*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ba!” Sắc mặt Hạ Trụ thay đổi, nhanh chóng đi qua. Hắn một tay đỡ lấy Hạ Hùng, một tay kia dùng sức mà vỗ lưng hắn.
Quý Dữ cũng sợ tới mức lập tức đứng lên: “Bác, người không có việc gì đi?”
Hạ Hùng hít sâu vài hơi, hất tay con trai ra, nhìn Quý Dữ hỏi: “Lại là Quý Viễn Sinh?”
Quý Dữ nhíu mi, gật gật đầu.
“Được, được, được.”
Hắn liên tiếp nói ba cái được, nhắm mắt lại, đầu ngửa về sau, ngực lại thật sâu phập phồng vài cái.
Trước đây mặc dù hắn không thích Quý Dữ, nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng hắn tràn đầy cõi lòng chờ mong, bởi vậy, hắn không chỉ phái người cẩn thận tỉ mỉ mà chiếu cố Quý Dữ, tình huống thời gian mang thai của hắn mình rõ như lòng bàn tay, thậm chí cái ngày sinh kia, còn đặc biệt xin nghỉ chạy về.
Cho nên, hắn đương nhiên biết trong bụng Quý Dữ vốn là thai song sinh.
Nếu Quý Dữ chỉ nói hắn lại mang thai, kia không có vấn đề gì, hai người bọn chúng đều đã ở cùng nhau, một cái Alpha, một cái Omega, làm chút gì đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng mười bốn tháng vừa ra khỏi miệng, Hạ Hùng lập tức đem tiền căn hậu quả xâu chuỗi, một giây tìm ra chân tướng.
Chân tướng này lại ở trong lòng hắn châm thêm mồi lửa.
Quý Viễn Sinh không chỉ gieo họa cho Tiểu Vũ Trụ, nói không chừng đứa nhỏ trong bụng kia cũng……
“Ta đã biết, ta đã biết.” Hạ Hùng siết chặt quyền, lẩm bẩm lặp lại hai lần.
“Bác trai, người có khỏe không?” Quý Dữ lại hỏi.
Hạ Hùng xua xua tay, không nói gì.
Lúc này, một bàn tay nho nhỏ bỗng nhiên nhẹ nhàng đáp lên bàn tay to thô ráp, ở phía trên chụp hai cái.
Hạ Hùng cúi đầu mở mắt, đối diện xoáy tóc trên đầu Tiểu Vũ Trụ.
Hắn không hé răng, tùy ý để Tiểu Vũ Trụ một lần lại một lần giống như an ủi mà vỗ mu bàn tay hắn. Làn da trẻ con non nớt lại trắng nõn với bàn tay khô ráo lại tràn đầy vết chai của hắn đặt bên cạnh nhau, hình thành đối lập rõ nét.
Đứa bé nhỏ như vậy a……
Thẳng đến khi động tác Tiểu Vũ Trụ chậm lại, hệt như một đại nhân nhỏ ra dáng ra hình mệt mỏi thở dài, Hạ Hùng mới vươn tay, ở trên đầu nó vỗ hai cái.
Hắn nhìn Tiểu Vũ Trụ, thấp giọng nói: “Gia gia ổn.”
Tiểu Vũ Trụ ngẩng đầu đánh giá hắn, tựa hồ đang hỏi thật vậy chăng?
Chân mày nhăn lại giãn ra, tôn tử ngoan ngoãn lại thiên chân làm lửa giận trong ngực hắn nháy mắt tiêu tán.
Hạ Hùng lại sờ sờ đầu Tiểu Vũ Trụ, khóe môi hàng năm xụ xuống không thuần thục là khó khăn câu lên: “Gia gia thật sự ổn.” Thanh âm cũng so với trước đó nhu hòa hơn nhiều.
Tiểu Vũ Trụ vừa nghe: “Gia ~”
Tiếng nó hoan hô vang lên, cười đến đôi mắt cong cong.
Trong lòng chợt mềm đến rối tinh rối mù, Hạ Hùng nhìn về phía Quý Dữ, thở dài: “Ngươi đem nó nuôi rất khá.”
Quý Dữ vội xua tay: “Chủ yếu vẫn là chính nó ngoan ngoãn, Tiểu Vũ Trụ luôn là đứa trẻ rất tốt.”
Hạ Hùng lại nhìn bụng hắn một cái, nghĩ nghĩ vẫn là đem Tiểu Vũ Trụ đưa cho Hạ Trụ.
Hắn nói: “Ngươi ôm đi.”
Tiếp nhận bé con, Hạ Trụ nói: “Ba muốn ra ngoài sao?”
Bé con vừa rời tay, Hạ Hùng lại nghiêm mặt.
Hắn đứng lên sửa sang lại quân trang hơi nhíu, ngữ khí thâm trầm: “Ừm, trong nhà giao cho ngươi, ta sẽ phái thêm vài người qua đây.” Nói, hắn dừng một chút, nhìn về phía Quý Dữ, “Chăm sóc tốt thân thể, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Quý Dữ gật gật đầu.
Hạ Hùng lại nói: “Chuyện giữa hai đứa tự mình suy xét đi, là đính hôn hay là kết hôn, nói cho ta một tiếng là được, ta không có bất luận dị nghị gì.”
Dứt lời, bàn tay hữu lực vỗ vỗ bả vai Quý Dữ “Ngươi là một đứa trẻ tốt.”
Quý Dữ sững sờ tại chỗ.
Lúc hắn còn chinh lăng, Hạ Hùng đã rời khỏi thư phòng.
Đôi tay hắn đặt sau sau người, eo lưng thẳng tắp, ánh mắt sáng ngời, lại biến thành Đại tướng quân người người kính sợ hạ.
Bất quá chỉ chốc lát, bóng lưng liền biến mất ở nhà chính.
Quý Dữ không khỏi đi tới trên hành lang, hai tay đặt trên lan can nhìn về phía cửa.
Hạ Trụ ôm Tiểu Vũ Trụ đi đến bên cạnh Quý Dữ: “Người đã đi rồi, còn đang nhìn gì vậy?”
Quý Dữ trầm mặc một hồi, nói: “Anh cảm thấy ba anh đi làm cái gì?”
“Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là……”
Hạ Trụ tạm dừng một chút, lại nói, “Bảo hộ chúng ta.”
Quý Dữ nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên mặt Hạ Trụ.
Từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng, nhìn thấy hắn nhấp môi, nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của hắn, còn có ——
Tầm mắt dời xuống, dừng trên cánh tay không ôm Tiểu Vũ Trụ.
Cái tay kia đang dùng lực mà nắm chặt lan can, thậm chí có thể nhìn rõ gân xanh nhô lên.
—— còn có không cam lòng, cùng với khát khao của hắn.
“Anh về sau cũng sẽ lợi hại như vậy.” Hắn nghiêm túc nói.
—
Đem cái thai thứ hai nói ra rồi cả người Quý Dữ đều thả lỏng, hắn trở lại phòng, giang rộng tay chân hình chữ đại (大) mà nằm liệt trên giường, một bên cào bàn chân Tiểu Vũ Trụ, đùa cho nó khanh khách vui vẻ, một bên hỏi Hạ Trụ: “Vậy em gái ngươi thì thế nào? Phía bên cô ấy cần thông báo một tiếng không?”
Hạ Trụ đứng ở mép giường, nhìn Quý Dữ cười: “Tạm thời không cần, nếu có vấn đề nó sẽ qua hỏi tôi.”
“Vậy được.”
Quý Dữ thở phào “Vừa trở về liền thu hoạch nhiều vui sướиɠ như vậy, hoàn mỹ!”
Hạ Trụ cũng cười, hắn đang muốn mở miệng, điện thoại lại vào lúc này vang lên.
Hắn nhìn thông báo hiện lên, là Phí Thu.
Ngón tay điểm một chút, hắn nhận cuộc gọi nói: “Nghe.”
Phí Thu nguyên khí tràn đầy vang lên: “Ca, liên hoan ở Phẩm Giải đêm nay anh có tới hay không?”
Hạ Trụ lập tức nhớ tới chút chuyện.
Liên hoan lần này là vì Tạ Kỳ xuất ngoại, xem như một bữa tiệc tiễn hắn đi, trước đó Hạ Trụ đã nhận được tin nhắn của Tạ Kỳ, sau đó Phí Thu cũng có hỏi qua hắn, nhưng đều bị hắn hàm hồ cho qua.
Một là lúc đó Quý Dữ nằm viện, Hạ Trụ khẳng định phải chăm sóc hắn.
Hai là Tạ Kỳ đã từng có hôn ước với hắn, hiện tại hắn và Quý Dữ ở bên nhau, còn đi dự tiệc thì tóm lại không tốt lắm.
“Quên đi, mọi người ăn đi.” Hắn nói.
Phí Thu vội la lên: “Đừng a! Ca, chúng ta đã 800 năm không gặp lại rồi, lần này tuy rằng do Tạ Kỳ tổ chức, nhưng Tam Tử, Chu Dịch, Nguyễn Kha bọn họ đều tới rồi, còn đem Omega của họ theo nữa, hiếm khi gặp gỡ nhau, anh đi đi.”
Thanh âm nhỏ lại “Từ lúc anh với Quý Dữ ở bên nhau thì gặp anh một hồi cũng quá khó khăn.”
Hạ Trụ cảm nhận được oán giận trong lời Phí Thu nói.
Xác thật, từ Quốc Khánh đến bây giờ, Phí Thu bọn họ có hẹn mình vài lần, có cùng nhau đi ra ngoài du lịch, cũng có cùng nhau ăn cơm chơi bóng, nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Trọng tâm của hắn không biết khi nào biến thành Quý Dữ và Tiểu Vũ Trụ.
Phát giác Hạ Trụ chần chờ, Phí Thu không ngừng cố gắng: “Quý Dữ hắn xuất viện chưa? Nếu là xuất viện thì cùng tới đi, cũng để bọn tôi gặp mặt nhau, nếu chưa xuất viện, vậy thì cũng chỉ lấy mấy thời gian ăn một bữa cơm của anh thôi, ăn xong lại đi bồi hắn.”
Hạ Trụ nghe vậy nhìn Quý Dữ một cái, Quý Dữ chớp mắt, không tiếng động hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Trụ nghĩ nghĩ, đối điện thoại nói: “Tôi hỏi hắn một chút, đợi lát nữa trả lời cậu.”
Cúp điện thoại, hắn hỏi Quý Dữ: “Bạn bè tụ hội, bọn họ nói tôi dẫn cậu đi nữa. Cậu nghĩ sao, muốn đi với tôi không?”
“Đều là bạn bè của anh sao?”
Quý Dữ theo bản năng là muốn đi, mấy thằng con trai vây lại một chỗ, uống rượu nói chuyện phiếm chơi đùa, thú vị, bất quá nghĩ lại, phải ở cùng người mình quen thuộc mới có hứng thú, nếu không rất dễ tẻ nhạt cùng xấu hổ.
Hạ Trụ gật đầu: “Đúng vậy, cậu đi không?”
Quý Dữ suy tư một chút, do dự nói: “Nếu không thì thôi quên đi, bạn bè các anh gặp mặt, mang một người xa lạ như tôi theo, không quá thích hợp.”
“Sẽ không, bọn họ cũng muốn gặp cậu.”
Tầm mắt Hạ Trụ thẳng tắp mà nhìn Quý Dữ, “Gặp người yêu của tôi.”
Quý Dữ ngay tắp lự minh bạch tâm tư Hạ Trụ, bạn bè trước kia của hắn cũng có người yêu sớm, mọi người cùng nhau làm liên hoan thì đặc biệt thích ồn ào, kêu hắn đem bạn gái nhỏ đem tới cho bọn họ nhìn một cái.
Bất quá ồn ào thì ồn ào, người thật tới nơi mọi người không khỏi thu liễm rất nhiều, nói chuyện cũng chú ý đúng mực, chơi không mấy tận hứng nữa.
Cùng đúng, mình là một Omega lại tham gia hội hợp của đám Alpha, quá không hợp nhau.
Hơn nữa thế giới này giữa người với người tồn tại vết nứt giới tính, còn có kỳ phát tình, giả thiết tin tức tố linh tinh, con người đa số trưởng thành sớm, tiêu chuẩn nói chuyện cũng cao hơn, bản thân hắn là một kẻ tính tình táo bạn, đến lúc đó làm Hạ Trụ mất mặt phải làm sao bây giờ.
Quý Dữ sờ sờ cằm, uyển chuyển nói: “Ngoại trừ anh thì con ai tôi quen biết không?”
Nếu có Tống Trình ở đó, hắn đi cũng được.
Hạ Trụ chơi với bạn bè của hắn, mình còn có thể cùng Tống trình chơi.
“Cậu biết Phí Thu không?” Hạ Trụ hỏi.
“Gặp qua một lần, nhưng không thân.”
Ánh mắt Hạ Trụ vừa động, nói: “Còn có Tạ Kỳ.”
Thấy Quý Dữ nhìn qua, hắn lại nói, “Lần này tụ hội chính là từ hắn khởi xướng, cuối tuần hắn xuất ngoại, lần này xem như tiệc đưa tiễn.”
“Vậy tôi đây càng không thể đi.”
Tạ Kỳ hắn đương nhiên biết, cùng Hạ Trụ từng có hôn ước, nhưng bị nguyên chủ chặn ngang hủy hoại, người ta đã phải xuất ngoại rồi mình còn đi qua đó, kia không phải thành kẻ đáng ghét sao.
Quý Dữ đem Tiểu Vũ Trụ đặt ở trong tay quơ quơ, “Anh đi đi, tôi có thể ở chỗ này chăm Tiểu Vũ Trụ.”
“Cậu không có cảm giác gì khi biết tôi gặp Tạ Kỳ sao?” Hạ Trụ đột nhiên hỏi.
Quý Dữ buột miệng thốt ra: “Có cảm giác gì?”
Nói vừa xong hắn liền phát giác không ổn, lập tức nhìn về phía Hạ Trụ. Sắc mặt của hắn rõ ràng đen xuống, ý cười lúc vừa vào cửa con treo trên môi bây giờ dư lại chút nào.
Quý Dữ biết, hắn không vui.
Vì cái gì không vui? Bởi vì mình không ngại để hắn gặp mặt Tạ Kỳ?
“Cậu có biết hắn thiếu chút nữa sẽ cùng tôi kết hôn không?” Giọng Hạ Trụ đã có chút lạnh.
“Biết a, nhưng không phải hai người đơn độc chạm mặt……”
Giọng nói đột nhiên im bặt, Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, bỗng nhiên sửa lời nói, “Được, tôi đi với anh.”
Hạ Trụ yên lặng nhìn hắn, một lát sau dời tầm mắt, hít sâu nhuận khí.
Cho dù đạt được mục đích, hắn cũng không cảm thấy cao hứng bao nhiêu.
“Ừm, vậy cậu chọn quần áo đi, tôi tắm trước một cái.” Hạ Trụ nói xong, xoay người đi đến phòng tắm.
“…… Nga.” Quý Dữ ngồi dậy, nhìn theo Hạ Trụ vào phòng tắm.
Cửa đóng lại, hắn vẫn duy trì tư thế nhìn về phía phòng tắm, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.
Hắn có chút buồn bực mà cúi đầu nhéo nhéo thịt tay Tiểu Vũ Trụ: “Ba con không cao hứng.”
Tiểu Vũ Trụ như thấy chuyện lạ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm trang: “Ân!”
Quý Dữ khoanh chân, không tránh khỏi tiến hành đổi chỗ ở trong đầu.
Nếu là bạn bè hắn hội tụ, tụi nó kêu hắn dẫn Hạ Trụ tới, này khẳng định không thành vấn đề, nhưng cố tình trong tiệc lại có vị hôn thê trước đây của hắn.
Bản thân còn cảm thấy không được tự nhiên, huống chi tiền nhiệm cùng đương nhiệm gặp phải? Chỉ biết càng xấu hổ.
Nhưng dù sao cũng là tiệc gặp mặt bạn bè, mình không tiện từ chối, cần phải đi, kia không có biện pháp, căng da đầu cũng phải đi, nhưng Hạ Trụ nói với mình hắn không muốn đi……
Kia hoàn toàn không thành vấn đề a.
Có thể tránh xấu hổ vừa tránh bị ghét bỏ, không tốt chỗ nào?
Hơn nữa một bữa cơm nhiều người như vậy, ăn xong liền rã đám, nhiều lắm cùng nhau hát một bài chơi một trò, lại nói thêm người tiền nhiệm đó còn phải xuất ngoại, sau này cũng sẽ không có liên hệ giao tiếp gì với nhau nữa.
Cho nên, hắn rốt cuộc không cao hứng cái gì?
Quý Dữ nhìn phòng tắm, chớp chớp mắt.
Anh da đen dấu chấm hỏi đầy đầu jg.Bonus: