Chu Sênh Sênh vừa hô một tiếng, đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người ngoài hành lang. Chị gái y tá bên quầy trực, nhóm người nhà bệnh nhân trong phòng, còn cả những nhân viên quét dọn ngoài hành lang, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
Chắc hẳn cô cũng chẳng ngờ sự hào hứng của bản thân lại ảnh hưởng đến những người khác như vậy, nhất thời gương mặt bỗng chốc đỏ rực, cô rụt cổ lại chạy nhanh về phía anh, trông cứ như con chim đà điểu đang xấu hổ.
Vì cô lao công vừa lau qua sàn nên nền gạch vẫn đang ướt sũng, nhưng vì cô chạy quá nhanh, nên vừa chạy đến trước mặt anh thì hơi trượt chân, nếu không phải anh nhanh tay đỡ lấy cô, không chừng cô đã ngã lăn ra đất rồi.
“Cám…cám ơn anh bác sĩ Lục.” Chu Sênh Sênh mặt mũi đỏ bừng ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, ánh mắt mơ hồ, chắc hẳn là vì sàn nhà đang quá trơn, nên ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Lục Gia Xuyên đang nhìn cô, ngoại trừ gương mặt đỏ ừng khiến người khác buồn cườời, anh lại để ý đến đôi tai nhỏ ẩn dưới lớp mũ lông cũng theo đó mà đỏ hồng như màu lựu, óng ánh long lanh mà đỏ au. Mà câu nói “Cô định tới bệnh viện tấu hài sao” vừa đến bên miệng, lại chẳng biết tại sao bỗng biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Anh nhìn chiếc túi nilon trong tay cô, trong chiếc túi bóng to trắng tinh là một túi bánh mì dâu đầy ụ, nhìn một cái là thấy hết sạch. Rồi anh lại nghĩ đến tin nhắn tối qua, cuối cùng cũng hiểu rõ được mọi chuyện.
“Mang bánh tới cho mấy em nhỏ à?”
Chu Sênh Sênh gật đầu.
“Tôi có thể hỏi vì sao không?” Anh có ý bảo vệ rất mạnh với những đứa trẻ ấy, anh khoanh hai tay trước ngực nhìn cô, muốn biết tự dưng cô nổi hứng tốt bụng là có ý đồ gì đây.
Nhưng hình ảnh bác sĩ Lục giờ đây tuyệt đối không khiến người ta cảm thấy khó gần, ngược lại, đôi mắt thâm quầng vì thức trực ca đêm nhìn cô nghiêm túc, dáng vẻ đề phòng đầy mùi thuốc súng lại khiến cô cảm thấy thật đời thường.
Sau lưng anh là khung cửa sổ, kết hợp với những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên tà áo blouse trắng, khiến người ta có cảm giác cả người anh như cũng đang phát sáng lung linh.
Chu Sênh Sênh bỗng nhiên thả lỏng người, không lúng túng cũng không khẩn trương, cô nghiêng đầu, giọng nhẹ nhàng nói: “Chắc phải nhờ anh nương tay rồi, nhận giày của anh, luôn cảm thấy nói cám ơn không thôi thì chưa đủ. Tình cờ lại nghe người nào đó luôn mồm nói, trên thế giới này có rất nhiều người đang phải đối diện với nguy cơ mất đi ánh sáng, nếu có thể giúp bọn họ nhìn thấy ánh sáng dù chỉ là một ít thôi, anh ấy cũng sẽ rất vui mừng, hạnh phúc. Cho nên nếu làm vậy có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ —— “
Ngay sau đó, nụ cười đột nhiên xuất hiện như xua tan băng lạnh, làm sáng bừng cả gương mặt anh.
“—— chắc anh sẽ không để tay tôi đợi lâu mà mềm nhũn ra đâu nhỉ.” Nói rồi, cô giơ hai cánh tay nhỏ nhắn quơ quơ trước mặt anh ra vẻ vô tội.
Động tác ấy vẻ mặt ấy, quả thực rất đáng yêu.
Bỗng nhiên Lục Gia Xuyên rất muốn cười, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội của cô nàng kia, cố gắng kìm nén nụ cười, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò cô: “Dù có ra vẻ đáng yêu với tôi cũng vô dụng thôi. Tôi không mắc bẫy cô đâu.”
Dù miệng anh nói thế nhưng cơ thể lại vô cùng tự giác, anh xoay người dẫn cô đi về phía phòng bệnh nhi, đầu cũng chẳng quay lại: “Tôi còn phải kiểm tra phòng bệnh, cô cứ vào ngồi với lũ trẻ một lúc đi, chờ tôi kiểm tra xong sẽ quay lại điều tra xem có phải cô mượn danh mang bánh mì tới để ngược đãi bọn trẻ không.”
“Ngược đãi bọn trẻ là sao hả?” Chu Sênh Sênh cũng cố kìm nén để bản thân không bật cười, chỉ là nhận ra bóng lưng anh, bước chân anh cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, “Nếu bảo tâm lý tôi biếи ŧɦái, lấy ngược đãi người khác làm thú vui, thì niềm vui lớn nhất của tôi là ngược đãi anh. Dù sao so với những người khác bác sĩ Lục quả thật có một sức hấp dẫn nào đó, khiến người ta luôn muốn đấm vào mặt anh —— “
Cô chưa nói hết câu, đã thấy vị bác sĩ kia dừng chân, dáng vẻ vô cùng nguy hiểm quay đầu nhìn chằm chằm … môi cô. Theo phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng che miệng mình, bởi vì vết xe đổ trước đó, cô lo anh sẽ vươn tay tới kẹp lấy môi cô.
Sau đó Lục Gia Xuyên lộ ra biểu cảm hài lòng, lại tiếp tục quay đầu bước đi, dẫn cô vào phòng bệnh nhi. Ngoài miệng thì nói không bỏ qua cho Chu Sênh Sênh nhưng dáng vẻ lại rất thong dong bình tĩnh.
***
Trước khi bước vào phòng bệnh, Lục Gia Xuyên dừng chân lại, thấp giọng dặn dò cô: “Cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, các em ấy… có thể sẽ không dễ nhìn đâu.”
Chu Sênh Sênh không hiểu ý anh muốn nói, đang định hỏi lại thì anh đã nhấc chân bước vào phòng rồi. Mà từ lúc bắt đầu bước vào căn phòng đó, Lục Gia Xuyên đã không còn là Lục Gia Xuyên cô vẫn thấy trước đây nữa.
Anh hơi cong tay phải, những đốt ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa mấy tiếng, lịch sự mà ôn hòa. Cảm giác lạnh lùng gai góc toàn thân cứ như đã biến mất sạch chẳng thấy bóng dáng, chỉ còn lại sự dịu dàng an nhiên vây quanh.
Trong phòng bệnh rực rỡ màu sắc, bốn đứa trẻ đồng loạt quay đầu lại nhìn. Đúng giây phút ấy, Chu Sênh Sênh mới hiểu được những lời anh vừa nói. Bốn đứa trẻ có những em đã gặp phải chuyện gì đó không may dẫn đến bị mù, có những em lại bị dị tật ở mắt bẩm sinh, thật sự là không nỡ nhìn.
Thậm chí còn hơi đáng sợ.
Một người bình thường khỏe mạnh thì mắt sáng lấp lánh, lòng mắt trắng đen rõ ràng. Còn những đứa trẻ này thì không được như thế, trên mặt chúng có những đứa có vết sẹo chạy dài trên mặt, hoặc là trong mắt chỉ toàn là lòng trắng xám, hỗn loạn không thể phân biệt được, lại càng không có tiêu điểm.
Chu Sênh Sênh nắm chặt túi bánh, cô nhận ra Lục Gia Xuyên vừa quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt nói rất rõ một điều: Nếu không dám thì đừng bước vào.
Dừng một chút, cô cố gắng nở nụ cười, nhìn anh gật đầu khẳng định.
Lục Gia Xuyên đối mặt với cô mấy giây, như đang muốn xác định cô kiên định tới mức nào, một lát sau, anh nhẹ nhàng quay người lại, chất giọng thậm chí còn nhỏ nhẹ hơn: “Buổi sáng tốt lành, các bạn nhỏ.”
Hai đứa trẻ đang ngồi trên giường chơi đùa, hai em còn lại đang ngồi trên tấm thảm phía dưới, trên tay đang là một cuốn sách, vừa nghe vậy cả lũ liền nở nụ cười rực rỡ, đồng loạt nói: “Chúng em chào bác sĩ Lục ạ!”
Thì ra các em đều có thể nhận ra được giọng của Lục Gia Xuyên.
Chu Sênh Sênh đứng ngay sau lưng anh, nhìn anh đi vào phòng bệnh, lần lượt xoa đầu từng đứa trẻ: “Các em đã ăn sáng chưa?”
“Chị gái y tá nói phải chờ lát nữa mới ăn được ạ.” Cậu bé đang ngồi trên giường ngẩng đầu nói với anh, chẳng sợ không thấy gì, nhưng cậu bé vẫn là có thể cảm nhân được nơi nào đang phát ra âm thanh.
Lục Gia Xuyên cúi đầu soi đèn vào mắt cậu, một lúc sau mới nói: “Hôm nay có một dì rất tốt bụng —— “
“Là chị!” Chu Sênh Sênh cắt ngang lời anh sửa lỗi.
Lục Gia Xuyên không quan tâm đến cô, tiếp tục nói tiếp: “—— Dì ấy nghe nói chúng ta rất thích ăn bánh mì dâu, nên đã mang rất nhiều bánh mì dâu tới thăm chúng ta đấy. Vậy chúng ta phải nói gì với dì ấy nhỉ?”
“Cám ơn ạ!” Cậu bé mặc áo lông màu đỏ lên tiếng nói câu ngọt ngào.
Sau đó những đứa trẻ còn lại đồng loạt cất giọng giòn tan, vô cùng vui sướиɠ: “Cám —— ơn —— dì —— ạ —— “
Ngoài ban công phòng bệnh, có chiếc rèm che cửa sổ màu xanh da trời bị gió thổi tung, căng lên như cánh buồm trên biển. Còn Chu Sênh Sênh đang đứng tại chỗ, đối diện với bốn gương mặt ngây thơ tràn ngập vui sướиɠ, cuối cùng cô quay đầu nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đang đứng bên cạnh lũ trẻ cũng đang nhìn cô, trong lòng bỗng cảm thấy như có con chim bồ câu trắng đang dang rộng đôi cánh tung bay, trông thật khỏe khoắn mà mạnh mẽ.
Cô nhìn bọn họ, cầm từng chiếc bánh trong túi phát cho từng em một, rồi hỏi tên của từng em.
Cô không tỏ vẻ né tránh các em, mà rất chân thành, cúi người đặt bánh vào trong tay từng em một. Cho dù các em không thấy gì, cô cũng yên lặng nhìn vào mắt của từng em, cứ như bọn họ cũng có thể nhìn thấy cô không khác gì những người khác, nhìn cô đối xử với bọn họ không có gì khác biệt với người bình thường.
Những đôi mắt chẳng có tiêu cự không hề dễ nhìn chút nào.
Nhưng cô cảm thấy mình có thể vượt qua được. Bởi vì vị bác sĩ mặc áo blouse trắng kia đang đứng bên cạnh cô, mắt không chớp mà nhìn cô. Bởi vì bên tai cô như đang vang vọng lời nói đêm ấy của anh.
Anh nói: “Có người tuy rằng toàn thân trong bóng tối, nhưng trong lòng lại có ánh sáng bất diệt.”
Nhìn những gương mặt non nớt lại tràn ngập nềm vui, lần đầu tiên trong cuộc đời Chu Sênh Sênh hiểu được một điều, thì ra hi vọng chính là ánh sáng không bao giờ tắt trong tim.
Cô quay đầu hỏi Lục Gia Xuyên: “Không phải anh còn đi kiểm tra phòng bệnh à? Mau đi đi, ở đây có tôi rồi.”
Cô thấy gương mặt anh đã dần bớt lo, trong đôi mắt tối đen như mực cũng từ từ sáng lên, cô nghe thấy anh gật đầu dịu giọng nói: “Ừm.”
Anh không chút do dự quay người rời khỏi căn phòng, bóng lưng dứt khoát nhanh gọn chứng tỏ anh đã hoàn toàn tin tưởng vào cô.
Chu Sênh Sênh nhìn cánh cửa kia ngây người mấy phút, sau đó cô quay người lại, ngồi xuống giường bệnh, thần thần bí bí nói một câu: “Các em à, đừng nghe chú bác sĩ vừa nãy nói lung tung, thật ra chị còn trẻ tuổi hơn chú ấy nhiều, gọi chị là dì chẳng hợp tẹo nào, cho nên để trở thành một em bé ngoan, các em phải gọi chị là chị Chu nhé.”
Cô vươn tay giúp em gái tên Đường Đường kia xé gói bánh: “Đường Đường, gọi chị nào.”
“Cám ơn chị Chu ạ!” Đường Đường nhận chiếc bánh cười ngọt ngào.
Sau đó Chu Sênh Sênh lại tiếp nhận những lời trợ giúp xé túi bánh mì tiếp theo, rồi hướng dẫn từng bước: “Tiểu Đinh, gọi chị nào.”
“Chị, cám ơn chị Chu ạ!”
“Thiên Thiên thì sao?”
“Chị Chu!”
Cuối cùng không đợi cô mở miệng, đứa trẻ cuối cùng là Tiểu Hạo cũng ngẩng đầu gọi cô một tiếng giòn tan: “Chị Chu ạ!”
Chu Sênh Sênh mặt mày hớn hở, xé từng chiếc bánh, đặt vào tay từng em, rồi xoa xoa đầu từng đứa, cảm thấy thật mãn nguyện.
***
Chu Sênh Sênh chưa từng chơi đùa cùng con nít, nhất là với những đứa trẻ bị mù thế này.
Cô vụng về muốn hòa nhập cùng các em, liền hỏi bình thường các em hay chơi gì, có muốn chơi trò gì với cô không. Ngược lại đám trẻ còn hoạt bát tự do hơn cả cô, Tiểu Đinh và Đường Đường là con gái, nên nhanh chóng bò lại gần cô, vươn đôi tay nhỏ bé như muốn chạm lên mặt cô.
Chu Sênh Sênh bị dọa giật mình, cô theo bản năng hơi lùi người lại.
Ngay sau đó, đôi bàn tay nhỏ bé của Đường Đường đã chạm lên gương mặt cô. Một cô bé bảy tuổi, ngón tay ngắn cũn vừa trắng lại mềm, bởi vì trong phòng đang bật điều hòa mà lòng bàn tay rất ấm áp, cứ như thế nhẹ nhàng dán chặt vào má trái của cô.
Cô cứng đờ người, chỉ một thoáng đã quên phải né tránh.
Sau đó bàn tay nhỏ bé kia từ từ, chạy dọc từ má trái của cô lên tới mũi, rồi chạm vào môi, cuối cùng còn chạm cả lên lông mày cô.
Tiếp đó, Đường Đường quay đầu lại nói vói lũ bạn nó rất chắc nịch: “Chị Chu xinh gái lắm đó!”
Chu Sênh Sênh bật cười ha ha, cuối cùng cô mới biết bé định làm gì, nhìn hai cái má bánh bao mũm mĩm mềm mại kia, cô vươn tay tới nhéo nhéo vài cái, rồi khẳng định: “Đường Đường thực tinh mắt đấy nhỉ!”
Đinh Đinh không phục, nó cũng vươn tay tới: “Em cũng muốn nhìn, cho em nhìn đi chị Chu!”
Cái “nhìn” của những đứa trẻ này, kỳ thực là dùng tay cẩn thận mà cảm nhận.
Hai cu cậu kia cũng do dự đi tới bên cạnh cô, vươn tay cảm nhận. Chu Sênh Sênh dáng vẻ anh hùng chẳng sợ ai, thản nhiên chấp nhận những sự đυ.ng chạm từ bốn đôi bàn tay nhỏ bé kia.
Bọn họ đang cách cô rất gần rất gần, gần đến mức những tiếng nín thở dè dặt kia cô cũng cảm nhận được. Hơi thở ấm áp ấy thuộc về những đứa trẻ này. Trước mặt cô giờ đây là những gương mặt non nớt mũm mĩm, đôi môi đỏ au hơi chu ra, cùng với bốn cặp mắt không có tiêu điểm.
Chu Sênh Sênh lẳng lặng mà ngôi ở đó, cảm nhận từng cái chạm nhẹ của lũ trẻ, cô không biết có phải vì những ngón tay kia quá ấm, mà khi những ngón tay ấy vừa chạm lên mặt cô, thì cô bỗng nhiên rất muốn khóc.
Bởi vì tình cảm của những đứa trẻ ngây thơ là chân thật nhất, nó thực sự đã chạm được vào tận đáy lòng cô.
Bọn họ không nhìn thấy mặt cô, cho nên cô cũng chẳng lo bọn họ sẽ không thích gương mặt này, rồi lại lo lắng sau khi trời mưa bọn họ có thể sẽ không nhận ra cô nữa.
Trước mắt những đứa trẻ này, cô có thể không ần che giấu bản thân nữa, mà là một Chu Sênh Sênh thực sự. Bọn họ có thể cảm giác được linh hồn của cô, sự chân thành của cô.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên dang hai tay, ôm bọn trẻ vào lòng, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn các em.”
Đường Đường hoang mang ngẩng đầu: “Chị Chu, chị đau đầu à? chị mang bánh cho bọn em, phải là bọn em cám ơn mới đúng!”
Tiểu Hạo gật đầu: “Đúng, bọn em phải nói cám ơn!”
Chu Sênh Sênh không nói gì mà chỉ cười, cười xong thì nhéo cái mũi của Tiểu Hạo: “Cám ơn mấy em vì đã đáng yêu thế này, trái tim chị cũng nhũn ra vì mấy đứa thôi!”
Tiểu Hạo năm nay sáu tuổi, không lớn lắm, nhưng nó đã cảm thấy bản thân là một nam tử hán rồi, vì thế mặt nó đỏ bừng, mắc cỡ ngại ngùng xoay đầu đi: “Em, em là con trai mà, bác sĩ Lục nói không thể tình chàng ý thϊếp, động tay động chân với con gái đâu…”
Chu Sênh Sênh xì cười một tiếng, dướn người tới nhỏ giọng nói với nó: “Đừng nghe lời bác sĩ Lục, em xem chú ấy đi, năm nay đã sắp ba mươi tuổi rồi còn chưa có bạn gái. Nếu em cứ học cách tán gái của chú ấy, thì sớm muộn gì cũng trở thành ông cụ FA độc thân đến cuối đời đấy!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy phía sau truyền đến một chất giọng lạnh lùng quen thuộc, không nhanh không chậm: “Thật à?”
Trái tim Chu An An như ngừng đập, cô quay đầu liền đối diện với đôi mắt đen sâu hun hút chẳng thể nhìn thấy đáy của người kia.
“Tiểu thư Chu An An, nếu tôi nhớ không nhầm, hai ngày trước cô còn lấy thân phận bạn gái tôi về nhà ra mắt người lớn mà? Cô nói xem, sao tôi lại trở thành ông cụ già độc thân đã ba mươi mà chưa có bạn gái được?”