Chuyển ngữ: Yên Vân
*
A Phúc cực kỳ thích Thịnh Thịnh, lập tức dời cái băng ghê nhỏ qua ngồi trước xe đẩy, quơ quơ tay nhỏ của Thịnh Thịnh. Hắn rất đáng yêu, cười lên cũng đẹp đẽ, như một đứa trẻ to xác, khắp cả gương mặt là nét cười không sầu không lo, "Thịnh Thịnh, ngươi còn nhớ ta không? Ta là A Phúc ca ca đó, không đúng, ta là A Phúc thúc thúc! Ha ha ha! Con phải gọi ta là thúc thúc nha!"
Thịnh Thịnh không sợ người lạ, thấy hắn cười cũng cười theo, mà móng vuốt nhỏ bị tóm lấy quơ quơ, lại cười càng vui vẻ hơn, y a y a nói mấy lời.
Nhóc nhiệt tình, A Phúc cũng nhiệt tình, một chút lại làm ngáo ộp, một chút lại khò khè khò khè gọi nhóc, muốn chọc cho nhóc cười suốt thôi. Thịnh Thịnh nghe tiếng hắn giả ma thì nhớ đến tiểu bạch hồ, tiểu tử nhìn chung quanh, thấy nó nằm cách đó không xa, liền gào gào kêu lên vài tiếng, đưa tay nhỏ về phía A Phúc.
A Phúc vui sướиɠ vạn phần, tiểu tử muốn để hắn bế!
Hắn khoái chí không thôi, thấy thiếu gia đang cùng công tử trò chuyện, liền lén lút ôm Thịnh Thịnh từ trong xe nhỏ lên. Mặc dù không phải muốn trộm nhóc đi, nhưng vẫn có chút chột dạ! Lần đầu được ôm trẻ nhỏ, A Phúc vô cùng để ý, thật vất vả mới ôm ra được. Tiểu tử nhìn thì nhỏ, nhưng bế lên lại rất nặng, hắn phải đặt Thịnh Thịnh xuống đất một chút, đang muốn lấy hơi, thì vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Vân Liệt.
A Phúc sợ đến mông rơi xuống đất. Bởi vì không được dìu ổn định, nên Thịnh Thịnh cũng té xuống theo hắn, A Phúc luống cuống tay chân dìu lên. Nhưng mà tiểu tử lại cảm thấy chơi rất vui, miệng nhỏ cong lên cười cười, đang muốn đè lên người A Phúc thì bị Vân Liệt xách lên.
Thấy công tử cùng thiếu gia đều nhìn lại phía hắn, A Phúc càng thêm chột dạ, vội vã từ dưới đất bò dậy, ngượng ngùng nói lời xin lỗi.
Lý Cẩn, "Không sao, trẻ nhỏ té một chút cũng không đau, hai ngày nay đang học đi, đã té mấy lần rồi."
Ngày thường Vân Liệt sẽ đỡ nhóc đi, để rèn luyện cho nhóc, đôi lúc còn buông tay ra, nên Thịnh Thịnh đã có thể tự đứng một chút. Hôm nay Vân Liệt buông tay ra rồi, nhóc liền đi về phía trước, tiểu tử gan lớn, không biết sợ là gì, nhưng đáng tiếc bước chân còn lảo đảo, nên đi chưa tới hai bước đã ngã sấp xuống. Mà ngã rồi cũng không khóc, thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, nhóc còn bật cười, còn muốn tự mình bò dậy, lúc vươn mình dậy còn rất lưu loát, có lỡ gặm một xíu đất, phải phi phi phi ra mấy lần, muốn tiếp tục đứng lên, nhưng chưa đứng lên thì đã bị Vân Liệt xách lên.
Cuối cùng vẫn là Cẩn ca nhi lau đất trong miệng cho nhóc.
Vân Liệt lần nữa đặt Thịnh Thịnh đứng xuống đất, tiểu tử xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía hồ ly, đôi mắt sáng lấp lánh, có tiểu bạch hồ rồi, lập tức ném A Phúc ra sau đầu. A Phúc thương tâm xoa xoa cái mông, đi theo.
Thịnh Thịnh khò khè khò khè kêu mấy tiếng, tiểu bạch hồ ũ rũ ngồi ở một bên, giương mắt nhìn nhóc, xong lại rúc thân thể nho nhỏ trốn trong l*иg tre, hiểu nhiên là có chút sợ Vân Liệt.
Thịnh Thịnh cuống lên, lại kêu hai tiếng.
Lý Cẩn đang nói chuyện làm ăn cùng Cố Tử Ngọc, nghe được tiếng con trai, bỗng cảm thấy vui vẻ. Vân Liệt vỗ vỗ cái mông nhỏ Thịnh Thịnh, không cho nhóc làm chuyện ngu ngốc. Tiểu tử ủy ủy khuất khuất chu miệng, thấy A Phúc đi theo, nhóc liền duỗi tay với A Phúc, muốn được hắn bế.
A Phúc thấp thỏm bất an liếc nhìn Vân Liệt, thấy hắn không phản đối, liền ôm Thịnh Thịnh cách hắn xa một chút. Không bao lâu sau bên trong khu nhà nhỏ đã tràn đầy tiếng cười của họ. Nghiên tỷ đang ở trong phòng đọc sách, nghe được tiếng cười, liền không nhịn được nhìn ra bên ngoài, thật hâm mộ bọn họ có thể chơi cùng tiểu bạch hồ.
Bé không tập trung được, Lý Uyển cũng không miễn cưỡng, "Sáng nay học đến đây thôi, con đi chơi đi."
Nghiên tỷ hoan hô một tiếng rồi nhảy lên, "Nương, nương thật tốt."
Có trẻ con gia nhập, tiểu viện bỗng náo nhiệt hơn. Tiểu hồ ly luôn giữ ở cửa, thấy Thần ca nhi ra ngoài rồi, lập tức dính lấy, Thần ca nhi liền bế nó lên.
Hai tiểu hồ ly con nào cũng xinh đẹp, A Phúc ước ao vô cùng, cũng muốn có một con tiểu hồ ly.
Thịnh Thịnh nhún nhảy đã nhiều rồi, không muốn đứng nữa, bèn cố ý ngã tiểu thân thể về phía sau nằm vào trong l*иg ngực A Phúc. A Phúc vốn đang xem tiểu bạch hồ, nhìn thấy động tác của Thịnh Thịnh, không nhịn được nhoẻn miệng cười, cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu. Hắn ôm lấy Thịnh Thịnh cọ cọ vào gò má nhóc, Thịnh Thịnh rất thích hắn, liền gặm hắn một cái.
A Phúc cười đến mặt mày cong cong, cũng hôn Thịnh Thịnh một cái, càng nhìn càng thấy yêu thích, cảm thấy có bảo bảo chơi vui thật! Đến khi nào hắn mới có bảo bảo chứ, A Phúc có chút tiếc nuối. Năm ngoái cha hắn muốn cho hắn về nhà, nhưng thiếu gia nói phải dẫn hắn đi theo một năm, để dạy hắn cách làm ăn, học xong rồi, sau này có thể mở một tiểu điếm, để có cuộc sống ấm no, cho nên cha hắn liền đồng ý.
A Phúc biết được, cha hắn đã có tâm tư muốn thú thê cho hắn, nghĩ đến sau khi thành thân sẽ có tiểu bảo bảo, đáy lòng A Phúc vui rạo rực. Hắn nhất định sẽ chọn một tức phụ xinh đẹp, để sinh một bảo bảo đáng yêu như Thịnh Thịnh vậy! Vừa nghĩ đến, hắn liền quên sạch sẽ luôn chuyện nếu thiếu gia không thú thê thì hắn cũng sẽ không thú thê.
Thấy hắn ôm Thịnh Thịnh cười đến sung sướиɠ, Cố Tử Ngọc sờ sờ nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Buổi trưa, Lý Cẩn mời bọn họ ở lại, nói cùng nhau ăn một bữa cơm, vì có mấy khi gặp nhau ở Kinh Thành.
Ở nông thôn nghèo không có dư dả bao nhiêu lương thực, nên nhà nào cũng một ngày hai bữa như nhau, còn gia đình giàu có thì một ngày ba bữa. Nhà Cẩn ca nhi tương đối tùy ý, trong nhà phải chăm sóc hài tử, nên đói bụng thì ăn thôi. Nhưng để chiêu đã Cố Tử Ngọc, trưa nay Cẩn ca nhi bèn bảo Vân Liệt ra ngoài mua vài món ăn.
Tới lúc ăn cơm, A Phúc vẫn ôm Thịnh Thịnh không nỡ buông tay. Tiểu tử thì đặc biệt thích tham gia náo nhiệt, thấy tất cả mọi người đang cười, nhóc cũng ôm A Phúc không buông tay, chọc cho mọi người cười đau bụng.
Cẩn ca nhi vui vẻ thoải mái, một bên gọi nhóm người Hoàng Lĩnh vào bàn, một bên nói với A Phúc, "Ngươi cứ ôm đi luôn đi, mỗi ngày đều ầm ĩ muốn chết, ngươi nuôi lớn rồi lại trả lại cho nhà, bọn ta cũng được vui vẻ thảnh thơi."
A Phúc đang ước gì được ôm đi luôn đây, nghe thế, quả thực mừng như điên, "Vậy ta ôm đi thật nha! Công tử, ngươi không được đổi ý đó, ai mà đổi ý sẽ là chó con." Ngày thường hắn vẫn hay nói với Cố Tử Ngọc ai đổi ý sẽ là chó con, nên lúc này cũng thuận miệng nói ra.
Cố Tử Ngọc gõ đầu hắn một cái, cau mày nói, "Không biết trên dưới." Thấy Cẩn ca nhi không để trong lòng thì mới thở ra một hơi. Cảm thấy vật nhỏ này càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng, phải quản giáo chặt chẽ một chút mới được.
A Phúc ôm đầu kêu lên một tiếng, ôm Thịnh Thịnh cách xa hắn một chút, tự cảm thấy oan ức quá chừng, "Ta không biết, chính miệng công tử nói rồi."
Nghiên tỷ che miệng cười, vội vã giơ lên móng vuốt nhỏ, e sợ thiên hạ chưa đủ loạn, "Con cũng nghe được, ôm đi đi, ôm đi đi! Tụi con đều ghét bỏ muốn chết. Có phải không? Đệ đệ."
Thịnh Thịnh nghe không hiểu, còn đang ha ha cười, Nghiên tỷ thấy càng vui vẻ hơn.
Lý Cẩn cốc đầu tiểu nha đầu một cái, "Đừng thấy bây giờ vui vẻ như vậy mà ham, nếu ôm đi thật, con là người đầu tiên khóc đó."
Nghiên tỷ le lưỡi, "Con mới không có khóc đâu." Nếu không được bé cho phép mà ôm đệ đệ của bé đi, cửa cũng không có mà đi. Nghiên tỷ mới không thèm lo lắng.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười nháo, rốt cục cũng ăn xong bữa trưa.
Khi Cố Tử Ngọc cùng A Phúc rời đi, Thịnh Thịnh còn không nỡ, a a a kêu lên vài tiếng. A Phúc được nhóc gọi mà nước mắt lưng tròng, đặc biệt không nỡ ly khai, đi xa rồi mà Lý Cẩn vẫn còn nghe được tiếng hắn nói, "Trong lòng thật khó chịu, ta phải ăn kẹo mạch nha mới được."
Hắn thích ăn kẹo mạch nha, mỗi lần lên phố đều phải bắt Cố Tử Ngọc mua cho hắn một ít. Sợ hắn tham ăn, ăn nhiều sẽ hư răng, nên sau khi mua rồi Cố Tử Ngọc đều tịch thu hết, mỗi ngày nhiều nhất chỉ ăn một cái. Phần của ngày hôm nay hắn đã ăn rồi, nhưng thấy hắn thật sự thương tâm, Cố Tử Ngọc liền đưa cho hắn thêm một cái.
A Phúc không nghĩ tới hôm nay thiếu gia dễ nói chuyện như vậy, bỗng thấy vui mừng không thôi, vội vã giơ giơ ngón tay, được voi đòi tiên nói, "Một cái không đủ, phải hai cái mới được." Hai cái đương nhiên không được, còn bị cốc đầu.
A Phúc không nhịn được lần bầm một tiếng quỷ hẹp hòi, lầm bầm xong liền vui vẻ không thể chờ đợi được nữa ăn một miếng, hương vị ngọt ngào trong miệng tản ra, A Phúc nhất thời vứt khó chịu ra sau đầu, vừa ăn vừa thương lượng với thiếu gia nhà mình, "Ngày mai chúng ta lại tới đi, cọ một bữa cơm."
"Không muốn về nhà?"
Đúng vậy.
Có một khoản thời gian khi A Phúc mới đến Kinh Thành, cảm thấy có chút nhớ nhà. Tuy rằng nương hắn có nhớ tới hắn, nhưng hai người ca ca kia vẫn luôn ghét bỏ hắn, có con rồi cũng không thân thiết với hắn, lão đại còn cười cợt hắn lớn lên thấp bé. Nhưng, tốt xấu gì cũng là người nhà hắn mà! Hôm qua A Phúc suy nghĩ một hồi lâu, tự cảm thấy mủi lòng.
Hắn quay đầu nhìn lại tiểu viện, thế nhưng, hiện tại hắn càng muốn chơi cùng Thịnh Thịnh hơn nha. Lớn lên Thịnh Thịnh sẽ càng đáng yêu hơn, A Phúc đã có thể lý giải tại sao thiếu gia lại muốn trộm hắn đi, khẳng định rằng khi còn bé hắn cũng rất đáng yêu! Hắn hiện tại chính là muốn trộm đi Thịnh Thịnh! Nếu có một bảo bảo như Thịnh Thịnh, hắn nhất định sẽ đem tất cả kẹo mạch nha cho nhóc ăn!
*chuyện anh Cố muốn trộm tiểu A Phúc ở chương 122 nha, sợ mấy bạn quên nên nhắc lại xíu^.^
Thấy Cẩn ca nhi còn đang đứng ở cửa, hắn vội vã phất phất tay, "Công tử, ngươi mau trở về đi."
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, cũng phất tay với họ, lúc này mới trở về tiểu viện.
A Phúc đến, khiến tâm tình Cẩn ca nhi khá hơn nhiều. Mấy ngày sau đó, họ vẫn luôn ở tại tiểu viện, về Vân Tu Ninh, thân thể y kéo dài được thêm mấy ngày, cuối cùng vẫn đi.
Ngày y đi, Kinh Thành bắt đầu mưa, Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt đến biệt trang, còn hai đứa trẻ thì để ở nhà với Lý Uyển. Thịnh Thịnh muốn cùng đi, thấy cha không mang mình theo, liền ủy khuất nước mắt rơi lã chã, mãi đến khi Nghiên tỷ dùng tiểu bạch hồ dời đi lực chú ý, nhóc mời dừng nước mắt.
Khi Lý Cẩn cùng Vân Liệt đến biệt trang, bên trong biệt trang âm u đầy tử khí. Nhóm gia nô cẩn trọng lặng yên không một tiếng động. May mà trời mưa không lớn.
Viền mắt lão gia tử hồng hồng, có thể dễ dàng nhận ra là vừa khóc xong. Thấy họ đến, lão gia tử nhẫn nhịn bi thống xuống, vỗ vỗ tay Cẩn ca nhi, nói cùng họ, "Đợi lát nữa sẽ đưa vào quan tài, các ngươi đến nhìn hắn một lần cuối đi."
Cẩn ca nhi không hiểu quy củ triều Hạ cho lắm, chỉ cùng Vân Liệt tiến vào nội thất. Vân Triệt còn canh giữ bên người Vân Tu Ninh, đôi mắt đã sớm sưng lên vì khóc. Khi nhìn thấy Vân Liệt, hắn đứng lên, sợ nước mắt lần nữa tràn mi mà ra, liền vội vã ngẩng đầu lên một chút, "Các ngươi đã tới rồi, ngồi đi."
Cẩn ca nhi vỗ vỗ vai hắn, "Xin nén bi thương."
Vân Tu Ninh vẫn mang bạch y, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng thần sắc rất an bình.
Ánh mắt Vân Liệt có chút phức tạp.
Dù không để ý đến chuyện Vân gia, nhưng đã nghe nhiều lời đồn, thêm vào thái độ Vân Tu Hàn đối với hắn, nên hắn đối với thân thế của mình bỗng dưng sinh ra hoài nghi. Hắn cũng không để ý cha ruột mình là ai, nhưng lại muốn làm rõ năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Năm ấy chiến thắng trở về Vân Liệt lập tức điều tra một phen. Nếu như không phải trong tay nắm trọng binh, lại có mấy người vì hắn mà bán mạng, thì cách nhiều năm như vậy có lẽ hắn sẽ không tra ra được. Một khắc kia khi biết được chân tướng, hắn không biết mình nên có biểu tình gì, chỉ cảm thấy mình giống như đã nhìn thấy một vở kịch lớn của nhân sinh.
Buồn cười không thôi.
Chẳng trách Vân Tu Hàn lại chán ghét hắn như thế, trưởng công chúa cũng đối với hắn tránh còn không kịp, thì ra hắn bất quá chỉ là sự tồn tại của một sai lầm. Cha hắn là một người khác, hiện tại, người ấy đã đi rồi.
Cha ruột, ngay cả trong tư tưởng cũng không dám nhận thức y.
Vân Liệt nhàn nhạt nhìn ông một khắc rồi thu hồi tầm mắt.
Hết chương 140 – 07/04/2020
_________
Yên: vậy là Liệt ca đã thật sự biết thân thế của mình rồi, nhưng ảnh không chấp thôi. Dù sao ảnh cũng đã có cuộc sống riêng rồi, hạnh phúc nữa là đằng khác.