Cô công chúa Già Hộc này e chưa tỉnh ngủ. Tình hình nguy cấp phải chạy thục mạng, ngay cả Tiểu Hắc mà Nguyên Ngọc còn không mang theo, huống hồ Đại Bạch mới sinh một bầy cún. Nếu mang theo hai đứa nó thì phía sau đoàn quân chẳng phải sẽ có thêm một đám lóc chóc chân ngắn chạy theo à?
Vả lại, hắn đang chạy trốn, bọn cún theo không an toàn, thà đi nương nhờ đám bạn chó ở kinh thành còn hơn, không tới nỗi bị liên lụy.
Nhưng người ta nửa đêm nửa hôm đường xa mà tới, Nguyên Ngọc không thể nói chuyện quá không nể mặt, bèn giải thích qua loa là Đại Bạch sinh xong khá yếu nên hắn đã nhờ bằng hữu chăm sóc giùm.
Già Hộc ỉu xìu thất vọng, nhưng vẫn gọi vài người đưa họ vào cửa quan.
Bên Đại Chu đương nhiên không biết chuyện Hồi Hột lặng lẽ đón người, chứ nếu biết e là sẽ chẳng nể nang gì. Nhưng Đột Quyết tin chắc dù Đại Chu muốn duy trì quan hệ đồng minh với Hồi Hột thì trước mắt cũng lực bất tòng tâm, bởi vậy mới nắm cơ hội này khởi binh, hung hăng tàn phá biên thành.
Thấy các binh sĩ Hồi Hột không chống đỡ nổi, Nguyên Dị Trực vừa nhập quan liền truyền tin cho Khả Hãn, nguyện lĩnh binh cùng Hồi Hột sánh vai chiến đấu, đánh đuổi kẻ xâm lăng.
Lục Thời Khanh không phản đối.
Chưa bàn đến ân nghĩa cá nhân hay đại cục mà Hồi Hột dành cho họ, một khi Đột Quyết – có thể xưng là hùng binh trăm vạn vào thời cường thịnh năm xưa – chiếm được Hồi Hột, cương thổ phía bắc Đại Chu ắt không có ngày yên ổn.
Trận chiến này kỳ thực là đánh thay Đại Chu.
Nguyên Dị Trực lĩnh binh ra trận, sau ba ngày, tình hình biên quan có chuyển biến tốt.
Đột Quyết thấy bên này nhai không nổi bèn nhanh chóng quay đầu tìm chỗ yếu để ra tay. Để đề phòng kế điệu hổ ly sơn, Nguyên Dị Trực thủ vững ở biên thành, gửi thư báo cho các nơi xung quanh chú ý phòng vệ.
Song, Đột Quyết không ngừng phái tân binh giả vờ đánh khắp nơi khiến Hồi Hột căn bản không biết phòng ngự từ đâu, chờ khi khám phá được chiến thuật đối phương, xác định đúng nơi chúng thực sự muốn đánh thì đã muộn một bước.
Hồi Hột đại bại, biên thành thất thủ.
Đột Quyết thiện chiến và xảo trá, không lạ lẫm gì sự yếu ớt của vương đình Hồi Hột, trước đây Hồi Hột liên hợp với Đại Chu cũng mất cả nửa năm mới đánh đuổi hết giặc ngoại xâm, huống hồ bây giờ một mình chiến đấu.
Một lần thất thủ là liên tục bại lui.
Trước đây, Lục Thời Khanh chưa bao giờ tham gia chiến sự mà chỉ ở lại biên cảnh chú ý động thái của Đại Chu, bây giờ thấy tình thế Hồi Hột căng thẳng, Nguyên Dị Trực phải lên phía bắc chi viện gấp, không thể không gác lại chuyện trong tay.
Nguyên Dị Trực dẫu sao cũng không còn trẻ, gϊếŧ Bình vương rồi đọ sức với truy binh, người đầy thương tích, cả tháng nay lại vất vả liên miên, nếu còn bôn ba tiếp, khó đảm bảo không xảy ra sự cố.
Lục Thời Khanh vội ngăn ông trước khi đại quân xuất phát, đề nghị thay ông dẫn binh lính Hồi Hột thâm nhập lên phía bắc.
Thấy phụ thân mệt đến mức có thể ngủ trên lưng ngựa, Nguyên Tứ Nhàn không cản Lục Thời Khanh, chỉ nhờ y vạn sự cẩn thận. Nàng sẽ quan tâm phía Đại Chu nhiều hơn.
Sau khi Lục Thời Khanh đi, nàng nhanh chóng tiếp nhận mật báo từ phương nam gửi tới.
Trước đây cha tốc chiến tốc thắng tiêu diệt Bình vương nhanh đến mức khiến Nam Chiếu trở tay không kịp, mất cơ hội xâm lược Đại Chu trên quy mô lớn, nhưng Tế Cư đã mượn gió bẻ măng, phái thích khách ra tay với Lục Thời Khanh, chứng tỏ hắn ta vẫn có ý định nhúng tay vào vụ loạn lạc này. Bởi vậy không thể xem thường.
Nàng chỉnh lý thư từ mấy ngày nay, nhận được một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là, sau khi nhóm của nàng lặng lẽ vào Hồi Hột, Trịnh Trạc giả vờ truy kích theo hướng Điền Nam mấy ngày, dẫn dắt khiến các dư binh khác nghĩ sai theo hướng Nam Chiếu “che giấu người”, thành công di dời sự chú ý của họ, loại bỏ mối hiềm nghi cho Hồi Hột đang trong chiến loạn.
Tin xấu là, đúng như lo lắng của nàng, Tế Cư phái người tung lời đồn ở Đại Chu rằng Trịnh Trạc và Lục Thời Khanh cá mè một lứa thế nào, qua mắt triều thần và thánh nhân ra sao.
Lời đồn truyền đến kinh thành, nhờ các quan viên theo phe Trịnh Trạc khống chế nên tình thế trên triều đường nhanh chóng bình ổn. Nhưng lão hoàng đế thần hồn nát thần tính trở nên điên cuồng, hạ chỉ cưỡng chế Trịnh Trạc ngừng việc truy bắt phản tặc, khẩn cấp hồi kinh.
Lão hoàng đế bị thần tử tin sủng nhiều năm phản bội nên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, Nguyên Tứ Nhàn đoán có lẽ đầu óc ông ta đã không còn minh mẫn, lúc này bất kể bị oan hay không, phàm là người có chút khả năng uy hϊếp ông ta, ông ta đều sẽ gϊếŧ sạch không tha. Bởi vậy ông ta triệu Trịnh Trạc hồi kinh tức là đã chuẩn bị phái người ra tay với hắn trên đường về, đồng thời mẫu thân của hắn ở hậu cung là Tiết tài nhân rất có thể đã bị khống chế.
Dẫu sao đối với Huy Ninh Đế, thê thϊếp hay con cái đều chẳng là gì so với hoàng quyền.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn tin Trịnh Trạc đoán được ý đồ của lão hoàng đế, nhằm để cho những trù tính và hi sinh trước đây không đổ sông đổ bể, hắn chắc chắn đã mạnh tay phái người gϊếŧ cha, giúp mẫu thân thoát hiểm trước khi mọi thứ rơi vào thế không thể vãn hồi.
Dẫu nghi ngờ cách mấy về cái chết của Huy Ninh Đế, đứng trước các hoàng tử bất tài vô dụng, đa số triều thần cũng sẽ lựa chọn ủng hộ hắn đăng cơ. Thiếu sót duy nhất là thiếu một bức di chiếu sắc phong thuận theo quy luật nên sau này có thể sẽ bị bàn ra tán vào.
Quả nhiên, hai ngày sau Nguyên Tứ Nhàn nhận được tin Huy Ninh Đế băng hà trong Tử Thần điện, do qua đời đột ngột nên chưa kịp lập di chiếu. Trịnh Trạc vẫn đang trên đường hồi kinh, hoàng thất không ai chủ trì đại cục bỗng chốc rơi vào hỗn loạn, cuối cùng nhờ hoàng hậu ổn định cục diện, bắt đầu chuẩn bị tang sự cho lão hoàng đế, đồng thời triệu tập triều thần vào thương nghị xem nên để hoàng tử nào kế thừa đại nghiệp.
Trường hợp này của Đại Chu quá đặc biệt. Một không di chiếu, hai không thái tử, ba không hoàng tử mang huyết thống gần, thế là đêm đó chia thành hai phe: đa số triều thần ủng hộ Trịnh Trạc, nhưng cũng có một nhóm triều thần chọn thập tam hoàng tử Trịnh Hoằng của hoàng hậu.
Nguyên Tứ Nhàn xem tới đây thì hơi cau mày.
Do bị lời đồn của Tế Cư bức bách nên thời gian gấp rút, Trịnh Trạc chưa kịp về triều, lòng các triều thần cũng chưa hoàn toàn quy thuận, đối mặt với lão hoàng đế băng hà, có người sinh ra tâm tư muốn nâng đỡ một ấu đế bù nhìn, mượn cơ hội để khuếch trương thế lực.
Quan trọng ở chỗ người chủ trì thương nghị chuyện này chính là Lương hoàng hậu.
Hoàng hậu tuy trước nay có vẻ không tranh với đời nhưng thân ở hậu cung không có nữ nhân nào thực sự chí công vô tư, ngây thơ đơn thuần. Trịnh Trạc nổi danh hiếu thảo, không tới mức sau khi đăng cơ sẽ lập tức phá hỏng quy củ, mà sẽ thành thật đàng hoàng tôn Lương hoàng hậu làm thái hậu, nhưng thời gian lâu dần, ai biết liệu hắn có để Tiết tài nhân thượng vị hay không?
Hoàng hậu chắc chắn băn khoăn, cũng chắc chắn mong Trịnh Hoằng đăng cơ hơn. Chưa kể chuyện thái hậu lâm triều, ít nhất nửa đời sau của bà có thể nhờ cậy.
Lòng Nguyên Tứ Nhàn gióng trống. Không hiểu sao nàng thấy rất bất an.
Nàng lập tức trao đổi chuyện này với phụ thân đang nghỉ ngơi dưỡng thương trong thành. Nhưng Nguyên Dị Trực lại có ý kiến khác:
– Lục điện hạ đã trải đường nhiều năm, có căn cơ trong triều, trong khi thập tam điện hạ không có gì cả, chỉ dựa vào mấy triều thần bụng dạ khó lường và hoàng hậu, tuyệt đối không thể quyết định chuyện đó. Bất luận thế nào, các triều thần dưới trướng lục điện hạ cũng sẽ áp chế những tranh luận này.
Nguyên Tứ Nhàn biết, phụ thân phân tích rất lý trí.
Song có lẽ do người cuối cùng đăng cơ trong giấc mơ là thập tam hoàng tử nên nàng khó tránh cảm thấy lo lắng khi đặt hai người họ cùng nhau. Không phải nàng không thích Trịnh Hoằng, nhưng cậu còn quá nhỏ, nếu đăng cơ thì khả năng cao sẽ bị xem như con rối, thực khó gánh vác trách nhiệm phục hưng Đại Chu. Huống hồ kiếp này không giống kiếp trước, với tình hình hiện tại, Lục Thời Khanh rất khó quay về triều phò tá cậu.
Nguyên Tứ Nhàn càng nghĩ càng bất an:
– Cha, Tế Cư tung lời đồn ép điện hạ ra tay sớm với thánh nhân, chắc chắn có dụng ý sâu xa hơn. Bây giờ con tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng ngày nào hắn ta chưa chết, ngày đó chúng ta còn ở thế bị động. Ý con là, liệu chúng ta có thể dùng đòn sát thủ trong tay để đánh phủ đầu đối phương không?
Đòn sát thủ mà nàng nói là lão vương Nam Chiếu.
Trước đây Nguyên Dị Trực giúp lão vương Nam Chiếu giả chết, sau đó lén đưa “thi thể” ra ngoài thành, thu xếp cho ông ở Điền Nam.
Nguyên Dị Trực cau chặt đôi mày kiếm:
– Lão vương Nam Chiếu giả chết khiến cơ thể bị thương nặng, sức khỏe phục hồi rất chậm, đến nay cũng chỉ miễn cưỡng điều dưỡng được tàm tạm. Kế hoạch ban đầu của Tử Chú là Đại Chu ta sinh loạn, Tế Cư sẽ đứng ngồi không yên, đợi tới lúc hắn ta rời khỏi hoàng thành, đích thân lên phía bắc thì chúng ta sẽ thu xếp cho lão vương quay về Nam Chiếu. Phía bên này sẽ do lục điện hạ kìm chân Tế Cư.
Trường hợp của Nam Chiếu cũng đúng là xưa nay chưa từng có: một tiên vương chưa chết muốn quay về đoạt lại đế vị.
Nguyên Tứ Nhàn hỏi:
– Giả sử Tế Cư không rời khỏi hoàng thành thì lão vương có cơ hội không?
Nguyên Dị Trực lắc đầu chắc nịch:
– Mấy tháng nay, Tế Cư ra sức diệt trừ phe đối nghịch, nếu lão vương một thân một mình quay lại, e chỉ có thể bị con trai gϊếŧ thật.
Nàng cau mày:
– Vậy thì dùng thứ Tế Cư muốn nhất ép hắn ta rời khỏi hoàng thành.
Nguyên Dị Trực nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Tứ Nhàn, con muốn…
Nàng gật đầu:
– Con muốn xuôi nam dụ hắn ta. Hắn ta muốn gϊếŧ Thời Khanh bao nhiêu thì sẽ muốn bắt con bấy nhiêu. Điểm này cha hay a huynh đều không được, chỉ có thể là con.
– Vớ vẩn!
Nguyên Dị Trực trách mắng:
– Chưa kể cha cho rằng trước mắt lục điện hạ không gặp khó khăn, dù ngài ấy thực sự rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng cũng không tới lượt một nữ nhi như con ra mặt!
Nàng khẩn cầu:
– Cha, nếu lục điện hạ không thể thuận lợi đăng cơ thì mọi tâm huyết chúng ta bỏ ra, mọi ô danh chúng ta gánh chịu đều là vô nghĩa. Con không muốn phụ lòng Thời Khanh. Nguyên Thù và Nguyên Trăn chưa cai sữa, con sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu, con nắm chắc mình có thể rút lui an toàn!
Thấy hai cha con tranh cãi không thôi, Thập Thúy bên cạnh bèn đứng ra:
– Phu nhân, để nô tỳ đi cho ạ.
Nguyên Tứ Nhàn chợt nghiêng đầu nhìn nàng ấy.
Nàng ấy nói với ánh mắt sáng ngời:
– Nếu chỉ là mồi nhử thì cần gì dùng hàng thật? Dù phu nhân hay nô tỳ đi, Nam Chiếu đều có thể nghi ngờ, đã vậy chi bằng để nô tỳ đi thay. Nô tỳ hiểu rõ mọi thứ về phu nhân nên sẽ không dễ bị vạch trần.
Thấy Nguyên Tứ Nhàn có vẻ muốn từ chối, Tào Ám bên kia cũng bước lên:
– Phu nhân, Thập Thúy nói đúng, tiểu nhân sẽ đi cùng nàng ấy, dọc đường tiện chiếu cố lẫn nhau, chỉ cần tranh thủ thêm chút thời gian cho lão vương là được, không mất bao nhiêu sức.
Dứt lời, hắn cười:
– “Ba ông thợ da bằng ông Gia Cát”, tiểu nhân và Thập Thúy tuy không thông minh bằng phu nhân nhưng cũng không quá kém. Ban nãy phu nhân nói mình nắm chắc có thể rút lui an toàn, chúng tiểu nhân cũng vậy, đúng không Thập Thúy?
Thập Thúy gật đầu như giã tỏi.
Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu, lạnh lùng nói:
– Ta không đồng ý. Các ngươi đừng ai hòng đi thay. Chuyện này xem như ta chưa nói, ta sẽ nghĩ cách khác để dụ Tế Cư.
Nói xong nàng nghiêm mặt bước ra cửa phòng, đêm đến nàng chong đèn bên bàn, vừa phân tích tình thế Đại Chu vừa tìm cách dụ dỗ Tế Cư, thật lâu mãi đến khi mắt díp cả lại, nàng gục trên bàn ngủ thϊếp đi.
Phùng thị nửa đêm qua trông, thấy nàng không khoác áo ngoài bèn gọi người bế nàng về giường, lúc bà quay trở lại thì Nguyên Dị Trực đứng bên cửa nhỏ giọng hỏi về Nguyên Tứ Nhàn:
– Cuối cùng cũng chịu ngủ rồi hả?
Phùng thị gật đầu đi theo ông ra ngoài, thở dài nói:
– Thập Thúy lên đường rồi?
Nguyên Dị Trực ừ:
– Tào Ám đi chung với Thập Thúy, khởi hành ngay trong đêm. Người của ta ở phía nam sẽ giúp họ một tay.
Hôm sau Tứ Nhàn thức dậy thì Thập Thúy và Tào Ám đã ra khỏi Hồi Hột, muốn đuổi theo gọi họ về là không thực tế.
Nàng bế Nguyên Trăn và Nguyên Thù ngồi bất động thật lâu trong phòng mới lên được tinh thần. Chuyện đã đến nước này, khó chịu cũng phí công, chỉ đành tin tưởng họ có thể bảo vệ tốt bản thân.
Một ngày ngột ngạt cứ thế trôi qua, đến đêm, Nguyên Tứ Nhàn lại bị giấc mơ quấy nhiễu.
Đó là một cảnh mà nàng từng nghe. Trên cầu Lộc, người nào đó đấm túi bụi khiến Trịnh Trạc không ngừng kêu rên.
Nhưng lần này, giấc mơ không dừng ở đó. Sau một lát, tiếng nắm đấm ngừng lại, nàng nghe chủ nhân nắm đấm cắn răng lên tiếng trong tiếng thở dốc của Trịnh Trạc:
– Đánh trả đi chứ.
Nàng run khẽ. Giọng nói ấy quá quen thuộc.
Là Lục Thời Khanh.
Quả nhiên chỉ có y.
Trịnh Trạc cười bất lực:
– Đánh trả gì? Ta không bảo vệ tốt cho nàng, đây là điều ta nên chịu.
Lục Thời Khanh im lặng thật lâu.
Trịnh Trạc vẫn thở dốc:
– Khi ngươi chưa hồi kinh, ta vốn đã cứu nàng ra khỏi lao, định thu xếp nàng về quê Lạc Dương theo tin báo của ngươi. Nhưng thánh nhân theo dõi quá chặt, phát hiện manh mối liền cho treo thi thể phụ mẫu huynh trưởng nàng ở cổng Diên Hưng để uy hϊếp dụ nàng về… Nàng không bỏ đi được, giữa đường quay về, muốn an táng họ…
…
– Nàng rất bình tĩnh, rất thông minh, không hề có cái dũng của kẻ thất phu, lên kế hoạch mượn nhân thủ của ta rất thấu đáo, nhưng ta cũng không ngờ a tẩu nàng lại bán đứng nàng…
Hồi lâu sau, Lục Thời Khanh cười tự giễu:
– Ta không có tư cách đánh ngươi, nếu không tại ta…
Trịnh Trạc ngắt lời y:
– Nếu vị hôn phu của nàng là ngươi thì ngươi sẽ không rời kinh, mạnh tay giúp đỡ Hồi Hột. Tử Chú, có phải nàng cũng thích ngươi không?
Hắn cười khổ:
– Các ngươi nên nói sớm cho ta biết…
Hình như vì Lục Thời Khanh không đáp, hắn nói tiếp:
– Nữ tử như nàng, hiếm ai không rung động nhỉ.
Nói xong, hắn thở dài:
– Tử Chú, Nguyên gia thất bại, ta cũng bị lộ, thánh nhân đã có ý giam lỏng ta nhưng vì sĩ diện, không muốn bị người trong thiên hạ chê cười ông ta bị con trai làm phản, nên ông ta định đợi vụ Nguyên gia trôi qua sẽ âm thầm xử lý ta sau. Đại Chu… chỉ có thể giao cho ngươi.
Hắn cười khẽ:
– Đừng bảo vệ ta, ngươi cũng không bảo vệ được ta đâu, hãy để ta giải thoát. Yên tâm, ta không thích nàng đến mức đó, dù ta đi gặp nàng trước ngươi cũng sẽ không chiếm tiên cơ, ngươi cứ an tâm ở trên này đợi thêm vài năm, tốt xấu gì cũng giúp nàng báo thù xong đã.
Nói đến đây, hình như hắn cất bước rời đi nhưng được mấy bước lại dừng:
– Đúng rồi, nàng có để lại một bức thư, ban đầu ta tưởng gửi cho ta, nhưng bây giờ xem ra có lẽ là gửi cho ngươi.
Lục Thời Khanh rốt cuộc lên tiếng:
– Thư gì?
Nguyên Tứ Nhàn không nghe tiếng nói chuyện một lúc, nghĩ có lẽ là Trịnh Trạc đưa thư cho y xem.
Sau đó, nàng nghe tiếng Lục Thời Khanh ho dữ dội rồi có một tiếng “cốp” trầm vang, giống như y không chống đỡ nổi, đầu gối va vào nền đá.
Lòng nàng đau đớn muốn ra dìu y nhưng làm sao cũng không ra được, gấp đến độ mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình đã lệ rơi lã chã.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khẩn cấp:
– Phu nhân, Đại Minh cung xảy ra chuyện rồi!