Lục Trác Niên thoáng im lặng rồi hỏi: “Tại sao?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, anh kết hôn với tôi không hề làm quan hệ hai nhà thêm khăng khít, ngược lại còn gặp phải nhiều rắc rối hơn.” Kỳ Duật nhẹ nhàng cười. “Tôi không phải đối tượng thích hợp để liên hôn.”
Lục Trác Niên đáp: “Hồi cầu hôn tôi, em đâu có nói như vậy.”
Hai tiếng “cầu hôn” có vẻ không phù hợp trong hoàn cảnh này lắm. Kỳ Duật lặng lẽ tiêu hóa thứ cảm giác kỳ lạ này, sau đó chỉ nói: “Tôi xin lỗi.”
“Sao tôi lại có cảm giác bị bội tình bạc nghĩa thế nhỉ.” Lục Trác Niên cười nói, thực ra hắn chẳng muốn cười chút nào, thậm chí còn muốn làm Kỳ Duật khóc nữa, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nỡ làm vậy. “Đây là lời đề nghị hay là quyết định từ một phía của em?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Duật dường như đã đoán được câu trả lời của hắn nên trống ngực đập dồn, giọng nói lại rất khẽ khàng: “…Tất nhiên là đề nghị.”
“Vậy thì tôi không đồng ý.” Lục Trác Niên thẳng thắn rành mạch đáp. “Em còn đề nghị nào nữa không?”
Kỳ Duật nhìn hắn, hỏi: “Tại sao?”
“Để tôi hỏi em một câu, nếu như người em lấy là anh trai tôi thì em có đề nghị ly hôn không?”
Kỳ Duật ngẩn ra, nhưng vẻ mặt của Lục Trác Niên thì rất nghiêm túc. Anh chợt nhớ tới những lời mà hắn vừa nói với bố, từ đó nhạy cảm mà phát hiện ra rằng, thật ra hắn không hề tự tin đến vậy.
“Phải nghĩ ngợi lâu đến thế cơ à?” Lục Trác Niên khẽ cười.
Kỳ Duật vẫn im lặng, dường như thấy rất bối rối. Một lát sau anh mới chợt hỏi: “Cho tôi uống chút rượu được không?”
Lục Trác Niên ngạc nhiên hỏi lại: “Em muốn uống rượu?”
Kỳ Duật gật đầu “ừ” một tiếng.
“Câu này khó trả lời đến vậy cơ à? Lại còn phải uống rượu nữa?” Dù miệng nói vậy nhưng khi nhớ đến bộ dáng sau khi uống say của Kỳ Duật lần trước, Lục Trác Niên lại bất giác thấy tim mình đập mạnh, thậm chí hắn còn bắt đầu chú ý đến chiếc điện thoại vừa bị vứt trên sôpha, bắt đầu nghĩ xem phải làm thế nào để quay lại cảnh Kỳ Duật uống say nữa. “Thầy Kỳ có cần nghiêm túc tới vậy không?”
Kỳ Duật nhìn hắn, cái nhìn như câu phản vấn trong im lặng vậy. Lục Trác Niên vội nói: “Ừ ừ, nên nghiêm túc, nên nghiêm túc.” Kỳ Duật ép bản thân mình quá, uống ít rượu cũng hay, người ta thường phải có những lúc buông lỏng mà.
Vừa hay hai người cũng chưa ăn cơm, vì lúc trước phải chuẩn bị đi xa nên tủ lạnh đã dọn sạch sẽ. Thế là hai người vốn đang thảo luận chuyện ly hôn lại gọi đồ ăn ngoài, khui một chai rượu rồi ngồi đối diện nhau mà chạm cốc.
Vừa cầm cốc rượu lên, Kỳ Duật ngây thơ nói: “Một mình tôi uống là được rồi.”
Lục Trác Niên cười anh: “Sao có chuyện một mình uống rượu được. Uống một mình thì rượu đắng lắm.”
“Rượu vốn đắng mà.” Kỳ Duật ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm. “Nhưng lần trước uống rượu ở chỗ kia lại không thấy đắng.”
“Ở đâu cơ?” Lục Trác Niên chỉ buột miệng hỏi, nhưng thấy Kỳ Duật không nói gì thì mới nhớ ra, rượu lần trước hắn đưa cho anh là rượu hoa quả. Hắn nhìn Kỳ Duật, có chút lo lắng mà hỏi: “Hay là đổi sang uống Sprite nhé?”
“Không cần đâu.” Kỳ Duật bắt đầu cầm cốc lên tự uống luôn.
Lúc uống rượu, anh có thói quen hơi chau mày lại. Đến động tác chau mày của người này trông cũng đẹp, khi anh nâng cằm lên còn để lộ chiếc cổ thanh tú, động tác nuốt xuống còn nổi bật hơn. Anh thường nuốt rượu rồi mới mở mắt ra, khi mở mắt sẽ nhìn thấy Lục Trác Niên, trên mặt anh còn vương lại chút cảm giác không quen. Đôi mắt như phủ sương mờ, trông càng thêm đen láy và ướŧ áŧ. Đôi môi mím chặt đến ửng hồng, khi nuốt rượu xuống thường hơi hé ra như để hơi rượu tản đi, nếu không men cay sẽ xộc lên khiến hàng lông mày phải chau lại.
Bàn tay để trên bàn của Lục Trác Niên bất giác gõ lên mặt bàn. Hắn nhắc: “Uống từ từ thôi.”
Thật ra Kỳ Duật uống không hề nhanh, vì anh sợ nếu quá chén sẽ làm mình mất mặt.
Nhưng khi một người uống rượu với mục đích muốn say thì lại rất khó để say. Rượu vẫn khó uống như vậy, nhưng Kỳ Duật lại thấy tửu lượng của mình khá lên, nếu không tại sao uống nhiều vậy rồi mà những lời đó vẫn ứ lại trong họng, không tài nào thốt ra được.
Anh bắt đầu hơi sốt ruột, do dự một lúc rồi lại nhíu mày nuốt ực một ngụm rượu.
Lục Trác Niên ngồi đối diện, nhìn anh mà cười: “Thầy Kỳ uống say rồi à?”
“Đâu có.” Kỳ Duật lắc lắc cốc rượu với vẻ nghi hoặc. “Rượu này nhẹ lắm đúng không?”
Lục Trác Niên không ngờ với tửu lượng như vậy mà Kỳ Duật cũng có lúc chê rượu nhẹ, thế là hắn phì cười.
Kỳ Duật thấy thế thì hỏi với vẻ chần chừ: “Vừa nãy anh giận à?”
Lục Trác Niên nhìn anh, thong thả hỏi: “Theo em vì sao tôi phải giận?”
Kỳ Duật miết chiếc cốc trong tay, cúi đầu nói: “Xin lỗi anh.” Dứt lời, anh lại uống thêm một ngụm rượu rồi mới nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Trác Niên còn chưa kịp đáp lại, anh đã áy náy mà cười nói tiếp: “Tôi biết anh cực kỳ không thích hai câu này, nhưng tôi… tôi nói thật đấy.” Gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã. “Là lỗi của tôi.”
Dường như một cảm xúc nào đó chợt ập đến khiến Kỳ Duật tới lúc này mới bừng tỉnh. Anh đẩy cốc rượu đi, cảnh giác nói: “Tôi không thể uống nữa.”
“Em say rồi à?”
Kỳ Duật không nói gì, chỉ mím môi lắc đầu.
“Qua đây để tôi xem có phải em say rồi không.”
Kỳ Duật ước lượng khoảng cách giữa mình và người đối diện, hai tay chống trên bàn, lại lắc đầu với vẻ cực kỳ dè chừng: “Không.”
Lục Trác Niên nhướn mày, chợt cảm thấy cái bàn này đúng là vướng víu nên dứt khoát đứng dậy, đi đến bên cạnh Kỳ Duật: “Để tôi xem nào, có thấy khó chịu không?”
Thấy Lục Trác Niên ngồi cạnh mình, Kỳ Duật liền nói: “Anh thật sự rất tốt, cực kỳ cực kỳ tốt.”
Lục Trác Niên khựng lại, cười hỏi: “Sao vậy, say thật rồi hả?”
“Lúc buồn anh vẫn mỉm cười với người ta, lúc nổi giận anh cũng vẫn rất dịu dàng.” Kỳ Duật thỏ thẻ, thế nhưng khi Lục Trác Niên định ghé sát lại gần thì anh lại bối rối né đi.
Lục Trác Niên bỏ luôn tay xuống, hỏi: “Chắc em đang nói về mình?”
“Không… Tôi rất ngưỡng mộ anh.”
“Ngưỡng mộ tôi cái gì?”
“Ngưỡng mộ vì anh vẫn luôn tốt như vậy.”
Lục Trác Niên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Kỳ Duật. Hắn nghe thấy anh nói: ““Từ bé đến lớn, anh vẫn luôn tốt như vậy.”
"Cái gì mà từ bé đến lớn chứ,” Lục Trác Niên cười cười, “em từng thấy tôi hồi nhỏ chưa? Lúc nào cũng đi chọc chó ghẹo mèo, đuổi gà bắt vịt, thầy Kỳ mà thấy thì chắc bị dọa khóc mất, giờ tôi mới hoàn lương đấy…”
Thấy Kỳ Duật tự nhiên bật khóc, hắn hoảng hốt: “Ơ này, em…”
Kỳ Duật thình lình đứng lên rồi xoay người bỏ đi khiến Lục Trác Niên giật bắn mình. Hắn tưởng anh ngượng không muốn để mình nhìn thấy nên chỉ đi theo sau. Chẳng ngờ Kỳ Duật lại đi vào phòng ngủ của anh, lục lọi một hồi rồi lấy một hộp cơm ra. Anh dúi vào tay hắn: “Trả anh đấy.”
Lục Trác Niên thấy hộp cơm này quen quen. Nhìn kỹ lại thì phát hiện có dán tên của Lục Trác Hoa, tim hắn như ngừng một nhịp. Hắn lẩm bẩm: “Đây là hộp cơm của anh tôi… Bỏ mẹ, khoan đã!”
Hắn nhớ ra hồi đi học đã từng ra tay nghĩa hiệp, ngăn lại một vụ bạo lực trong trường.
Lục Trác Hoa có một tật xấu là cực kỳ kén ăn, cho nên không bao giờ ăn đồ ở nhà bếp của trường học cả, mà phải là cơm do dì giúp việc làm ở nhà theo đúng khẩu vị để mang đến trường. Lục Trác Niên thì chẳng hề kén cá chọn canh, nhưng vì Lục Trác Hoa là anh nên có một phần thì cũng tiện thể làm thêm cho em. Hai anh em dùng cùng một kiểu hộp cơm, dán tên lên trên để phân biệt, đây là quy tắc bắt đầu có từ khi hai người đi học. Suất của Lục Trác Hoa không có hành, gừng, tỏi, rau thơm, cần tây, nếu có những thứ đó thì anh tuyệt đối không đυ.ng đũa đến, nhưng Lục Trác Niên thì cái gì cũng ăn.
Có lần dì giúp việc bị nhầm hai hộp cơm, Lục Trác Niên thì thế nào cũng được nhưng Lục Trác Hoa chắc chắn không thể ăn được suất của hắn, thế là hắn bèn đến trường cấp III tìm anh trai để đổi lại.
Hắn lười không muốn đi cổng chính nên quyết định trèo tường vào. Khu vực đó vốn ít người qua lại, lại đang vào giờ ăn cơm nên không sợ bị bắt, nhưng điều bất ngờ là hôm ấy khéo sao lại có người nhắm trúng chỗ đó để kéo bè kéo phái đến.
Lúc đầu, Lục Trác Niên còn tưởng đây là vụ thanh toán giữa hai băng nhóm nên cũng thấy hớn. Hắn lặng lẽ luồn vào đó để hóng hớt, thế nhưng khi đến gần mới thấy cả đám người đang bắt nạt một người, thế là hứng thú cũng xẹp hẳn.
Biết mình không thể đánh lại nhiều người thế này, hắn bèn nhanh trí rút điện thoại ra rồi quay phim đám người đó, vừa tiến đến gần vừa gào vào điện thoại: “Thầy ơi thầy nhìn này! Có chừng này người đây, thầy nhìn kỹ từng người chưa? Gì ạ? Không thấy rõ ạ? Thế để em đến gần nhé, vâng vâng, em không làm rung điện thoại nữa, thầy chờ chút ạ, đến gần là nhìn rõ ngay.”
Hắn cứ nhấn thật rõ tiếng “thầy” nên đám người kia tưởng hắn đang video call với thầy giáo thật, thế là đứa nào cũng hoảng loạn, đứa thì giấu mặt, đứa thì trốn đi, cuối cùng tên cầm đầu thấy không ổn nên che mặt dẫn anh em chạy thẳng, đến chửi cũng không dám.
Lục Trác Niên cực kỳ nhập vai, sốt sắng kêu lên: “Ấy! Thầy ơi chúng nó chạy kìa! Em còn chưa quay rõ!” Thấy đám kia chạy hết rồi, hắn mới vội vã chạy tới đỡ cậu học sinh bị bắt nạt kia lên. “Ầy, có sao không?”
Người đó đang ngồi, lúc được hắn đỡ dậy thì bật khóc. Lục Trác Niên cuống quýt nói: “Thôi đừng khóc, chúng nó chạy rồi mà, không sao nữa đâu.”
“…Cơm của tôi đổ hết rồi.”
Lục Trác Niên: “…” Hắn cúi xuống nhìn thì thấy đúng là cơm đổ ra hết, lại thấy người đó khóc rất đáng thương thì đưa luôn hộp cơm của mình cho cậu. “Có tí cơm thôi mà! Cho cậu này, cầm đi cầm đi, đều là đàn ông cả rồi, mạnh mẽ lên.”
Người đó cầm lấy hộp cơm thì không khóc nữa, khẽ giọng nói cảm ơn.
Lục Trác Niên vẫn nhớ sau đó hắn tới ăn ké cơm của anh trai, anh hắn không có cơm nên mắng cho hắn một trận.
“Không phải… em…” Lục Trác Niên thấy không giống lắm, chẳng lẽ Kỳ Duật lại là cậu học sinh rơi nước mắt chỉ vì cơm bị đổ hay sao? Nhưng nhớ thoáng lại thì đúng là giống vài phần. Chỉ là một hộp cơm thôi mà anh cũng giữ được chừng ấy năm, phải chăng đã yêu thầm hắn… Suy nghĩ của Lục Trác Niên cứ rối hết cả lên, thế tại sao chuyện năm ấy lại không có diễn biến tiếp theo chứ?
Chẳng ngờ Kỳ Duật trả hộp cơm cho hắn xong thì nói: “Tôi không cần nữa.”
Suy nghĩ đang bay loạn xạ của Lục Trác Niên lập tức trở lại bình thường.
Phải rất rất lâu sau, hắn mới biết hồi ấy Kỳ Duật khóc không phải vì cơm bị đổ, mà bởi vì lúc hắn đỡ anh dậy có đυ.ng phải cánh tay bị đánh gãy của anh, nên anh mới đau đến bật khóc, nhưng lại không hề nói cho hắn biết mà chỉ tìm bừa lý do. Lúc biết chuyện đó, Lục Trác Niên thương anh vô cùng, cầm tay anh hôn mãi.
Lúc này, hắn chỉ nhíu mày nhìn Kỳ Duật mà chất vấn: “Tại sao không cần nữa?”