Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 10

/10/. Ảo tưởng.

Tiêu Nham dùng thời gian đúng ba ngày rốt cục hoàn thành việc sửa chữa, cậu nhìn một loạt binh khí lóe sáng được sắp xếp trên giá trưng bày kia, cảm giác tự hào bùng nổ a~! Rốt cục có thể tiếp tục nghỉ ngơi rồi, mà sau khi nghỉ ngơi chấm dứt cậu sẽ đi theo một nhóm nghiên cứu sinh khác rời khỏi căn cứ số 14.

Giờ phút này cậu rất muốn làm một việc gì đó có thể khiến cậu quên đi hết thảy những chuyện đã trải qua, cậu nhớ có một quyển sách vô cùng cũ kỹ trong hệ thống thư viện, tên là . Đây là quyển sách Tiêu Nham thích đọc nhất lúc còn bé. Ba của Tiêu Nham là một nhà Hải dương học vô danh không nổi bật, sau khi loài người tiến vào kỷ nguyên Shire, đối với việc nghiên cứu đại dương cơ hồ chẳng còn bất luận ý nghĩa gì. Nhưng mà lúc nhỏ, những khi Tiêu Nham ngủ không ngon, ba của cậu sẽ nằm bên cạnh, dùng ngữ điệu tràn ngập hứng thú miêu tả những loại sinh vật biển muôn hình vạn trạng.

Tiêu Nham luôn nghe đến thập phần mê mẩn, ôm theo ảo tưởng về đại dương mà chìm vào mộng đẹp. Sau khi ba qua đời, Tiêu Nham tiến vào viện khoa học trung ương, thời điểm lần đầu tiên cậu tìm được quyển sách này trong thiết bị đầu cuối của thư viện, đã bị nó hấp dẫn thật sâu.

Nếu căn cứ số 14 cũng đang tiến hành các hạng mục nghiên cứu, như vậy nơi này cũng có thể có kho số liệu của thư viện, hy vọng trong kho số liệu có thể tìm được thông tin về quyển sách này.

Đeo trang bị liên kết đầu cuối lên, Tiêu Nham vô cùng may mắn mà ngay lập tức tìm được quyển sách này. Tâm tình của cậu cũng theo lượng tin tức dũng mãnh tiến vào trong não mà bình tĩnh trở lại.

Trước mắt tựa như mở ra một thế giới khác, thoát ly hiện thực, để mặc cho những ảo tưởng không thực tế dồn dập xuất hiện. Dần dần, cảm giác buồn ngủ bỗng nhiên tập kích, ánh mắt Tiêu Nham chậm rãi rũ xuống, tư duy tựa như chìm nổi trong nước biển.

Có một đôi tay lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào bên trong phiến nước biển này, một tay kéo lấy cậu, mạnh mẽ mà hữu lực, bá đạo không để cho người ta cự tuyệt. Tim Tiêu Nham đập từng đợt siết chặt, lưng cậu dựa vào một bờ ngực kiên cố, khi cậu quay đầu lại, tầm mắt chạm vào ánh mắt thâm thúy của đối phương, tất cả sợ hãi gần như tan rã trong nháy mắt, kính ý lại dâng tràn khắp nơi.

"Đại tá Burton... Anh vì sao..." Lại ở chỗ này?

Lời cậu còn chưa nói hết, môi đối phương đã tiến đến, đầu lưỡi đẩy cánh môi của Tiêu Nham ra, đầy tính cường bách mà chạm vào môi trên của cậu, trong nháy mắt khi Tiêu Nham theo bản năng cố chống cự, đối phương đã lướt qua một bên đầu lưỡi của cậu, tựa như dòng nước ôn hòa chảy ra đá cụi trơn nhẵn, chưa kịp hồi vị, ngay sau đó đối phương liền bao phủ lấy lưỡi của cậu, càn quấy nghiêng trời lệch đất, xâm chiếm hết thảy trong khoang miệng mềm mại của cậu, không chút lưu giữ mà liên tục hôn môi, điên cuồng đến mức làm cho người ta không dám tin, Tiêu Nham càng giãy dụa, hôn môi của đối phương lại không cho phép cự tuyệt mà càng thêm bao phủ khắp nơi, cảm giác áp bách mãnh liệt đột kích, Tiêu Nham bị bắt ngửa cằm lên thừa nhận hết thảy.

Đây là hôn môi của Hein Burton, tựa như đè nén cả thế giới, toàn bộ khoảng cách không còn sót lại chút gì.

Ngón tay thon dài hữu lực của anh tham nhập vào mái tóc của Tiêu Nham, gắt gao hướng cậu về phía mình, lực độ tựa như muốn bóp nát xương sọ cậu.

Tiêu Nham mở to hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy mi mắt rũ xuống của đối phương, hai chân cậu bị tách rộng ra, đặt hai bên hông đối phương, bàn tay dọc theo gáy cậu trượt xuống, theo sống lưng Tiêu Nham một đường kéo dài, đi vào giữa khe hở khiến cho người ta kinh hãi nào đó, mạnh mẽ vuốt ve, dự cảm bị chiếm hữu khiến Tiêu Nham kinh hồn táng đảm.

Theo bản năng bắt đầu phản kháng, Tiêu Nham dùng sức vươn hai tay ra đẩy bờ vai của đối phương, nhưng chẳng thể lay động được mảy may.

Môi anh rốt cục rời đi, Tiêu Nham tựa như trong bóng tối vô hạn thấy được một tia sáng lúc bình minh.

Nhưng mà sự giam cầm cậu trong ngực đối phương lại không có chút nào thả lỏng.

Tiêu Nham nhìn ánh mắt đối phương, không ngừng tìm kiếm muốn tìm ra được đáp án trong đôi mắt sâu không lường được kia.

"Vì... sao..."

Ngón tay đối phương ôm lấy mặt cậu, đầu ngón tay thong thả mà lại dùng sức mơn trớn hai má Tiêu Nham, tựa như đang xác nhận điều gì đó.

Trong nháy mắt Hein buông Tiêu Nham ra, cậu nhìn thấy một tia vết nứt trong đôi mắt vĩnh viến không thể dao động kia.

Lần đầu tiên, Tiêu Nham nảy sinh hy vọng muốn bùng phát tất cả du͙© vọиɠ.

Chợt mở to mắt, Tiêu Nham hít ngược một hơi, trên lưng đều là mồ hôi, cậu nhìn về chỗ nào đó giữa hai chân đã ướt sũng một mảnh.

"A —— Không phải chứ!"

Tiêu Nham rầm một cái muốn nhảy xuống giường, lúc này mới phát giác bản thân cư nhiên còn đeo thiết bị đầu cuối! Nhanh chóng gỡ mũ giáp xuống, Tiêu Nham vọt vào toilet!

Dòng nước từ trên đỉnh đầu xối thẳng xuống, Tiêu Nham nhắm mắt lại.

Mày điên rồi... Cư nhiên lại nằm mơ như vậy! Đó là Hein Burton! Mày cư nhiên ở trong mộng...

Oh My God! Nếu như bị Hein biết việc này, Tiêu Nham không chút nghi ngờ đối phương sẽ bóp nát từng đoạn xương của cậu!

Khi dòng nước lướt qua khe hở ở phía sau sống lưng, trái tim Tiêu Nham không thể tự chủ mà kinh hoàng.

Trong mộng, lực độ hôn môi của Hein cùng với xúc cảm trên ngón tay anh đều chân thật đến mức khiến Tiêu Nham sắp hỏng mất.

Cậu không biết tại sao lại nằm mơ như vậy... Chẳng lẽ bởi vì mình đã từng không cẩn thận cọ vào môi đối phương cho nên sinh ra ảo tưởng như vậy sao?

Hein Burton đúng là người có gương mặt hoàn mỹ nhất cậu từng gặp, nhưng anh tuyệt đối không thể là đối tượng để ảo tưởng.

Khóa nước lại, Tiêu Nham đi ra khỏi toilet. May mắn cậu đang trong kỳ nghỉ ngơi, ngày mai còn có thể ngủ cả ngày...

Tiêu Nham trở lại trên giường, ôm chăn tiến vào mộng đẹp.

Thật muốn đi đến một nơi không có tang thi cũng không có Hein Burton...

Giữa mơ mơ màng màng, có người dùng một tay túm lấy cậu từ trên giường dậy, khi Tiêu Nham mở to mắt nhìn liền bị dọa đến nhảy dựng, bởi vì khuôn mặt tươi cười khoa trương của Mark thật sự rất kinh dị.

"Hey, buổi sáng tốt lành, tân binh!"

"Sáng... Buổi sáng tốt lành..."

Người kia sao lại xuất hiện trong phòng của mình chứ?

Anh ta... Anh ta muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ đạp nứt xương vai còn không đủ để Hein Burton giải trừ hận ý đối với cậu, cho nên đổi thành Mark đến "chỉnh" cậu?

"Thu thập vật dụng của cậu, chuẩn bị xuất phát đi làm nhiệm vụ!"

"Nhiệm... Nhiệm vụ gì? Tôi rõ ràng đang trong kỳ nghỉ mà!"

"Hủy bỏ kỳ nghỉ." Sắc mặt Mark trầm xuống, "Sao nào, cậu không đồng ý?"

Tiêu Nham nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi còn phải xác nhận với cấp trên một chút..."

Một nghiên cứu sinh loại B như cậu sao có thể có nhiệm vụ gì chứ? Hơn nữa còn là nhiệm vụ cùng với bộ đội đặc chủng?

Cậu vừa mới mở thiết bị liên lạc, quả nhiên có một tin tức nhiệm vụ nhảy ra.

Thời gian nhiệm vụ chính là hôm nay, địa điểm là một căn cứ tại một thành phố bỏ hoang nào đó, mục tiêu của nhiệm vụ là dọn sạch cơ sở của tổ chức Sóng Triều trong thành phố, hơn nữa còn phải giải cứu con tin.

Độ nguy hiểm cấp A, ý nghĩa là, lúc nào cũng có khả năng tử vong.

"Không... Không thể nào!"

Tiêu Nham hiện lên vẻ mặt sắp hỏng mất.

"Cái gì có thể hay không?"

Mar ném một cái balô vào trong ngực Tiêu Nham.

"Đây là cái gì?"

"Bom."

"Hả?"

Còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Nham đã bị một phen kéo ra khỏi phòng.

Trong thông đạo, Liv toàn thân trang bị đầy đủ dựa vào tường, mỉm cười mang theo trấn an nhìn về phía Tiêu Nham, dựa vào khẩu hình miệng khi phát âm của cô chính là "Đừng lo lắng".

Mà bên cạnh Liv, là Maya đang thưởng thức sợi tơ nào đó đang cầm trong lòng bàn tay, ở phòng tu sữa Tiêu Nham đã gặp qua loại tơ này, đường kính của nó không tới 1mm, lại có thể chém sắt như chém bùn, muốn khống chế loại sợi tơ này cũng không dễ dàng, yêu cầu kỹ năng chiến đấu và không chế cực cao, nếu không bản thân ngược lại sẽ bị loại vũ khí này thương tổn. Có thể sử dụng loại tơ này làm vũ khí, năng lực chiến đấu của Maya trong lực lượng bộ đội đặc chủng tuyệt đối là nhất lưu, trách không được kẻ to con như Mark chỉ là Thiếu úy, mà Maya đã là Thiếu Tá.

Giờ phút này, khóe môi Maya khẽ nhếch lên, nháy nháy mắt với Tiêu Nham, nhìn khẩu hình miệng khi phát âm, nhất định là nói "Bảo bối, cưng có nhớ tôi không".

Nhất thời một trận ớn lạnh trải rộng toàn thân, Tiêu Nham nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, trong thông đạo còn có sáu bộ đội đặc chủng khác, có người đang chà lau lưỡi đao sắc bén, có người đang chỉnh lý trang bị, loại quy mô vận dụng toàn bộ một tiểu đội của bộ đội đặc chủng thế này, nội dung nhiệm vụ này tuyệt đối không đơn giản.

Tiếng bước chân lưu loát vang lên, Hein Burton đi lướt ngang qua người Tiêu Nham, đôi lông mày chau lại đầy quyết đoán khiến Tiêu Nham thiếu chút nữa đứng không vững. Hình ảnh trong giấc mơ đêm qua lần thứ hai xẹt qua trong đầu, Tiêu Nham sợ Hein nhận ra được bất luận manh mối gì, nhanh chóng chuyển mắt nhìn về phía Liv.

Nếu bị Hein biết cậu nằm mơ như thế nào, cậu nhất định phải chết! Hơn nữa chết thảm không cần nói!

"Xuất phát."

Tiêu Nham ôm balô, nhóm bộ đội đặc chủng bước đi như bay, Tiêu Nham cơ hồ là phải co giò chạy mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp, còn chưa đi tới phi hành khí, Tiêu Nham đã toát ra một thân mồ hôi.

Dựa theo quân hàm của Maya, anh rõ ràng hẳn là phải đi theo phía sau Hein, lại cố tình chậm rì rì đi theo bên cạnh Tiêu Nham.

"Bảo bối à, tôi dẫn cưng đi nhé." Cánh tay Maya đưa qua liền muốn ôm lấy thắt lưng Tiêu Nham.

"Không cần! Bom sẽ nổ đó!" Tiêu Nham nhanh chóng trốn sang một bên, nhưng Maya lại vẫn như cũ đeo dính theo.

"Mark, cậu ta quá chậm." Hein cũng không quay đầu lại, nhưng Mark lại rất ăn ý mà hiểu được ý tứ của Hein.

Mark từ đội ngũ đi phía trước quay ngược trở lại, một tay túm lấy Tiêu Nham khiêng lên vai, hai ba bước đã đuổi theo nhóm đằng trước.

"Này! Cho dù muốn khiêng cũng nên để tôi khiêng cậu ấy chứ!" Maya đuổi theo.

Mark làm một cái thủ thế "khinh bỉ" về hướng anh.

"Này, sếp! Tên này cũng phải lên phi hành khí sao?"

Trong lòng Tiêu Nham lập tức cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để cho cậu lên. Thành phố hai trăm năm trước có mật độ nhân khẩu lớn nhất cũng là nơi bị lây nhiễm nghiêm trọng nhất, đến nay, trên hai phần ba tang thi toàn cầu vẫn như cũ tập trung tại các khu thành thị đó.

"Đương nhiên phải lên."

Lời Hein nói tựa như tảng đá ngàn cân, nện lên trái tim Tiêu Nham.

Lần này cậu sẽ chết! Nhất định sẽ chết!

Tiêu Nham bị ném lên phi hành khí, bọn họ đi qua thông đạo dành cho phi hành khí rời khỏi căn cứ, đi về phía thái dương sáng ngời.

"Này! Tiêu Nham! Tin tưởng tôi, đây nhất định sẽ là một đoạn lữ trình vô cùng thú vị." Liv ngồi mặt đối mặt với Tiêu Nham, mà Maya lại bị điều vào khoang điều khiển, mất đi cơ hội quấy rầy Tiêu Nham.

Thông thường, cụm từ "Thú vị" trong miệng bộ đội đặc chủng tương đương với ý nghĩa mạo hiểm!

Lúc này, tâm trạng của Tiêu Nham mới ổn định lại, hơn nữa còn phải chấp nhận sự thật.

"Này, vì cái gì tôi phải đi theo các người vậy?" Tiêu Nham đè thấp thanh âm hỏi đối phương.

"Bởi vì chỉ có mình cậu thôi!" Cánh tay Mark đưa qua, khoát lên trên vai Tiêu Nham, thiếu chút nữa áp cậu đến suy sụp.

"Cái gì gọi là "Bởi vì chỉ có mình cậu" chứ? Tôi chỉ là một nghiên cứu sinh! Là kỹ thuật binh dự bị anh có hiểu hay không! Các người kéo tôi theo chỉ có thể làm sự trói buộc!"

Mark nhún vai, "Bởi vì đám nhóc cùng phi hành khí với cậu lần trước đều chết sạch rồi, kỹ thuật binh đều cho rằng chúng tôi đưa bọn họ đi rồi tùy tiện vứt bỏ trên chiến trường, Trung tá Raven cũng nói là lo lắng cho thuộc cấp đi theo bọn này, cho nên..."

"Cho nên cái gì?"

"Cho nên đành phải chọn cậu! Cậu rất lợi hại mà! Có năng lực mở được cửa két sắt bảo hiểm còn có thể mở thùng trang bị chứa Uranium nữa! Tin tưởng kíp nổ bom lần này cũng không làm khó được cậu!"

"Dẫn... kíp nổ bom..."

Bình thường khi đối mặt với tang thi thì dùng vũ khí lạnh, bởi vì nguồn nhiệt sẽ làm bọn chúng hấp thu nhiệt năng tăng cường năng lực. Nhưng mà thành viên của tổ chức Sóng Triều là con người, dùng bom đối phó với bọn họ là thủ đoạn hữu hiệu.

"Vì sao không trực tiếp phóng tên lửa truy tung theo mục tiêu là được rồi!"

"Bởi vì trong tay bọn họ còn có con tin."

"Vậy cứu con tin xong rồi phóng tên lửa!" Tiêu Nham nghĩ thầm rằng kế hoạch tác chiến của nhóm bọn họ rốt cục thái quá đến cỡ nào chứ!

Sắc mặt Mark trầm xuống, hai giây sau rốt cục kiềm chế không được mà bật cười ha hả, "Tân binh à, cậu thật đáng yêu! Tôi còn đang đánh cá với Liv rằng cậu có thật sự sẽ không có não mà cho rằng nhóm bọn này để cậu đi dẫn bom không đây! Loại sự tình này không cần kỹ thuật binh các cậu, tự chúng tôi làm là được!"

Trên trán Tiêu Nham gân xanh thình thịch nhảy, "Vậy các anh muốn tôi đi làm cái gì?"

"Tổ chức Sóng Triều lợi dụng thiết bị hai trăm năm trước thành lập một căn cứ loại nhỏ, bọn họ che chắn toàn bộ tín hiệu vô tuyến, hình thành mạng internet nội bộ. Đại đa số kỹ thuật binh của chúng ta đều có thói quen thao tác bằng hệ thống đầu cuối để xử lý số liệu, ngược lại đối với mấy loại kỹ thuật lạc hậu này không biết làm thế nào cho phải. Tổng hợp toàn bộ biểu hiện trong lần cậu ở nhà máy năng lượng nguyên tử kia, Đại tá cho rằng so với những kỹ thuật binh quá ỷ lại vào thiết bị đầu cuối, cậu càng có thể đảm đương nhiệm vụ lần này hơn. Nói như thế nào nhỉ, hình như đối với mấy thứ đồ cổ đó cậu rất lành nghề ha?"

"Cái gì? Đại tá nào?"

Liv và Mark nhất tề chỉ về hướng khoang điều khiển.

Trong khoang điều khiển chỉ có một Đại tá ― Hein Burton.

"Cậu không phải cho rằng Đại ta chán ghét cậu chứ?" Liv cười hỏi.