Vì thế, chuyển hướng Hạ Kiều Yến, "Ba nó à, con trai của anh dường như có ý kiến đối với em, anh xem có phải là anh nên quản lý không?"
"Chuyện trong nhà em làm chủ, em cảm thấy nên xử lý thế nào liền xử lý thế ấy." Hạ Kiều Yến không chút nghĩ ngợi trả lời.
Tần Dĩ Duyệt vui rạo rực nắm mặt thịt nhỏ của Tiểu Bảo, "Nghe thấy chưa, trong nhà mẹ to lớn nhất, đừng làm cho mẹ cảm giác mình bị khinh bỉ. Bằng không, mẹ sẽ rất không khách khí đâu."
"Rõ ràng là ngốc, còn không cho người ta nói."
"Con như vậy mẹ sẽ thật sự mất mặt đó. Con mới năm tuổi liền bắt đầu coi rẻ quyền uy của mẹ, sau này mẹ phải lăn lộn thế nào. Thật đau lòng thật đau lòng."
Tiểu Bảo yên lặng lườm một cái, không nghĩ ra lúc trước vì sao cậu lại cảm thấy mẹ rất tốt chứ.
Người phụ nữ này không phải đang đùa giỡn cậu, chính là đang đùa giỡn trên đường đi của cậu.
Toàn bộ chính là một nữ lưu manh.
Aiz, thực sự là nhìn người không rõ.
Tiểu Bảo nghĩ tới đây, nội tâm nhất thời hơi tang thương, trượt xuống đầu gối Tần Dĩ Duyệt, chạy đi ngủ.
Tần Dĩ Duyệt đi về hướng Hạ Kiều Yến, "Cường hào, muốn nói với anh một chuyện."
"Hửm?" Hạ Kiều Yến đáp một tiếng.
Trong mũi ngửi thấy được mùi thơm mềm mại trên người Tần Dĩ Duyệt, ở giữa còn chen lẫn mùi Mộc Dục Lộ trong phòng tắm của khách sạn.
Người phụ nữ này có lúc cũng thật là không biết cô có bao nhiêu câu người sao?
Tần Dĩ Duyệt nói chuyện ban ngày đi tìm Trình Giang Tuyết.
Sau khi Hạ Kiều Yến nghe xong trầm ngâm một lát, "Dựa theo ý của em có một người có tướng mạo tương tự, bị thương cũng tương tự với người mà ngày đó cứu chữa cho em?"
"Đúng, bây giờ người chết kia không phải người cứu em lúc đó. Bây giờ tuy rằng có rất nhiều phương pháp có thể che khuất thiếu hụt và tàn nhan trên mặt, mà khi đó còn đang trời mưa, bất kỳ sản phẩm gì đều không thể đạt được đến cái hiệu quả kia."
"Trình pháp y và Trương đội bên kia bọn họ sẽ dựa theo quy trình chính quy tiếp tục điều tra, tính tự chủ và lưu động của bọn họ không cao, anh thông qua thủ đoạn khác thu được video giám sát và manh mối tương quan. Em an tâm đi làm là được."
Tần Dĩ Duyệt ngồi xếp bằng ở bên cạnh Hạ Kiều Yến, "Cái này sẽ mang đến bất tiện cho anh sao?"
Hạ Kiều Yến buồn cười nói︰"Sinh hoạt chính là quá trình không ngừng giải quyết phiền phức. Huống hồ, anh khá là tin tưởng, là bởi vì em gả cho anh mới sẽ có nhiều phiền phức như thế. Việc này vốn là có một phần trách nhiệm của anh."
"Cũng có thể là em khá hợp với màu đen."
"Vậy tại sao trước khi gả cho anh không có phiền toái như thế? Sau khi gả cho anh mới có liên tiếp chuyện xuất hiện."
Tần Dĩ Duyệt mếu máo, " Dáng vẻ anh nói như rất có đạo lý lắm. Nghe anh nói chuyện như thế, em đột nhiên nhớ tới một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Giả sử là bởi vì chúng ta kết hôn, mới có nhiều chuyện kỳ kỳ quái quái như thế xảy ra ở trên người em. Như vậy cũng bao gồm chuyện Diệp Thanh bắt cóc em sao? Lúc đó em liền rất nghi hoặc, tại sao Diệp Thanh không nhân cơ hội trừng trị em một trận, lấy cái sức mạnh nghiến răng nghiến lợi của cô ta đối với em kia, không hủy dung của em, không làm một ít thương tổn không cách nào cứu vãn đối với em, quả thực liền không phải cô ta. Dù sao, cô ta bắt cóc em, anh chắc chắn sẽ không ngồi xem mặc kệ. Mà anh biết được, cô ta liền không thể dễ dàng chạy trốn. Diệp Thanh không ngốc, nếu biết cô ta không đường thối lui, tại sao không làm cho trong lòng mình lại thoải mái một chút, sáng tạo cho em một chút vết thương không cách nào chữa trị hoặc thương tổn tinh thần không phải càng tốt hơn sao?"