Đã đi qua sa mạc Salt Lake, nếu không phải ban đêm vừa lạnh lại ẩm ướt, thì đâu thể đánh bật thế giới ấm áp cạnh lò sưởi này, thật đúng là khiến người ta say đắm.
Mọi hoàn cảnh khốn cùng đã bị bỏ lại lui sau, bất chợt mọi khó chịu nổi lên. Hoài Chân cứ đưa tay xoa bấm huyệt Tâm Hải ở dưới đầu gối, lơ đãng nói chuyện với anh.
Nội dung nói chuyện bao gồm cả từ Cigarette widow mà cô suýt quên —— “Ý chỉ chồng chết vì hút nicotin quá nhiều, nước Mỹ có rất nhiều bà vợ góa như vậy.” Lúc Hoài Chân bày tỏ tiếc nuối với bà Noonan, Ceasar lại an ủi cô, bảo bà Noonan đã tham gia Giáo hội Giám lý từ lâu, nên đừng lo bà ấy cô đơn, em nhìn đi, thậm chí bà ấy còn không nuôi mèo.
Vậy là Hoài Chân lại cảm thấy vui vẻ.
Rồi sau đó, cô phải trả lời câu hỏi mình học được từ ngữ phức tạp đó từ đâu ra —— “Em từng đọc một cuốn sách khác của D. H. Lawrence, tên là
‘Người Đàn Bà Đang Yêu’.” Mặc dù đọc bản tiếng Trung, nhưng cô không tin trong cả cuốn sách ấy không xuất hiện từ pornographic. Nói một cách công bằng, vào thời đại này thì chính kiểu sách như thế có thể được gọi là pornography*.
(*Pornography có nghĩa là sản phẩm khiêu da^ʍ. Vào đầu thế kỷ 20, hai cuốn tiểu thuyết Người đàn bà đang yêu và Người tình của phu nhân Chatterley của ông từng được xem là da^ʍ thư, nằm đầu danh sách 10 cuốn sách bị cấm nổi tiếng thế giới và từng khiến D.H. Lawrence bị truy tố trước pháp luật.)
Giữa đôi lời trò chuyện vô thưởng vô phạt, anh rất tự nhiên gác chân cô lên đùi mình, dùng ngón cái ấn lên huyệt vị thay cô.
Hoài Chân đột nhiên nhớ đến câu “ăn no dửng mỡ”. Dù ý gốc của thành ngữ này rộng hơn nhiều so với tình cảnh hiện tại. Cảm thấy tối nay rất lãng mạn, có khi cũng do nguyên nhân này. Cô tốn sức giải thích với anh về thành ngữ này —— được sung sướиɠ nên bắt đầu sinh ra tư tưởng hư hỏng—— với cô, mức độ dịch thuật và mức độ lạm dụng từ tiếng Anh trong văn bản khi nói chuyện bình thường có thể so sánh ngang nhau.
Ceasar nghĩ ngợi rồi nói, thật ra là adolori d’amoureuse langueur mới đúng.
Cô không biết tiếng Pháp, nhưng nhịp tiết tấu quả thật nghe rất hay rất vần, rất dễ phân biệt.
Cô hỏi anh đó có nghĩa gì, anh nói đó là một nhà thơ người Pháp từng viết tập Sonnet nổi tiếng phát biểu, không khác mấy so với câu “ái tình mê muội tâm trí” của Francis Bacon.
Thật ra đối với Ceasar, trong lòng cô có chút tiếc nuối. Nếu anh sinh ra trong gia đình lưu, cha mẹ sẽ lấy làm vui mừng vì thiên phú của anh, cũng sẽ buông tay để anh tự do làm mọi điều anh muốn, chứ không phải cảm thấy bất kể anh đạt được thành tựu gì cũng không quan trọng bằng một phần gia sản. Nên với Ceasar, buông tay theo đuổi điều mình yêu thích càng đáng quý hơn so với làm thương nhân.
Bất chợt cô nhớ đến cuốn tiểu thuyết
Tình yêu thời thổ tả: “Nỗi sợ duy nhất của tôi khi đối mặt với cái chết, chính là không được chết vì tình yêu.” Hoài Chân cảm thấy hẳn anh sẽ rất thích cuốn sách này. Có lẽ một hôm nào đó cô có thể ngầm nói với anh, rồi đợi nửa thế kỷ sau khi anh cầm cuốn sách ấy lên, sẽ lập tức phát hiện ra bí mật của mình. Có điều cô suy tính trong đầu nguyên nửa buổi, nhưng cũng không nhớ ra được chút câu văn vẻ nho nhã nào.
Cô thử thăm dò nói, “Anh chưa từng hỏi em vì sao lại đến Mỹ, hay trước khi đến Mỹ thì từng làm gì…”
Anh nói, “Nếu em cho rằng có thể nói.”
Cô nhìn trần nhà trân trối, cẩn thận suy ngẫm, “Nếu em nói, trang sách cuộc đời em bắt đầu từ khi nghe thấy anh nói chuyện ở trong thang máy, anh có tin không?” Cô đang vận dụng cách giải thích
“a new story unfold in my life”. (một thiên truyện mới mở ra trong đời.)
Ceasar hỏi cô, “So what did I say?” (Vậy anh đã nói gì?)
Cô cố nhớ lại, nhưng nhất thời không nhớ được nguyên văn câu anh chế giễu gái mại da^ʍ Hương Cảng bằng tiếng Quảng kia.
Anh nói, “Vậy nhất định đó không phải là câu gì tốt rồi.”
Hoài Chân rất thành khẩn nói, you looks so mean at the first sight. (Mới đầu trông anh quá đáng lắm.)
Anh không định chối. Vì thật sự anh rất quá đáng.
Hoài Chân còn nói, “Nhưng lời em nói thật.”
Đầu gối được anh xoa bấm rất thoải mái, chỉ cảm thấy mệt rã rời. Lửa trong lò cháy tí tách, đúng là một đêm đẹp, cô nghĩ. Còn cả Ceasar nữa.
Khi mơ màng buồn ngủ, cô nghe Ceasar nói anh đã lấy hết mọi hành lý trên xe vào rồi, phòng ngừa cảnh sát ở chốt kiểm tra biên giới Nevada nhìn thấy biển số xe. Muốn tìm một chiếc xe gần xa lộ liên tiểu bang 80 là điều quá dễ dàng. Nếu thật sự không được nữa, có lẽ chúng ta chỉ có thể đi xe buýt đường dài Greyhound.
Cô gật đầu đáp được.
Rồi anh lại nói, “Anh còn phát hiện ra vài thứ khác…”
“Ừ… Là gì?”
“Hơn hai mươi đồng tiền ở trong túi xách rơi xuống đất… Lúc nhặt lên mới phát hiện thì ra chỉ là mấy hộp kim loại bằng cỡ đồng xu.”
Ceasar đặt chân cô xuống, dịch đến gần quan sát vẻ mặt cô thoắt thay đổi, khó kiềm chế đè cô xuống.
Cô nghe thấy anh nghiêm túc hỏi bằng chất giọng làm tai cô ngứa ngáy, “Em muốn ân ái với anh?”
Hoài Chân gật gà gật gù nửa tỉnh nửa mơ, nhưng đầu óc lại đặc quánh như vữa, không thể đối đáp trôi chảy như lúc bình thường. Cô cảm thấy Ceasar quá giảo hoạt, biết rõ là cô rất mệt, thế mà vẫn chọn lúc tinh thần cô đang lơ lửng để tra hỏi, nói không chừng có thể có được phản ứng anh muốn thấy nhất.
Ceasar còn nói, “Hay là em bảo người khác chuẩn bị, vì hình như không có cái nào là size của anh cả.”
Hoài Chân đang định phản bác, nói làm sao em biết anh size gì, anh cũng đâu cho nhìn.
Sau đó cô phát hiện mình thật sự biết được, bởi vì cô từng chạm vào rồi. Cô đành im miệng, sử dụng kỹ năng suốt đời của mình để giả vờ ngủ.
Nhưng cô biết mình đang đỏ mặt, hơn nữa chắc chắn Ceasar cũng đang nhìn cô chằm chằm.
Không biết trong phòng đã yên tĩnh bao lâu, cho tới khi cô nghe thấy anh đứng dậy dùng xẻng xúc gỗ vào thùng, sau đó bế cô lên rời khỏi phòng khách.
Lúc cô được đặt xuống giường trong phòng ngủ, trong đầu vẫn nghĩ rốt cuộc tư thế bế công chúa đi vào phòng này là tình tiết trong tiểu thuyết tổng tài cưỡng đoạt
nào. Vậy mà khi lưng vừa chạm xuống giường, chưa tới mấy phút đã chìm vào giấc ngủ.