Edit: DL – Beta: Chi
*****
Ánh nắng sưởi ấm đến tận trái tim Sở Nghĩa.
Lúc này, cậu đang đứng ở huyền quan, trước mặt Tần Dĩ Hằng, tay cầm hoa, cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Khuôn mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, vì thế cậu liền cúi đầu, chầm chậm nâng bó hoa lên.
Tần Dĩ Hằng đột nhiên tiến một bước về phía cậu. Bởi có bó hoa chắn giữa hai người, anh đưa tay đẩy bó hoa, khiến Sở Nghĩa phải lui một bước về phía sau.
Tần Dĩ Hằng lại tiến thêm một bước.
Sở Nghĩa lại lui về phía sau.
Cứ như vậy, Sở Nghĩa bị Tần Dĩ Hằng đẩy lên cây cột cạnh huyền quan.
Tình tiết mà anh thích nhất đã đến, cậu bị bao quanh bởi hoa và cây cột.
Bị anh kiểm soát.
Tần Dĩ Hằng đặt bó hoa trên tay mình sang một bên, cũng lấy đi bó hoa trong tay Sở Nghĩa.
“Ấy ấy.” Sở Nghĩa đưa mắt nhìn theo bó hoa của mình, định đoạt lại, nhưng Tần Dĩ Hằng nhanh chóng giơ tay, khiến cậu cướp hụt.
Sở Nghĩa hơi nhảy lên, anh liền ngẩng đầu, tiếp tục giơ cao bó hoa, vậy nên cậu vẫn không thể cướp lại nó từ tay anh.
Sở Nghĩa rụt tay, từ bỏ bó hoa, tiện thể kéo mũ áo, trùm lên đầu.
Nhưng cậu không thể thực hiện hành động này, bởi vì Tần Dĩ Hằng đã ngăn cậu lại.
Mặt Sở Nghĩa ngày càng đỏ.
Tần Dĩ Hằng: “Em trốn tránh cái gì?”
Sở Nghĩa nhìn trái nhìn phải: “Em đâu có trốn ạ.”
Tần Dĩ Hằng: “Tại sao cứ đỏ mặt là lại muốn tránh anh?”
Sở Nghĩa cúi đầu, cắn răng: “Trông xấu lắm.”
Tần Dĩ Hằng bật cười: “Xấu chỗ nào?”
Sở Nghĩa lắc đầu: “Em từng xem ảnh lúc em đỏ mặt rồi, xấu chết đi được.”
Tần Dĩ Hằng không đồng tình với lời Sở Nghĩa nói, khẽ nắm cằm, nâng mặt cậu lên: “Là vì thấy xấu nên mới tránh anh sao?”
Sở Nghĩa méo mỏ: “Chẳng thế thì sao ạ?”
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, nhìn khuôn mặt đã dần bớt đỏ của Sở Nghĩa, nghiêng người cắn nhẹ vào má cậu:
“Sau này không cần trốn, anh không thấy xấu.”
Sở Nghĩa nhướng mày, nhìn anh với vẻ không tin tưởng: “Anh đừng lừa em.”
Tần Dĩ Hằng vô cùng nghiêm túc: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Sở Nghĩa ngẫm nghĩ một lát: “Hình như chưa ạ.”
Tần Dĩ Hằng cười, giơ tay cốc đầu cậu.
Sở Nghĩa mím môi, hình như gần đây anh rất thích cốc đầu cậu nha.
Tính tò mò bất ngờ nổi lên, Sở Nghĩa hỏi: “Anh học được cái này từ đâu thế?” Cậu cũng giơ tay cốc đầu Tần Dĩ Hằng: “Cái này này.”
Tần Dĩ Hằng bắt lấy tay cậu, lại cốc đầu cậu thêm ba cái nữa: “Không học từ đâu cả, chỉ là muốn cốc đầu em thôi.”
Sở Nghĩa: “Thôi được rồi.”
Theo bản năng, cậu muốn cười, nhưng lý trí lại bảo cậu không thể cười quá vui vẻ. Vì thế từ nãy đến giờ, cơ mặt cậu cực kỳ phối hợp, căng ra thành một biểu cảm muốn cười mà không thể cười.
Rất nhanh sau đó, cơ mặt cậu đã hơi tê mỏi.
Sở Nghĩa giơ tay, xoa xoa nhẹ hai má.
Tần Dĩ Hằng cứ thế nhìn cậu xoa mặt.
Xoa xong, cậu liền hỏi: “Mặt em còn hồng không ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Còn một chút.”
Sở Nghĩa hơi nghiêng đầu, đưa tai cho anh nhìn: “Nơi này thì sao ạ? Tai còn đỏ không?”
Tần Dĩ Hằng không trả lời, anh chăm chú nhìn tai cậu rồi ôm lấy eo cậu, hôn lên.
Đồ ăn tự dâng tới miệng, sao có thể bỏ qua.
Tai Sở Nghĩa rất mẫn cảm, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cậu suýt nữa nhũn chân ngay tại chỗ.
Tần Dĩ Hằng tiến thêm một bước, ngậm cả vành tai Sở Nghĩa vào miệng.
Hơi thở không đều của anh kề sát bên tai, nóng ấm.
Vành tai vốn không quá đỏ, sau một hồi giày vò lập tức ửng hồng, thậm chí còn nóng rực.
Mềm mại đọ sức cùng mềm mại, mỗi lần va chạm đều toát ra hơi thở khiến người khác say mê.
Sở Nghĩa không chịu được, ngả lên vai Tần Dĩ Hằng, cũng nhắm hai mắt lại trong vô thức.
Tần Dĩ Hằng là người đàn ông đứng đầu chuỗi thức ăn, anh chưa bao giờ để thứ mình muốn ăn chạy mất.
Sở Nghĩa là một món ăn không có khả năng chống cự. Có đôi khi cậu là Bánh kem nhỏ của Tần Dĩ Hằng, đôi khi lại là bữa tiệc thịnh soạn của Tần Thao Thiết, có lúc là khúc xương để anh gặm cắn, cũng có khi là vong hồn không hơi thở trong miệng anh.
Cậu thế nào cũng được, cậu có thể là bất cứ thứ gì.
Cậu hưởng thụ sự cắn nuốt của người đàn ông này, không hề muốn chống cự.
Tần Dĩ Hằng lưu luyến tại tai cậu rất lâu rồi mới rời đi. Sở Nghĩa mở mắt ra nhìn anh, chỉ một chút biến hóa nhỏ cũng đủ khiến bầu không khí trở nên khác trước rất nhiều.
Hai bó hoa đặt bên cạnh, hương hoa hồng nhàn nhạt không ngừng lan tỏa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệ thần kinh, Sở Nghĩa hưng phấn đến mức không thể bình tĩnh lại.
Cậu khẽ nuốt nước bọt, hỏi Tần Dĩ Hằng: “Sao anh biết em yêu anh?”
Tần Dĩ Hằng nhìn vào mắt cậu, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Rất dễ đoán mà.”
Người ta đã nói, yêu một người, rất khó giấu.
Dù bạn có thể che giấu hành vi của mình, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể nhận ra ngay.
Sở Nghĩa không nói dối, cũng không biết giấu diếm. Cậu yêu Tần Dĩ Hằng nhiều đến vậy, sao có thể giấu được đây?
Sở Nghĩa nở nụ cười: “Anh không hỏi em vì sao em biết anh yêu em à?”
Tần Dĩ Hằng định nói gì đó, nhưng sau đó anh nở nụ cười, phối hợp cậu: “Như vậy, xin hỏi ngài Sở, sao ngài lại phát hiện ra tôi yêu ngài vậy?”
Sở Nghĩa bật cười thành tiếng: “Vừa rồi anh định nói gì vậy ạ, sao lại không nói nữa?”
Tần Dĩ Hằng: “Anh định nói là anh theo đuổi em lâu như vậy, nếu em không phát hiện ra, chẳng phải anh thất bại quá rồi sao.”
Sở Nghĩa nhướng mày: “Hóa ra anh theo đuổi em à?”
Tần Dĩ Hằng: “…”
Sở Nghĩa cười thành tiếng, cậu nghiêm túc xem xét lại những chuyện xảy ra gần đây trước mặt Tần Dĩ Hằng.
“Cũng đúng.” Cậu khẽ gật đầu: “Đúng là anh có theo đuổi em.”
Tần Dĩ Hằng im lặng một lúc lâu, không biết nên thể hiện tâm trạng của mình như thế nào, anh đành cúi đầu cắn khẽ lên Sở Nghĩa.
Cậu kêu “a” một tiếng rồi bật cười: “Ha ha ha, đau mà.”
Để an ủi ngài Tần, Sở Nghĩa lại nói thêm: “Thế anh có nhận ra em đang theo đuổi anh không?”
Tần Dĩ Hằng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Vậy sao?”
Sở Nghĩa lại cười ha ha.
Rốt cuộc hai người bọn họ đang làm gì vậy?
Sở Nghĩa: “Sao vừa nãy anh lại hùa theo em ạ?”
Tần Dĩ Hằng chớp mắt: “Anh muốn thể hiện tình yêu với em.”
Sở Nghĩa hít sâu một hơi.
Nghiêm túc đứng đắn nói ra lời như thế thật sự quá đau tim.
Anh tiếp tục trịnh trọng thổ lộ: “Người ta nói rằng, những người yêu nhau sẽ trở nên rất ngây thơ, biết rõ còn hỏi để phối hợp với nhau.”
Sở Nghĩa nuốt nước miếng: “Người ta là ai ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Cư dân mạng.”
Sở Nghĩa “à” một tiếng: “Bảo sao anh lại như vậy.”
Tần Dĩ Hằng nhìn cậu: “Sự thật đã chứng minh, điều này đúng.”
Sở Nghĩa lại cười: “Ha ha ha.”
Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn đôi môi cậu: “Không nói nữa, để anh hôn đi, đã lâu rồi anh chưa được hôn em.”
Nói rồi anh bắt lấy tay Sở Nghĩa, đặt tay cậu lên tường theo cách anh thích nhất.
Ngay khi môi Tần Dĩ Hằng sắp chạm vào môi cậu, cậu bỗng nhiên mở to mắt, khẽ rụt lại: “Không đúng, không được.”
Tần Dĩ Hằng hơi ngẩng đầu: “Sao vậy?”
Sở Nghĩa: “Em đang bị ốm, sẽ lây cho anh mất.”
Tần Dĩ Hằng không quan tâm, chỉ “ừ” một tiếng, vẫn hôn lên môi cậu.
Quả nhiên, tầng chót trong chuỗi thức ăn không có quyền lên tiếng.
Điển hình như Sở Nghĩa.
Cậu chỉ có thể bị động “ăn” một thứ mềm mại, phải tỏ ra thật ngoan ngoãn để được ban cho một cơ hội hít thở.
Nếu biểu hiện không tốt, sẽ cứ phải “ăn” mãi.
Cứ phải ăn mãi.
Cứ mãi bị ăn.
Sở Nghĩa bị ăn đến khi anh thật thỏa mãn mới được buông ra, sau đó lại bị động tiếp nhận sự xâm lược của anh.
Không biết do Tần Dĩ Hằng trở nên lười nhác hay do cậu trở nên gấp gáp, cũng có thể do anh muốn thử chút mới mẻ, sau khi kết thúc nụ hôn, Tần Dĩ Hằng ôm Sở Nghĩa, đặt cậu lên tủ giày.
Hai bó hoa khi nãy đặt ở hai bên người Sở Nghĩa, hương thơm tỏa ra ngày càng đậm.
Tần Dĩ Hằng nói với cậu bằng giọng khá trầm: “Tăng nhiệt độ máy sưởi lên một chút.”
Sở Nghĩa cố tỉnh táo lại, quay đầu tăng nhiệt độ máy sưởi.
Ngay khi nhiệt độ trong phòng tăng lên, trạng thái của cậu cũng lập tức thay đổi.
Từ bánh kem nhỏ biến thành khúc xương lớn.
Tần Dĩ Hằng cũng trở nên dữ dội hơn.
Tủ giày không có chỗ để vịn tay, khi sóng tình trào dâng, Sở Nghĩa quơ tay trong vô thức, chỉ nắm được bó hoa.
Sau đó, hoa bị cậu đẩy xuống nền nhà một cách lạnh lùng.
Cổ Tần Dĩ Hằng cũng bị cậu cào xước.
Trong mơ màng, Tần Dĩ Hằng bắt đầu liên tục gọi cậu là cục cưng, dụ cậu nói chuyện.
Sở Nghĩa được dỗ đến mức hỏi gì nói đó.
Cực kỳ nghe lời.
Để tránh rơi khỏi tủ giày, cậu ra sức siết chặt nơi nào đó.
Cũng bởi vậy, cậu được trải nghiệm một cảm giác xưa nay chưa từng có.
Bay lên.
Ngay tại chỗ.
Cuối cùng, cổ họng Sở Nghĩa khô khốc, cả người không còn chút sức lực nào, ghé lên vai Tần Dĩ Hằng.
Trên đùi cậu đầy vết ngấn của góc tủ, có nhiều chỗ bị đè chặt, thậm chí còn đỏ ửng.
Sở Nghĩa nhìn cái bình nhỏ trên mặt đất, hỏi Tần Dĩ Hằng: “Sao anh lại để thứ này ở cửa chứ?”
Tần Dĩ Hằng cũng cúi đầu nhìn: “Rất nhiều chỗ trong nhà đều có.”
Sở Nghĩa vùi đầu vào vai anh sâu hơn, áp dụng câu “biết rõ còn cố hỏi của” của Tần Dĩ Hằng: “Để làm gì vậy ạ?”
Tần Dĩ Hằng: “Em nói thử xem?”
Sở Nghĩa bật cười bằng chất giọng khàn khàn.
Hình như Tần Dĩ Hằng học xấu rồi.
Nằm sấp thêm một lúc, Tần Dĩ Hằng đỡ vai Sở Nghĩa, xoa xoa đầu cậu.
Sở Nghĩa bĩu môi: “Giờ anh mới nhớ ra em là người bệnh à? Chỉ biết bắt nạt em thôi.”
Tần Dĩ Hằng cười: “Anh phát hiện ra, khi bị bệnh, em rất đáng yêu.”
Sở Nghĩa: “Em không đáng yêu.”
Tần Dĩ Hằng: “Em đáng yêu mà.”
Sở Nghĩa thỏa hiệp, lui một bước: “Hệ thần kinh của em bị cháy hỏng rồi.”
Tần Dĩ Hằng nở nụ cười.
Không nán lại ở cửa lâu thêm nữa, anh ôm Sở Nghĩa lên phòng ngủ.
Hai người tắm rửa qua, Tần Dĩ Hằng đo nhiệt độ cho cậu.
Sở Nghĩa cảm thấy cả người không còn sức lực, thều thào nói: “Chắc chắn là sốt thêm rồi.”
Tần Dĩ Hằng nhìn nhiệt kế: “Nếu không phải thì sao?”
Sở Nghĩa đảo mắt nhìn anh: “Nếu không thì cho anh bắt nạt em thêm lần nữa.”
Nói xong câu đó, cậu liền nhắm chặt hai mắt.
Hệ thần kinh của cậu cháy hỏng thật rồi, cậu vừa nói gì thế này?
Nếu Tần Dĩ Hằng đã hỏi như vậy, chắc là cậu không bị sốt thêm rồi.
Đúng là cậu còn muốn nữa.
Nhưng đừng nói ra rõ ràng như vậy chứ!
“Em xem đi.” Tần Dĩ Hằng giơ nhiệt kế ra trước mặt cậu.
Sở Nghĩa chỉ liếc thoáng qua, sau đó nhắm chặt hai mắt, dài giọng: “A.”
Tiếp đó, sự chú ý của cậu tập trung toàn bộ trên người Tần Dĩ Hằng.
Cậu nhìn anh cất nhiệt kế vào hộp, bỏ vào ngăn kéo.
Sau đó, anh rót một cốc nước,
uống trước một ngụm rồi đưa cho Sở Nghĩa uống.
Tiếp theo, anh đặt cốc nước lên trên bàn, đi tới giường, xốc chăn lên.
Tần Dĩ Hằng vốn đang thực hiện từng hành động một cách chậm rãi, nhưng khi nằm lên giường, động tác của anh đột nhiên trở nên nhanh hơn.
Tay anh vươn tới, trực tiếp ôm Sở Nghĩa vào ngực. Sau đó, anh cọ phần râu không quá dài lên cổ cậu.
“Cục cưng, anh tới bắt nạt em này.”