, biết đâu là chừng mực mà thoái lui. Nhưng lần này chẳng hiểu vì sao lại không như thế. Thậm chí hắn còn ngoan cố hơn,
giữ riết lấy Tương Thanh không rời.
Tương Thanh giãy dụa một hồi mà chẳng có kết quả gì, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ngươi quấy đủ chưa hả? Không ngủ à?”
“Ngủ chứ!” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Cùng ngươi ngủ!”
“Ngươi đừng nháo nữa!” Tương Thanh lại đẩy Ngao Thịnh ra, lớn tiếng nói, “Ngủ đi. Ta không muốn phải đánh nhau với ngươi!”
Ngao Thịnh đè tay Tương Thanh lại, hạ lưu nói: “Thanh, ngươi đánh đi. Ta không chống trả đâu. Chỉ cần ngươi để ta hôn là được.”
“Ngươi......” Tương Thanh nói mãi mà Ngao Thịnh vẫn không nghe, chán nản thở dài. Ngao Thịnh nói là làm, chẳng quản chuyện Tương Thanh sẽ tức giận mà đánh hắn một trận, mặt dày sấn lên một bước, cúi đầu hôn y. Hắn hôn lên vùng tiếp giáp giữa tai và cổ mịn màng đầy nhạy cảm kia, khiến Tương Thanh phải rụt đầu lại, nhưng trốn mãi cũng chẳng phải cách. Cuối cùng y đành nâng tay che miệng hắn lại, “Ngao Thịnh!”
Ngao Thịnh mê đắm nhìn y, “Ta thích nghe ngươi gọi là Thịnh Nhi!”
Tương Thanh nói không nên lời mà trừng mắt nhìn lại hắn. Một nửa cơ thể của Ngao Thịnh nằm đè lên y, hơn nữa bầu không khí xung quanh hai người lại vô cùng ám muội, khiến y không được tự nhiên. Vừa định xoay người đứng dậy thì Ngao Thịnh đã nhanh tay mà ấn y nằm xuống.
Tương Thanh chỉ còn biết nằm bất động nhìn hắn, quát, “Thật ra thì ngươi muốn gì hả? Chỉ không gặp một lúc mà đã nổi điên gì thế?”
Ngao Thịnh nằm đè trên người y, cười cợt nhã, “Ta muốn cường ngươi...... Nói không chừng sau khi ta làm thế, ngươi sẽ rất hạnh phúc a.”
Tương Thanh mặt trắng bệch, quát lớn, “Nhảm nhí!”
Ngao Thịnh mở to hai mắt nhìn Tương Thanh, “Thanh, dáng vẻ khi ngươi mắng người rất đáng yêu đấy!”
Tương Thanh ra sức đẩy hắn, lòng lo lắng không biết Ngao Thịnh lại bị làm sao? Chẳng biết hắn học ở đâu cái thói lưu manh này? Hơn nữa y còn nghĩ, hình như hắn càng vô lại hơn trước thì phải? Nói không chừng, nếu hắn thật sự nổi điên, thì bản thân y cũng chẳng cách nào cản ngăn hắn được.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh tựa hồ đang giận, đột nhiên thu tay lại, bước xuống giường, đi đến đầu giường bên kia, rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Tương Thanh khó hiểu nhìn theo, tự hỏi cái người này hôm nay bị sao vậy? Nói đến là đến nói đi là đi a?
Nhưng Ngao Thịnh thôi không càn quấy nữa coi như y đã trút được gánh nặng. Nên cũng vội vàng rửa mặt, đi ngủ.
Đêm buông, màn rũ......
Tương Thanh bỗng cảm giác thấy có thứ gì âm ấm đang dựa sát vào mình, bèn xoay mặt mở mắt nhìn. Chẳng phải thứ gì khác mà là khuôn mặt gần trong gang tấc của Ngao Thịnh.
Tương Thanh hoảng sợ, lo lắng chẳng rõ Ngao Thịnh đang muốn âm mưu gì? Nhưng quan sát một hồi, vẫn thấy Ngao Thịnh hai mắt nhắm chặt...... Có lẽ là đang ngủ? Tương Thanh thử giương tay đẩy hắn vài cái. Ngao Thịnh lầm bầm một tiếng, nâng tay kéo Tương Thanh ôm vào lòng, vùi đầu vào hõm vai y.
Trong lúc nhất thời, Tương Thanh chẳng biết Ngao Thịnh đang ngủ thật hay lại giở trò chòng ghẹo y. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy hắn làm gì, Tương Thanh cũng không đành đẩy hắn ra. Một lát sau, Ngao Thịnh bắt đầu lớn tiếng ngáy. Lúc này, Tương Thanh mới yên lòng. Tuy bị Ngao Thịnh ôm như thế rất khó chịu nhưng cũng đành phải chấp nhận mà nhắm mắt lại ngủ. Sáng mai, Ngao Thịnh còn phải vào lâm triều sớm.
Chẳng mấy chốc, Tương Thanh một lần nữa đi vào giấc ngủ...... Nhưng không lâu sau đó, Tương Thanh lại cảm giác có thứ gì đấy đang sờ soạng bên hông mình. Nó chậm rãi chui vào trong y khố, càng lúc càng đi sâu xuống bên dưới. Thỉnh thoảng lại xoa xoa. Lâu lâu lại vuốt nhẹ một cái.
Vội mở mắt ra, Tương Thanh chỉ thấy Ngao Thịnh đang vừa hôn tai y vừa sờ soạng lung tung.
“Ngao Thịnh!” Tương Thanh quát lớn một tiếng, đẩy hắn ra. Ngao Thịnh bị thúc đẩy một phen nhưng vẫn ngoan cố không tránh ra, thậm chí còn giương tay bắt lấy khí quan mẫn cảm giữa hai chân Tương Thanh.
“A......” Tương Thanh cả kinh hét lên, hoảng sợ đẩy tay Ngao Thịnh ra. Ngao Thịnh bỗng ngậm lấy vành tai y, nhỏ giọng nói, “Thanh, đừng xằng bậy a. Ta không biết nặng nhẹ đâu.”
“Ngươi!” Tương Thanh vừa tức vừa vội, nhìn Ngao Thịnh, “Bỏ tay ra!”
Ngao Thịnh lại hắc hắc cười lớn. Bàn tay không yên phận bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn lên xuống.
Tuy bình thường Tương Thanh không biết nhiều về những chuyện phong nguyệt, nhưng dẫu sao y cũng là một nam nhân. Làm sao có thể không động tâm khi bị Ngao Thịnh trêu chọc như thế a. Huống hồ y cũng không chán ghét Ngao Thịnh. Thậm chí còn ngược lại, có phần nào yêu mến.
“Buông tay...... Đừng nháo!” Tương Thanh khẽ cau mày, đẩy đẩy bả vai Ngao Thịnh. Vừa định bắt lấy bàn tay ma quái kia dời sang chỗ khác thì Ngao Thịnh đã tăng lực đạo trên tay, gây sức ép đến mức Tương Thanh khí tức hỗn loạn.
Vuốt ve thêm vài lần, Ngao Thịnh vui sướиɠ phát hiện, Tương Thanh có phản ứng. Bộ vị vốn yếu mềm vô lực kia đã bắt đầu thức tỉnh. Hắn có thể cảm nhận được từng nhịp đập đang truyền đến từ lòng bàn tay mình.
Ngao Thịnh cảm thấy mỹ mãn mà xoa vuốt vỗ về. Chốc sau, hắn vươn đầu lưỡi ra, vói vào trong lỗ tai Tương Thanh, chậm rãi liếʍ nhẹ.
Tương Thanh chưa từng trải qua kinh nghiệm như thế nên lúc này tâm hoảng ý loạn, mặt đỏ tai hồng, chẳng biết nên làm sao cho phải. Mặt khác, y bắt đầu nhận thấy cơ thể mình đang có sự thay đổi, bụng dưới nóng lên, hai chân bủn rủn. Bàn tay đang xoa vuốt của Ngao Thịnh nóng bỏng khác thường, chỉ cần hắn vô tình tăng thêm lực đạo một chút thôi cũng sẽ khiến y hô hấp đình trệ.
Trí óc Tương Thanh bắt đầu trở nên mờ mịt. Nhưng có một việc vẫn rất rõ ràng, y hoàn toàn không nghĩ đến việc mình sẽ ghét Ngao Thịnh vì chuyện này. Có thể sau khi tỉnh lại, y chỉ thấy việc tối nay như một giấc mơ chăng.
Động tác của Ngao Thịnh càng lúc càng nhanh. Hô hấp của Tương Thanh cũng càng lúc càng kịch liệt. Tương Thanh hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, một tay tóm lấy tấm chăn bên dưới, một tay siết chặt vạt áo Ngao Thịnh. Y chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ cảm nhận được sức nóng đang truyền đến ngày một dữ dội từ tay Ngao Thịnh. Hơi nóng lan khắp tứ chi rồi lại dồn xuống bụng dưới khiến nó trướng lên phát đau.
Đương lúc như người trôi trong bể lửa, Ngao Thịnh lại đột nhiên buông y ra, nghiêng người lần xuống phía dưới.
Tương Thanh nhất thời cảm thấy có chút mất mát, không biết Ngao Thịnh muốn đi đâu. Nhưng chỉ trong chốc lát, y bỗng giật mình khi phát hiện hạ thân đang lạnh dần...... Cúi đầu nhìn xuống, Tương Thanh liền kinh hãi. Ngao Thịnh đang cởi hẳn y khố của y xuống.
“Ngươi làm gì...... A!” Tương Thanh cả kinh gầm nhẹ một tiếng. Ngao Thịnh đã đưa khí quan trướng đau kia vào miệng.
Cảm giác ấm áp và ướŧ áŧ mà khoang miệng mang đến hoàn toàn khác hẳn với bàn tay vừa rồi. Từng làn hơi Ngao Thịnh phả lên người y cùng đôi bàn tay đang sờ soạng khắp người đó khiến mỗi một động tác càng trở nên ám muội đến khó nói thành lời.
Ngao Thịnh giương mắt nhìn lên. Tương Thanh đang ngưỡng mặt nằm trên giường. Đệm chăn sớm bị ném sang một bên. Tấm áo ngủ trên người Tương Thanh đã chẳng còn chút công dụng che chắn nào. Nó cứ mở bung ra mà khoe gợi những đường cong xinh đẹp. Vòm ngực trần nhấp nhô lên xuống theo từng đợt hít vào thở ra, thắt lưng tinh tế đượm màu mật. Tương Thanh vô thức mà rướn cao thắt lưng lên, mỗi một cử động đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ngao Thịnh đến phát đau.
Miệng hắn cũng không chủ động được mà nhanh hơn, đôi lúc còn vươn lưỡi ra liếʍ lộng.
“A......” Tương Thanh bất lực bật ra một tiếng rên nhẹ. Hai bàn tay bên hông Tương Thanh bỗng nhẹ nhàng nâng thắt lưng y lên. Tương Thanh trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng lại chẳng biết là không ổn chỗ nào. Bất chợt y cảm giác được ngón tay Ngao Thịnh đang chậm rãi lướt qua khe mông y, thoáng chần chờ rồi dừng lại. Tương Thanh liền bất an không dám động đậy. Ngao Thịnh lập tức thu tay lại. Tuy hắn rất sốt ruột, nhưng lý trí hắn không cho phép bản thân có chút bất cẩn nào. Đây dường như đã là cực hạn của Tương Thanh rồi. Có một số việc, cho dù là mượn thói lưu manh ra mà lấn lướt nhưng tuyệt không thể gấp gáp.
Sau đó, vì muốn phân tán sự chú ý của Tương Thanh mà tốc độ Ngao Thịnh đong đưa đầu cũng trở nên lớn hơn, mỉm cười, hàm hàm hồ hồ nói, “Thanh, lâu thật đó......”
Lúc này trong đầu Tương Thanh chỉ là một mảnh hỗn loạn, cũng không kịp suy nghĩ hắn nói lâu hay không lâu là ý gì. Chỉ thoáng nghĩ được việc hắn đang hồ lộng nơi yếu ớt của mình mà mặt đỏ tai hồng, ngay cả phần gáy cũng nóng hẳn lên.
Ngao Thịnh nhẫn nại vỗ về y. Thanh âm da^ʍ mỹ từ miệng hắn kết hợp với tiếng rên khẽ của Tương Thanh bỗng chốc trở nên hài hòa khó tả, cứ như một bản nhạc ái ân trầm bổng nhịp nhàng.
Bỗng, Ngao Thịnh thấy Tương Thanh khẽ nâng thắt lưng lên, hai tay siết lấy tấm chăn, tựa hồ đang rất khó chịu, bụng hơi giật giật, vật trong miệng cũng có chút xao động. Hắn biết, mọi thứ đã đến đỉnh điểm. Ngao Thịnh mặc dù chưa bao giờ chạm vào bất kì ai, nhưng lớn lên trong chốn cung kì, dẫu không trải qua cũng hiểu được chuyện phong nguyệt mây mưa là thế nào. Sau khi Ngao Thịnh đăng cơ, hầu như hàng đêm hắn đầu mộng thấy mình và Tương Thanh ái ân giao triền trên chiếc giường son này. Hôm nay vất vả lắm mới tranh thủ được cơ hội ngàn năm có một, đương nhiên hắn phải ra sức khi dễ con người thành thật này một phen.
Nhác thấy Tương Thanh tựa hồ trong chốc lát nữa thôi sẽ như con sóng vυ't cao, xô vào bờ, phá tan thành quách. Ngao Thịnh đột nhiên nổi cơn ác tâm, dừng động tác lại.
Tương Thanh không ngừng hít lấy từng luồng khí, đau đớn khó chịu khôn cùng. Vì sự dừng lại đột ngột của Ngao Thịnh mà cảm thấy mất mát chẳng yên, có chút khó hiểu cúi đầu nhìn Ngao Thịnh. Cả người thì lại nóng ran, ngứa ngáy như bị kiến đốt......
Một cái liếc mắt tình trong như đã mặt ngoài còn e ấy khiến ba hồn bảy vía của Ngao Thịnh suýt chút nữa đã bốc hơi đi mất, nhưng may thay hắn không bị Tương Thanh nhìn ra. Trong một thoáng, hắn vội giương hai tay bắt lấy cánh mông Tương Thanh, nhẹ nhàng xoa nắn. Quả nhiên, ngay tức khắc cả người Tương Thanh run lên. Ngao Thịnh đột nhiên vùi đầu vào giữa hai chân y, rồi lại ra sức hôn lấy khẩu huyệt như cánh hoa kia. Hắn cuồng nhiệt dùng đầu lưỡi vờn quanh cửa huyệt, lướt qua từng nếp nhăn tinh xảo kia. Một cỗ khí tức nóng bỏng ồ ạt dâng trào khắp người Tương Thanh, dục niệm quét qua từng phân từng tấc thịt da y.
“A......” Tương Thanh đã chẳng còn thể kiềm chế tiếng rêи ɾỉ, phút chốc trong thanh âm mị nhân ấy để lộ ra sự chờ đợi, cùng một chút yếu ớt và bất lực.
Ngao Thịnh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tương Thanh lúc nào cũng là một người nghiêm trang đứng đắn, ngây ngô đến chọc người giận. Lúc còn niên thiếu, y bao giờ cũng bày dáng vẻ trưởng bối của mình ra trước mặt Ngao Thịnh, hiện tại lại bị hắn chiếm tiện nghi không nhỏ a. Thậm chí hắn còn ác ý muốn xem thử khi trầm mê trong cơn tình ái cao ngất thì y sẽ biểu lộ ra dáng vẻ gì. Ý nghĩ ấy choáng lấy hết tâm trí Ngao Thịnh, hơn nữa hạ thân hắn từ lâu cũng đã trướng sưng. Nhìn một Tương Thanh như thế nằm ở trước mắt, không nổi cơn thú tính lên thì mới là chuyện lạ. Nhưng, từ đầu đến giờ, hắn luôn nhẫn nại chịu đựng, đem tất cả dục niệm ấy mà phóng thích trong từng cử chỉ của tay và miệng.
Ngay khi Tương Thanh một lần nữa rướn cao thắt lưng lên thì cũng là lúc Ngao Thịnh dùng sức giữ chặt mông y lại, kéo y sát vào mình. Sau đó lại dời nụ hôn của mình lên trên khí quan đáng thương kia.
“A......” Tương Thanh rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, nhắm mắt rướn cao đầu, thét lên một tiếng. Phần bụng dưới run nhẹ một cái. Ngao Thịnh ngắm nhìn thắt lưng màu mật kia cong thành một đường tuyệt đẹp. Vật trong miệng bỗng run rẩy, đẩy toàn bộ dịch lỏng thanh lương ấy ra ngoài.
Ngao Thịnh tựa hồ vẫn không cam lòng, thừa dịp Tương Thanh vẫn còn choáng váng, không thể ra tay dạy dỗ hắn mà ra sức liếʍ mυ'ŧ một phen, buộc nam tử thành thật kia lần thứ hai phát tiết trong miệng của hắn. Tương Thanh thẹn quá hóa giận, cầm lấy gối đầu đập hắn một trận. Mắt thì lại xấu hổ chẳng dám ngước nhìn lên. Còn tên lưu manh kia thì vẫn tỉnh như sáo, sau một hồi bị gối dần mới toại lòng mà nuốt phần dịch trắng kia xuống rồi chậm rãi buông tha bộ vị mềm yếu đáng thương nào đó ra. Một tơ bạc chẳng rõ là gì kéo thành một đường dài từ miệng hắn, khiến Tương Thanh nhìn thấy mà ngượng đỏ hết cả người, hận không thể đào hố chui xuống trốn mất tăm.
Lúc này, Ngao Thịnh mới chậm chạp trườn người lên, bàn tay giữ chặt hông y vẫn cố định ở vị trí cũ, thậm chí còn có hơi dụng sức mà đè Tương Thanh lại.
Tương Thanh trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Hắn cười mát, nói, “Thanh, để cho ta hạ hỏa nữa có được không? Bằng không ta sẽ bị dục hỏa công tâm mà chết mất.”
Tương Thanh mặt đỏ bừng, chẳng biết phải để hắn hạ hỏa thế nào. Chẳng lẽ cũng muốn y dùng miệng giúp hắn......Chỉ nghĩ đến đây thôi là Tương Thanh bỗng cảm thấy quai hàm mình có chút đau nhức, giương tay lên mà xoa xoa miệng. Nhìn động tác này của Tương Thanh, ánh mắt Ngao Thịnh đột ngột thay đổi sắc thái, vội bắt lấy tay y, rồi chồm người lên mà cuồng nhiệt hôn môi y, đưa đầu lưỡi sâu vào tận bên trong, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng y.
Tương Thanh liền cảm thấy được mùi tanh cùng vị lờn lợn, đành nhắm mắt lại mà hạ quyết tâm, nhất định sẽ đánh chết cái tên này!
Ngao Thịnh khổ sở cố chen vào hai chân Tương Thanh.
Chỉ vừa chạm vào nhau, hai người đều không khỏi run lên.
Du͙© vọиɠ của Ngao Thịnh không ngừng kêu gào được phóng thích. Ngay khi chạm vào làn da nhẵn nhụi mềm mại bên dưới của Tương Thanh, nháy mắt đã hạnh phúc đến phát run. Hắn cúi đầu thấy Tương Thanh rũ mắt nhìn sang nơi khác, đột nhiên lại hạ lưu nghĩ, hắn chỉ vừa chạm tới đấy thôi mà đã thư sướиɠ đến thế, nếu thật sẽ đi sâu vào bên trong thì không biết còn điên đảo tâm hồn đến đâu......
Đại khái vì thần sắc Ngao Thịnh hết sức da^ʍ tà nên khi Tương Thanh giương mắt nhìn hắn, liền cảm giác thấy bộ vị nào đó của hắn bỗng trướng lên và nóng đến mức không dám hình dung...... Trong khi đó, Ngao Thịnh thì lại đầy vẻ hưởng thụ. Y liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, cả giận quát “Ngươi......sao ngươi......không giải quyết nhanh lên.”
Ngao Thịnh bật cười, xáp lại hôn lên hai má Tương Thanh, thành khẩn đáp, “Vâng, phu tử.”
Tương Thanh vừa nghe đến hai chữ phu tử thì lòng lại càng thêm khó chịu, vừa định khẽ tách hai chân ra thì Ngao Thịnh đã nhanh tay bắt lấy hai chân Tương Thanh, nhẹ nhàng khép lại. Sau đó, hắn chỉ dịu dàng di chuyển ở bên ngoài.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh mặt đầy xấu hổ, tận lực nhắm mắt, bèn vội vàng nói, “Thanh, mở mắt ra. Nhìn ta!”
Tương Thanh lắc đầu.
Ngao Thịnh khẩn trương nói, “Ngươi không mở mắt ra nhìn, ta không thể hạ hỏa được. Nói không chừng phải đến tận sáng mai mới xong đấy!” Tương Thanh kinh hãi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành từ từ mở hai mắt ra nhìn.
Mắt to nhìn mắt nhỏ. Ngao Thịnh liền cảm thấy tâm trí mình nhộn nhạo cả lên, giống như cả người đều bị hút sâu vào trong đôi mắt sâu đen ấy. Động tác của hắn ngày một nhanh hơn, hơi thở cũng dần trở nên hỗn loạn, biểu tình thoáng có chút hung hãn, gấp gáp cúi đầu, hôn cắn cổ Tương Thanh, nỉ non nói, “Thanh, gọi Thịnh Nhi đi. Mau lên!”
Tương Thanh ngượng ngùng cúi đầu, cắn răng quyết không hé môi nói lấy nửa lời. Nơi tiếp xúc giữa hai người nóng đến rát bỏng. Mặt y không tự chủ được cũng đỏ chín cả lên.
“Thanh, ngươi không gọi, ta không thể kết thúc được!” Ngao Thịnh lại trải những nụ hôn lên khắp người Tương Thanh, khiến y nhịn chẳng đặng mà thấp giọng gọi, “Thịnh......”
Một chữ ‘Thịnh’ vừa mới bật ra khỏi môi, Ngao Thịnh đột nhiên ôm siết lấy Tương Thanh. Sau đó, Tương Thanh liền cảm thấy bên dưới chỗ tiếp xúc của hai người bỗng có một dòng chất lỏng quét ngang qua, rồi lại chậm rãi chảy xuống đến chỗ tư mật của y. Tựa hồ như còn muốn len lỏi vào bên trong cơ thể y.
“Thanh!” Ngao Thịnh ôm Tương Thanh, cuồng nhiệt hôn, sau đó vô sỉ nói “Ta muốn ngươi a. Nào, lại lần nữa nào!”
Tương Thanh hoảng sợ đẩy hắn ra, nghiêm giọng quát, “Ngươi đừng nháo loạn nữa. Mau ngủ đi. Ta mệt!”
Ngao Thịnh không đáp ứng, cứ dùng mặt mà xoa xoa cọ cọ vào cổ Tương Thanh, ai oán nói “Nếu ngươi đồng ý để ta đi vào, ta sẽ lập tức phấn chấn, làm từ đêm nay đến tận đêm mai..... Ta ba ngày đều không vào triều. Ở trên giường ân ái với ngươi ba ngày ba đêm.”
Tương Thanh nghe xong mà giận chẳng nói nổi thành lời, chỉ có thể chán nản buông lời, “Nhanh đi ngủ đi!”
Ngao Thịnh ngoan cố không đi. Tương Thanh cuối cùng cũng bị hắn chọc giận, trừng hắn một cái, “Ngươi có đi hay không?”
Ngao Thịnh mạnh miệng đáp, “Không!”
Tương Thanh chau mày, đá hắn một cước. Ngao Thịnh không biết sống chết mà lao đến, Tương Thanh nâng tay giáng cho hắn một quyền.
“Thanh......” Ngao Thịnh mặt đầy đáng thương mà xoa xoa mắt trái “Ngươi đánh ta thật sao?”
Tương Thanh đẩy hắn sang phía bên kia giường rồi nhanh chóng lấy chăn trùm kín hết người mình.
Ngao Thịnh nhanh chân xáp lại ngăn cản. Hai người giằng co một trận. Sau đó, khi Ngao Thịnh thề sống thề chết không làm càn nữa, Tương Thanh mới đáp ứng chừa lại một chỗ nhỏ cho hắn nằm.
Lúc sau, Tương Thanh bỗng cảm thấy dưới thân có chút dính nhớp khó chịu. Mặt đỏ tưng bừng. Đột nhiên, Ngao Thịnh giương tay sang khều khều vai y. Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn, đề phòng hỏi “Ngươi lại bị sao nữa?”
Ngao Thịnh đưa cho y một chiếc khăn lụa vàng tinh xảo, nói, “lau đi......”
Tương Thanh mặt đỏ ửng, giật lấy chiếc khăn, cắn răng luồn tay vào trong chăn mà xử lý hiện trường của chuyện phong nguyệt vừa rồi. Làm còn chưa xong thì lại chợt nghe Ngao Thịnh nói, “Thanh, lau xong rồi thì nhớ trả lại ta nha. Ta muốn giữ làm tin!”
Máu giận trào lên tới não, Tương Thanh hung hăng ném cái gối đầu vô mặt Ngao Thịnh, quát “Ngao Thịnh, ngươi thật vô lại!”