Giáo Chủ Của Chúng Ta Bị Heo Ủn

Chương 37

Nói xong.

Liền cắm dương v*t của mình vào, thẳng đến chỗ non mềm ấm áp ở sâu bên trong.

Giáo chủ hoảng sợ thở gấp, giãy giụa vài cái, bị Tiểu vương gia đè lại hai tay, ôm vòng eo, dính sát vào thân thể lửa nóng của hắn, cùng đổ mồ hôi, cùng lên cùng xuống.

Đâm Giáo chủ đến chỉ có thể chúi đầu về trước, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ huyệt sau bị căng đầy, chẳng được bao lâu đã bị làm đến nức nở nghẹn ngào.

Y bình thường dù là hung ác cường hãn, đến trên giường liền hóa thành một bãi nước xuân, mặc kệ xoa mặc kệ niết. Thẳng làm cho người đầu gối mềm nhũn quỳ cũng quỳ không được, Tiểu vương gia liền ở tư thế cắm vào xoay người Giáo chủ lại, trong lúc đó lại thu hoạch vô số rêи ɾỉ, bộ dạng thật là có chút hỏng mất, Tiểu vương gia vội vàng khom lưng ôm người vào trong ngực an ủi một trận.

Nhưng an ủi của lưu manh này còn không bằng không có.

Mở miệng chính là: “Cắn thật chặt… bảo bối huyệt của ngươi thật tốt a…”

Giáo chủ xấu hổ giận dữ muốn chết!

Khóe mắt ửng hồng hung hăng trừng Tiểu vương gia.

Đáng tiếc Tiểu vương gia không nhìn thấy, hắn chỉ tùy theo tâm ý của mình dán đến gần, ngậm lấy môi của Giáo chủ, hôn ngấu nghiến.

Giáo chủ đã rất lâu chưa từng thân mật vui thích như vậy, nhất thời có chút trố mắt mới lạ, liền bị Tiểu vương gia tấn công cướp đoạt, thỏa thích càn quét, hai người môi lưỡi dây dưa vặn xoắn, một mạnh mẽ đòi lấy, một mặc kệ ta cần ta cứ lấy, vô cùng cưng chìu. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Tiểu vương gia càng lúc càng mãnh liệt, hai ngón tay giữ chặt cằm Giáo chủ, chậm rãi quỳ tiến đến. Góc độ từ trên cao nhìn xuống khiến cho Giáo chủ chỉ có thể ngửa đầu phối hợp, càng hôn càng sâu, khủng bố đến độ người này giống như muốn xâm phạm đến yết hầu của y, chỗ đó vừa lúc có một trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Sung sướиɠ sảng khoái gì đó đều không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cũng không biết dây dưa bao lâu, Giáo chủ ưỡn eo, cứ như vậy nức nở bắn ra.

Sống sờ sờ bị hôn đến lêи đỉиɦ.

Tiểu vương gia cảm nhận được dưới bụng dinh dính, trong bóng tối nhướng mày, khóe miệng giống cười nhưng không phải cười, lại là đang nín cười. Hắn còn biết cho Giáo chủ vài phần mặt mũi, không tiếp tục nói ra “lời tiện”.

Nhưng mà thị lực của Giáo chủ rất tốt, sao lại không nhìn ra biểu tình trên mặt Tiểu vương gia.

Tức giận liền phải đẩy hắn ra.

Tiểu vương gia lại không cho, thật vất vả mới ăn mặn, này còn chưa chơi đủ đâu, vội vàng ôm người vào ngực hung hăng đâm rút, một bên nghe tiếng rêи ɾỉ trầm thấp của GIáo chủ, một bên vuốt ve gáy Giáo chủ, nói đứt quãng: “Ta… không nhìn thấy bất cứ thứ gì… a… khong xấu hổ không xấu hổ…”

“A ư.. a… ngươi khốn nạn…”

“Ừ ừ… ta khốn nạn!”

“A a … ư… ngươi không phải người…”

“Ừ ừ … ta không phải người… ta là cầm thú…”



Cho đến lúc Tiểu vương gia sảng khoái bắn vào trong cơ thể của Giáo chủ.

Vuốt ve thân thể phập phồng run rẩy của mỹ nhân trong ngực mình, Tiểu vương gia yên lặng tràn ra vô hạn yêu say đắm từ trong đáy lòng.

Trong đầu lại đang người quỷ giao chiến, một chốc nói: Ta yêu y, ta không thể cầm thú như vậy!

Một chốc lại nói: Thật vất vả mới ăn mặn, vẫn có thể cầm thú một chút!

Cuối cùng thử hôn nhẹ một cái lên mặt Giáo chủ.

Hôn khóe môi, hôn hai má, hôn mũi, hôn trán.

Tay phải rồi lại chạm tới một thanh đao* giấu ở góc giường.

(*chủy thủ kiếm ngắn hoặc dao găm, dao ngắn…)l