Edit: Đồng – Beta: Đậu, Quyên
Trước bữa cơm tối, bởi vì Từ Gia Kha hùng hồn thanh toán trước một phần coi như tiền đặt cọc, Triệu Bảo Quốc cảm thấy giống như là có một số tiền lớn đột nhiên đập vào đầu, đặt biệt cao hứng để Triệu Tiểu Kiệt đến cửa hàng bán lẻ mua một bình rượu và mấy chai nước uống về, lại bảo Lưu Tài Hoa xào thêm chút đồ ăn, bữa cơm này cuối cùng cũng có thể ăn.
"Đều là món ăn thường ngày, đừng ghét bỏ, ăn nhiều chút..." Triệu Bảo Quốc ra vẻ chủ nhà tiếp đón Cố Thừa Minh cùng Từ Gia Kha.
Cố Thừa Minh ngồi bên cạnh Lê Dự, nghe những lời nói đó cũng không hề liếc mắt nhìn Triệu Bảo Quốc một cái nhưng khi thấy trong bát cậu không có miếng thịt nào liền duỗi đũa ra gắp thịt để vào bát của cậu, sau đó lại gắp đồ chay cậu làm, say sưa ăn ngon lành.
Lê Dự ngẩn người nhìn chằm chằm miếng thịt Cố Thừa Minh gắp vào trong bát cho cậu. Đừng nói là ăn, cậu cũng không nhớ bản thân đã bao lâu không thấy thịt trong bữa ăn. Từ sau khi mẹ không còn gửi tiền cho cậu, thái độ của gã đối với cậu cũng càng ngày càng tệ, sau đó dù ăn cơm cũng là ăn riêng, đừng nói là thịt, đồ ăn ngon trong nhà cậu cũng không được nhìn thấy.
Có một lần vì sốt cao ở trường, cậu thực sự không chịu được phải về nhà sớm, vừa vào sân thì thấy Triệu Tiểu Lỗi một mình bưng bát thịt kho tàu rất to, ăn đến cái miệng nhỏ cũng bóng loáng. Triệu Tiểu Lỗi có lẽ là vì thấy sắc mặt Lê Dự không tốt, nhìn xung quanh một chút, giương cao bát nói: "Mẹ nói không được để mày thấy nhưng mà bây giờ mẹ không có ở đây, mày ăn một miếng đi."
Lê Dự không còn nhớ rõ bản thân lúc đó đã ăn miếng thịt kho tàu đó như thế nào nhưng thân thể vô cùng không khỏe nên ngay khi miếng thịt vừa chạm đầu lưỡi, cậu đã nôn đến rối tinh rối mù.
Hắn thấy cậu nhìn thịt trong bát đến xuất thần, để đũa xuống, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cậu: "Phát ngốc cái gì vậy?"
Lê Dự lấy lại tinh thần, thấy Cố Thừa Minh đang nhìn mình. Đôi mắt kia chứa quá nhiều cảm xúc cậu không hiểu nhưng phải công nhận rằng đôi mắt của hắn quả thực rất sáng.
Lê Dự lắc đầu, cầm chặt đũa bắt đầu ăn thịt ở trong bát. Thịt kho tàu bóng loáng non mềm, mùi thơm nức mũi, lúc cắn ở khoang miệng tràn đầy hương thơm, một đường từ lưỡi xuống đến dạ dày.
Cố Thừa Minh thấy cậu bắt đầu ăn thịt cũng yên lòng. Hắn vừa gặp liền biết Lê Dự không đủ dinh dưỡng, thứ tên thịt này, phỏng chừng trong khoảng thời gian dài đã không được ăn rồi.
Lê Dự ăn, Cố Thừa Minh bên cạnh không ngừng gắp thêm cho cậu, cho đến khi Lê Dự thực sự ăn không nổi nữa, vừa nhẹ nhàng né tránh vừa nói: "Được rồi, được rồi..."
Bởi vì Cố Thừa Minh không để ý, bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên có chút nặng nề, Từ Gia Kha ung dung thong thả ăn hai miếng cải xanh, mới cười híp mắt tiếp lời nói: "Làm gì nói không được ghét với chả bỏ, mùi vị này ở thành phố ít có lắm..."
Triệu Bảo Quốc cười hàm hậu đáp lại vài tiếng, tiếp đón hỏi han vài câu mới ngừng miệng.
Gã đã nhìn ra tiểu tử họ Cố kia thật sự tốt với Lê Dự, nhìn bộ quần áo mới của nó tám phần mười là do tiểu tử kia mua cho. Đừng nói hắn không xen vào, nếu như có thể lấy thêm được chút tiền... thì học phí của Tiểu Kiệt khỏi lo rồi.
Trẻ con trong thành phố thực sự là dùng tiền không nháy mắt a, tiền đặt cọc lúc nãy chỉ là Từ Gia Kha tiện tay lấy trong túi ra đó.
Trong lòng Triệu Bảo Quốc đánh chút tính toán, chỉ là hai đứa trẻ mà thôi, dụ dỗ nhường nhịn chút, tiền không phải liền tới tay sao. Nhưng tiểu tử Lê Dự này cực kì ngốc, chỉ sợ sơ hở không hợp sẽ làm bọn họ mất hứng, làm đứt đường tiền tài của gã. Nếu như có thể cho Tiểu Kiệt và Tiểu Mai học chung với hai người bọn họ là được rồi. Tiểu Mai lớn lên xinh đẹp, Tiểu Kiệt dẻo mồm dễ nói chuyện. Hai đứa con của gã ai cũng tốt hơn Lê Dự nhiều nhưng lúc nãy khi gã đề cập đến chuyện này, Từ Gia Kha đã từ chối, gã cũng không nên day dưa, xem ra phải tìm cơ hội nói Lê Dự một chút.
Cố Thừa Minh nhai cơm nhưng ánh mắt một khắc cũng không dời khỏi gương mặt của Lê Dự. Hiện tại chỉ đơn thuần là nhìn cậu ăn cơm cũng khiến hắn thỏa mãn. Hắn đã nhớ cậu thật lâu, cảm giác đầy bụng làm hắn rõ ràng "Hiện tại những điều này đều là sự thật" khiến hắn cảm giác may mắn đến muốn rơi lệ.
Lê Dự nhận thấy tầm mắt của Cố Thừa Minh, có chút không được tự nhiên dịch dịch người, tiếp tục vùi đầu ăn thịt mà hắn gắp cuồn cuộn vào bát mình.
Lúc cậu đặt đũa xuống, hắn cũng buông đũa trong tay ra, nắm tay cậu thật nhanh, phấn khởi muốn ra ngoài với cậu.
Lê Dự cũng chỉ sững sờ trong giây lát, theo Cố Thừa Minh kéo ra khỏi cửa.
Từ Gia Kha ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Cố Thừa Minh nổi cơn điên lôi kéo Lê Dự đi chơi, nhìn trời không nói gì.
Thời tiết hôm nay rất đẹp cho nên sao cũng đặc biệt sáng, lấp lánh giữa màn đêm. Hắn và cậu đứng trong sân sóng vai bên nhau, Cố Thừa Minh hứng thú dạt dào, phản ứng của Lê Dự lại rất bình thản.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ở kiếp trước, màu mắt của cậu rất nhạt. Hắn chưa từng gặp ai có màu mắt nhạt như Lê Dự. Rõ ràng thoạt nhìn vô cùng lãnh đạm, lại có ánh sáng hấp dẫn người khác. Thật giống như một vì sao, biết rõ rất xa xôi, nhưng vẫn không thể khống chế được bị hấp dẫn.
Hai người trầm mặc đứng trong chốc lát, Cố Thừa Minh hưởng thụ phần an bình này, không nói lời nào, Lê Dự cũng không đánh vỡ.
Mãi đến khi Cố Thừa Minh sờ sờ túi tiền lấy cục kẹo ra, bóc vỏ xong lại nhét vào miệng Lê Dự.
"A..." Lê Dự bị động tác đột ngột của Cố Thừa Minh làm giật mình.
"Ngọt không?"
"Ừm." Lê Dự gật gật đầu, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn viên kẹo trong miệng, mềm mại, có vị sữa.
Hắn hài lòng xoa mái tóc của cậu, khóe miệng cười nhẹ, tự nhủ: "Quả nhiên a, khẩu vị của tiểu hài tử."
Lê Dự cắn viên kẹo trong miệng, đợi đến khi kẹo tan gần hết mới nói: "Trong thành phố ít khi được thấy à?"
"Có thấy, chỉ là thiếu một người cùng ngắm." Hắn nghiêm túc trả lời.
"Không ai chịu cùng anh ngắm hả?" Cậu hơi nghi hoặc hỏi, hắn xuất sắc như vậy, nghĩ thế nào cũng không thể xảy ra chuyện đó.
"Không phải..." Là bọn họ không có tư cách ngắm cùng hắn thôi, vị trí này chỉ thuộc về bảo bối của hắn thôi.
Hai người lại đứng thêm một lúc, Cố Thừa Minh cảm giác được Lê Dự mất tập trung, nhìn căn phòng trước mắt rồi nói: "Hôm nay được gặp em, anh thật vui. Chúng ta đánh răng đi ngủ nha, ngày mai còn phải dậy sớm nữa." Cố Thừa Minh đỡ lấy vai Lê Dự, giúp cậu xoay người, tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cậu.
Cậu gật gật đầu, hắn đã không muốn nói cậu cũng không hỏi tiếp, dù sao cũng là người xa lạ mới gặp nhau được một ngày mà thôi.
Ban đêm ở nông thôn cũng không phải khắp nơi đều tối, trong phòng có ánh trăng giống như có vầng hào quang mơ hồ đang chiếu rọi.
Hắn và cậu rửa mặt xong, Lưu Tài Hoa cũng mang chăn đệm sạch sẽ đến. Lê Dự giúp bày đồ, sau đó lấy một quyển sách và chiếc đèn pin đã cũ trong rương ra, ôm chăn của cậu đi ra ngoài.
Cố Thừa Minh thấy động tác của Lê Dự liền biết người này muốn làm gì, tiến lên vài bước nắm lấy tay cậu: "Sắp ngủ rồi, em còn đi đâu?"
"Em đến phòng chứa củi, không quấy rầy anh..." Khí thế hùng hổ của Cố Thừa Minh làm cậu khó hiểu, lúc quay đầu lại giải thích, trong đôi mắt to còn mang theo chút mơ màng.
Cố Thừa Minh cảm giác bản thân sắp bị Lê Dự làm tức chết rồi! Hắn muốn ở phòng của cậu không phải để đuổi cậu đến phòng chứa củi ngủ.
Cố Thừa Minh cảm giác bản thân sắp bị Lê Dự làm tức chết rồi! Hắn muốn ở phòng của cậu không phải để đuổi cậu đến phòng chứa củi ngủ.
"Đừng đi, ngủ ở đây." Hắn cầm chăn đệm trên tay cậu, kéo cậu bước về giường.
"Ớ?" Lê Dự trơ mắt nhìn Cố Thừa Minh ôm đồ của cậu, còn chưa kịp phản bác quyết định của hắn, một giọng nói khác lại truyền tới.
"A? Vậy tôi ngủ ở đâu? Cố Thừa Minh?" Từ Gia Kha chậm rì rì đi đến. Cái giường này nhỏ như vậy, hai người nằm còn miễn cưỡng, ba người thì nằm mơ đó. Là do hắn chưa nghĩ tới chuyện này... Hay bản thân muốn như vậy?
Cố Thừa Minh trầm mặc trong chốc lát, sau đó chỉ mặt đất nói: "Thân thể cậu tốt, nằm ở trên đất đi."
Từ Gia Kha nhăn nhúm, nhìn Cố Thừa Minh mới nói xong còn tỏ ra không tiện, nhất thời tức giận muốn đấm ngực giậm chân.
Đây không phải là vấn đề thân thể có tốt hay không? Đại ca, cậu còn khỏe hơn tôi nhiều đó. Sao cậu không nằm trên đất đi, để tôi với Lê Dự nằm trên giường... Ạch...
Được rồi, hình như anh đã hiểu được vấn đề rồi.
Đứa nhỏ tên Lê Dự kia hiện tại là bảo bối của Cố Thừa Minh, chiếm dục cao như vậy...
Nhìn Từ Gia Kha đột nhiên trầm mặc, Lê Dự bị kéo lại cũng cảm thấy ngượng ngùng. Bọn họ là khách, nếu như để cậu biết được mình chiếm vị trí của khách, để Từ Gia Kha phải nằm dưới đất, chắc chắn sẽ không được ăn trái cây nữa.
Huống chi, làm như vậy cũng thật sự không tốt.
"Hai người là khách, vẫn là em đến phòng chứa củi ngủ đi...." Lê Dự vừa nói vừa kéo kéo chăn đệm mà Cố Thừa Minh đang ôm.
Hắn buông đệm xuống, kéo cậu ngồi lên giường, khuyên nhủ nói: "Phòng chứa củi vừa ướt vừa lạnh, sao có thể ngủ được? Từ Gia Kha chỉ ở một bữa thôi, em không cần lo lắng đâu."
Thân thể Lê Dự vốn không tốt mà giờ còn muốn ngủ ở phòng chứa củi tồi tàn lạnh lẽo hả, đừng nằm mơ.
"Không được." Lê Dự lắc đầu, giọng nói tuy không lớn nhưng vô cùng kiên định: "Như vậy không đúng."
Hắn cảm thấy hơi thất bại, thiếu chút nữa hắn đã quên mất tính tình của Lê Dự. Đừng nhìn cậu bình thường giống quả hồng nhuyễn rất dễ nói chuyện, thế nhưng chỉ cần là việc cậu cảm thấy không đúng, cho dù là ai cũng không thể khuyên được.
Lúc trước, hắn cũng bởi vì sự kiên cường này của Lê Dự mà chịu khổ không ít.
Từ Gia Kha nhìn hai người đang giằng co trước mặt, Lê Dự thì gã không rõ nhưng tính tình của Cố Thừa Minh anh chẳng lẽ lại không biết sao? Vì vậy kịp thời quyết đoán nói: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, cậu của em không phải đã nói có chuẩn bị phòng cho anh sao? Anh đi tìm cậu của em hỏi một chút."
Cố Thừa Minh nghe Từ Gia Kha nói, ánh mắt lại nhìn Lê Dự chằm chằm: "Như vậy được không?"
Lê Dự nghe lời Từ Gia Kha, gật gật đầu, bỗng nhìn Cố Thừa Minh nói: "Anh không đi sao? Phòng cậu chuẩn bị cho anh chắc chắn tốt hơn nơi này..."
"Anh không đi." Cố Thừa Minh thản nhiên nói, giống như không nhìn thấy sự bất tiện của Lê Dự, ung dung đứng lên, vừa cởϊ áσ vừa đuổi Từ Gia Kha: "Trời không còn sớm, cậu mau đi đi. Ra ngoài nhớ đóng cửa lại."
Từ Gia Kha âm thầm nghiến răng, nhìn bạn xấu đang dương dương tự đắc.
Tốt, anh lăn.