Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 57: Mê tình

“Đại công tử?” Mị Lục bỗng ghé sát vào Tây Lương Mạt, giọng nói có chút kích động: “Đó là…”

Tây Lương Mạt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ừ, ta biết ngươi muốn nói gì.”

Nàng nghiêng tai lắng nghe nhưng giọng nói đó đã biến mất theo tiếng bước chân đi xa.

“Vậy chúng ta lập tức ra ngoài đi!” Mị Lục kích động nói.

Hiện giờ chỉ vì Tây Lương Mạt hạ lệnh cho nên người của quỷ vệ và sát thần Mị bộ theo cùng mới không có động tác gì, nếu không chỉ có cái cửa lao này hoàn toàn không thể ngăn cản Tây Lương Mạt và thuộc hạ của nàng.

Tây Lương Mạt trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói: “Không, chờ người của bọn họ đến truyền lời đi.”

Mị Lục sửng sốt, do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Vâng.”

Tây Lương Mạt không nói gì nữa, đi tới một góc rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Càng gần gũi càng hồi hộp, lúc này, nàng trằn trọc bất an hơn bất cứ lúc nào trong mấy trăm ngày đêm của hai năm qua.

Cho nên nàng cần im lặng, cẩn thận suy nghĩ một lát… suy nghĩ một lát…

Nàng và Mị Lục đều cho rằng rất nhanh sẽ có người quay lại thẩm vấn bọn họ, nhưng ngoài dự kiến của nàng, không có bất cứ kẻ nào nhắc tới chuyện thẩm vấn.

Loại cảm giác chờ thẩm phán này làm cho người ta không dễ chịu, nhất là với tình hình như nàng.

Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.

Còn Mị Lục có thể gọi là đứng ngồi không yên, nhưng sự huấn luyện của Mị bộ làm cho hắn nhìn có vẻ sắc mặt âm trầm chút mà thôi.

Cho đến tận ba ngày sau, sắc mặt Tây Lương Mạt có chút tái nhợt, được Mị Tinh đỡ, khó khăn dùng một chút nước sạch mà bọn họ giấu được để uống thuốc say sóng, thì cửa lao mở ra, giọng nói của A Ni Cô vang lên: “Ai là chủ thương đội, đi ra!”

Người của quỷ vệ đang do dự thì giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi của Tây Lương Mạt đã vang lên: “Ta.”

A Ni Cô không nhìn rõ ai đang nói chuyện, mất kiên nhẫn nói: “Ra đây với lão tử!” Sau đó A Ni Cô dẫn đầu ra khỏi cửa khoang thuyền.

Tây Lương Mạt vỗ nhẹ vào tay Bạch Nhụy ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Rồi dưới ánh mắt lo lắng của mọi người, Tây Lương Mạt đi ra khỏi khoang thuyền, một cái bóng màu đen cũng lặng lẽ biến mất phía sau Tây Lương Mạt trong một giây nàng bước ra khỏi cửa khoang.

Bạch Nhụy có chút lo lắng bắt lấy tay Mị Tinh, khe khẽ nói: “Mị Tinh, đại tiểu thư sẽ không sao chứ?”

Trong mắt Mị Tinh hiện lên một chút sầu lo, sau đó vẫn thản nhiên nói: “Nếu đối phương là Thiên Tuế gia, Quận Chúa sẽ bình yên vô sự, nhưng nếu không phải, chúng ta cũng phải tin tưởng vào năng lực của Quận Chúa.”

Nàng hoàn toàn tin tưởng Tây Lương Mạt có đủ khả năng để hóa nguy hiểm thành bình yên.

Nàng dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Nhưng bây giờ có Mị Lục đi theo, hẳn là không có chuyện gì.”

Bạch Nhụy không nói gì nữa, chỉ lo lắng nhìn cánh cửa.



Lại nói tới bên này, Tây Lương Mạt vừa bước ra khỏi cửa lao đã khiến đám hải tặc canh giữ ngoài khoang thuyền phải ngẩn người, sau đó hơi hoài nghi nhìn thanh niên thanh tú văn nhược trước mặt – thanh niên này lại là người cầm đầu của một đám đạo tặc trộm ngọc trai à?

Nhìn không giống chút nào.

“Thì ra là một tên mặt trắng!”

“Chẹp, mặt mũi cũng không tệ lắm đâu!”

“Hừ, còn đẹp mắt, da thịt trắng mềm hơn cả nữ nhân!”

Đối với ánh mắt của đám hải tặc thô lỗ đang đổ dồn lên mình, Tây Lương Mạt coi như không nhìn thấy, chỉ giơ tay che ánh mắt trời chói mắt, cúi đầu khẽ ngửi không khí tươi mát mang theo mùi vị của biển, để cho trái tin mình bình tĩnh lại.

“Ngươi, đi theo ta!” A Ni Cô khinh bỉ nói với Tây Lương Mạt.

Ở trên biển, ngoại trừ Hải Thần, sức mạnh quyết định tất cả, nam tử Trung Nguyên gầy yếu này nhìn là biết không có sức mạnh gì, không biết dùng cách gì lãnh đạo nhiều người như vậy, đại khái là công tử nhà giàu thôi, loại nam nhân này là loại người mà bọn họ khinh thường nhất.

Tây Lương Mạt như không nhìn thấy những ác ý, thậm chí là những ánh mắt ái muội đang hướng về phía nàng, chỉ theo A Ni Cô đi dọc khoang thuyền.

Trên đường đi, nàng lặng lẽ đánh giá xung quanh, phát hiện bố trí phòng vệ nhìn như rời rạc thực ra lại gọn gàng ngăn nắp.

Đến khoang thuyền ở tầng hai, A Ni Cô mất kiên nhẫn lạnh nhạt nói với Tây Lương Mạt: “Ngươi đứng ở đây, lát nữa nghe có người gọi thì vào, sau khi vào trong tốt nhất nên thành thật, Quỷ Vương hỏi ngươi cái gì thì đáp cái đấy, nếu không… Hừ.”

A Ni Cô nhe răng nở một nụ cười lạnh như băng.

Tây Lương Mạt nhướng mày, không trả lời.

A Ni Cô nghĩ rằng nàng sợ, bèn xoay người cung kính chắp tay với hai thủ vệ đeo mặt nạ cao lớn ở cửa: “A Ni Cô phụng mệnh dẫn người đến đây.”

Hai thủ vệ cao lớn đó liếc nhìn Tây Lương Mạt, một lát sau mới gật đầu.

A Ni Cô vội vàng cúi đầu vào cửa.

Tây Lương Mạt lẳng lặng đứng cạnh cửa, ánh mắt dừng trên hai thủ vệ một chút, sau đó khóe môi nhếch lên một độ cong.

Hai thủ vệ lẳng lặng không phản ứng gì, có điều trong không khí luôn tràn ngập một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.

Tây Lương Mạt bình thản ung dung mà đứng, cho đến khi bên trong vang lên tiếng của A Ni Cô: “Tên không ra nam không ra nữ bên ngoài kia, mau vào đây, Quỷ Vương triệu kiến.”

Tây Lương Mạt nghe vậy nhướng mày – không ra nam không ra nữ?

Nàng sải bước vào phòng, mà sau khi nàng bước vào, hai gã thủ vệ đeo mặt nạ như tháp sắt ngoài cửa bỗng nhiên cảm thấy cơ thể được thả lỏng.

Tây Lương Mạt vào trong phòng, phát hiện trong phòng này không thiếu thứ gì, nhìn có vẻ cũng tinh xảo nhưng không hoa lệ và sang quý như nàng tưởng tượng, chỉ phù hợp với tiêu chuẩn của một người lãnh đạo mà thôi.

Thứ duy nhất có thể gọi là xa hoa lãng phí là tấm màn mỏng, nhưng đó chỉ là lụa trắng bình thường, hoàn toàn không cùng cấp bậc với thứ đồ xa xỉ mười lượng vàng, thậm chí trăm lượng vàng một cuộn mà Bách Lý Thanh năm đó thích dùng.

A Ni Cô dẫn nàng tới phía trước tấm màn rồi dừng lại, cung kính chắp tay với tấm màn: “Vương, người đã được dẫn tới.”

Rồi hắn trừng mắt với Tây Lương Mạt, ý bảo nàng quỳ xuống, Tây Lương Mạt chỉ đứng yên như không nhìn thấy, A Ni Cô nổi giận, lại không hiểu vì sao không dám tiến lên quát nàng, chỉ hơi e ngại nhìn tấm màn phía trước.

Sau đó, một giọng nói âm u lạnh lẽo tryền ra từ trong tấm màn: “Ngươi đi xuống đi.”

A Ni Cô trừng mắt với Tây Lương Mạt một cái, vội vàng lui xuống.

Tây Lương Mạt nghe giọng nói đó, trong lòng như có sóng biển mênh mông, lại vẫn cố gắng hít thở sâu.

“Ngươi chính là đầu lĩnh của thương đội đó?” Người trong tấm màn lười biếng hỏi.

Tây Lương Mạt gật đầu, thản nhiên nói: “Không sai, ta chính là đầu lĩnh thương đội.”

Trước khi chân tướng rõ ràng, nàng không ngại chơi trò lần đầu gặp gỡ.

Người phía trong màn bỗng cười khẩy: “Thật không, ta nghĩ ngươi cần giải thích đám đạo cụ trộm ngọc trai sạch sẽ của ngươi là thế nào.”

Tây Lương Mạt dửng dưng nói: “À, vậy chứng tỏ ta và ngài là người cùng một đường ấy mà, có điều chuyện ngài làm có vẻ lớn, chuyện ta làm có vẻ nhỏ thôi.”

Tây Lương Mạt vừa dứt lời một luồng gió mạnh từ phía trước ập đến, hướng thẳng vào mặt nàng.

Loại sát khí lạnh lẽo không chút che giấu này làm cho sắc mặt Tây Lương Mạt lạnh xuống, thân hình nhanh chóng lùi về sau, mấy đạo kình phong cũng trực tiếp bắn ra từ đầu ngón tay nàng.

Vô số ngân châm xanh lam mảnh như lông trâu đâm thẳng vào trong màn.

Trong màn vang lên tiếng cười âm u lạnh lẽo: “Bạo vũ lê hoa châm, ám khí Đường môn?”

Một trận gió đột nhiên nổi lên, tấm màn như hóa thành một đám mây mù cuốn lấy tất cả ngân châm này, khóa chúng trong đó, khiến tất cả ngân châm rơi xuống đất.

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng: “Xem ra Quỷ Vương cũng có chút kiến thức, còn biết đây là bạo vũ lê hoa châm, vậy Quỷ Vương có biết đây là gì không?”

Năm đó nàng thấy bạo vũ lê hoa châm cực kỳ tinh xảo, là lợi khí phòng thân bèn bảo người của lục bộ tìm hiểu chế tạo ra, không ngờ hôm nay lại dùng đến.

Tay nàng rung lên, cổ tay chuyển ra một tia sáng bạc, tia sáng bạc đó mang theo sát khí phóng về phía tấm màn, phá rèm mà vào, nháy mắt đã cắt đứt toàn bộ rèm lụa, đâm thẳng tới người mặc đồ đen đeo nửa chiếc mặt nạ ngồi trên tấm da hổ trắng hoa mỹ.

Một chiêu này tốc độ cực nhanh, sát khí lạnh thấu xương gần như làm cho cả không gian vang lên tiếng cương khí chấn động.

Đây là chiêu số một kích tất sát mà Bách Lý Thanh dựa vào thân hình và sức dẻo dai của Tây Lương Mạt để thiết kế, nhằm bảo mệnh đồng thời gϊếŧ chết kẻ địch trong nháy mắt, tốn rất nhiều nội lực và chân nguyên, nhưng chiêu thức nhìn như đơn giản thật ra có uy lực rất lớn, ngay cả Bách Lý Thanh năm đó cũng cần cảnh giác và đề phòng mới có thể tránh được mà không thương tích mảy may, nếu không ít nhiều vẫn sẽ bị thương.

Mà người áo đen ngồi trên ghế thật sự không ngờ trên người kẻ địch còn có năng lực như vậy, nháy mắt đã biến ra trường kiếm để đánh úp hắn, hắn nheo mắt lại, thân mình lập tức ngửa ra sau, nhíu lông mày phát ra một luồng sát khí và hàn ý thâm trầm.

Kiếm kia lập tức khựng lại như đâm phải một thứ gì đó cực kỳ mềm dẻo, lại không cách nào đánh tan thứ mềm dẻo đó, chỉ có thể cắm vào một tấc.

Hàn ý trong mắt Tây Lương Mạt biến mất, động tác tay không chút do dự, cổ tay rung lên không chút khách khí dùng mười phần công lực cầm trường kiếm ép xuống.

Cương khí cực mạnh của hai bên va chạm làm cho nàng gần như treo trên không trung.

Động tác của nàng có vẻ chọc giận người áo đen ngồi trên ghế, đôi mắt lộ ra phía trên mặt nạ của hắn hiện lên một tia mỉa mai và tức giận, ngay sau đó bàn tay không có động tác gì của hắn bỗng mở ra, ngón tay thon dài trắng nõn tạo thành một thủ thế kỳ lạ.

Tây Lương Mạt lập tức phát hiện nhuyễn kiếm ô kim trên tay mình phát ra tiếng kêu chấn động cực kỳ chói tai, giống như sắp gãy đôi.

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, không nói gì mà bỗng buông bàn tay cầm nhuyễn kiếm, đối phương cũng không ngờ Tây Lương Mạt đột nhiên buông tay vào thời khắc sống chết này, thanh nhuyễn kiếm lập tức bị văng ra, loảng xoảng đánh vào cây cột, mà nương khoảng cách thanh trường kiếm bị cương khí của hắn hất văng ra, một thanh đoản đao giấu trong một tay áo khác của Tây Lương Mạt nháy mắt đâm thẳng tới.

Đối phương giật mình, khoảng cách ngắn như vậy gần như không còn đường tránh thoát, nhưng tốc độ và phản ứng của Quỷ Vương áo đen cũng không giống người phàm, trong chớp mắt đã ngả người về sau tránh thanh đoản đao của Tây Lương Mạt đang xuyên về phía ngực hắn, tuy tránh được chỗ yếu hại lại vẫn không khỏi bị thương.

“Xoẹt!” một tiếng, trong không khí thoáng chốc tràn ngập mùi tanh của máu.

Tây Lương Mạt cảm nhận được chất lỏng ấm áp trên tay, thậm chí còn có vài giọt máu tươi bắn lên mặt nàng – đoản đao của Tây Lương Mạt cắt qua bả vai Quỷ Vương áo đen.

Cảm nhận được máu tươi của đối phương trong nháy mắt làm nàng cảm thấy sung sướиɠ mà không phải đau lòng.

Tia sáng lạnh thoáng qua trong mắt Tây Lương Mạt, xoay người mang theo sát khí rất nặng thuận thế công về phía cổ hắn, nhưng lần này không thuận lợi như lần trước mà bị đối phương nắm cổ tay, sau đó bị giật mạnh một cái.

Tây Lương Mạt cảm thấy trời đất xoay chuyển, lưng đau nhói, nàng bị nắm bả vai đập mạnh lên vách thuyền, mái tóc mềm mại như mây đêm rối tung rủ xuống.

“Thì ra là một nữ nhân… Chậc, nữ nhân nên ngoan ngoãn ngọt ngào nằm phía dưới nam nhân, tàn nhẫn đến mức ra tay là sát chiêu như ngươi quả là hiếm thấy.” Giọng nói âm trầm mỉa mai của hắn vang lên.

Bả vai của Tây Lương Mạt bị ấn đau nàng lại như không cảm nhận được, dùng tay trái đã bị đoạt binh khí chậm rãi vén mái tóc ra sau tai, nhìn nam nhân nắm giữ quyền sống chết của mình ở trước mặt, nở nụ cười dị thường quyến rũ: “Vậy sao, nếu ta bằng lòng nằm phía dưới Quỷ Vương ngài, ngài có bằng lòng tha cho người của ta không?”

Tây Lương Mạt vốn đã xinh đẹp dịu dàng, nhất là đôi mắt quyến rũ như nước giống như biết nói, nay nàng không còn là thiếu nữ thiếu kinh nghiệm của năm đó, mà đã bị một nam nhân phong nguyệt dạy dỗ khiến toàn thân mị cốt, bình thường vì nàng phải xử lý chính sự nên ngày càng ít mặc nữ trang, vẻ sắc lạnh trung tính đặc biệt trên người cũng che giấu bớt vẻ mị hoặc của nàng, hiện giờ chỉ cần liếc mắt một cái, không có bất cứ động tác gì nhiều đã gần như phóng hết mị sắc trên người nàng ra.

Một nụ cười chỉ có thể dùng một câu để hình dung – hồn xiêu phách lạc.

Đối phương giống như không ngờ giờ phút này mình sẽ nhìn thấy nụ cười như vậy, hắn nheo mắt lại, đôi mắt mê người thoáng qua một tia tăm tối khó hiểu, một lúc sau hắn mới lạnh nhạt nói: “Một khắc trước còn muốn lấy mạng bản vương, ngay sau đó đã tỏ vẻ bằng lòng dạng chân hầu hạ bản vương, ngươi quả là…”

“Quả là đê tiện, hử?” Tây Lương Mạt nở nụ cười khẽ, bỗng duỗi tay ôm cổ hắn, hai chân quặp chặt lấy vòng eo thon của hắn, toàn thân mở ra, cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh giá mà quyến rũ: “Thế nào, Quỷ Vương không thích loại đê tiện này à, ta còn tưởng nam nhân đều thích chứ.”

Nàng nhìn nam nhân trước mặt, vươn đầu lưỡi liếʍ khóe môi: “Ừm, hay là ngài không phải nam nhân?”

Quỷ Vương nheo mắt liếc nàng một cách nguy hiểm: “Đối với nam nhân nào ngươi cũng làm càn, à không, phóng đãng thế à?”

Tây Lương Mạt nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày đầy ý cười, nàng càng cười càng lớn tiếng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt ngày càng đầy lửa giận của hắn, cũng không cảm nhận được đau đớn vì ngón tay hắn ở bả vai nàng ngày càng dùng sức.

Nàng cười chảy nước mắt, lại làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng giống như nhìn một kẻ điên, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Ngươi cười đủ chưa?”

Cuối cùng Tây Lương Mạt miễn cưỡng dừng cười, chỉ giơ tay ôm bả vai hắn, để sát cánh tay trần của mình vào hắn, khẽ cười nói: “Quỷ Vương không thích ta cười sao, hay sợ ta phóng đãng?”

“Ngươi đùa với lửa, nữ nhân quá thông minh không làm cho người ta thích.” Đôi mắt lạnh nhạt của hắn nhìn nữ tử trước mặt.

Tây Lương Mạt lười biếng ghé vào lỗ tai hắn hà hơi: “Ừ, vậy ngươi có muốn ngủ ta hay không đây, có người từng nói với ta, nơi có lực nhất, có khả năng nhất của nam nhân không phải cái miệng phía trên, mà là phía dưới.”

Nam nhân lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nụ cười gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại xen lẫn quyến rũ, ngây thơ của nàng.

Hoặc nên nói trong đó ngoại trừ kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ có dụ dỗ.

Nam nhân nào có thể từ chối lời mời hoặc nên nói là lời tuyên chiến như vậy?

Hắn nheo mắt, có tia sáng âm u ma mị thoáng qua trong đó, hắn duỗi tay, bàn tay thon dài gần như dịu dàng ôm lấy eo nàng, sau đó dùng một tay ném Tây Lương Mạt lên tấm da bạch hổ mềm mại.

Da hổ mềm mại hoàn toàn đỡ lấy thân hình mềm mại của nữ tử, làm cho nàng không bị thương chút nào, ngược lại khiến đai lưng của nàng tuột ra, lộ ra cái yếm màu xanh lục và l*иg ngực đẫy đà như ẩn như hiện bên dưới.

Tây Lương Mạt chống cằm, cười cợt nhìn về phía hắn, không nói câu nào.

Hắn nheo mắt lại, giấu đi du͙© vọиɠ thô bạo trong đáy mắt, rồi không chút khách khí trực tiếp cởi thắt lưng kéo nàng xuống dưới mình, trói chặt hai tay của nàng, đè lên mỹ nhân mặc nam trang tràn ngập dụ hoặc bên dưới, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi nở nang của nàng.

Hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc ùa vào mũi, vào môi như thủy triều, Tây Lương Mạt nhắm mắt ngửa đầu, để cho nước mắt chảy ngược vào trong, không một giọt nào chảy ra.

Nàng, tuyệt đối sẽ không yếu đuối rơi lệ, vào lúc này.



Khi Tây Lương Mạt tỉnh dậy chỉ thấy miệng khô khốc, nàng mơ mơ màng màng gọi một tiếng: “Bạch Trân, nước.”

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không có ai trả lời mới khiến Tây Lương Mạt bỗng tỉnh táo lại.

Nàng đột nhiên ngồi dậy, vỗ trán, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, lại tỉnh táo dị thường.

Đây là…

Đây là ở trên thuyền.

Cảm xúc mềm mại dưới lòng bàn tay làm cho nàng biết mình vẫn ở trong khoang thuyền mà không bị ném về nhà giam dưới đáy thuyền.

Tây Lương Mạt nhắm mắt ngửi không khí ngoại trừ hơi biển còn có một hương vị nồng đậm còn lưu lại sau khi vui vẻ, hương vị nam tử vừa xa lạ vừa quen thuộc gần như nhuộm kín từng tấc da thịt trên người nàng.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, ý định đứng lên, lại… lại phát hiện mình chỉ phí công vô ích.

Hai cái đùi giống như không phải của nàng nữa.

Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt lại cười khổ, đây gọi là tự làm bậy không thể sống.

Cho đến khi nàng chậm rãi tự mặc quần áo xong, cố gắng khiến chân mình không còn quá đau nhức nữa mới từ từ đi ra khỏi khoang thuyền.