Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập

Chương 15: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn yêu thích tôi (15)

Editor: Gấu Lam

Ngôn luận của hai người này trong mắt của mọi người có thể nói là cuồng vọng.

Căn cứ nhân sĩ biết chuyện PO ra xếp hạng thi tháng, thành tích của bọn họ cách lớp đệ nhất cả một con rãnh biển Mariana, không phải bế quan khổ tu một tháng là có thể đuổi kịp.

Huống chi căn cứ tin tức Nhất trung quan V, bọn họ sẽ cùng S tỉnh tiến hành liên thi học kỳ.

Căn cứ báo cáo bao năm, nếu như nói thi đại học độ khó là "Khó khăn", thì độ khó của liên thi sẽ vọt đến "Địa ngục". Ở tình huống như vậy, mũi nhọn sinh cùng sinh viên thành tích kém đều sẽ bị quẳng ra xa, các trường đại học cũng sẽ một lần nữa sàng lọc để chọn ra tiềm lực trọng điểm cần phải bồi dưỡng.

Không có ai tin tưởng hai người này có thể nghịch tập, bàn luận lẫn lộn càng là thiên về hướng này. Mà hâm mộ Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch phần lớn vốn là chỉ là fan nhan sắc, quần chúng ăn dưa càng ̀ hận không thể đem dưa ăn thành phim bộ, bởi vậy khu bình luận weibo của hai người bọn họ bất ngờ tương đối hài hòa.

Trên internet một dải máu me dài tạm thời không nhắc tới, trong thực tế, bạn học lớp hai mươi chỉ lo hai người gặp phải võng lạc bạo lực, nói một câu đều cẩn thận, chỉ lo gõ bể tâm linh thủy tinh của bọn họ, làm cho Tiếu Thanh Sơn tưởng mình sinh ra là một ma ốm liễu rủ trong gió, ảo giác như một cái phiền lòng và buồn bực cũng khiến họ biểu diễn hiện trường tiếng than đỗ quyên.

Nói thật, cậu và Diệp Dịch tuy rằng cũng không phải phật hệ đại lão, nhưng không đến nỗi vì lời đồn đãi trên internet quấy nhiễu, mọi người đột nhiên đối với bọn họ hỏi han ân cần, sau khi cảm động, càng nhiều lại là một loại dở khóc dở cười bất đắc dĩ.

Khi Lâm Nguyệt lần thứ N vì từng ngày từng ngày tới gần liên thi than thở, nhìn thấy bọn họ lại cứng rắn, lại đem oán giận nín tiến vào cuống họng, Tiếu Thanh Sơn rốt cục không nhịn được nói: "Cậu muốn nói cái gì thì nói, không cần kiêng kỵ chúng ta."

Lâm Nguyệt vui sướиɠ nói: "Tôi hoài nghi liên thi vật lý tôi chỉ có thể thi 50 điểm, hiện tại hẹn trước ở sân thượng trường vẫn tới kịp sao?"

Diệp Dịch: "Không còn kịp rồi, đôi ta mới vừa từ nơi đó đi ngang qua, cậu muốn nhảy lầu còn phải đưa tiền trước."

Lâm Nguyệt: "..."

Lâm Nguyệt đầu tiên là hết chỗ nói rồi, sau đó có thể là mấy ngày nay trông gà hoá cuốc quen rồi, cô lập tức cảnh giác thầm nghĩ, hai người bọn họ đi san thượng làm gì?! Sẽ không thực sự là...

Từ khi ở trên weibo định cá cược tới nay, hai vị lão đại thay đổi triệt để, bắt đầu điên cuồng xoát đề, lực chăm chú kéo dài ra, có thể liên tục ngồi cả buổi trưa đều không động đậy, so với học bá lớp 1 còn kinh khủng hơn.

Cô mắt liếc một cái sách bài tập trong rương chỉnh lý chất thành núi trên đất, lại nhìn nhìn mặt bàn hai người bọn họ, ngày hôm qua cò dày đặc một xếp đề những năm qua, hôm nay đã biến thành ( Cẩm thành mật quyển).

So với bọn họ xoát đề xoát đến điên cuồng đã làm xong bài thi, cô càng tin tưởng hai người này đã từ bỏ trị liệu, liên tục chiến đấu ở các chiến trường tuyến đầu.Lâm Nguyệt thuận miệng nói: "Bao bài thi này tôi chưa từng nghe tới ôi chao."

Tiếu Thanh Sơn: "Ân. Bao đề tài này quá trật, không có giá trị gì."

"Vậy các cậu còn xoát?"

Tiếu Thanh Sơn giải thích: "Người biên tập là Vương Áo."Thấy Lâm Nguyệt một mặt mờ mịt, Diệp Dịch nói: "Vương Áo chính là tổ trường tổ ra đề mỗi lần liên thi."

"Ngọa tào!" Lâm Nguyệt quét mắt hai người bọn họ người liếc mắt một cái, "Đúng bệnh hốt thuốc, có thể à?"

Diệp Dịch: "À, xem chơi thôi."

Lâm Nguyệt: "..."

Lâm Nguyệt thấp thỏm mở miệng: "... Kỳ thực tôi cảm thấy các cậu không cần nghiêm túc như vậy."

Lời vừa ra khỏi miệng cô liền hối hận rồi, lúng túng cười nói sang chuyện khác: "Ha ha ha các cậu có biết phố lá phong gần đây mở một cửa hàng võng hồng khô g, nó hiện tại đang có chuyển phát nhận thưởng nha!"

Tiếu Thanh Sơn cũng hiểu cô đang lo lắng cái gì, an ủi: "Đừng lo lắng, tôi và cậu ta không phải hành động theo cảm tình."

Nụ cười trên mặt Lâm Nguyệt biến mất, cau mày hỏi: "Thật sự?"

Diệp Dịch biết trong lòng cô bất an, hiếm thấy trầm ổn, trịnh trọng nói: "Thật sự."

Lâm Nguyệt trầm mặc đảo qua khuôn mặt hai người, trên mặt Diệp Dịch vẫn là một khuôn bất cần đời, mà Tiếu Thanh Sơn cũng là bộ dáng nhẹ như mây gió, mà đều tản ra một loại khí tràng thành trúc vu hung, thật giống dù là trời sập xuống, hai người bọn họ đều có thể đánh lại.

Lâm Nguyệt "Ba" một tiếng vỗ lên bàn, cho bọn họ mỗi người một cái ngón tay cái: "Tốt thôi, cói lên! Đánh ngã bọn họ!"

"Nhất định, Diệp ca của cậu là tôi đây!" Diệp Dịch nhếch miệng, giơ ngón tay cái trở lại, một cái tay khác nhấc lên cánh tay Tiếu Thanh Sơn, đối phương rất nể tình cũng giơ ngón tay cái.

Rất nhiều bạn học yên lặng bàng thính cũng không lên tiếng, chỉ là vô thanh vô tức nâng lên cánh tay, giơ với ngón tay cái.

Nếu như đem tình cảnh này chuyển vào phum hoạt hình, hẳn là vào phần cuối nơi tràn ngập cảm xúc mãnh liệt cùng cảm giác vận mệnh phân kính, nhưng ở trong thực tế, bọn họ thoạt nhìn giống như là một đám phần tử tay cầm công tắc bom bất hợp pháp đang kết nối ám hiệu, trong nháy mắt khi ngón tay cái ấn xuống cả tòa lớp học đều sẽ bị nổ thành biến thành tro bụi.

Trương phó hiệu trưởng ôm bài thi bước vào phòng học, bị biểu tình trang nghiêm nghiêm túc của bọn họ sợ đến hổ khu chấn động —— đám nhỏ này rốt cục bị thi học kỳ bức cho điên rồi sao?!

**

Sau tự học buổi tối,bên trong phòng nước sôi.

Diệp Dịch nhấc theo phích nước nóng vào cửa, mở khóa vòi nước, nước nóng bốc lên mịt mờ sương mù ào ào ào rót vào trong bình.

"Diệp Dịch."

Thanh âm lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến, Sở Minh Viễn đứng ở bên cạnh, lạnh như băng theo dõi hắn.

"Há, Sở Minh Viễn à." Diệp Dịch lười biếng cắm vào túi, rõ ràng là tư thái thả lỏng, lưng thế nhưng thẳng tắp.

Sở Minh Viễn không hiểu tại sao hắn vào thời điểm này còn có thể bảo trì bộ dáng cà lơ phất phơ, Cố Tử Xuyên mấy ngày nay đem hắn cùng Tiếu Thanh Sơn cười nhạo, ngữ điệu bên trong quái gở vọt cao hơn cả khói nhà ăn.

Diệp Dịch thế nào hắn đều không quan tâm, thế nhưng Tiếu Thanh Sơn... Tốt xấu đã từng là bạn họ.

Sở Minh Viễn đè xuống tức giận, tận lực ôn hòa nhã nhặn nói: "Tôi ở đây vì cô Trịnh kêu phát bài thi những năm qua, các cậu cần sao?"

Diệp Dịch: "Không cần, tôi ở đây có."

"Ừ." Sở Minh Viễn châm chước nói, "Cậu ở trên weibo nói câu kia, vẫn là xóa đi, trên network tốc độ lãng quên rất nhanh, sẽ không ảnh hưởng cuộc sống các cậu sau này."

Diệp Dịch mạn bất kinh tâm nói: "Tại sao muốn xóa? Tôi vẫn chờ nhận thưởng đây."

Vì đem sự tình làm lớn, còn có thật nhiều blog doanh tiêu đều biểu thị, hai người bọn họ tùy ý một người thi được mười người đứng đầu, liền biếu tặng gói quà lớn đến Cẩm Lý. Bất quá Diệp Dịch một cái cũng không choa sẻ, hắn nói lời này thuần túy chính là cho Sở Minh Viễn bực bội.

Sở Minh Viễn mí mắt giật lên, mỉm cười: "Cậu tốt xấu lo lắng tới Cố Tô."

"Sở lớp trưởng tựa hồ đối với bạn cùng bàn của tôi đặc biệt quan tâm." Nước rót đầy, Diệp Dịch đóng lại vòi nước, đóng nắp lại, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho Khanh Khanh bị thương."

Xưng hô thân mật khiến mỉm cười hoàn mỹ của Sở Minh Viễn xuất hiện một tia vết rách: "Khanh Khanh? Nhũ danh của cậu ấy?"

"Đúng vậy, rất đáng yêu đi?" Diệp Dịch nhấc lên phích nước nóng, tùy ý phất phất tay.

Mắt thấy Diệp Dịch càng chạy càng xa, cái vấn đề kia càng để cho mình lưu ý cũng chẳng biết lúc nào mới có thể có giải đáp, dưới lo lắng, Sở Minh Viễn kêu lên: "Chờ đã!"

Diệp Dịch xoay người, một nửa mặt ẩn nấp trong bóng tối, càng lộ ra đường viền của hắn: "Làm sao?"

"Cậu và Cố Tô là đang... Sao?" Mà không đề cập tới gian nước nóng còn có những người khác, chính là chỉ còn hai người bọn họ, Sở Minh Viễn cũng không dám quang minh chính đại nhấc tới cái từ ngữ "Yêu sớm" này —— vậy đối với hắn mà nói, còn ngầm có ý khác là định nghĩa làm cho hắn thống hận.

Diệp Dịch nhíu mày, ba phải cái nào cũng được nói: "Vẫn không có."

So với đơn thuần "Không có" nhiều hơn một chữ, có thể lý giải ra ý tứ có hai cái —— bọn họ đang dừng ở giai đoạn ám muội, hoặc là Diệp Dịch một người đơn phương yêu mến.

Bất kể là cái nào, đối Sở Minh Viễn mà nói đều không có khác nhau quá lớn.

Hắn truy hỏi: "Cậu như vậy, lẽ nào không lo lắng sao?"

"Lo lắng cái gì?" Diệp Dịch hỏi ngược lại, "Tôi là gϊếŧ người hay là phóng hỏa, nói chuyện yêu đương cũng cần lo lắng?"

Hắn bộ dáng không kiêng dè gì nói ra "Nói chuyện yêu đương", tại đáy lòng Sở Minh Viễn xé ra một vết rách.

Hắn nhớ tới trong qquá khứlucs Tiếu Thanh Sơn còn ở lớp một, hai người bọn họ vị trí một trước một sau, Sở Minh Viễn nghe giảng bài luôn có thể cảm nhận được từ phía sau lưng quăng tới tầm mắt, nhưng hắn chưa bao giờ dám quay đầu lại xem.

Song phương đều mất đi ý nghĩ tán gẫu tiếp, Diệp Dịch ném câu tiếp theo "Bye bye", liền rời khỏi phòng nước sôi.

"Sở lớp trường, nước nóng còn rót nữa không?"Bạn học Nhược Nhược bên cạnh hỏi.

Sở Minh Viễn lấy lại tinh thần, nước nóng đã sớm từ miệng bình xông ra, chảy đến đầy cả ao.

Hắn vội vã đóng vòi, đem vị trí cho người bên cạnh.

Người kia đem phích nước nóng nhấc lên đầm nước, hâm mộ nói: "Nhà Diệp Dịch cũng thật là có tiền, đôi giày thể thao kia là A gia mới ra bản limited, toàn cầu chỉ bán năm ngàn đôi, giá cả cả vạn đó."

Sở Minh Viễn: "Vậy sao, cha mẹ hắn rất thương hắn đi."

"Ha ha khẳng định mà, tôi nếu dám nói cho ba tôi một ý niệm thôi, chân cũng phải bị đánh gãy. Bất quá bọn họ là người có tiền, ước ao không nổi."

Sở Minh Viễn liếc mắt cửa phòng từ lâu không nhìn thấy bóng lưng Diệp Dịch, qua loa mà nở nụ cười: "Cậu nói đúng."

**

Bất kể nói thế nào, theo buổi tối càng dài lâu, bốn trường liên thi chung quy vẫn mang theo thanh thế hùng vĩ vọt tới.

Bên trong trường thi chỉ còn dư lại âm thanh tiếng viết sàn sạt cùng bài thi chuyển động, đến giáo viên giám khảo đều thả nhẹ bước chân, chỉ lo kinh sợ đứt đoạn mất tư duy học sinh.

Treo ở đồng hồ trên tường, từng giây từng phút mà đi tới, như một cái tròng mắt ở trên cao nhìn xuống, chiếu ra trăm sắc thái phòng thi.

Lư Xuân đứng ở bên cạnh Tiếu Thanh Sơn, cô là giáo viên ngữ văn lớp 1, đối với học sinh này không khỏi để ý. Phải biết, dù cho thành tích kém, đứa trẻ lớn đến dễ nhìn luôn khiến các bác yêu thích.

Bài thi của Tiếu Thanh Sơn làm cực nhanh, lúc người khác còn đang xoắn xuýt về cái đề, cạu đã viết hơn nửa bài.

Vẫn là quá táo bạo. Hạ xuống kết luận như vậy, Lư Xuân rũ mắt xuống, đi đọc bài viết văn của cậu.

Cô căn bản chỉ là muốn khỏi tẻ nhạt một chút, nhưng vừa nhìn, lại kinh ngạc cực kỳ.