*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Tuân quả nhiên bị mất ngủ. Rạng sáng cậu mơ thấy mình xúm lại cùng Phàn Thanh dùng bật lửa xe nướng kẹo bông, Trần Tuân ăn ăn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, ngẩng đầu lên hỏi Phàn Thanh: “Không phải lúc này anh nên hôn tôi sao?”
Phàn Thanh: “Không được.”
Trần Tuân: “Tại sao không được?”
Phàn Thanh: “Bởi vì tôi bị liệt dương.” =]]]]]
Trần Tuân liền tỉnh lại.
“Đều là cái gì vậy chứ!” Trần Tuân xoa đầu, muốn xoay người ngủ tiếp, không ngờ một giây sau cửa phòng đã bị mở ra, Trần Mặc cõng một bao quần áo như quả núi nhỏ trên lưng, võ trang đầy đủ giống như là muốn đi trộm mộ, chạy vào nói với Trần Tuân: “Anh, em chịu không nổi nữa, em muốn trốn nhà ra đi.”
Trần Tuân híp mắt ngẩng đầu lên nhìn cậu, rồi lại ngã xuống: “Ờ.”
“Phản ứng của anh chỉ vậy?”
“Em cũng đã 24 tuổi, dời ra ngoài không gọi là trốn nhà đi, mà gọi là sinh hoạt độc lập.”
“…”
“Lúc đi nhớ giúp anh đóng cửa lại, cảm ơn.”
Trần Mặc tiến lên vài bước, lột cái chăn che đầu của Trần Tuân xuống: “Không, em sẽ mang anh đi theo.”
“Hả?”
“Em phải giám sát anh, nếu không anh lại đi ra ngoài lêu lổng.”
Trần Mặc không nói gì mà túm áo ngủ đã bị tuột tới rốn của Trần Tuân kéo cậu xuống giường, kéo ra khỏi phòng. Sau đó hai anh em đều ngây ngẩn cả người, nhìn Obasan* đang chống nạnh đứng trước mặt, gió bão xung quanh nổi lên như muốn bẻ gãy tất cả những cành khô.
*Obasan: Bà cô, dì, người đàn bà.
Đối diện hai người là một lão mẹ và bà Ngô ở lầu một, chỉ thấy bà Ngô đưa tay phải về phía trước vạch một cái, đặt ra tư thế “Ta là người thống trị”, sau đó bắt đầu làm khó dễ: “Bà Trần bà phải có chút đạo đức chứ. Tuy nói tầng hầm là của nhà chị, chị thích bỏ cái gì người khác đương nhiên không xen vào. Nhưng nhà chúng tôi ở ngay trên tầng hầm, vừa nghĩ tới dưới nền nhà là một đống tiêu bản thi thể, đổi lại là chị, chị có ngủ được không? Huống chi đây là phá phong thủy! Nhà tôi đời đời kiếp kiếp tích đức tích phúc bị nhà chị phá mất, nhà chị có chịu trách nhiệm nổi không?”
Dùng cách hình dung của Lỗ Tấn, toàn bộ quá trình “Hình dáng compa”, lão mẹ Trần Tuân vẫn duy trì nụ cười mỉm không thay đổi の, chờ bà Ngô phun nước bọt xong, mới mở miệng nói: “Thảo luận đạo đức với tôi? Nhà các chị lấy hành lang làm kho hàng, tích trữ một đống giấy vụn rách nát, người dân của cả tòa nhà đều bị cản đường, một kg mấy mao tiền* còn mặc cả với người ta. Làm sao? Chị muốn cho đời đời kiếp kiếp nhà chị đều tích đức tích phúc tích phế liệu sao?”
*Mao tiền: Một đơn vị tiền tệ của Trung Quốc.
Lời bà nói chậm rãi, ngay khi bà Ngô muốn mở miệng trách móc lại nhanh, chuẩn, tàn nhẫn giành trước: “Chị chẳng qua là đố kị nhà tôi mua được tầng hầm. Làm ơn đi, tầng hầm thôi mà. Cảm thấy vô duyên vô cớ nhà tôi lại nhiều hơn một gian chứ gì. Lần này tôi chuyển tiêu bản thi thể vào chị lại muốn can thiệp. Trước đây tôi chuyển sách cũ, gia cụ cũ vào, chị cũng nói ẩm thấp dễ có rắn. Nếu như tôi chuyển tượng phật vào, có khi chị cũng nói tôi làm giảm thọ nhà chị mất.”
“Chị chị chị…”
“Còn nữa, tôi không thích người khác gọi tôi bà Trần, lão nương nổi danh, người giang hồ xưng Thoán thiên hầu nhi*, dễ đưa người ta lên chầu trời đó!”
*Thoán thiên hầu nhi: Thoán là lủi, chạy; thiên là trời; hầu nhi là con khỉ, sự linh hoạt. Mẹ Trần nhắc tới làm mị nhớ đến Tôn Ngộ Không =]]]
Ngoại trừ cha Trần Tuân lộ ra nụ cười tán thưởng, tất cả mọi người đều chết lặng.
Ngay lúc bà Ngô run run rẩy rẩy muốn nhào tới trên người lão mẹ, Trần Tuân bước một bước lớn xông lên chặn ngang lại: “Xin lỗi xin lỗi, dì Ngô đừng giận, ba! Đừng để mẹ con lướt weibo nữa!”
Bà Ngô giận dữ nhìn chằm chằm Trần Tuân: “Tôi không họ Ngô, chồng tôi mới họ Ngô, tôi nói cho các người biết, lão nương cũng có biệt hiệu, người giang hồ gọi là, người giang hồ gọi là…”
Tình huống rối loạn trong phòng đột nhiên bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc”. Mọi người theo tiếng gõ nhìn qua, phát hiện có một nam nhân mặc âu phục mang giày da đứng ở cánh cửa rộng mở.
“Phàn Thanh?”
Ánh mắt Phàn Thanh do dự quét một vòng quanh vài người trong phòng, sau đó đi tới bên cạnh Trần Tuân, đưa cho cậu một cái túi: “Đây là quần áo ngày hôm qua của cậu để quên trên xe của tôi.”
Tất cả mọi người vẫn giữ nguyên ở trạng thái đông cứng.
Phàn Thanh yên lặng đặt cái túi lên trên ghế sô pha: “Tôi chỉ tiện đường ngang qua, không có việc gì… Tôi đi trước.”
Phàn Thanh vừa mới quay người, có ai đó gọi hắn lại.
“Chờ chút.”
Phàn Thanh quay đầu lại, là một thanh niên tóc vàng.
Thanh niên tóc vàng nhăn mũi, hít trong không khí một cái, lập tức dùng một loại ánh mắt vô cùng oán hận tập trung trên người Phàn Thanh: “Anh chính là tên Alpha kia.”
Lời này vừa nói ra, ba mẹ Trần Tuân bao gồm cả bà Ngô, trong nháy mắt đôi mắt đều mở ra chế độ laser, quét Phàn Thanh trên dưới đánh giá một lần, Trần Tuân thậm chí đều nghe được tiếng “Ting” sau khi quét xong, cho kết quả là một chữ Pass
(thông qua)
màu đỏ to đùng.
Bà Ngô lên tiếng đầu tiên: “Ôi ôi, Trần Tuân cũng thật là, có người bạn tuấn tú như vậy mà cũng không giới thiệu cho dì, biết rõ là con nhà dì…”
Lời bà Ngô còn chưa nói xong, liền bị lão mẹ Trần Tuân dùng vận tốc ánh sáng chạy tới ôm chặt và ném ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào ván cửa, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ôi giờ này là giờ cơm, Tuần Tuần, nhanh, giữ bạn con ở lại ăn cơm.”
Trần Tuân cảm thấy mặt mẹ mình cười sắp thành
chó Sa Bì*, tất cả đều là nếp nhăn.
*Chó Sa Bì:
Sa Bì có nghĩa là da cát, là giống chó có nguồn gốc từ Trung Quốc, được nuôi làm chó giữ nhà với bản tính sinh động, dễ thương.“Không cần.” Phàn Thanh quả thực kinh hãi, vội vàng lùi về sau, “Tôi còn có việc.”
“Có việc gì có thể quan trọng hơn đại sự cả đời chứ.” Mẹ Trần Tuân ngăn chặn ở cửa, Phàn Thanh nghe lời này của bà, cho là xử nam Trần Tuân cho rằng chuyện đùa giỡn qua đường ngày hôm qua thành chuyện đại sự cả đời, khϊếp sợ nhìn về phía Trần Tuân.
“Mẹ, anh ấy là sếp của con. Thật sự không có thời gian. Mẹ đừng làm lỡ chuyện của người khác!” Trần Tuân dự định viện trợ.
“Ăn bữa sáng thôi mà, cũng không mất bao lâu.” Trần Mặc sâu kín nói.
Lão mẹ nhìn đứa con trai Omega không dính khói bụi trần gian chỉ thích tẩm ướp formalin của mình, lần đầu tiên tỏ vẻ hứng thú với Alpha, nếp nhăn trên mặt đều nở rộ.
Vì vậy, Trần Tuân vẻ mặt như đau “trứng” nhìn ba mẹ ấn Phàn Thanh ngồi xuống ghế phòng ăn, sau đó em trai cười lạnh một cái, đi vào phòng bếp.
Phàn Thanh cũng không rụt rè, tuy rằng hắn đối loại nhiệt tình đột nhiên xuất hiện này không dễ chịu, nhưng vẫn cố gắng ngồi ngay ngắn.
Trần Tuân rất lúng túng, lúc rót sữa cho Phàn Thanh, cậu hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi anh, ăn sáng xong chúng ta liền đi.”
Lão mẹ đột nhiên phát ra tiếng cười “khanh khách”: “Đứa nhỏ Tiểu Mặc này, ngày thường cũng không vào nhà bếp, hôm nay lại chủ động bưng đồ, đây là thông suốt rồi phải không?”
Trần Tuân bỗng nhiên ngẩng đầu, thả chai sữa xuống vọt vào nhà bếp, còn Trần Mặc đã phết sandwich xong, đang thưởng thức cách bày trí vĩ đại của mình.
Trần Tuân tràn ngập hoài nghi nhìn em trai mình: “Em không làm gì đó chứ?”
Trần Mặc mỉm cười: “Em sẽ làm gì chứ?”
“Cái kia, tối hôm qua em còn rất tức giận, hơn nữa vừa rồi em còn nhận ra anh ta.”
“Ừ, dù sao anh vẫn luôn là anh trai của em mà, chỉ là du͙© vọиɠ độc chiếm của một đứa trẻ mà thôi, anh bỏ qua đi.”
“… A.”
Trần Tuân mặc dù có chút bất an, nhưng vẫn để em trai bưng sandwich ra ngoài.
Vì vậy Phàn Thanh liền ăn một bữa sáng vô cùng quỷ dị, một bàn bốn người đều nhìn chằm chằm vào hắn. Trần Tuân là vẻ mặt lo lắng, ba mẹ Trần Tuân là vẻ mặt tha thiết, em trai Trần Tuân là… Một nụ cười đen tối.
Phàn Thanh duy trì lễ nghi ăn xong, dùng khăn giấy lau chùi khóe miệng: “Cảm ơn đã chiêu đãi.”
“Anh có thấy không thoải mái ở chỗ nào không?” Trần Tuân vội vàng hỏi.
Phàn Thanh nghi hoặc lắc lắc đầu.
“Anh, các anh đi làm nhanh lên không lại muộn.” Trần Mặc lên tiếng nhắc nhở, thuận tiện chuyển hướng câu chuyện.
Vì vậy trong ánh mắt tiễn đưa lưu luyến không muốn rời xa của ba mẹ, Trần Tuân lại một lần nữa ngồi lên xe Phàn Thanh.
Phàn Thanh vừa nổ máy vừa nói: “Hôm nay tôi không đến công ty, tôi sẽ ra ngoại thành một chuyến.”
“À, vậy anh không cần chở tôi nữa, tới gần trạm tàu điện ngầm thả tôi xuống đi.”
Phàn Thanh quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tuân một cái, không lên tiếng, nhưng mà đến trạm hắn cũng không dừng xe.
“Ôi ôi ôi, quá, quá, quá trạm rồi!” Trần Tuân kêu lên.
“Cậu cũng đừng đến công ty, không phải đã xin nghỉ một ngày sao?”
Trần Tuân nhớ tới nguyên nhân Kha Tuyền giúp cậu xin nghỉ, không được tự nhiên hơi dịch dịch cái mông.
“Tôi đến nhà nghỉ suối nước nóng ở ngoại thành có công chuyện, cậu có thể ở đó ngâm một lúc.” Phàn Thanh nói.
Trần Tuân giương mắt nhìn hắn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không tốt, nhưng lại thấy, cũng không đến nỗi không tốt như vậy…
Vì nếu làm vậy, đại khái có thể tiếp xúc với Phàn Thanh nhiều hơn một chút.
Trần Tuân không nói nữa, Phàn Thanh cảm thấy Trần Tuân không nói lời nào thật đáng yêu, cho dù không nhìn cũng biết cậu đang ngồi ở bên cạnh, liền cảm thấy thực hài lòng.
Giữa trưa hai người tới suối nước nóng, Phàn Thanh yêu cầu phục vụ đưa Trần Tuân đi ăn chút gì đó, sau đó ra suối nước nóng ngâm mình, hắn nói mình bàn bạc công việc xong sẽ đi tìm cậu.
Hoàn cảnh nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ. Suối nước nóng ngoài trời cũng được thiết kế rất cầu kỳ. Lợi dụng tối đa địa thế và tư liệu tự nhiên. Thật hiếm khi không ai nhìn thấy trên đường đi. Trần Tuân chỉ quấn khăn tắm xuống nước, cũng tương đối phóng khoáng.
Nhiệt độ nước hết sức thoải mái, vừa lúc vào cuối thu, Trần Tuân nằm nhoài trên bệ đá dọc theo suối nước nóng ăn trứng, ăn ăn liền ngủ mất.
Sau đó cậu bị nóng mà tỉnh lại.
Trần Tuân cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ở bên trong cơ thể có một ngọn lửa thực lớn cháy hừng hực. Suối nước nóng này thực kỳ lạ, khiến người ta ngâm vào như đang đun nồi lẩu hơn mười nguyên liệu vậy. Cậu không dám ngâm thêm nữa.
Nhưng khi Trần Tuân muốn từ trong hồ nước leo lên, cậu phát hiện tay chân mình như nhũn ra, căn bản là không di chuyển được.
Sự tình có chút không đúng.
Cậu níu lấy một bên bờ đạp đạp mấy cái, thành công đạp rơi khăn tắm.
Lúc này thì coi như có đi lên được, cũng không dám lên nữa, ai biết được sẽ có người đi ngang qua hay không, nơi này cũng không phải là của riêng một mình mình.
Trần Tuân hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế khó chịu trong người muốn ngồi xổm xuống mò khăn tắm, mới vừa ngồi xuống một chút, nhiệt khí của hồ nước nóng phả vào mặt, làm cho Trần Tuân một trận choáng váng, liền chìm vào trong nước.
Nếu như cậu bị chết đuối ở suối nước nóng này, chữ khắc trên mộ y sẽ thành “Mong rằng thiên đường không có suối nước nóng”.
Đương nhiên Trần Tuân không chết, cậu được Phàn Thanh nhảy xuống nước vớt lên.
“Cậu làm cái gì vậy? Nước chỉ sâu đến eo cũng có thể dúi đầu vào?!” Phàn Thanh tức đến nổ phổi.
“Tôi… Tôi sắp nóng chết rồi.” Trần Tuân cau mày.
Phàn Thanh lập tức phát hiện dị thường, dù sao là bởi vì nghe thấy chất dẫn dụ Omega, hắn mới đi tới hướng này, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trần Tuân ở đây ngộp nước muốn nổi phình luôn.
Lúc này da dẻ Trần Tuân ửng hồng, thân thể rất nóng, đôi môi cũng đỏ như rỉ máu, không chỉ có như vậy, vật kia ở dưới nước đã đứng đến thẳng tắp.
Phàn Thanh tiến đến bên gáy của cậu, dùng sức ngửi một cái.
Là chất dẫn dụ của Omega không sai, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
“Cậu xảy ra chuyện gì vậy?” Phàn Thanh hỏi.
Phàn Thanh có chút tức giận, hắn mang Trần Tuân đến suối nước nóng cũng không dự định muốn làm gì, nhân cơ hội này để Trần Tuân thả lỏng một chút mà thôi. Dù sao một ngày trước Beta này đã bị hắn chơi đùa eo mỏi lưng đau. Nhưng bây giờ hai người đang đứng trong hồ nước nóng, Trần Tuân mềm nhũn, trên người còn có mùi vị chất dẫn dụ. Tình trạng này căn bản không thể nói dừng là dừng được.
“A? Tôi, tôi nóng, tôi muốn ăn đá bào…”
Phàn Thanh nhận được gợi ý: “Có phải là cậu đã ăn cái gì không?”
“Ăn, ăn trứng ở đây.”
Phàn Thanh nhìn đồ ăn bên hồ một chút, nghi hoặc, nhưng ngay lập tức hắn liền không có cách nào xoắn xuýt cái vấn đề này nữa, Trần Tuân đang dùng chính chỗ đó của mình cọ cọ vào bắp đùi hắn.
Rõ ràng đứng cũng không vững, toàn thân còn dựa cả vào người hắn, Beta này vậy mà còn muốn “Tay làm hàm nhai” vùng lên.
“Cậu thực sự là thiếu thao.” Phàn Thanh kéo Trần Tuân một cái, lật người qua đặt ở bên cạnh hồ nước. Hắn cúi người cắn lỗ tai Trần Tuân, chóp mũi liền tràn ngập mùi vị chất dẫn dụ.
“Chẳng lẽ cậu thực ra là một Omega thiếu thao? Vậy tại sao muốn giả làm Beta?” Tay Phàn Thanh mò tới tiểu Trần Tuân.
“Phi!” Trần Tuân mơ mơ màng màng phẫn nộ sục sôi mà gào một tiếng, “Ai, ai giả bộ? Tôi cho anh biết, người quanh minh chính đại… người quanh minh chính đại không giả dạng thành B! Lão tử thật sự là B!”
“… Cậu vẫn nên im miệng đi.”