Hoạn Phi Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 55: Dịch bệnh

“Ừ.” Tây Lương Mạt cười nhìn Tiểu Thắng Tử, xoay người xuống ngựa, nhân tiện ném roi ngựa cho hắn.

Nàng vừa đi vào phủ vừa kéo khăn che mặt xuống, trước mắt, người của Phi Vũ

Quỷ Vệ còn quá ít, trước khi mở rộng lực lượng, nàng và người của chín

bộ đều tạm thời giữ bí mật nhất định thì tốt hơn, cho nên nàng ra vào

phủ Thiên Tuế đều mặc nam trang, che mặt.

Tây Lương Mạt dùng tay áo lau mồ hôi, hôm nay thời tiết thật sự quá nóng,

nàng cúi đầu là có thể ngửi được mùi khác thường trên người mình, Tây

Lương Mạt nghĩ nghĩ rồi nói với Tiểu Thắng Tử: “Ta đi thay bộ quần áo

trước rồi đi tìm gia nhà ngươi sau.”

Người kia quá thích sạch sẽ, nếu bẩn thỉu tới đó nhất định sẽ bị hắn chê cười và ghét bỏ.

Tiểu Thắng Tử đưa roi ngựa cho tiểu thái giám bên cạnh, hắn buông tầm mắt

nói: “Phu nhân, lần này Thiên Tuế gia đợi ngài lâu lắm rồi.”

Lâu dài, hắn phát hiện Thiên Tuế gia không thích bọn họ gọi Tây Lương Mạt

là tiểu thư theo thói quen, nên đổi gọi Tây Lương Mạt là phu nhân.

Tây Lương Mạt cười cười nhìn Tiểu Thắng Tử, không quá để ý: “Đợi lát thôi, rất nhanh.”

Nàng vẫn hạ quyết tâm đi tắm trước.

Tiểu Thắng Tử nhìn hai người Mị Tinh, Bạch Ngọc cũng mặc nam trang đang

trừng mắt với hắn, hắn cũng biết cô nương cực kỳ không thích ăn mặc lôi

thôi, đành bất đắc dĩ nói: “Vâng, mời phu nhân nhanh một chút.”

Tây Lương Mạt cười cười, chờ nàng từ trong hồ nước tắm rửa xong, nhẹ nhàng

khoan khoái đi ra đã thấy một bóng người cao gầy đang ngồi bên ngoài cửa sổ phòng tắm xem tấu chương, không biết đã đến đây bao lâu.

Từ lúc Bách Lý Thanh thành thủ phụ đại thần, lại gặp buổi rối loạn, tấu

chương mỗi ngày càng nhiều thêm. Cũng may hắn đã quen, chỉ có ban đêm

ngủ muộn hơn chút, Tây Lương Mạt khó tránh khỏi đau lòng, có hai ngày

từng lấy một ít tấu chương từ chỗ hắn tới phê duyệt, may là lúc trước

nàng có chút kinh nghiệm, dưới sự chỉ dẫn của hắn cũng có thể giúp hắn

phê duyệt một ít. Chỉ là, sau đó vội vàng mở rộng Phi Vũ Quỷ Vệ nên

không có thời gian rảnh để giúp hắn.

Nay thấy hắn bỗng tới đây chờ nàng tắm rửa, nàng không khỏi ngạc nhiên, vừa lau tóc vừa ngồi xuống chiếc ghế trúc tinh xảo đối diện hắn, cười trêu

ghẹo: “Sao thế? Mới một ngày thôi đã nhớ ta rồi à, ở đây chờ thành hòn

vọng phu rồi?”

Bách Lý Thanh không chút biểu cảm nói: “Hừ, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đưa

tình báo Tây Địch ở chỗ bộ Tiền tới cho lão già Tây Lương không?”

Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Ừ, hôm nay Ninh An đặc

biệt tới Thái Miếu mời ta về một chuyến, Quốc Công gia có chuyện muốn

hỏi, Ta nghĩ dù sao bọn họ cũng đi bảo vệ quốc gia, hơn nữa ngày kia sẽ

xuất chinh nên cho rồi.”

Bách Lý Thanh cười lạnh hai tiếng: “Ngươi tốt bụng quá nhỉ, đã quên trước kia lão già đó đối xử với ngươi thế nào?”

Tây Lương Mạt giật mình, nhíu mày nhìn về phía Bách Lý Thanh: “Gia, hôm nay ngươi uống nhầm thuốc à, ai oán thế làm gì?”

Gương mặt diễm lệ của Bách Lý Thanh lập tức chảy dài, không quan tâm đến nàng nữa.

Tây Lương Mạt thấy vị gia này lại khó ở, bắt đầu giận dỗi, nàng liếc mặt nhìn Tiểu Thắng Tử.

Tiểu Thắng Tử vội vàng chạy tới nhẹ giọng nói: “Quốc Công gia vốn muốn tới

chỗ Thiên Tuế gia xin tấm bản đồ bố trí phòng thủ của lão Hoàng Đế Tây

Địch.”

Tiểu Thắng Tử nói rất có kỹ xảo, Tây Lương Mạt tức khắc hiểu được vì sao.

Đại hồ ly này vốn muốn làm khó lão cha từ trên trời rơi xuống của nàng,

không ngờ cha già của nàng không muốn bị “con rể” khinh bỉ, cho nên trực tiếp tìm tới nàng, kế hoạch của đại hồ ly bị phá hỏng, không vui nên

tới đây chờ nàng tính sổ.

Tây Lương Mạt thầm buồn cười, vị gia này và lão cha già của nàng thật sự giống hai đứa nhỏ đang giận dỗi vậy.

Nàng sát tới gần, cọ lên bả vai hắn, nhẹ nhàng khẽ khàng nói: “Bỏ đi, còn

giận dỗi với Quốc Công gia làm gì, ta cũng không biết tính toán của

ngươi, chuyện đã qua cả rồi còn tức giận cái gì?”

Đôi khi Tây Lương Mạt cảm thấy ở bên vị gia này mình như đàn ông, trước kia ở Tây Lương gia khí chất dịu dàng uyển chuyển tuy chỉ là giả vờ nhưng

tốt xấu gì cách nói năng cũng giống tiểu thư khuê các đoan trang thanh

nhã.

Sau khi ở bên vị gia này, nàng cảm thấy mình ngày càng giống đàn ông!

Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng: “Ta cũng không dám giận Phi Vũ Đốc Vệ của chúng ta, ngài là nhân vật lớn cơ mà.”

Bách Lý Thanh phất bàn tay trên vai mình ra, lại lạnh nhạt nói: “Mấy ngày

nay luôn nhìn thấy phu nhân nhà mình mặt không chút biểu cảm, ngủ như

heo, chảy cả nước miếng. Ta nghĩ nếu không đến xem phu nhân lúc mở mắt

là như thế nào, sợ là ta cũng quên mất phu nhân thật ra cũng giống

người, chứ không phải một con heo biết ngủ chảy nước miếng.”

Lời trào phúng này trực tiếp so sánh Tây Lương Mạt với heo, cố tình người

kia còn dùng dáng vẻ tao nhã nói ra, làm cho Tây Lương Mạt nghẹn họng,

liên tục cười gượng.

Tây Lương Mạt cũng biết mình đuối lý, vốn đã nói sẽ giúp Bách Lý Thanh lại

nửa đường bỏ gánh làm chuyện của mình, trong mười ngày này không phải

hắn trở về nàng đã ngủ, thì cũng là hắn dậy nàng đã đi rồi, đến giờ hồ

ly tinh ngàn năm hẹp hòi lại mồm miệng độc ác này mới nổi bão coi như đã nể mặt nàng.

“A Cửu, chờ Phi Vũ Quỷ Vệ xây dựng xong chúng ta coi như có quân đội chính hệ, đúng không? Bận một thời gian này xong chúng ta sẽ tới Thu Sơn nghỉ hè, chơi đùa vài ngày, được không?” Tây Lương Mạt sán tới lấy lòng, ghé mặt lên vai hắn, cắn vành tai hắn.

Nàng đã nói hắn làm sao lại bực bội nhăn mặt với nàng vì cha già của nàng

được, thì ra cáu gắt vì mấy ngày nay nàng bận rộn, không có thời gian

bầu bạn với hắn.

Ừm, có lẽ trong lòng nàng ngày càng giống đàn ông, nhưng nàng rất thích tính tình nóng nảy thích ghen tuông này của hắn.

Bách Lý Thanh bị nàng cắn thân thể khẽ run lên, sau đó hắn lẳng lặng đặt tấu chương trong tay xuống, cầm bút viết lên vài chữ, lạnh lùng nói: “Ngươi đi sơn trang nghỉ hè với người chín bộ của ngươi đi, để bọn họ làm phu

quân của ngươi, bản tọa nghỉ hè với những phu nhân, công tử hậu viện.”

Tây Lương Mạt nghe giọng hắn nói vẫn cay nghiệt nhưng một chút run rẩy vừa

rồi lại không gạt được nàng, liền nằm trên lưng hắn, không ngừng cố gắng cắn vành tai hắn, ngậm vành tai mềm của hắn nói: “A Cửu, phu nhân công

tử hậu viện của ngươi thông đồng thành đôi cả rồi, ngươi tội gì quấy rầy uyên ương cô đơn. Có điều nếu ngươi nhất định muốn ta đi nghỉ hè với

quỷ quân thì ta đi cũng được, dù sao trong quỷ quân cũng không ít mỹ

nhân…”

Lời Tây Lương Mạt còn chưa dứt đã cảm thấy trời đất xoay chuyển, khi nàng phản ứng lại đã bị Bách Lý Thanh đè bên dưới.

Hồ ly ghen tuông phía trên đang dùng đôi mắt âm mị âm u liếc nàng: “Tiểu hồ ly lẳиɠ ɭơ, ngươi dám?!”

Đôi mắt to của Tây Lương Mạt cong cong, cười khẽ: “Vì sao không dám, không phải ngươi không quan tâm ta nữa sao?”

Dứt lời, nàng vươn tay ôm lấy cổ hắn, cố ý dùng giọng mềm nhũn nói: “Ngươi

không quan tâm đến ta thì ta đi giải nhiệt với người khác vậy.”

Hôm nay hiếm khi nàng về sớm, có lòng đùa với đại hồ ly này.

Khi đang nói, vạt áo ngực của nàng không biết vô tình hay cố ý đã hé mở ra, từ góc độ Bách Lý Thanh nhìn xuống vừa vặn thấy bên trong ngay cả cái

yếm đặc chế mà nàng thích nhất cũng chưa mặc, chỉ có một mảnh cảnh xuân

tuyết trắng.

Bách Lý Thanh làm sao có thể không nhận ra kỹ xảo nho nhỏ của nàng, cười

khẩy một tiếng, cúi đầu cắn lên cần cổ trắng nõn của nàng: “Tiểu hồ ly

nhà ngươi càng ngày càng không biết điều, uổng phí ta thấy ngươi ngày

ngày vất vả, ban đêm không nỡ làm phiền ngươi, tự cố gắng chịu đựng để

ngươi nghỉ ngơi, lại thấy ngươi chỉ chạy qua lại giữa quân doanh, thư

phòng mới để ngươi đi Thái Miếu giải sầu. Ngươi thì giỏi rồi, về đại

hoanh Phi Vũ Quỷ Vệ của ngươi thì thôi, còn cho lão già Tây Lương Vô

Ngôn kia nhân tình lớn như thế, ngươi có biết ta vốn muốn dùng bản đồ

trong tay để đổi một đám thợ đóng tàu trong tay lão không?”

Tây Lương Mạt sửng sốt: “Thợ đóng tàu? Ngươi muốn đóng tàu làm gì?”

Bách Lý Thanh vừa vươn ngón tay dài lạnh lão kéo áo nàng xuống khỏi vai vừa

chậm rãi nói: “Tây Địch dựa núi gần biển, người Tây Địch am hiểu thủy

chiến, sơn chiến, càng am hiểu rời bến thương hành, nhiều đảo lớn nhỏ,

không thích hợp trồng trọt, cần dựa vào thương mậu với Thiên Triều ta và thương mại với các nước hải ngoại để bổ sung tài nguyên. Nay đột nhiên

phát động chiến tranh, năm mươi vạn nhân gần như là tất cả quân lực của

bọn chúng, cần rất nhiều lương thảo, mà sau khi khai chiến với triều ta, con đường thu hoạch lương thảo tiếp viện từ triều ta đã cắt đứt.”

“Cho nên, ngươi muốn thành lập thủy quân, từ kênh đào lớn đi xuống, tới hải

phận của đối phương đánh với bọn họ một trận thủy chiến?” Đời trước Tây

Lương Mạt từng nghiên cứu không ít việc chính trị quân sự giữa hai nước, lập tức hiểu được Bách Lý Thanh muốn làm gì.

Bách Lý Thanh lại vươn một bàn tay chậm rãi kéo vạt áo bên kia của nàng, từ

từ nói: “Đúng vậy, năm đó rồi lão già Tây Lương đó đánh mấy trận với Tây Địch, có thắng có thua, sau đó từng bắt được một số đông thợ đóng

thuyền của Tây Địch. Vì thường xuyên phải xuất hành đường biển nên người Tây Địch rất tôn kính và nể trọng thợ đóng thuyền, để lên mặt với đối

phương, lão đã bắt hết đám thợ thuyền này về triều ta, giam giữ đã lâu,

còn ép bọn họ đóng thuyền cho kênh đào của chúng ta.”

Hắn thoáng dừng, nhìn chằm chằm cảnh xuân mê người trước mặt, không biết

đang nhớ lại chuyện cũ hay chuẩn bị động thủ “khai tiệc”, chỉ thờ ơ nói: “Đám thợ đóng thuyền này vốn không muốn ở đây, nhưng sau đó Lam Đại

nguyên soái cho bọn họ trợ cấp vô cùng tốt, còn tìm thê tử cho bọn họ,

đến khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa gả đi, hai nước nghị hòa, hầu hết bọn họ đã có gốc có rễ, có nhà ở Thiên Triều, không ít người không muốn về Tây Địch nữa, đều làm việc trong bến tàu cua lão già Tây Lương, tay

nghề vô cùng xuất sắc.”

Tây Lương Mạt chợt hiểu ra, nhưng không khỏi hơi nhăn mày: “Nhưng cho dù

chúng ta có được những người này, có thể làm ra thuyền đi biển, thì huấn luyện binh lính có kỹ năng bơi lội cần thời gian, luyện cho thuyền rời

bến cần thời gian, huấn luyện hải chiến cũng cần thời gian, mà chúng ta

lại nước tới chân mới nhảy, làm sao so được với binh lính Tây Địch hằng

năm tung hoành biển cả?”

Đời trước nàng từng nghe nói về hải chiến của nhiều nước, nếu không dựa vào thủy quân có kinh nghiệm tác chiến dày dặn thì cũng phải dựa vào thuyền kiên cố pháo lợi hại, vũ khí tiên tiến mới thắng được, hai điểm này chỉ giữ được một ưu thế hoặc thiếu đi một thứ đều không được.

Bách Lý Thanh cười cười khẽ mυ'ŧ một cái trên đầu vai tuyết trắng của nàng:

“Ai nói ta muốn xây dựng thủy quân hải chiến với bọn chúng? Chỉ cần có

thể khiến đường biển của bọn chúng không thông thuận, tiếp viện ít đi đã là thành công, hơn nữa…”

Hắn hơi dừng, nở nụ cười mờ mịt: “Tây Địch tuy lớn mạnh nhưng không bền

chắc như thép, nó có rất nhiều đảo nhỏ, trên không ít đảo nhỏ còn có hải tặc, đó là đám đạo tặc tàn ác gϊếŧ người cướp thuyền không chớp mắt,

bình thường bị hải quân Tây Địch đàn áp không ít, kinh nghiệm hải chiến

của bọn họ chưa chắc đã kém hơn hải quân Tây Địch, chỉ vì trang bị và

nhân thủ không thể so với hải quân Tây Địch nên mới phải thực chiến cứng đối cứng.”

“Cho nên, ngươi tính cung cấp lương thực, vũ khí, thuyền cho bọn họ, để bọn

họ đối phó hải quân Tây Địch?” Tây Lương Mạt nheo mắt lại, nhẫn nại cảm

giác răng nanh cà trên bả vai mềm mại và đầu lưỡi liếʍ hơi tê ngứa, cố

gắng tập trung tinh thần vào chính sự.

“Chỉ là… ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn bọn họ nhất định sẽ đối đầu với

hải quân Tây Địch? Châm ngòi ly gián? Mượn đao gϊếŧ người? Dùng vật tư

trên thuyền của hải quân Tây Địch để dụ dỗ?” Động tác châm lửa của đại

hồ ly trên người nàng càng ngày càng làm càn, ngón tay Tây Lương Mạt ôm

lấy bả vai hắn không nhịn được bấm vào đầu vai rắn chắc.

Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của nàng, trên làn da phơi nắng thành

màu bánh mật không ngăn nổi đỏ hồng, tâm trạng tốt, cúi đầu chậm rãi cắn lên cần cổ mảnh khảnh của nàng: “Ừ, nha đầu ngươi thật sự càng ngày

càng thông minh, ngươi đã biết cả rồi thì nên biết hôm nay ngươi đem thứ có giá trị như thế cho lão già Tây Lương kia là phạm lỗi lớn thế nào

chứ?”

Tây Lương Mạt co rúm lại, đôi mắt nheo lại, có ánh nước lăn tăn nhộn nhạo

trong mắt nàng, khóe mắt đầy quyến rũ và khêu gợi: “Nếu là loại chuyện

tốt như thế thì ngươi cứ bảo phụ thân đại nhân của ta đưa người cho

ngươi là được, cần gì phiền toái vậy.”

“Ngươi biết rõ còn hỏi, nha đầu xấu xa.” Bách Lý Thanh nhéo mạnh cái eo của

nàng một cái, cảm thấy làn da của nàng như dính vào tay, làm cho người

ta không nỡ rời khỏi cảm giác cực kỳ mịn màng này, hắn tự hiểu là nhờ

lần trước lấy quỷ phù dung huyết trân quý cho nàng dùng, loại hưởng thụ

gần như cực hạn này thật sự chỉ có thể gặp không thể cầu.

“Phụ thân kia của ngươi không phải đồ ngu, nếu ta cho lão bản đồ lại đòi

người của lão, nhất định lão sẽ biết để làm gì, làm sao nỡ để thợ thuyền cho ta, tất nhiên sẽ giữ lại tự mình thực hiện kế hoạch này, giữ lại

thế lực cho Đại ca ca kia của ngươi để đối kháng với ta, coi như một

đường lui.”

Tây Lương Mạt bị hắn vuốt ve đến mức không nhịn được than ra tiếng: “Ưm… A Cửu… Ngươi muốn làm thế nào?”

Ngón tay đeo nhẫn bảo thạch hoa mỹ lạnh như băng của hắn lướt qua làn da

bóng loáng của nàng, làm cho trên người nàng toát một lớp mồ hôi mỏng.

Âm thanh của nàng mềm mại, không có ung dung lạnh lùng như bình thường nói chuyện, giống một con thú nhỏ bị ức hϊếp hoặc động tình, mang theo hơi

thở trêu chọc lòng người.

Bách Lý Thanh một tay chống cằm, nằm nghiêng bên người nàng, hơn nửa thân

hình cao gầy nằm trên người nàng, chậm rãi nói: “Không làm gì hết, vi sư luôn có thưởng có phạt, hôm nay ngươi phạm lỗi, là phải phạt.”

Tây Lương Mạt nâng tầm mắt, trong mắt có ánh nước mềm mại trong suốt, chủ

động dâng tặng đôi môi mềm như cánh hoa của mình: “Được, đồ nhi sai rồi, chịu phạt!”

Bách Lý Thanh cười khẽ: “Nha đầu ngoan.” Thuận tay buông rèm mỏng bên giường xuống, để mặc ánh nắng chiều ngoài cửa sổ chiếu lên bóng dáng triều

miên của nàng và hắn.

— Ông đây là đường ranh giới Thiên Tuế gia mất hết tiết tháo, ai muốn giơ tay —

Ba ngày sau, Tĩnh Quốc Công ở trên chiến trường luôn đánh đâu thắng đó

không gì cản nổi dẫn Thế Tử gia Tây Lương Tĩnh và mười vạn đại quân của

mình, cộng thêm mười vạn đại quân của Đông Dương Vương, tổng cộng hai

mươi vạn đại quân cáo tế thiên địa, điểm binh giáo trường, bái biệt

Thuận Đế, xuất phát tới biên quan.

Sau khi cung biến kết thúc, đại quân của ba phiên vương đã bị chia ra,

trong đó đại quân Tấn Bắc sức chiến đấu mạnh nhất và đại quân Tấn Ninh

tương đối yếu do Tấn Bắc Vương Tư Ninh Ngọc và Đại công tử của Tấn Ninh

Vương Tư Bình Sa dẫn dắt, lập tức tiến tới biên quan, nay đã giáp mặt

với đại quân phía Tây của Tây Địch, ngăn bọn họ xâm chiếm núi rừng ở

phía Tây.

Còn nhóm người của Tĩnh Quốc Công thì trực tiếp tấn công ngay mặt, đại quân đường phía Đông và phía Nam do Nhị hoàng tử Tây Địch điều khiển, hiện

giờ tạm thời đang bị ngăn cản tại mười tám trại ở An Dương.

Tình hình chiến tranh nguy cấp tạm thời được giảm bớt.

Nhưng điều này cũng làm cho Tây Lương Mạt nhận ra sự nguy hiểm khi trong tay

không có binh quyền, nhất là khi Hách Hách và Khuyển Nhung đều đã biết

Tây Địch khai chiến với Thiên Triều lại rục rịch. Tây Lương Mạt nhận

được tin tức này, sai người truyền cho Chuẩn Sát và Kính Hồ mỗi nơi một

phong thư, không lâu sau, người Khuyển Nhung và Hách Hách đều yên lặng

hơn nhiều.

Nàng cũng càng chắc chắn suy nghĩ có binh quyền là có chính quyền, bận rộn

cả ngày giải quyết đủ loại quân vụ để mở rộng quỷ quân, ban đêm vội vàng ứng phó đại hồ ly nào đó tầm hoan – Thiên Tuế gia cho rằng đây là thải

dương bổ âm, âm dương song tu.

Mỗi ngày tuy rất mệt nhưng coi như phong phú và yên ổn.

Chỉ là, có một câu gọi là giang sơn bất ổn, trong loạn thế tất có yêu

nghiệt làm loạn. Bên chỗ người Khuyển Nhung không hiểu sao nổi lên bệnh

dịch ở ngựa, dịch ngựa này vốn chỉ chết một số lượng ngựa lớn, nhưng

không lâu sau, có người Khuyển Nhung cũng bị lây nhiễm dịch bệnh tương

tự, bởi loại dịch bệnh này khác với bệnh dịch ở người bình thường nên

không ai qua được, cũng không có đại phu nào trị liệu được.

Cho nên, trên cơ bản chỉ có chờ chết, hơn nữa từ phát bệnh đến tử vong là cực nhanh.

Đợi đến khi tin tức truyền tới kinh thành, Cửu Thiên Tuế lập tức hạ lệnh

phong tỏa quốc cảnh, không cho phép qua lại với Khuyển Nhung, chỉ cần

phát hiện có người bị nhiễm bệnh trong quốc cảnh lập tức cách ly, có thể chữa thì chữa, không thể chữa thì sau khi chết liền hỏa thiêu, rắc vôi

bột rồi chôn.

Bởi mệnh lệnh của Cửu Thiên Tuế trực tiếp giao cho người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám giám sát chấp hành, nhóm xưởng vệ ra tay không hề do dự, cho

nên rất nhanh đã chặt đứt nguồn phát ra của bệnh dịch.

Tin tức cảnh nội có người nhiễm bệnh dần ít đi.

Đang lúc mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không biết, đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả bệnh dịch.

Một thị trấn nhỏ nhất nơi Khuyển Nhung và Thiên Triều tiếp giáp, lúc này đang hoàn toàn lâm vào một cuộc sát hại.

“Van xin ngài, tha cho con gái ta, hộ pháp đại nhân, không phải Thiên Lý

Giáo sẽ dẫn chúng ta vào miền cực lạc sao? Ngài đừng bắt con gái của

ta!” Có tiếng phụ nữ khóc thét cắt ngang qua bầu trời, còn có tiếng nức

nở đứt quãng bay lượn trong bầu không khí tối tăm và máu tanh, phòng ốc

thiêu cháy bao quanh thi thể khắp nơi, không ít người đang run rẩy quỳ

trên mặt đất.

Tiếng trẻ con khóc làm cho người ta không đành lòng nghe.

Có giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Ngươi kích động cái gì, con gái ngươi bị

nhiễm bệnh dịch, người của Thiên Lý Giáo đương nhiên sẽ đưa nó đi chữa

trị.”

“Không, con gái ta không nhiễm dịch ngựa!” Người phụ nữ tóc tai bù xù, hai mắt đầy sợ hãi vẫn không quên phản bác.

“Bản hộ pháp nói nhiễm thì nó sẽ nhiễm!” Trong mắt thiếu nữ mặt non nớt mặc

áo choàng trắng thoáng qua vẻ âm lạnh, ra hiệu bằng mắt với giáo đồ ôm

đao đứng bên cạnh.

Giáo đồ kia nhe răng cười, giơ tay xách bé gái đang hoảng sợ giãy dụa ném vào trong một đống thi thể bốc mùi.