Editor: MaryZoe
“Oanh ——” một tiếng nổ lớn, chấn kinh toàn bộ Long Thành.
Người bận rộn hoặc không bận rộn đều dừng hết các việc đang làm trong tay, sôi nổi tìm kiếm nơi phát ra tiếng vang, rất nhanh, ánh mắt bọn họ đều cùng nhau tập trung trên tháp Toàn Cầu, nơi mà đến mỗi tối lại sáng đèn rực rỡ nằm ngay trung tâm thành phố.
Tháp Toàn Cầu vào đêm là đẹp nhất, người ở Long Thành đều cho là như vậy.
Mà tối ngày 31 tháng 12 tháp Toàn Cầu càng lộng lẫy sặc sỡ —— để chào đón năm mới đến, ngày này mỗi năm, toàn bộ đèn của tháp Toàn Cầu đều mở công suất tối đa, cũng trình diễn pháo hoa lộng lẫy.
Hôm nay, ngoại trừ người bản địa ở Long Thành, còn có rất nhiều du khách ngưỡng mộ mà đến tề tụ tại nơi này, cùng nhau chào mừng năm mới, nhưng bởi vì năm nay Long Thành giới nghiêm trước thời hạn, cho nên người ở trong tháp toàn cầu ít đi rất nhiều so với dĩ vãng.
Nhưng ít đi nhiều, thì vẫn có hơn mười nghìn người ở trên tháp.
Rất nhiều người trong bọn họ đều dẫn theo người yêu, người thân của mình, bởi vì muốn ở đây một ngày để cùng những người mình yêu thương nhất nghênh đón năm mới, độ vui vẻ sôi nổi ngày cuối cùng năm 2019 càng tăng.
Không ai nghĩ đến, một ngày cuối cùng năm 2019, cư nhiên sẽ trở thành ngày sống cuối cùng của một nhóm người trong bọn họ.
Tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa rực đỏ nửa bầu trời.
Tháp Toàn Cầu cao vυ't tầng mây tính từ đỉnh tháp đi xuống gãy hết một phần ba, giữa tiếng rít chói tai điên cuồng và rối loạn, lại là một tiếng chấn động thấu triệt trời cao —— bụi đất cuốn lên, đỉnh tháp gãy đoạn rơi xuống, phần trình diễn hệt như địa ngục ấy vậy mà xuất hiện ở Long Thành.
Tiếng thét đinh tai và tiếng khóc sụp đổ, mùi máu tươi gay mũi, tòa cao ốc bị đập thành phế tích, cùng với giao thông của trung tâm thành phố tê liệt, Long Thành ngày hôm nay, đã định sẵn thâu đêm không thể chợp mắt.
“Đây mẹ nó là tái hiện của 911 đúng không??”
“Điên rồi sao! Mẹ kiếp! Em gái tôi với bạn trai của nó còn đang hẹn hò bên trong cái tháp Toàn Cầu đó a a a a mẹ nó nghe điện thoại đi a!”
“Thảo nào hai ngày nay nghiêm túc như vậy, cảm giác có phần tử khủng bố trà trộn vào vậy.”
“…… Cái đỉnh tháp kia, hình như, đập trúng công ty của tôi……”
Sự việc mới xảy ra không bao lâu, liền biến thành hot search trên mạng.
Trung ương chấn động, suốt đêm tiến hành bố trí chiến lược và quân đội, tất cả cảnh lực, quân nhân đống quân tại Long Thành ngay lập tức theo lệnh đi đến địa điểm xảy ra chuyện, cấp tốc triển khai công tác cứu người.
Trong gió đêm chầm chậm thổi, một người đàn ông dáng người cao gầy xuất hiện trên đỉnh sân thượng của trung tâm thương mại Thế Mậu, hắn lẫn vào đoàn người, theo chân bọn họ cùng nhau nhìn trạng thái loạn lạc trên tháp Toàn Cầu.
Khóe miệng chậm rãi gợi lên, người đàn ông khéo léo lấy ra một điếu thuốc ra từ trong túi, kẹp ở đầu ngón tay châm lửa rồi nhẹ nhàng hút một hơi, còn chậm rãi, ưu nhã mà phun ra vòng khói.
“Có thể giữ chút đạo đức công cộng hay không? Những nơi công cộng không thể hút……”
Lời nói phun trào bị nuốt xuống yết hầu, chàng trai Beta khuôn mặt thanh tú ngơ ngác mà nhìn góc nghiêng của người đàn ông, “…… Thuốc.” Hắn ngây ngốc mà thốt ra một chữ cuối cùng.
“Vậy sao? Cảm ơn nhắc nhở.”
Người đàn ông cười liếc mắt nhìn chàng trai một cái, hắn cũng không dụi tắt điếu thuốc trong tay, mà là hung hăng hút một ngụm, “Bất quá sân thượng cũng không cấm hút, nếu ngươi không muốn ngửi, thì đi xuống.”
Chàng trai Beta lại vô ngữ, ấp úng gật đầu.
Hắn lại lần nữa nhìn về nơi xa, nhưng đôi mắt luôn thỉnh thoảng liếc nhìn bên cạnh, thậm chí còn chú ý tới vị trí ngón áp út trống không của đối phương, tim đập gia tốc lên, hắn ra vẻ lơ đãng mà bắt chuyện: “Ai, cũng không biết là tên nào phát rồ, thế mà ở một ngày cuối cùng làm ra loại chuyện này, quả thực đúng là bệnh tâm thần, anh nói có phải hay không?”
Nét cười bên khóe môi người đàn ông càng lớn, hắn không trả lời, nhưng thoạt nhìn tâm tình thực không tồi.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, hắn tùy ý lấy ra nhìn, là thủ hạ của hắn gọi tới.
Vừa nhận cuộc gọi, đối diện liền nói: “Đường Lâm Dao và Tùng Bách thông rồi, cường độ giám sát ở bến tàu yếu đi, ta đã liên lạc người xong, chúng ta có thể rời khỏi bằng đường biển. Ông chủ, chừng nào thì ngươi tới đây?”
“Chờ một chút, không vội.”
Quý Viễn Sinh hơi híp mắt, “Để ta hút xong điếu thuốc đã.”
Nói rồi, hắn cúp điện thoại.
“Anh thật kỳ quái a, đã thảm tới vậy, mà thoạt nhìn tâm tình anh còn khá tốt……” Chàng trai Beta gãi tóc, ngữ khí hoang mang.
Quý Viễn Sinh cười cười: “Có cái gì để tâm tình không tốt chứ?”
Từ khi về nước đến nay, bây giờ là thời điểm tâm tình của hắn tốt nhất.
Âm báo của xe cứu hỏa cùng xe cứu thương là thứ âm nhạc êm tai nhất, địa ngục hỗn loạn trở thành một bộ phim tài liệu tuyệt sắc, hắn giống như hưởng thụ mà nheo mắt, áp lực và cáu kỉnh hai ngày trước biến mất vô tung.
Hắn quả thực thích tất cả những thứ trước mắt muốn chết.
Nhưng mà không bao lâu, điện thoại lại lần nữa vang lên, Quý Viễn Sinh nhăn mày, cảm thấy hơi mất hứng.
Nhìn đến thông báo hiện lên, thì càng cảm thấy mất hứng.
Hắn nhìn tiểu Beta đỏ mặt không ngừng trộm liếc mình, không chút do dự xoay người rời khỏi sân thượng, một bên xuống lầu một bên bắt điện thoại.
“Nói.” Hắn ngắn gọn nói.
“Ba! Có phải là ba làm hay không? Chuyện tháp Toàn Cầu có phải ba làm không?!” Trong điện thoại, giọng Quý Hằng như muốn hộc máu.
Quý Viễn Sinh gợi lên khóe môi: “Đúng.”
“Ba điên rồi sao? Ba quên mất khoa học kỹ thuật Quý thị của chúng ta ở ngay bên cạnh tháp toàn cầu sao!”
Quý Hằng dường như biến thành một con thú bị nhốt, trong giọng nói tràn ngập tan vỡ và lửa giận, “Hôm nay là ngày 31 tháng 12! Là ngày cuối cùng trong năm nay! Công ty sẽ tập thể tăng ca, theo thường lệ tiến hành tổng kết cuối năm ba đều đã quên sao?!”
“Đương nhiên không có.”
Nhẹ bẫng đáp một câu, chặn đứng tiếng nói của người bên kia điện thoại.
Quý Viễn Sinh giương môi, nói thêm một lần: “Ta nói, ta không quên.”
Trong điện thoại một mảnh lặng im, Quý Viễn Sinh nghe được rõ ràng âm thanh hít khí.
Hứng thú bị mất đi lại lần nữa trở về trên người, Quý Viễn Sinh tản bộ giữa sân rồi từ đường thoát hiểm đi xuống, vừa đi vừa nói, “Vì sao tự nhiên để ý tới công ty như vậy? Ta cho rằng…… Ngươi đối công ty không hề có hứng thú.”
Đầu bên kia điện thoại lại an tĩnh, qua một hồi lâu mới lần nữa mở miệng: “Ba đã biết hết?”
Quý Viễn Sinh cười nhẹ.
“Thế nhưng, thế nhưng ba vẫn không thể như vậy a……”
Trong điện thoại, thanh âm Quý Hằng từ nổi giận bừng bừng biến thành không thể làm gì được, Quý Viễn Sinh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của tên con trai bao cỏ* kia đang như chết cha chết mẹ.
(*đại khái là vô dụng)
Hắn thậm chí lười tới mức chẳng thèm xuống tay với loại ngu xuẩn này, bởi vì thật sự không chút thú vị.
Quả nhiên, vừa mới tạo ra loạn lạc dính đến lợi ích của hắn, hắn liền lập tức thiếu kiên nhẫn mà gọi điện thoại tới đây dậm chân, mở miệng ra là phơi bày hết dã tâm ở trước mặt mình.
Ngu xuẩn.
Thật quá ngu xuẩn.
Ánh mắt Quý Viễn Sinh lộ ra khinh miệt, khi xuống tới tầng 96 quẹo vào bên trong, đổi thành đi thang máy xuống lầu.
Bên kia điện thoại, Quý Hằng còn kêu rên: “Ba, con sai rồi……”
“Bất quá Quý thị cũng là tâm huyết của ba, ba làm như vậy chẳng lẽ không đau lòng sao? Nhiều nhân mạng như vậy, còn có thật nhiều người đều cùng ba phấn đấu thuở ban đầu, Long thúc Lưu Công đều ở bên trong……”
“Hơn nữa con là con trai ba, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, con muốn ngồi lên cái vị trí kia thì có gì sai sao? Lại nói ngày đó…… Ngày đó ba cũng không có bị gì a.”
Quý Viễn Sinh nhíu nhíu mày, biểu tình không kiên nhẫn.
Đứa con trai này từ nhỏ đã không có được tình cảm của hắn, nói mấy lời hắn cũng phiền nghe, khi còn nhỏ là vậy, lớn lên cũng vậy, không học được chút tính tốt gì từ mẹ hắn.
Thang máy chậm rãi dừng lại, Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình, hiển thị đã tới lầu một.
Hắn đánh gãy lời ngụy biện kể khổ của con trai trong điện thoại, khinh miệt nói: “Ta cho ngươi, mới là
của ngươi, ta không cho ngươi……”
Cửa thang máy mở ra, Quý Viễn Sinh vừa nhấc mắt liền đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Đối phương là một Beta, đôi mắt giống hắn, cũng đang gọi điện thoại. Thấy hắn ra tới, hai mắt đối phương thoáng chốc sáng lên, gương mặt phiếm hồng, tựa hồ hưng phấn đến cực điểm.
Sau đó, hắn liền nghe thấy hai giọng nói trùng điệp lên nhau ——
“Ta đây tự mình đoạt lấy.”
Một cái từ trong điện thoại vang lên, một cái từ trong miệng Beta trước mắt phát ra.
Quý Hằng thu hồi điện thoại, cong mắt hướng hắn cười rộ lên: “Ba.”
Thang máy “Cách” một tiếng, hoàn toàn ngừng ở lầu một.
Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn màn hình thang máy bị cắt đứt nguồn điện, chậm rãi cầm điện thoại từ bên tai xuống, hắn siết chặt điện thoại, mặt vô biểu tình mà nhìn Quý Hằng trước mặt vui vẻ tươi cười với hắn, nhìn mấy cái miệng súng tối om, chỉa vào hắn.
Không chỉ Quý Hằng, Quý Dữ cũng ở đây.
Một gọi điện thoại, một thì cầm giấy trong tay, thoạt nhìn giống quân sư bày mưu tính kế.
Trừ hai người đó ra, chính là cái mặt già khiến người chán ghét của Hạ Hùng.
Cùng với đám binh sĩ thủ hạ cũng làm người ta phiền muộn của hắn.
Không khí trong đại sảnh đình trệ, chạm vào là nổ ngay.
Quý Viễn Sinh không nhìn Hạ Hùng, cũng không nhìn người khác, mà là thẳng tắp nhìn thằng con trai hắn luôn xem là bao cỏ ngu xuẩn kia.
“Ngươi vậy mà có tiến bộ.” Hắn nhìn Quý Hằng, ngữ khí thoải mái nói.
Nét mặt Quý Hằng ửng hồng, nghe vậy trên mặt càng không ức chế được đặc sắc.
Hắn nắm chặt tay, không chút nào che dấu mà nâng nâng cằm: “Cảm ơn đã khen ngợi!” Nói xong quay người trốn ra sau Hạ Hùng, một đôi mắt sáng ngời mà nhìn hắn.
“Quý Viễn Sinh, buông tay chịu trói đi!” Hạ Hùng chắp tay sau lưng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Quý Viễn Sinh.
Hắn mặc quân trang ngay thẳng, hai chân hơi hơi giang rộng, tay tuy đặt sau người, nhưng bàn tay nắm thành quyền, cơ bắp căn cứng, tùy thời tùy lúc có thể tiến vào trạng thái chiến đấu.
Long Thành không ai không biết Hạ tướng quân kiêu dũng thiện chiến, thậm chí có người đem đầu của hắn treo giải thưởng ở chợ đen, trị giá cao tới con số trăm triệu đồng Euro.
Luận về đơn đả độc đấu, người có thể làm đối thủ của hắn phải đếm trên đầu ngón tay.
Mà Quý Viễn Sinh, còn lâu mới là đối thủ của hắn.
Lại nói nơi này còn có nhiều binh sĩ tinh anh và nhiều cây súng chỉa về phía hắn như vậy, muốn chạy…… Tuyệt đối không thể.
Quý Viễn Sinh liếʍ liếʍ môi, trong mắt tràn đầy trào phúng.
Hắn chưa từng nghĩ đến, mình thế mà sẽ bại trong tay một tên ngu xuẩn.
Điện thoại lại vang lên, có lẽ là thủ hạ lần nữa nhắc nhở hắn rời đi.
“Ngươi còn có đồng đảng? Đem điện thoại giao ra đây!” Hạ Hùng nghiêm mặt, trầm giọng nói.
Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn Hạ Hùng, lấy điện thoại ra rồi tùy tiện nhìn, quả nhiên là thủ hạ gọi tới, đáng tiếc……
Hôm nay hắn đi không xong.
Hai mắt Hạ Hùng vừa động, binh sĩ bên cạnh liền thu được mệnh lệnh, đột nhiên nhào lên trước, giơ tay làm bộ muốn đè Quý Viễn Sinh xuống.
Quý Viễn Sinh vẫn không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, không phản kháng như trong tưởng tượng của mọi người, mà là phi thường thuận lợi bị đè quỳ xuống đất, tay cầm điện thoại bị cưỡng chế bẻ ngược ra sau.
Binh sĩ lại muốn lấy đi điện thoại trong tay hắn, nhưng tay mới vươn ra, liền nghe được một tiếng “Răng rắc” thanh thúy.
—— Điện thoại bị Quý Viễn Sinh bóp đến chia năm xẻ bảy.
Editor: Đúng là sống một đời thất bại mà, con nuôi con ruột con vợ trước con nào cũng muốn tiêu diệt mình:))) Bởi người ta nói gieo gió gặt bão đâu có sai. Chuyến này tóm được Quý Viễn Sinh, về sau chuẩn bị trở lại với cẩu lương ngập đầu nha mọi người há há. Ta nói nó vui gì đâu!