Edit: DL – Beta: Chi
*****
Sở Nghĩa thật sự rất kinh ngạc.
Trước khi biết Triệu Tín là em họ Tần Dĩ Hằng, ấn tượng của cậu về Triệu Tín là một người hay gây khó dễ, khó nói chuyện, khó thương lượng, khó thuyết phục, thẩm mỹ kém, nhưng lại có tiền.
Còn với Triệu Tín, Sở Nghĩa lại là người rất biết nói chuyện, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu, có thể ngay lập tức hiểu được điều cậu muốn, là một người cực kỳ giỏi giang.
Từ khi có thêm thân phận em họ Tần Dĩ Hằng, ấn tượng của Triệu Tín về Sở Nghĩa không mấy thay đổi, nhưng được bổ sung thêm nhiều điều, ví dụ như anh designer này thật hoạt ngôn, hay anh designer này đáng yêu quá.
Đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi, cái nhìn của Sở Nghĩa về Triệu Tín cũng tốt hơn rất nhiều. Hai người có chung sở thích, thường xuyên trêu chọc, cười đùa với nhau.
Nhìn món quà trước mặt, Sở Nghĩa không nhịn được nuốt nước bọt. Cậu âm thầm tăng thêm một thuộc tính cho Triệu Tín.
Không đứng đắn, cực kỳ không đứng đắn.
Trong cuộc đời Sở Nghĩa, đây là lần đầu tiên cậu nhận được một món quà như vậy, không lâu sau đó, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên.
Chắc chắn người em họ thân yêu này đã ủ mưu từ lâu, từ lúc Tần Dĩ Hằng nhận lấy gói quà, cậu ta đã bắt đầu quan sát hai người. Đến khi vẻ mặt Sở Nghĩa biến đổi, Triệu Tín liền càng hưng phấn hơn.
Giờ thì hay rồi, Sở Nghĩa thậm chí còn đỏ mặt.
Triệu Tín cực kỳ phấn khích, hét lên với cậu: “Trời ơi! Anh dâu đỏ mặt này!”
Sở Nghĩa nghe thế, mặt càng đỏ hơn, cậu vờ ho khan hai tiếng, trốn ra sau lưng Tần Dĩ Hằng.
Có vẻ Tần Dĩ Hằng vẫn chưa hiểu thứ trên tay là gì, anh đang định lấy hướng dẫn sử dụng ra xem, nhưng thấy Triệu Tín trêu ghẹo chồng nhỏ của mình, anh liền cất món đồ đó đi.
“Cậu đang làm gì thế?” Tần Dĩ Hằng kéo Sở Nghĩa, nhìn Triệu Tín bằng ánh mắt cảnh cáo.
Thấy thế, Triệu Tín lập tức bụm miệng lại.
Tần Dĩ Hằng không quan tâm tới món đồ trên tay nữa, nghiêm túc cất vào hộp, đậy nắp lại.
Triệu Tín và Sở Nghĩa chăm chú nhìn vào tay anh trong suốt quá trình anh thao tác.
Sở Nghĩa không biết nên nói gì, còn Triệu Tín lại vì sợ sệt mà không dám cất lời.
Mãi đến khi anh cất đồ xong, Triệu Tín mới cười nói: “Anh à, anh nhớ dùng đó.”
Tần Dĩ Hằng đáp có lệ: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Triệu Tín vui vẻ lắc lư, nháy mắt với Sở Nghĩa.
Sở Nghĩa: “…”
Có Sở Nghĩa ở đây, Triệu Tín thoải mái hơn hẳn, sau khi tất cả cùng ngồi vào bàn, cậu gọi phục vụ mang thực đơn tới, chia cho mỗi người một quyển.
Sở Nghĩa: “Tối nay anh cậu còn có phải tham dự một bữa tiệc, không thể ăn nhiều được.”
Triệu Tín: “Không sao đâu anh dâu, mình ăn một chút thôi.” Nói rồi cậu đột nhiên “à” một tiếng: “Anh ơi, tối nay anh bận à?”
Tần Dĩ Hằng đáp: “Ừ, tôi có việc.”
Nghe vậy, cậu ta liền vẫy tay với Sở Nghĩa: “Tối nay em rảnh này, anh dâu có bận gì không?”
Sở Nghĩa: “Tối nay tôi không bận gì.”
Triệu Tín chưa kịp nói gì, Tần Dĩ Hằng đã giơ thực đơn lên, ngăn không cho cậu nhìn thẳng vào Sở Nghĩa.
Anh hỏi Triệu Tín: “Cậu định làm gì?”
Triệu Tín kêu ca: “Em mượn anh dâu một chút thôi mà, tối nay anh để anh ấy đi chơi với em đi.”
Tần Dĩ Hằng hỏi: “Cậu định chơi cái gì?”
Triệu Tín đáp: “Em chưa nghĩ ra mà.”
Anh nói tiếp: “Thế giờ cậu nghĩ đi.”
Triệu Tín: “…”
Tần Dĩ Hằng đặt thực đơn xuống, quay đầu về phía Sở Nghĩa: “Không phải anh không muốn cho hai em chơi với nhau, mà do Triệu Tín rất phá phách. Trước kia nó hay trốn nhà đi chơi, lên mạng suốt đêm, bỏ học ra quán net, tối còn tới bar, thường xuyên bị cô anh phê bình.”
Sở Nghĩa ngạc nhiên: “Thật sao ạ?”
“Thật cái gì chứ!” Triệu Tín hét lên đầy kích động, đè quyển thực đơn Tần Dĩ Hằng đang cầm xuống bàn: “Đó là chuyện từ lâu rồi mà! Giờ em trưởng thành rồi, em đã 28 tuổi rồi!”
Tần Dĩ Hằng quay sang nhìn Triệu Tín: “Nên cậu có nhiều kinh nghiệm hơn sao?”
Triệu Tín nghẹn lời.
Quả thật là tầm khoảng một tháng trước, vì tiêu hoang quá nhiều tiền của để theo đuổi Chu Trạch, cậu đã bị mẹ phê bình công khai trên nhóm WeChat của gia đình, kéo theo đó là một làn sóng lên án tập thể.
Nhưng giờ cậu đang cố gắng làm việc rồi mà, khoản tiền tiêu pha đã bù lại được kha khá rồi.
“Không phải thế mà.” Triệu Tín kéo ghế dịch qua: “Anh à, anh đừng có thành kiến với em thế chứ, em còn chưa nói sẽ dẫn anh dâu đi đâu mà.”
Tần Dĩ Hằng thản nhiên đáp: “Thế nên tôi mới bảo cậu nghĩ đi”
Triệu Tín: “…” Cậu rất không phục: “Anh cũng quen anh dâu ở quán bar còn gì? Sao em lại không được tới đó chứ?”
Tần Dĩ Hằng trả lời: “Hai việc này không giống nhau.”
Triệu Tín: “Khác nhau chỗ nào ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Sở Nghĩa ngoan hơn cậu nhiều, đó có lẽ là lần đầu tiên em ấy tới quán bar.” Nói rồi, anh quay sang hỏi Sở Nghĩa: “Phải không em?”
Sở Nghĩa ngẫm nghĩ: “Hồi học đại học em từng tới đó một lần.”
Tần Dĩ Hằng nhìn Triệu Tín: “Lần thứ hai.”
Triệu Tín: “…”
Tức chết mất, tức chết mất, tức chết mất!
Tần Dĩ Hằng tiếp tục bổ thêm một nhát đao nữa: “Lần tới bar đó, Sở Nghĩa gặp được tôi, còn cậu thì sao? Cậu có thêm được gì từ quán bar không?”
Triệu Tín thiếu chút đã ngất ngay tại chỗ.
Cậu chỉ đưa ra lý do và yêu cầu được có cơ hội đi chơi cùng anh dâu thôi, sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này, cậu đã làm gì sai chứ?
Triệu Tín căm hờn cầm thực đơn lên: “Mình gọi đồ ăn đi ạ!”
Suốt cuộc đối thoại, Sở Nghĩa chỉ quan sát với tư cách một khán giả. Cuối cùng, thấy Triệu Tín như vậy, cậu rất muốn cười thành tiếng.
Bỗng nhiên cậu nhớ lại cảnh tượng Tần Dĩ Hằng tranh luận với mẹ anh lúc trước.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng là bên bị yêu cầu giải thích, nào ngờ, đến phút cuối, anh lại trở thành người nắm quyền chủ động.
Sở Nghĩa tò mò, chọc tay anh: “Trước kia anh đã tham gia mấy cuộc thi tranh luận bao giờ chưa?”
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: “Anh chưa từng tham gia.”
Nghe thế, Triệu Tín vội ngẩng đầu: “Anh họ tham gia đi, chắc chắn anh sẽ trở thành người đầu tiên làm đối thủ của mình tức chết.”
Sở Nghĩa cười vang.
Nhưng thế này cũng không ổn.
Fan couple cũng sắp tức giận bỏ đi đến nơi rồi.
Ba người không gọi quá nhiều đồ ăn, sau khi phục vụ lấy menu đi, Triệu Tín liền hỏi: “Hai anh có uống rượu không?”
Sở Nghĩa quay sang hỏi Tần Dĩ Hằng: “Anh có uống rượu không ạ?”
Anh trả lời: “Lát nữa có lẽ sẽ phải uống, nên bây giờ anh không uống.”
Triệu Tín kêu lên: “Anh dâu à, anh em không uống thì chúng ta uống, tối nay mình cũng không có việc gì mà.”
Cậu đã nói như vậy, Tần Dĩ Hằng liền hỏi Sở Nghĩa: “Tửu lượng của em thế nào?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Em uống không quá giỏi đâu.”
Tần Dĩ Hằng nhớ lại cảnh tượng nào đó, gật đầu, nói với Triệu Tín: “Em ấy không uống.”
Triệu Tín bùng nổ: “Việc này mà anh cũng quản sao?”
Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa: “Em uống không?”
Sở Nghĩa nở nụ cười với Triệu Tín: “Ngại quá, tôi không uống đâu.”
Triệu Tín ngã phịch xuống ghế.
Sở Nghĩa cười, bổ sung một câu: “Tửu lượng của tôi thật sự không tốt.”
Triệu Tín nhụt chí: “Thôi được rồi.” Ngồi vững rồi, cậu còn nói thêm: “Hôm nay em đáng thương quá mà.”
Bởi vì không uống rượu, lát nữa Tần Dĩ Hằng còn có việc nên bữa cơm kết thúc nhanh chóng trong vòng chưa tới nửa giờ.
Trước khi ăn xong, Triệu Tín và Sở Nghĩa rốt cuộc đã tìm ra được một hoạt động lành mạnh mà không nhàm chán – về nhà chơi game.
Máy chơi game là cái lần trước mang sang vì Chương Khải. Ngày trước, Sở Nghĩa mua bản thăng cấp, sau đó vì vấn đề từ phía nhà sản xuất, bản cậu mua đã không còn bán nữa. Hiện giờ, bộ máy chơi game này đã ngừng phân phối.
Trong máy có rất nhiều game, game lần trước Chương Khải chơi là một trò, nhưng Triệu Tín lại thích chơi trò khác.
“Ngày trước em mua bản bình thường, nghe mọi người nói trong bản nâng cấp, người chơi sẽ có nhiều thiết bị hơn.” Lúc ra khỏi nhà hàng, Triệu Tín đặt tay lên vai Sở Nghĩa, hỏi: “Có đúng thế không anh?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Tôi cũng nghe vậy, nhưng tôi chưa chơi bản bình thường bao giờ.”
Triệu Tín “à” một tiếng: “Chắc phải nhiều hơn rồi, đắt hơn mấy ngàn tệ cơ mà.”
…
Hai người càng nói càng hăng, nói về trang bị rồi bàn về chiến thuật, lại còn thảo luận cả về skin (*), Tần Dĩ Hằng đút tay trong túi quần, nhìn hai người đi xa dần, không nói lời nào.
(*) Skin (trong game): là trang phục, ngoại hình tách rời có thể mua hoặc lấy bằng nhiều cách.
Khi sắp ra khỏi sảnh, Sở Nghĩa mới quay đầu nhìn anh.
Tần Dĩ Hằng biết, nếu không phải lúc chỉ có hai người ở cạnh nhau, cậu chắc chắn sẽ đặt sự chú ý của mình lên người khác.
Sở Nghĩa đứng lại chờ anh, nhưng anh vẫn đi từ từ, lúc tới bên cạnh cậu, anh nhận ra Triệu Tín vẫn đang nói.
Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu, kéo nhẹ cổ áo Triệu Tín để cậu ta cách xa ra một chút.
“Ây da ây da, anh à.” Triệu Tín lui về phía sau vài bước, hỏi Tần Dĩ Hằng: “Sao anh lại kéo em thế?”
Tần Dĩ Hằng bỏ tay ra: “Cậu đi đường cho cẩn thận.”
Triệu Tín: “Em vẫn đi bình thường mà.” Nói rồi, Triệu Tín lại định ghé sát vào người anh dâu lần nữa.
Bỗng nhiên, Tần Dĩ Hằng bước lên một bước, đứng cạnh Sở Nghĩa.
Triệu Tín không ngại, vòng sang bên kia, nhưng lần này cậu ta không khoác vai Sở Nghĩa nữa mà ngoan ngoãn nói nốt những chuyện còn dang dở.
Lúc gần đến cửa trung tâm thương mại, Sở Nghĩa cuối cùng cũng nhớ ra Tần Dĩ Hằng, kéo anh vào cuộc trò chuyện của mình.
“Tần Dĩ Hằng.” Cậu hơi dựa sang phía anh: “Em nhớ lần trước anh bảo sẽ chơi game cùng em.”
Không đợi anh trả lời, Triệu Tín đã hồ hởi tiếp chuyện.
“Sao ạ? Anh à, anh cũng muốn chơi sao?” Vừa nói, cậu vừa vòng qua người Sở Nghĩa, đi sang phía Tần Dĩ Hằng: “Nhưng anh chưa bao giờ chơi game mà.”
Tần Dĩ Hằng nói: “Tôi muốn chơi với em ấy.”
Triệu Tín thốt ra một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: “Oa.” Cậu hỏi thêm: “Nhưng anh biết chơi chứ ạ? Phức tạp phết đấy.”
Tần Dĩ Hằng: “Có thầy Sở dạy rồi.”
“Thầy Sở?” Triệu Tín suýt bật cười thành tiếng: “Được đấy ạ được đấy ạ.”
Đẩy thuyền rồi, đẩy thuyền rồi.
Tất cả những biểu cảm trên mặt Triệu Tín đều lọt vào mắt Sở Nghĩa, không sót một chút nào.
Kinh ngạc qua đi, cậu cảm thấy, fan couple của mình và Tần Dĩ Hằng, hẳn có thể… giữ lại được
Bởi vì Tần Dĩ Hằng phải về công ty trước, ba người chia thành hai ngả ở cửa trung tâm thương mại.
Một lát sau, Sở Nghĩa và Triệu Tín đã về tới nhà, lấy máy chơi game từ phòng cho khách ra cắm vào máy tính. Sau đó, hai người chơi suốt cả đêm.
Nhưng trong lúc chơi, thi thoảng Sở Nghĩa lại kiểm tra di động.
Đã lâu chưa về nhà sớm như vậy, cậu cứ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Chơi thêm hai ván game, cậu cẩn thận suy nghĩ lại.
Những buổi tối bình thường, khi cậu ở nhà, Tần Dĩ Hằng cũng ở nhà, thì ra thứ cậu cảm thấy thiếu chính là anh chồng nhà mình.
Mà hiện giờ, chồng cậu đang góp mặt trong một buổi tiệc, mọi người câu được câu chăng trò chuyện với nhau.
Lúc này, Giám đốc một công ty đã lên sàn ở thành phố A ngồi cạnh Tần Dĩ Hằng đã cầm di động lên xem tới lần thứ mười.
Tần suất nhiều như vậy khiến mọi người không nhịn được trêu ghẹo.
“Giám đốc Trịnh à, vợ anh lại nhắn tin tới nữa sao?”
Giám đốc Trịnh trả lời: “Đúng vậy, cô ấy ở nhà không có chuyện gì làm nên thích kiểm tra, tìm tôi nói chuyện linh tinh ấy mà.”
Người nọ cười: “Thế là tốt đấy, chứng tỏ vợ anh lúc nào cũng nhớ thương anh.”
Nghe đến đây, Tần Dĩ Hằng yên lặng lấy di động ra xem.
Trên màn hình trống trơn, không hề có gì.
Một người khác cũng chú ý tới cuộc nói chuyện bên này, trêu chọc: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên đâu, lần nào tôi ra ngoài với Giám đốc Trịnh, anh ấy cũng dành chút thời gian tâm sự với vợ mình.”
Giám đốc Trịnh nở nụ cười, lắc lắc di động: “Mới kết hôn vài năm, vẫn còn nồng nhiệt lắm.”
Tần Dĩ Hằng lại lấy di động ra xem.
Lần này, anh mở khóa vào thẳng WeChat, thấy tín hiệu vẫn tốt mới khóa điện thoại lại.
Liếc mắt nhìn di động của Giám đốc Trịnh, thấy tin nhắn mới không ngừng hiện lên trên màn hình, lại nhìn điện thoại của mình, Tần Dĩ Hằng nhẹ nhàng hít một hơi.