Tiểu Vũ Trụ cùng bảo mẫu ngày hôm sau mới tới bệnh viện.
Vốn dĩ Quý Dữ không muốn cho họ qua đây, nhưng bộ dáng Tiểu Vũ Trụ bẹp miệng thật sự quá đáng thương, vừa lúc buổi tối người chăm sóc tới thay bình nước biển cho hắn, hỏi giới tính của Tiểu Vũ Trụ sau đó nói với hắn bảo bảo Alpha sức chống cự tương đối mạnh, tới bệnh viện một chuyến cũng không có gì trở ngại, Quý Dữ lúc này mới đồng ý.
Tiểu Vũ Trụ tới rỗi thì đặc biệt ngoan, nó không rên một tiếng mà nhìn Quý Dữ, cặp mắt to như quả nho chớp chớp, ánh mắt cùng biểu tình hiển nhiên có chút do dự.
Quý Dữ cũng không thúc giục nó, chỉ bắt lấy tay nhỏ của nó cùng nó nhẹ nhàng chào hỏi: “Còn nhận ra được ta không, hả?”
Mặt ngoài Quý Dữ phong khinh vân đạm, trong lòng kỳ thật khẩn trương đến không xong.
Tiểu Vũ Trụ mới sinh xong có chứng bệnh liên quan tới tin tức tố, hiện tại tin tức tố của mình lại đã xảy ra thay đổi, cũng không biết hắn sẽ có cái phản ứng gì, có thể hay không đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Còn nhận ra được ta không?” Quý Dữ quơ quơ tay nhỏ của nó, lại nhẹ giọng nói.
Tiểu Vũ Trụ được bảo mẫu đỡ ngồi ở bên gối đầu Quý Dữ, thân mình nho nhỏ vừa ngồi xuống chính là thịt thịt một đoàn.
Hắn cau mày, cái miệng nhỏ nhấp, biểu tình có chút nghiêm túc, hai bàn tay nhỏ cũng nắm quyền ôm trước ngực, chỉ một đôi mắt to lăn long lóc mà di chuyển, không ngừng nhìn trên dưới đánh giá Quý Dữ.
Quý Dữ đợi một hồi cũng chưa thấy Tiểu Vũ Trụ có phản ứng, liền thử thăm dò vươn tay nhéo nhéo cằm hắn: “Nghĩ ra sao?”
“Ngô.”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, tay nhỏ nắm chặt buông ra, nắm lấy ngón tay Quý Dữ.
Quý Dữ dừng lại, hô hấp đều ở trong phút chốc phóng nhẹ.
Ánh mắt hắn thẳng tắp mà nhìn Tiểu Vũ Trụ, Tiểu Vũ Trụ cũng oai đầu nhỏ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Bỗng chốc, Tiểu Vũ Trụ mở ra cái miệng nhỏ nở nụ cười, đôi mắt tròn tròn cong thành trăng non.
Cả người nó hướng phía trước ngã qua, đem gương mặt mũm mĩm dán vào lòng bàn tay Quý Dữ, sau đó toàn bộ thân mình nhỏ đều đè xuống, hai tay ngắn ngủn ôm lấy mặt Quý Dữ.
Cái trán bỗng nhiên bị thứ gì mềm mại ba một ngụm, lưu lại một chút ấn ký ẩm ướt.
Quý Dữ trong lòng buông lỏng, chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn.
“Ma!”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng Tiểu Vũ Trụ vừa non nớt vừa có lực.
Nghe được âm thanh này, Quý Dữ hoàn toàn yên tâm.
Hắn như trút được gánh nặng mà nở nụ cười, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại, ngón tay thân mật mà gãi gãi chỗ ngứa của Tiểu Vũ Trụ, chọc cho hắn co lại mà cười không ngừng.
“Tiểu Vũ Trụ của chúng ta giỏi quá! Đặc biệt giỏi!” Quý Dữ khen Tiểu Vũ Trụ không hết, trên mặt cười tới nở hoa.
Một người làm phẫu thuật thực đáng sợ, một người nằm viện cũng thực đáng sợ.
Thời điểm thân thể suy yếu nhất cũng là lúc phòng tuyến tâm lý bạc nhược nhất, bất quá mới hai ngày, hắn đã thành một cây chanh chua vô cùng —— Omega cách vách giường sau khi phẫu thuật có cha mẹ chiếu cố, hắn hâm mộ, cách vách giường nhận được thật nhiều lễ vật, hắn hâm mộ, thậm chí Omega cách vách giường uống thuốc xong còn có đường ăn, hắn đều hâm mộ.
Bất quá Tiểu Vũ Trụ ngọt ngào tới, hắn liền một chút đều không hâm mộ.
Hắn hiện tại thực thỏa mãn, cũng thực vui vẻ.
Quý Dữ chơi xấu mà gãi gãi bàn chân Tiểu Vũ Trụ: “Đợi lát nữa ăn cơm trưa cùng ta được không?”
Tối qua hắn có thể ăn gì đó.
Cùng Tiểu Vũ Trụ video xong hắn liền gọi một phần lớn canh gà đen, cả canh cả thịt ăn cho cái bụng tròn xoe, sau khi ăn xong sức lực đều khôi phục rất nhiều, thậm chí có thể tự mình chậm rãi đứng lên.
“Ngô nha!” Tiểu Vũ Trụ lại ở trên trán Quý Dữ ba một ngụm.
Quý Dữ cười cười: “Được, quyết định rồi nha!”
Cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nam mang theo ý cười: “Cái gì nói định rồi?”
Tiểu Vũ Trụ che khuất tầm mắt Quý Dữ, đến khi người tới trước cửa sổ hắn mới thấy rõ đối phương, là Tạ Vũ Tinh.
Quý Dữ có chút kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
Dứt lời hắn từ trên xuống dưới mà đánh giá Tạ Vũ Tinh, chung quy cảm thấy không đúng chỗ nào đó “Cậu sinh bệnh sao? Sắc mặt kém quá.” Hơn nữa mùa hè còn mặc quần dài áo tay dài, mang khẩu trang, thật sự có chút kỳ quái.
Tạ Vũ Tinh duỗi tay xoa nhẹ mũi: “Hai ngày trước mở điều hòa nhiều, bị cảm, hiện tại khỏe hơn rồi.”
“Khó trách, vừa rồi nghe giọng cậu tớ cũng không nghe ra là ai tới.”
Tạ Vũ Tinh cười cười, kéo ghế ngồi vào bên cạnh Quý Dữ: “Cậu sao lại không rên một tiếng mà chạy tới làm phẫu thuật, không phải nói tớ đi cùng sao?”
Quý Dữ cũng cười: “Cậu không phải bận việc, hơn nữa cuộc phẫu thuật này một người vẫn ổn, chỉ có hôm qua đặc biệt vô cùng đau, hôm nay lại không nhiều như vậy nữa.”
Bác sĩ nói với hắn đây là bởi vì năng lực khôi phục của tuyến thể rất mạnh, không giống những bộ phận khác của cơ thể.
Nơi này chính là vì bị răng nanh của Alpha cắn vào mà sinh ra, đặc biệt trong thời kỳ phát tình, Alpha sẽ mất lý trí, cắn đến rất tàn nhẫn, bởi vậy tuyến thể tuy rằng yếu ớt, nhưng năng lực khôi phục lại hết sức mạnh.
Ngày hôm qua hắn làm phẫu thuật, hôm nay miệng vết thương cũng đã bắt đầu kết vảy.
“Còn cậu, gần đây có chuyện vội gì?”
Quý Dữ để người chăm sóc đem giường của mình dựng lên, điều chỉnh dáng ngồi một chút, đem Tiểu Vũ Trụ ôm trong lòng ngực.
Tiểu Vũ Trụ ngoan thật sự, dường như là cục bột nếp nằm trong lòng hắn, cũng không hé răng, chỉ có cái mũi nhỏ vừa động vừa động, tựa hồ tập làm quen với mùi vị mới của hắn.
Ánh mắt Tạ Vũ Tinh dừng trên người Tiểu Vũ Trụ, nhịn không được duỗi tay bắt lấy tay nhỏ nhéo nhéo: “Cũng không có chuyện lớn gì, mấy ngày nay vội vàng chuyển nhà.”
“Chuyển nhà cần làm một tuần?”
Quý Dữ dừng một chút “Nếu là chuyện khó nói thì ——”
“Không có gì khó nói, ba mẹ tớ ly hôn.”
Tạ Vũ Tinh nhún vai “Không sao cả, bọn họ ly hôn cũng khá tốt, đỡ phải mỗi ngày tra tấn lẫn nhau, tớ nhìn cũng khó chịu.”
Quý Dữ sửng sốt, nhất thời không biết nói cái gì.
Tạ Vũ Tinh nở nụ cười: “Thật sự không có gì, hiện tại ly hôn không phải chuyện hiếm lạ, tớ cũng không phải trẻ con, không ảnh hưởng đến cái gì.” Nói xong hắn hướng bó hoa hồng cam trên tủ đầu giường nao nao miệng, đổi đề tài “Là người theo đuổi nào cho cậu?”
Quý Dữ thuận thế trả lời: “Tớ làm sao có người theo đuổi? Hoa này là Hạ Trụ đưa, chỉ đơn thuần chúc tớ sớm khỏe lại.”
Tạ Vũ Tinh vẻ mặt không tin: “Cam, đại biểu tình yêu thầm lặng, cái này mà kêu là đơn thuần chúc cậu sớm ngày hồi phục?”
Quý Dữ: “…… Phỏng chừng hắn tùy tay mua đi, tớ cùng hắn không có gì, đã xác định làm bạn bè. Bất quá sao cậu rõ ràng mấy cái hoa ngữ như vậy? Như thế nào? Trước kia có tặng qua?” Hắn cố ý vui đùa nói.
Lại không nghĩ, biểu tình Tạ Vũ Tinh có chút ngơ ngẩn.
Sắc mặt hắn trắng bệch, có chút không được tự nhiên mà mím môi.
Trong lòng Quý Dữ biết chính mình nói sai rồi, đang muốn nói cái gì đó cứu vớt, lại nghe điện thoại ong một tiếng.
Gần đây người hắn quen biết gia tăng rất nhiều, có chút lo lắng điện thoại bị rung cho rớt bể, cho nên hắn đem người quen với người quan trọng cái đặt tiếng chuông và chế độ rung riêng.
Vừa lúc trường hợp xấu hổ, tin nhắn xem ra tới đúng lúc.
Quý Dữ cầm lấy điện thoại, click mở tin nhắn, sau đó…… Sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Kịp thời cái quỷ, còn không bằng làm trường hợp tiếp tục xấu hổ.
Tạ Vũ Tinh chú ý tới khác thường của Quý Dữ, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Dữ ấn xóa màn hình điện thoại, đối với bảo mẫu cùng người chăm sóc nói: “Tôi hiện tại không có việc gì, mọi người ra ngoài đi dạo đi. Tôi với bạn mình nói chút chuyện, Tiểu Vũ Trụ giao lại cho tôi là được.”
Nói xong hắn nhìn giường bên cạnh, lúc người chăm sóc đi rồi đem màn ở giữa kéo xuống.
Tạ Vũ Tinh thấy thế đem ghế kéo đến càng gần Quý Dữ, đè thấp âm thanh hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Quý Dữ mở điện thoại, đem tin nhắn cho Tạ Vũ Tinh xem.
Chỉ thấy trên cùng là một câu ——
【Lần thứ hai cảnh cáo.】
Sau đó còn gửi kèm mấy tấm ảnh.
Hình có chút mờ, nhưng không khó coi ra là ở trong ghế lô.
Người ngồi xung quanh đều bị xóa, chỉ có thể nhìn thấy giày da cùng giày cao gót, chỉ có một người toàn thân bại lộ dưới màn ảnh, mặt cùng thân hình bị phác họa đến rõ ràng, phảng phất sắc đèn mờ nhạt đều ngắm vào trên người một mình hắn.
Mà mặt Quý Dữ cùng người bên trong y hệt nhau.
Thực rõ ràng, trong ảnh chụp cuộn tròn, trên người cái gì cũng không mặc là nguyên lai Quý Dữ.
Quý Dữ đem mấy tấm hình đều click mở cho Tạ Vũ Tinh nhìn vài lần: “Là quán bar lần đó sao?”
Tạ Vũ Tinh ngơ ngẩn gật gật đầu: “Ân, người gửi tin tức cho cậu là ai?”
Quý Dữ: “Cái này tớ không biết, tớ tìm người tra qua, kết quả điều tra ra dãy số này của chủ nhân một cái chợ rau bán cá, hơn sáu mươi tuổi, cùng nguyên chủ hoàn toàn không có bất luận quan hệ nào.”
“Vậy khẳng định đối phương đã dùng thủ đoạn gì đi.”
Tạ Vũ Tinh nhăn lại mi “Hắn đã đã cảnh cáo cậu? Nhưng rốt cuộc hắn muốn cảnh cáo cậu cái gì?”
Quý Dữ cũng thực buồn bực: “Tớ cũng không biết a.”
Nói rồi hắn đem tin nhắn hướng lên trên lướt, đem tin nhắn trước đó của đối phương cho Tạ Vũ Tinh xem “Này, cậu xem, rất không thể hiểu được, cái tin tức cụ thể cũng không nói gì.”
“Trước kia bọn họ không liên hệ qua sao? Không có lịch sử trò chuyện?”
Quý Dữ minh bạch ý tứ Tạ Vũ Tinh, trả lời: “Thời điểm tớ tới dữ liệu trên điện thoại hắn đều toàn bộ xóa hết, sạch sẽ đến giống như mới ra xưởng.”
Tạ Vũ Tinh: “Có thể tìm người phục hồi không?”
“Có thể thử xem.” Quý Dữ suy nghĩ một lát “Vậy cậu có biết hắn có thù oán với ai không?”
Tạ Vũ Tinh sắc mặt do dự, suy tư nói: “Người chán ghét hắn rất nhiều, chủ yếu là thèm muốn đến ghen ghét đi, nhưng hận đến loại tình trạng này tớ không rõ ràng lắm, hẳn là không có đi, trong ấn tượng tớ không có.”
Hắn dừng một chút, lại nghĩ đến cái gì nói “Hắn cũng chỉ cùng Hạ Kiều nháo qua, nhưng đều là tiểu đánh tiểu nháo tính không được cái gì, Hạ Kiều hẳn là cũng sẽ không làm loại chuyện này, nhân cách cô gái này không hư, không cần thiết phải như vậy đi? Hơn nữa muốn ra tay đã sớm ra tay, cũng không nhịn lâu như vậy.”
Quý Dữ nghĩ nghĩ, lại thay đổi suy nghĩ: “Chuyện này Hạ Trụ cũng liên lụy trong đó, nhà bọn họ hẳn là đem toàn bộ giám sát tiêu hủy mới đúng. Nhưng ảnh chụp thực rõ ràng là góc độ theo dõi, lúc ấy có người đυ.c nước béo cò sao?”
Tạ Vũ Tinh cũng không trả lời, hắn nhớ lại tình huống lúc ấy, chậm rãi nói: “Tớ nhớ rõ lúc ấy Hạ Trụ cùng đội bóng rổ đi liên hoan, nhưng Tạ Kỳ cũng ở đó, tớ nhận thức hắn, cho nên hẳn là không chỉ có người của đội bóng rổ, cụ thể có người nào tớ cũng không rõ lắm, cậu có lẽ nên đi hỏi Hạ Trụ một chút.”
“Video theo dõi khẳng định bị xóa, chuyện lúc ấy vừa xảy ra, bạn bè Hạ Trụ liền phản ứng thực nhanh mà tiến hành khống chế điều hòa tình hình, lúc đó cái gì có thể lưu thông tin đều bị kiểm tra qua, xác định không thành vấn đề mới cho đi.”
Quý Dữ: “Đó là ai đi xử lý theo dõi? Có thể là bạn Hạ Trụ làm không? Có lẽ người nọ không phải hận tớ, là hận Hạ Trụ?”
Tạ Vũ Tinh cau mày, lắc đầu: “Cái này tớ thật sự hoàn toàn nghĩ không ra, trường hợp ngay lúc đó quả thật loạn thành một đoàn.”
Quý Dữ có chút bất đắc dĩ, hắn lại nhìn tin tức đối phương gửi tới, thấy thế cũng nhìn không ra tên tuổi: “Nếu không tớ cho Hạ Trụ xem một chút, để hắn hỗ trợ xử lý. Này không phải chuyện một mình tớ, cũng quan hệ đến hắn, ai biết trong tay đối phương có video khác hay không?”
Tạ Vũ Tinh: “Tớ thấy khả thi đó.”
—
Một đầu khác, Hạ Trụ đang giảng bài cho Phí Thu.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên sáng lên, hai người đều theo bản năng mà liếc liếc mắt một cái.
【Quý Dữ: Người anh em, giúp một chút, nhìn xem cái này [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]】
Phí Thu thấy được tin nhắn này, hắn quay đầu lại, ánh mắt muốn nói lại thôi mà nhìn Hạ Trụ.
Hạ Trụ: “……”
“Anh, giúp một tay sao?” Nói xong, Phí Thu cong môi, nhịn cười.
Hắn còn nhớ chiều ngày hôm qua Hạ Trụ mới vừa nói về sau không bao giờ quản Quý Dữ nữa, quay đầu liền ngăn cản mọi người đi bệnh viện quấy rầy hắn, sách, toàn bộ hiện trường thật ám muội.
Hạ Trụ lúc này không hé răng, hắn mặt không đổi sắc mà cầm lấy điện thoại, click mở WeChat nhìn, xem xong ấn đường tức khắc nhăn lại, lập tức gọi lại, cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Phí Thu ở phía sau hắn tấm tắc mà lắc đầu, không tiếng động mà dùng khẩu hình nói câu “Thật hương*”.
(*Thường dùng trong tình cảnh phun tào bạch bạch vả mặt)
Hạ Trụ đột nhiên xoay người, nhướng mày: “Cậu nói cái gì?”
Phí Thu kinh hãi một giây, vội vàng vẫy vẫy tay: “Không không không, không có gì, em nói ngài thật là đại thiện nhân thích giúp đỡ mọi người!”
Hạ Trụ mặt trầm xuống, tức giận nói: “Cậu biết thì tốt.”
Vừa nói xong, âm thanh được kết nối vang lên, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Quý Dữ: “Người anh em! Thấy ảnh tôi gửi cho anh chưa?”
Hạ Trụ dừng một chút, có chút nín thở mà trả lời: “…… Thấy được.”
Sau khi nói xong tạm dừng một giây, lại bổ câu “Người anh em.”
Càng nín thở