Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 120: Người hắn thích!

Chuyển ngữ: Yên Vân (s1apihd.com yentieu520)

*

Dù đã lớn hơn một chút, nhưng so với những hồ ly cùng tuổi, thì tiểu hồ ly vẫn còn hơi nhỏ. Bởi vì tương đối thấp bé, nên hành động đem đuôi quấn lên cổ tay Thần ca nhi có chút gian nan, chân sau đã sắp bay lên, chân trước vì phải dùng sức mà còn run run một chút.

Mai Chi tỷ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, giật mình không thôi, tiểu hồ ly này còn có thể diễn xiếc sao?

Không phải diễn xiếc, rõ ràng là cầu ôm mà.

Thần ca nhi khom lưng bế nó lên.

Đôi mắt nó nhất thời sáng lên, một đôi mắt màu nâu, như có làn nước phủ lên, xinh đẹp vô cùng. Tiểu hồ ly đem móng vuốt khoát lên trước ngực Thần ca nhi, đệm thịt mềm vô cùng, mang theo nhiệt độ ấm áp, lập tức lan tỏa đến đáy lòng. Thần ca nhi không nhịn được cọ cọ lên cái đầu xù lông của nó, nét cười trong ánh mắt rốt cục cũng có chút dáng vẻ của hài đồng.

Mai Chi tỷ cười nói, "Gần đây không gặp nó, ta xém đã quên mất nó rồi. vật nhỏ này còn rất có linh tính, đây là biết Thần ca nhi trở về nên mới chạy đến đi?"

Lý Uyển cười nói, "Còn không phải sao, chỉ có lúc Thần ca nhi về mới gặp được nó, còn trong ngày thường thì lười biếng cực kỳ, mỗi ngày chỉ ngốc ở trong phòng, ai không biết còn tưởng rằng là khuê tú của nhà nào đây. Hôm nào có hứng thú, đi ra phơi nắng thì cũng chỉ nằm úp sấp một chỗ, bắt nó động đậy còn khiến nó thống khổ hơn là bứt lông nó."

Nghiên tỷ không biết từ cái ngóc ngách nào xông ra, đôi mắt đen tuyền chớp chớp, nghiêm túc nói, "Nương, không có nhổ lông."

Lý Cẩn yêu thích náo nhiệt, sau khi bọn nhỏ trở về, cũng đi vào sân, vừa nghe thế, liền nhéo nhéo hai má tiểu nha đầu, "Nghiên tỷ của chúng ta lại bắt đầu đau lòng tiểu hồ ly?"

Nghiên tỷ cũng là nhóc con thù dai, bởi vì tiểu hồ ly không muốn chơi cùng bé, nên hiện tại bé cũng ít tung tăng trước mặt nó. Nghiên tỷ nhảy nhảy nhót nhót đi tới trước mặt ca ca, dùng tay nhỏ vô cùng mềm mại chọt chọt tiểu hồ ly, "Ai đau lòng nó, còn không ngoan bằng gà con của con, con là sợ ca ca đau lòng thôi."

Nghiên tỷ bây giờ đã thành tay nuôi gà thiện nghệ, gà con của bé sau khi lớn lên, liền ấp mấy ổ gà con. Tiểu nha đầu hiện tại ngoài học chữ, trông đệ đệ, thì tất cả thời gian đều dùng ở việc nuôi gà. Bé cũng rõ ràng gà mình nuôi lớn mình sẽ không nỡ nhìn chúng bị gϊếŧ, nên liền trực tiếp mình làm chủ đem toàn bộ gà trống bán đi, giữ lại gà mái sau khi lớn lên sẽ đẻ trứng ăn.

Có không ít hài tử trong thôn thèm có thể nuôi gà như bé. Sau khi tiếng gió bé có bán gà con thổi đi, dồn dập người đến tìm hiểu tin tức, biết được một con gà con bán một miếng đồng, từng người từng người đều vạn phần kinh hỉ. Thời điểm ăn tết, đám trẻ con có tiền mừng tuổi, ít nhất cũng được mấy miếng đồng, liền nộp lên, có những cha nương không muốn mua, thì nhiều hơn họ không mua, nhưng một hai con thì vẫn mua được.

Trong thôn nhất thời nổi lên một luồng trào lưu mua gà.

Bởi vì gà mái ra sức, gà con quá nhiều mà mình không chú ý hết được, nên Nghiên tỷ còn bán vài con gà mái nhỏ, mấy ngày nay đã kiếm hơn hai mươi miếng đồng. Hiện giờ tiểu nha đầu rất có thần khí, không quản câu chuyện trước đó là gì, mọi thứ bé đều có thể kéo tới gà con hoặc gà mái của bé.

Lý Cẩn buồn cười không thôi, biểu dương một câu, "Gà con của con xác thực là ngoan nhất."

Tiểu nha đầu ngẩng cằm lên, khuôn mắt nhỏ nhắn xinh xinh tràn đầy ý cười, kiêu ngạo không chịu nổi, "Đúng vậy, gà mái cũng giỏi, không chỉ có thể đẻ trứng cho chúng ta ăn, mà còn có thể ấp gà con nữa."

Bé hiện tại cũng là người có tiền, Nghiên tỷ cũng muốn tặng lễ vật gì đó cho mọi người, bất quá bây giờ phải bảo mật, đôi mắt to của bé sáng lấp lánh, tràn đầy ý cười.

Nhϊếp Chi Hằng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, "Đi, đưa thúc thúc đi nhìn gà con của con đi."

Nghiên tỷ rất thích hắn, liền chủ động dắt tay hắn, "Thúc thúc, lần này thì khi nào thúc đi á?"

Lần trước Nhϊếp Chi Hằng trở về có mang cho bé lễ vật, lần này bé cũng có chuẩn bị lễ vật cho Hằng thúc thúc.

Hai người vừa nói vừa đi về phía chuồng gà.

Nhϊếp Chi Hằng cũng không sợ dơ, cũng làm giống như bé ngồi xổm trên đất, "Làm sao có thể phân biệt trống mái?"

Đón lấy chính là thanh âm giảng giải vui vẻ của Nghiên tỷ.

Trong tiểu viện náo nhiệt không thôi.

Lý Minh mang trò chơi xếp hình ra, đang cùng Vương Thụy cùng nhau chơi đùa. Thần ca nhi đi vào bếp lượn một vòng, lại bị dì Mai Chi đuổi ra.

Lý Cẩn cười cười, cảm giác được người một nhà loanh quanh bên người thật là tốt.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng hô giòn của Mai Chi tỷ, "Nhanh chóng rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."

Thức ăn phong phú, bánh màu vàng óng, mùi thơm canh sườn tản ra, một bữa cơm khiến mọi người ăn xong cảm thấy thỏa mãn không thôi. Nhϊếp Chi Hằng lười biếng dựa vào ghế, cười hì hì nói, "Ăn xong bữa cơm này của mọi người, nhất thời cảm thấy chết cũng không tiếc."

Mai Chi tỷ nở nụ cười, "Chỉ toàn nói sảng."

"Lời nói thật mà thôi, đời ta xem như là đáng giá. Muốn đi đến nơi nào đó, mấy năm trước còn du sơn ngoạn thủy, hiện tại đã tìm được nơi ẩn cư phong thủy đáng giá như thế, còn gì hối tiếc nữa chứ?"

Thật sự có người mắc câu.

Mai Chi tỷ cười nói, "Tức phụ còn chưa thú, chẳng lẽ không thấy hối tiếc sao?"

Nhϊếp Chi Hằng, "Đệ ngược lại thật ra muốn thành thân, nhưng đối phương phải muốn gả mới được."

Đáy lòng Lý Uyển hơi hồi hộp, sợ không gì ngăn cản được miệng hắn.

Hai mắt Lý Cẩn sáng rực lên, "Từ lúc nào ngươi đã có người trong lòng? Giấu quá kỹ a, là cô nương nhà ai? Ở kinh thành hay ở đây?"

Ánh mắt Nhϊếp Chi Hằng cao vô cùng, chọn tới chọn lui, thứ có thể để vào mắt hắn ít đến mức đáng thương. Thật không biết hắn coi trọng cô nương nhà ai, Cẩn ca nhi hiếu kỳ vô cùng.

Trong thôn cũng có mấy cô nương xinh đẹp, thế nhưng cũng chỉ quen việc nhà nông, xinh đẹp mấy cũng không thể so với cô nương ở kinh thành, thế nên người có thể làm cho Nhϊếp Chi Hằng yêu thích khẳng định xinh đẹp cực kỳ đi.

Nhϊếp Chi Hằng đưa mắt liếc nhìn Lý Uyển một cái.

Tuy rằng thần sắc nàng tự nhiên, nhưng ngón tay lại khẽ nắm chặt y phục, có thể thấy rằng dù sao trong lòng nàng cũng có chút không bình tĩnh. Nàng không sợ gì, chỉ sợ Nhϊếp Chi Hằng nói hưu nói vượn.

Nhϊếp Chi Hằng thu lại tầm mắt, cười cười đánh một cái bí hiểm, "Nói cùng ngươi cũng toi công, ngươi còn có thể giúp ta hay sao?"

Lý Cẩn nhất thời tỉnh táo tinh thần, a, còn thần bí như vậy, "Ngươi ngay cả ai cũng không nói, thì làm sao biết ta sẽ không giúp ngươi? Nếu là nữ tử kinh thành, ta muốn giúp cũng không giúp được, nhưng nếu như là trong thôn, ta thực sự còn có thể giúp ngươi một chút. Nếu không có cách nào trực tiếp ép người ta yêu thích ngươi, thì nhờ tỷ tỷ ta giúp đỡ nói giúp ngươi vẫn là có thể. Ngươi tuy rằng miệng thiếu đánh một chút, nhưng điều kiện cũng không kém, cũng còn có người nhìn ngươi không lọt mắt sao?"

Nhϊếp Chi Hằng sờ sờ ngọc bội, lại liếc nhìn Lý Uyển, ánh mắt hắn thâm trầm, tuy rằng hờ hững, nhưng cảm xúc sâu xa nơi đáy mắt lại rất sâu đậm, tình cờ lộ ra một tia rất dọa người.

Cái nhìn kia tuy rằng không nặng không nhẹ, nhưng Lý Uyển lại cảm thấy tim mình như ngừng đập, thật dọa người.

Nàng giữ bình tĩnh không đứng dậy, vào lúc này, nếu như đứng lên, không phải rằng nói rõ cho Cẩn ca nhi trong lòng nàng có chuyện sao? Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, bình tĩnh lại. Nhϊếp Chi Hằng rõ ràng đang nói đùa, nếu nàng sợ thì chính là kẻ ngốc, có bản lĩnh thì hắn nói hết ra xem.

Nhϊếp Chi Hằng đương nhiên không ngu như vậy, hắn cười nhạt nói, "Ngươi thật sự không giúp được gì rồi, có lòng là được. Ngày khác ta ôm mỹ nhân về, nhất định sẽ mời các ngươi rượu hỷ."

Đáy lòng Lý Uyển "hừ" một tiếng.

Lý Cẩn cong môi, "Cứ như vậy đi."

Khi tối, lúc ngủ, Cẩn ca nhi vẫn hiếu kỳ không chịu nổi, chọt chọt eo Vân Liệt, "Ngươi có biết Nhϊếp Chi Hằng yêu thích ai không?"

Vân Liệt trầm mặt nháy mắt, đem y ôm vào lòng, "Hắn vô vọng thôi."

"Tại sao nói như thế?"

"Cho dù phụ mẫu hắn không quản hắn chuyện gì, nhưng hôn nhân đại sự cũng sẽ không để hắn làm bừa."

Nhϊếp Chi Hằng là trưởng tử*, dù cho phía trên còn có huynh trưởng, nhưng trong nhà hắn chính là hài tử mà Thất vương gia yêu thương nhất. Nương hắn còn là trưởng nữ của Khánh quốc công, dù tính tình nàng ôn nhu, nhưng chỉ cần nhìn nàng có thể quản lý hậu viện gọn gàng ngăn nắp*, có thể thấy được nàng không phải là nữ tử đơn giản. Hoàng thất lại coi trọng nhất là mặt mũi, cho dù Lý Uyển chưa từng thành thân, thì đối với bọn họ mà nói, xuất thân của nàng cũng có chút thấp.

*trưởng tử - 嫡子: con của vợ cả

*gọn gàng ngăn nắp – theo bản raw là 井井有条 (thành ngữ)

Lý Cẩn ngẩn người, "Hắn mỗi ngày một thân một mình, tiêu sái vô cùng, ta cũng xém quên mất người nhà hắn, cha hắn chính là Thất vương gia?"

Vân Liệt gật đầu.

Vương gia mà có thể sống bình yên dưới mi mắt hoàng thượng, thì dù là một vương gian nhàn rỗi, nhưng cũng sẽ không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Lý Cẩn "chậc" một tiếng, không nghĩ nhiều nữa, dẫu sao việc này cũng không có liên quan gì đến y.

*

Thời gian lướt qua không nhanh không chậm, mắt thấy bụng Cẩn ca nhi đã hơn tám tháng, Vân Liệt liền xem xét đến không ít nãi nương, cuối cùng liền tìm được hai người từ Kim Lâm thành gia thế thuần khiết, tính tình lại ôn hòa.

*nãi nương - 奶娘: vυ' em, vυ' nuôi

Vị nãi nương họ Triệu này, mới vừa sinh qua, hài tử sốt cao mà không bảo vệ được. Ngoài ra nàng còn hai hài tử, lớn bốn tuổi, nhỏ bất quá hai tuổi, trên còn hai trưởng bối, toàn bộ một nhà già trẻ đều dựa vào sức lao động của nam nhân nàng. Nam nhân nàng đang làm đầy tớ cho người ta ở bến tàu, một tháng mới được một lượng bạc, chi tiêu ở Kim Lâm thành lại lớn, đương nhiên chi nhiều hơn thu, nên lúc này mới nghĩ đến chuyện làm nhũ mẫu. Hai đứa trẻ ở nhà được nàng chăm sóc rất tốt, kinh nghiệm cũng nhiều.

Một vị nãi nương khác họ Tô, trượng phu nàng từng là thủ hạ của Vân Liệt, biết được Vân Liệt cần nãi nương, hắn liền đẩy tức phụ ra. Nhi tử của chính hắn bất quá cũng chỉ hơn ba tháng, còn khóc oa oa, hắn liền trực tiếp ôm hài tử cùng đi đến Trúc Khê thôn, dẫu sao cũng là ỷ lại vào Vân Liệt.

Nói thể nào cũng phải để thê tử hắn làm nãi nương.

Lý Cẩn sau khi biết được thì dở khóc dở cười, hoàn hảo sữa nàng cũng nhiều, một hài tử căn bản là uống không hết.

Nơi ở chỗ Hoàng Lĩnh lại nhiều phòng, Vân Liệt liền đưa bọn họ đến chỗ Hoàng Lĩnh. Hắn cùng Hoàng Lĩnh vốn là bằng hữu, biết được lí do Tô nãi đến nơi này, hắn cười vang dội không thôi.

Hộ sinh ma ma là người hoàng thượng phái tới, là ba vị nhũ mẫu có kinh nghiệm nhất trong cung, vừa lúc trong cung không có phi tử chờ sinh, hoàng thượng liền phái ba người họ đến đây. Tuy rằng trong nhà không có nhiều gian phòng, nhưng tả hữu cũng có hai cái, thời gian ba tháng, chịu khó một chút cũng sẽ qua.

Lý Uyển để cho họ trụ ở hậu viện cùng mình. Hậu viện có ba phòng trống, Triệu nãi nương ở một gian, Tần ma ma trụ một gian, hai vị nhũ mẫu khác ở một gian.

Bụng mặc dù có chút to, nhưng tâm Cẩn ca nhi lại càng to lớn hơn. Trước khi mang thai cảm thấy được chuyện nam nhân mang thai là rất doạ người, nhưng đến khi thật sự mang thai y mới phát hiện cũng là chuyện như thế, nhưng bất quá chỉ là bụng hơi lớn mà thôi, ngoại trừ không thể vận động mạnh, thì cũng không khác ngày thường là mấy. Sợ thời điểm sinh sẽ khó sinh, y thường xuyên đi tới đi lui, nên thân thể vẫn luôn rất tốt.

Nguyên bản y còn không có lo lắng, nhưng sau tám tháng, thấy mọi người ai ai cũng căng thẳng, làm hại y vẫn luôn cảm thấy một khắc sau đó hài tử sẽ ra đời liền, mỗi lúc ngủ cũng có chút bất an.

Còn không phải sao, nửa đêm ngủ được nửa giấc, y đột nhiên tát một cái khiến Vân Liệt tỉnh dậy.

Khoảng thời gian gần đây, Vân Liệt cũng ngủ không được yên ổn. Hắn đột nhiên ngồi dậy, "Muốn sinh?"

Hắn liền vội vàng châm đèn.

"Ừm."

Nghe thấy tiếng ừm của y, Vân Liệt kém chút nữa đã làm ngã bàn. Hắn châm đèn xong, liền vội vã đi đến trước mặt Cẩn ca nhi.

Là chân Lý Cẩn có chút đau, nên mơ hồ cho rằng muốn sinh. Thấy Vân Liệt tỉnh dậy đứng lên, thì chính mình cũng tỉnh rồi, "Ai ai ai, ngươi đừng vội, không sinh, chân có chút đau."

Cho dù trong bụng có hai đứa trẻ, nhưng vì dinh dưỡng phối hợp tốt, nên y cũng không có như những nữ tử khác khi mang thai thường xuyên bị chuột rút gì đó. Lúc này chân tê rần, cả người Cẩn ca nhi đều lo lắng, tính toán vẫn còn chưa tới, y thở dài, xem ra vẫn nên uống nhiều canh xương một chút mới được.

Hiện tại điều đáng vui duy nhất của Cẩn ca nhi chính là y ăn mấy cũng không béo. Bụng dù to, có đến hai đứa, nhưng so với người khác cũng không to hơn bao nhiêu, nếu cứ ăn như vậy, hài tử sẽ quá lớn, đến thời điểm sinh sản sẽ khó sinh.

Vân Liệt bóp bóp chân cho y, tay hắn dùng lực vừa phải, bóp rất thoải mái, bắp thịt Cẩn ca nhi đã hơi hơi thả lỏng.

Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm, đương nhiên có chút lo lắng, "Bụng thật sự không đau?"

Cẩn ca nhi vốn là không đau, nhưng nghe hắn nói như thế, mơ hồ lại cảm thấy có chút không thoải mái. Nhất thời y cũng không chắc chắn, "A, có chút không thoải mái, có phải là muốn sinh rồi không?"

Bỗng dưng Cẩn ca nhi sốt sắng lên, nắm lấy tay Vân Liệt.

"Không được, không được, ta có phải là nên nằm xuống mới được không? Ta muốn đi nhà xí thì làm sao bây giờ?"

Hết chương 120 – 12/07/2019

_________

Yên: chương này mình làm tới 5 ngày lận đó. Dù bận, nhưng cũng ráng lê lết hết bộ, không biết còn làm được bộ Tiểu phu lang của tướng quân không nữa. Có bạn nào quỡn muốn cùng làm với mình không? ^o^!