Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 25

Khoảnh khắc vòng ức chế cởi bỏ, Quý Dữ trong óc toát ra hai chữ viết hoa NGỌA TÀO.

Hắn như thế nào cũng không thể tưởng được Hạ Trụ cưỡng bách đến không biết xấu hổ như vậy, còn cởi bỏ vòng ức chế, hắn không phải tiểu bạch thỏ vừa tới nữa rồi, đương nhiên rõ ràng trong thế giới này Alpha nắm địa vị cao nhất.

Thuốc ức chế cùng thuốc làm giảm độ mẫn cảm tin tức tố dù có lợi hại tới đâu, cũng chống không được Alpha cố tình phát tán tin tức tố.

“Xem như anh lợi hại!”

Quý Dữ vội vàng quăng lại một câu sau đó cất bước liền hướng phòng ngủ chạy ra ngoài.

Ngay cả quần áo hắn cũng chưa kịp mặc, trực tiếp để chân trần đạp lên sàn nhà, lúc xuống lầu thiếu chút nữa té ngã, cũng may phản ứng nhanh chóng, một phen đỡ cầu thang, nếu không khẳng định ngã rất khó xem.

Dù vậy hắn cũng không dám dừng lại, vẫn chạy thẳng đến phòng bếp nhìn thấy bảo mẫu bên trong mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại xem Hạ Trụ.

Phía sau trống trơn, Hạ Trụ không có xuống cùng.

Bảo mẫu kinh ngạc mà nhìn hắn: “Cậu làm sao đây? Vội vội vàng vàng, phía sau có quỷ đuổi theo a?”

“Đúng vậy.” Quý Dữ nhìn bên ngoài gật gật đầu.

Bảo mẫu phụt vui vẻ: “Mau đi mặc quần áo, muốn bị bệnh có phải hay không? Mì đợi chút nữa là nấu xong.”

Quý Dữ bị bảo mẫu đẩy ra khỏi phòng bếp.

Hắn từ giường nhỏ của Tiểu Vũ Trụ cầm thảm lông khoác lên, sau đó nhón chân đi đến phòng khách, chậm rãi ló đầu ra hướng trên lầu xem.

Vừa vặn nhìn thấy tầm mắt của Hạ Trụ.

Hắn không có xuống dưới, đang đứng ở lan can lầu hai cười đến thoải mái.

Không phải cười xấu xa, cũng không phải trào phúng cười, cũng chỉ là vui vẻ này ha ha cười.

Quý Dữ: “……” Mẹ nó.

Hắn đi đến giữa phòng khách, ngửa đầu nhìn Hạ Trụ “Cười cái gì mà cười?”

Hạ Trụ thu tiếng cười, nhưng mặt mày ý cười như cũ: “Vừa rồi không buồn cười sao? Cậu chạy trốn nhanh như bay, tôi có đáng sợ vậy không?”

Quý Dữ hướng hắn ngoắc ngón tay, tức giận nói: “Anh đem vòng ức chế đeo lên, chúng ta tới nói chuyện.”

Hạ Trụ thong thả ung dung mà một lần nữa đeo vòng ức chế, hắn rũ mắt liếc nhìn Quý Dữ: “Nói chuyện gì?”

“Cái gì cũng nói, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”

Quý Dữ duỗi tay chỉ chỉ phòng bếp “Thu tin tức tố của anh lại, trong nhà còn có người đây này, ban ngày ban mặt đừng nghĩ xằng bậy.”

Hạ Trụ hạ mi, cười nhạt một tiếng: “Nếu tôi thật sự muốn làm gì cậu thì một Beta có thể ngăn được sao?”

Quý Dữ hít sâu một chút, kiềm chế nói: “Vậy anh nói đi, có thể đàng hoàn ngồi xuống nói chuyện hay không?”

“Có thể nói thì anh mau thu tin tức tố lại, xuống dưới, chúng ta ngồi nói, không nói được thì càng khỏi nói, tôi hiện tại liền thu thập đồ vật mang bảo mẫu với con rời đi, nhà này của anh muốn ở bao lâu thì ở.”

Hạ Trụ nhất thời không hé răng.

Hắn nhìn Quý Dữ, con ngươi thâm trầm như mực nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu mới gật đầu: “Được, tôi xuống dưới.”

Ánh mắt Quý Dữ vẫn luôn dõi theo Hạ Trụ, nhìn hắn đi xuống sau đó chỉ chỉ vị trí ghế bên trái: “Anh ngồi đằng kia.”

Hạ Trụ không nói gì, ngồi xuống ghế bên trái.

Vừa ngồi xuống liền thấy Quý Dữ hướng phía bên phải rời đi, hắn không khỏi hỏi: “Cậu đi đâu?”

Quý Dữ: “Mang dép lê.”

Trong nhà lát đều là đá cẩm thạch gạch men sứ, chân trần mà giẫm lên có xúc cảm lành lạnh, thân thể này không chịu nổi.

Hạ Trụ một tay chống cằm, ánh mắt dừng trên hai chân thon dài không được thảm lông che chắn.

Thảm lông rất nhỏ, khoác ở trên người chỉ có thể che đến chỗ bắp đùi, gập lưng hay bất kỳ động tác lớn nào cũng có thể bị kéo lên trên, ẩn ẩn lộ ra đường cong đầy đặn.

Theo động tác Quý Dữ mang dép, thảm bông quanh người dịch lên dịch xuống, đường cong câu nhân kia một hồi biến mất một hồi xuất hiện, khiến người xem trong lòng phát ngứa, muốn duỗi tay túm rớt cái thảm vướng bận kia.

Quý Dữ quay người lại liền thấy được ánh mắt của Hạ Trụ nhìn nửa người dưới của mình: “……”

Hạ Trụ thiệt tình thực lòng mà khen: “Chân của cậu rất đẹp.”

Quý Dữ: “Tôi mẹ nó cảm ơn anh.”

Hạ Trụ: “?”

Hắn không cảm thấy mình khen Omega của mình thì không có chút vấn đề gì.

Quý Dữ nghĩ nghĩ, vẫn là lên lầu thay một thân quần áo.

Một lần nữa xuống lầu hắn liền ngồi xuống ghế sô pha bên phải, trên bàn là tô mì bảo mẫu đã nấu xong, nóng hôi hổi, bên trên có trứng cùng mấy xiên thịt bò, chỉ cần nhìn là muốn ăn ngay.

Trong bụng lộc cộc kêu vang, Quý Dữ bưng tô: “Tôi ăn một chút trước đã.”

Hạ Trụ phất tay: “Tùy ý.”

Quý Dữ đói cực kỳ, thực mau liền đem hơn phân nửa tô mì ăn vào bụng.

Nước dùng thơm ngon cùng sợi mì trơn bóng trượt xuống dạ dày, trong bụng trở nên ấm áp hẳn, trên người cũng thống khoái mà đổ mồ hôi, hắn cảm thấy mỹ mãn mà buông chiếc đũa, lấy giấy ăn lau miệng.

“Đến đây đi, chúng ta tâm sự.”

Hạ Trụ đánh giá gương mặt ruốt cục cũng có huyết sắc kia, nâng nâng cằm, ý bảo: “Cậu nói.”

Quý Dữ trực tiếp mở miệng: “Tôi cho rằng anh hẳn là đem tôi cùng nguyên lai Quý Dữ phân rõ ràng.”

“Ân?”

Quý Dữ chỉ chỉ chính mình: “Tôi là tôi, nguyên lai Quý Dữ là nguyên lai Quý Dữ.”

“Người anh dấu hiệu là hắn, không phải tôi, giữa hai người các anh phát sinh sự tình cũng không hề dính líu gì tới tôi, xét đến cùng hai chúng ta chính là người xa lạ, cho nên tôi cho rằng anh hẳn là nên tôn trọng tôi, hơn nữa trong đầu phải có một nhận thức rõ ràng, chính là —— tôi, không phải Omega của anh.”

Hạ Trụ gật gật đầu: “Tiếp tục.”

“Anh sẽ tùy tùy tiện tiện đối với một người xa lạ phát ra tin tức tố sao? Anh sẽ không. Anh sẽ cắn tuyến thể một người xa lạ sao? Còn cắn tận hai lần? Anh sẽ không. Anh đối với tôi làm những chuyện này, nói đến cùng chính là đem tôi cùng nguyên lai Quý Dữ trộn lẫn vào nhau, anh không coi tôi là một người hoàn toàn độc lập.”

Hạ Trụ trên mặt không có gì biểu tình, lại là nhàn nhạt nói: “Còn gì nữa?”

Quý Dữ gật gật đầu: “Còn.”

“Nói.”

“Tôi không thích anh.”

Quý Dữ mặt không đổi sắc mà ném xuống một quả bom.

Hạ Trụ quả nhiên không có như vừa rồi bình tĩnh, hắn nhăn mi, ánh mắt cùng ngữ khí đều tràn ngập nghi ngờ: “Không có khả năng.”

Quý Dữ hướng hắn nâng tay: “Vậy anh nói, anh vì cái gì cảm thấy tôi thích anh? Nguyên nhân a.”

“Chúng ta độ xứng đôi tin tức tố là trăm phần trăm. Cậu sẽ vô điều kiện mà sinh ra cảm tình với tôi, do đó thích tôi, thậm chí nhất kiến chung tình.”

Những lời này Hạ Trụ nói đến đúng lý hợp tình.

Alpha từ nhỏ được huấn luyện chống lại dụ hoặc của tin tức tố, mà Omega thì không. Nếu Quý Dữ trước đây không có độ xứng đôi trăm phần trăm, thì dù là trong kỳ phát tình, hắn cũng tuyệt đối có thể ổn định.

Nhưng Omega không thể, bọn họ yếu nhược buông thả cảm tính, thực dễ dàng chịu ảnh hưởng của tin tức tố.

Quý Dữ buông tay: “Anh lại lầm.”

Hạ Trụ: “Cái gì?”

Quý Dữ nói: “Trăm phần trăm xứng đôi với anh chính là thân thể này, nếu anh không cố tình mà phát ra tin tức tố, thì rõ ràng tôi hoàn toàn vô cảm với anh, anh cảm thấy hứng thú với tôi, hẳn là vì thân thể này, mà không phải tôi.”

Hạ Trụ nhướng mày, hiển nhiên không quá đồng ý: “Vậy cậu biết rõ chính mình là Omega, mà tôi là Alpha, vì cái gì còn ở trên diễn đàn xoay vòng tôi? Nói thích hương vị tôi?”

Quý Dữ tâm nói cái vấn đề này rốt cuộc tới.

Trước đó không biết xấu hổ làm mất mặt, hiện tại vẫn là đến đối mặt.

“Bởi vì Tiểu Vũ Trụ.” Hắn nói.

Hạ Trụ biểu tình rõ ràng mà trầm xuống.

Quý Dữ ở trong lòng thở dài, hắn liền biết Hạ Trụ không thích Tiểu Vũ Trụ.

Nhưng nói cũng nói rồi, chỉ biết tiếp tục nói: “Tôi đăng post vốn dĩ là vì tức giận, ai biết anh sẽ phản hồi tôi đâu. Vừa lúc Tiểu Vũ Trụ bị chứng cơ khát tin tức tố, mà tin tức tố của anh có thể trấn an nó, cho nên tôi muốn đi tìm anh, nếu anh chủ động tìm tôi, lại muốn đưa đồ cho tôi, tôi đương nhiên nắm bắt cơ hội cùng anh gặp mặt.”

“……”

Hạ Trụ nói “Vì cái gì không trực tiếp nói cho tôi?”

Quý Dữ cũng có chút bất đắc dĩ: “Khi đó xin anh, thật không biết xấu hổ đả kích anh hả?”

Hạ Trụ sắc mặt không vui: “Quần áo của tôi?”

Quý Dữ: “Lấy tới trấn an Tiểu Vũ Trụ.”

“Cậu tại sao mặc áo sơmi của tôi?”

“Bình thường đều đặt trên đầu giường Tiểu Vũ Trụ, hôm nay tôi dẫn nó ra ngoài, trên tay không rảnh cầm nhiều đồ, liền trực tiếp mặc trên người. Ân, vẫn là vì trấn an Tiểu Vũ Trụ.”

Hạ Trụ nhắm mắt, đình chỉ một lát mới lại hỏi: “Vì cái gì đem quần áo đặt ở góc bàn? Vị trí đó cậu vừa nhấc đầu là có thể nhìn đến.”

Quý Dữ cũng có chút kinh ngạc, trình độ bổ não của Hạ Trụ thật cao a.

Hắn giải thích nói: “Quần áo giặt qua một lần, để trong tủ quần áo tôi sợ sẽ dính mùi của mình, ảnh hưởng hiệu quả, nên lấy riêng ra, trong phòng chỉ có trên bàn là chỗ tốt, cứ vậy liền để trên bàn.”

Hạ Trụ lạnh mặt, ngực phập phập phồng phồng.

Hắn nửa ngày không nói chuyện, qua lúc lâu như mới nhớ tới cái gì nói: “Có tuần thời điểm tôi đánh bóng rổ nhìn thấy cậu nhìn chằm chằm tôi.” Hắn tăng thêm ngữ khí “Ánh mắt thực trắng, thực cuồng nhiệt.”

Quý Dữ nghĩ nghĩ, rất mau liền nhớ tới: “…… Tôi không thấy anh, tôi đang xem Beta trên sân.”

“Cậu không thấy tôi? Không thấy tôi vì cái gì nói tôi đánh thật hay?”

Quý Dữ chớp chớp mắt: “Thì, lời nói xã giao a.”

“…… Vì cái gì đi nhìn Beta?”

“Tôi muốn rủ bọn họ cùng nhau chơi bóng.” Quý Dữ cảm thấy ánh mắt Hạ Trụ có điểm hung ác, hắn giải thích nói “Tôi dù sao thì cũng không có khả năng đánh bóng với Alpha đi?”

Hạ Trụ yên lặng nhìn Quý Dữ, hắn hầu kết giật giật, tiếp theo hít sâu, thoạt nhìn tức giận đến không nhẹ.

Quý Dữ có chút ngượng ngùng.

Làm một nam nhân hắn đương nhiên hiểu nam nhân có bao nhiêu sĩ diện, trước mặt người khác té ngã đều phải dùng một cái tư thế khốc soái giả bộ đứng lên, huống chi là bị người khác ngay mặt phá tan tất cả huyễn tưởng, hết thảy nhận thức đều biến thành tự mình đa tình, đổi thành hắn hắn hận mình không thể chết ngay tại chỗ.

“Cho nên.”

“Ân?”

Hạ Trụ ánh mắt sắc bén mà nhìn Quý Dữ, gằn từng chữ một nói: “Hết thảy đều là tôi tự mình đa tình?”

Quý Dữ càng thêm bội phục Hạ Trụ.

Nếu là hắn, lúc này nhất định đã phất tay áo mà đi, tuy rằng không có thể diện, nhưng bóng dáng rời đi nhất định phải khốc, hơn nữa tuyệt không quay đầu lại, mà Hạ Trụ cư nhiên không nổi giận bỏ đi, còn luôn mãi xác nhận có phải mình tự mình đa tình hay không.

Tâm tình cứng như sắt thép a?

Quý Dữ gật gật đầu: “A, đúng vậy.”

Hạ Trụ hít một hơi thật sâu, rốt cuộc chịu không nổi mà bỗng nhiên đứng lên.

Hắn xoay người rời đi, liền nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra, ngữ khí không tốt: “Uy. Ừ, đã biết. Lập tức tới.”

Hạ Trụ cúp điện thoại, hắn cũng không thèm nhìn tới Quý Dữ, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tôi có chút việc, đi đây.”

Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra, phất phất tay: “Đi đi thôi.”

Hạ Trụ cũng không quay đầu lại mà hướng ra ngoài đi đến.

Kết quả hắn mới vừa mở cửa, liền nghe phía sau truyền đến một câu “Bảo mẫu giúp tôi đem mì dư lại hâm nóng lên với”.

Hạ Trụ: “……”

Hắn cắn chặt răng, hầu kết chuyển động, không ngừng thở sâu.

Một lát sau, hắn cố nén lửa giận ra cửa, vươn tay nặng nề mà giữ chốt cửa, nghe được “Bang” một tiếng vang lớn, trong lòng cuối cùng cũng thuận khí một chút.

Bảo mẫu vội vàng từ dưới lầu chạy ra: “Sao lại thế này a? Ai tới? Lớn tiếng như vậy.”

Quý Dữ có thể lý giải lửa giận của nam nhân bị tổn thương tự tôn, xua xua tay nói: “Không có việc gì không có việc gì, Hạ Trụ có chút việc gấp, đóng cửa không chú ý lực đạo. Trong nồi còn mì không nha? Tôi còn chưa có ăn no.”

“Ách, có có có, tôi nấu một nồi to đây.”

Quý Dữ đứng dậy đi vào bếp: “Được, tôi lại ăn thêm một tô.”

“Ừm, tôi đây tiếp tục đi lên dọn dẹp phòng.”

“Không cần, hắn sẽ không trở lại, cô đừng vội, nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi, hoặc là đi bồi Tiểu Vũ Trụ cũng được.”

Mì trong nồi còn ấm, Quý Dữ lại múc tràn đầy một tô.

Làm Hạ Trụ tức giận bỏ đi hắn còn cảm thấy rất xấu hổ, rốt cuộc nam nhân tội gì khó xử nam nhân? Nhưng hắn cũng không có cảm giác chịu tội, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, đây là chuyện tốt, một vấn đề hoàn toàn giải quyết, sau này có thể giảm rất nhiều phiền toái, cũng càng tự tại.

Ăn xong Quý Dữ trở về phòng ngủ, ngã đầu liền ngủ.

Chờ đến lần nữa tỉnh lại đã là ban đêm 10 giờ, bên ngoài đen nhánh một mảnh, mọi nhà sáng lên ánh đèn, thoạt nhìn ấm áp lại an tĩnh.

Hắn đi ra phòng ngủ nhìn, đèn trong nhà đều tắt, phỏng chừng bảo mẫu cùng Tiểu Vũ Trụ đều ngủ rồi.

Giữa trưa ăn quá nhiều, Quý Dữ không đói bụng cũng không mệt mỏi.

Nghĩ nghĩ, hắn đi đến trước bàn chuẩn bị làm bài tập thả lỏng thả lỏng, mới vừa ở trên chỗ ngồi ngồi xuống, hắn liền chú ý tới quần áo đặt ở góc bàn.

Quần áo muốn xử lý như thế nào?

Hắn suy nghĩ một lát, lấy ra điện thoại nhắn WeChat cho Hạ Trụ ——

【Quần áo anh tới mang đi sao?】

Đối diện phản hồi thật mau.

【Đốt đi.】

Quý Dữ: “……”

Chỉ có quần áo người chết mới có thể thiêu hủy!

Hắn duỗi tay lật lật quần áo bên trong, tâm nói không cần là tốt nhất, Tiểu Vũ Trụ còn chưa có khôi phục hoàn toàn đâu, coi như là Hạ Trụ làm từ thiện, cũng coi như là trợ giúp một tiểu sinh mệnh.

Lật lật, tay bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt Quý Dữ dừng trên một khối vải màu đen.

Đó là qυầи ɭóŧ của Hạ Trụ.

Xuất phát từ tâm lý đua đòi của nam nhân, hắn duỗi tay đem ra, giũ một cái nhìn nhìn.

Sau đó…… Cuối đầu lại gần xem.

Phía trước xông ra một miếng vải so với hắn lớn hơn không chỉ một chút, thậm chí bỏ một nắm tay đi vào còn dư dả.

Quý Dữ càng xem trong lòng càng căm phẫn.

Sao hắn lại không xuyên thành Alpha chứ? Hắn mà xuyên thành Alpha thì thật tuyệt, hắn nhất định trọ ở trường, một ngày đi phòng tắm tắm ba lần, khẳng định mỗi ngày đều có thể thu hoạch thật nhiều vui sướиɠ.

Quý Dữ đem qυầи ɭóŧ đánh giá một lần, tiếp theo ngẩng đầu nhìn thời gian, buổi tối mười giờ mười lăm.

Hắn cúi đầu, ánh mắt lại dừng ở qυầи ɭóŧ trong tay, tiếp theo tâm tư vừa động, đem nó thẩy lên giường, chính mình cởi đến sạch sẽ.

Tất cả quần áo của Hạ Trụ bảo mẫu đều giặt qua, cho nên qυầи ɭóŧ cũng là sạch sẽ.

Quý Dữ mặc vào qυầи ɭóŧ Hạ Trụ, một tay xách qυầи ɭóŧ phòng ngừa rơi xuống, một cái tay khác kéo ra tủ quần áo, lộ ra mặt kính trên cửa tử.

“Chậc.” Quý Dữ càng đỏ mắt.

Cái qυầи ɭóŧ này hắn căn bản mặc không được, vòng eo Hạ Trụ so với hắn lớn hơn nhiều, chỉ cần tay không giữ quần lập tức sẽ rớt xuống tận chân, hơn nữa mặc trên người hắn nhăn dúm dó, giống một cái túi khô quắt màu đen, không chỉ thắt lưng rộng thùng thình, phía trước háng cũng bẹp bẹp.

Quý Dữ cảm thấy chính mình tựa như một nhóc con trộm qυầи ɭóŧ người lớn, đứng ở trước gương trái phải nhìn nhìn, cuối cùng không vừa lòng mà cúi đầu, duỗi tay nắm lấy trước qυầи ɭóŧ, nhìn chỗ trống bên trong.

Chỗ trống thật nhiều a.

Khoa trương như vậy sao?

Hắn nghĩ nghĩ, đem nắm tay bỏ vào.

Thao, còn trống nhiều như vậy.

Sau đó hắn không chút nghĩ ngợi mà lại bỏ thêm một nắm tay vào.

“Oa ——” Quý Dữ nhịn không được kinh ngạc cảm thán ra tiếng.

Ngay tại lúc mọi âm thanh đều tĩnh mịch, thời khắc thiếu niên lâm vào ảo tưởng tốt đẹp, cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp ——

“Cậu ở đây làm gì với qυầи ɭóŧ của tôi vậy?