Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 129: Bạn tốt oán hận (2/2)

Tiểu Bảo khoanh đôi tay nhỏ ngắn giao nhau ở trước ngực, khuôn mặt không vui nhìn hai người, "Ba mẹ lại lén lút sau lung con làm gì vậy hả?"

Tần Dĩ Duyệt cười nhéo nhéo mặt thịt nhỏ của cậu bé, "Cơn giận này của con không đúng lắm nha, thiếu niên."

"Còn không phải là bị ba mẹ kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao." Tiểu Bảo hừ một tiếng.

Tần Dĩ Duyệt buồn bực, tâm trạng hậm hực sau khi nhìn thấy đứa trẻ liền tiêu tán không ít.

Hạ Kiều Yến gật gật đầu đối với quản gia, quản gia lập tức hiểu ý, xoay người đi ra ngoài sắp xếp mang món ăn.

Bình thường chuyện gọi món ăn như vậy căn bản không cần Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia đến gọi, đều là thiếu gia quyết định.

Thiếu phu nhân không kén ăn, món ăn gì cũng có thể ăn.

Tiểu thiếu gia trước đây có thói quen kén ăn, sinh hoạt với Thiếu phu nhân thời gian dài, tật xấu này cũng khá hơn nhiều.

So sánh với việc đó, thiếu gia có vẻ khá là kén ăn.

Bởi vậy, gọi món ăn liền toàn do thiếu gia quyết định.

Dù sao một lớn một nhỏ kia ăn cái gì cũng được.

Quản gia nghĩ như thế, có chút muốn cười.

Trước đây còn cảm thấy tiểu thiếu gia và thiếu gia rất giống nhau, bây giờ ngoại trừ tướng mạo giống nhau ra, tính tình toàn sao chép thiếu phu nhân.

Có điều, giống Thiếu phu nhân cũng rất tốt, tính tình này của Thiếu phu nhân ở chung với ai đều có thể hòa hợp.

Điểm ấy không phải người nào cũng có thể làm được.

...

Trong quá trình chờ món ăn được đưa lên, Tần Dĩ Duyệt và Tiểu Bảo đi tới đi lui trong phòng ăn to lớn, thưởng thức phong cảnh nơi này, phát hiện xác thực còn tinh xảo hơn hết thảy phong cảnh cô từng nhìn thấy trước kia.

Tần Dĩ Duyệt lớn tiếng nói︰"Cường hào, chúng ta ăn bữa cơm ở đây phải tốn bao nhiêu tiền vậy?"

"Em vẫn là đừng biết tốt hơn, em sẽ hận giàu."

"Bây giờ em cũng rất hận giàu nha." Tần Dĩ Duyệt ôm Tiểu Bảo chân trần đi tới đi lui trên sàn làm bằng gỗ.

Bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, có thể đi chân trần ở nơi công cộng thật lòng không dễ dàng.

Mặc dù là có chút không lễ phép, không tôn trọng người khác, nhưng nơi này chỉ có Hạ Kiều Yến, cô cũng không cần quá kiêng kỵ.

Tiểu Bảo đá giày rơi xuống, ôm cái cổ Tần Dĩ Duyệt, cùng cô xem cảnh trí xung quanh.

Đột nhiên, ánh mắt Tần Dĩ Duyệt dừng lại, phát hiện dường như có một bóng người quen thuộc lóe lên một cái.

Cô quay lại nhìn, lại phát hiện căn bản không tìm được, nhưng cô có thể xác định cô không có nhìn lầm.

Cô suy nghĩ một chút, phát hiện người kia có thể là Dương Nhược Vi.

Tần Dĩ Duyệt thả Tiểu Bảo xuống, đi về hướng bóng người kia ẩn náu sau tường.

Trong quá trình đi tới, cô hết sức thả nhẹ bước chân.

Lúc đi qua chỗ rẽ, vẫn không có nhìn thấy người kia.

Tần Dĩ Duyệt thở dài, không có tiếp tục đi về phía trước.

Nếu Dương Nhược Vi hết sức muốn trốn cô, cô cần gì phải nhiều chuyện.

Dương Nhược Vi trốn ở sau mặt tường khác, nghe tiếng bước chân Tần Dĩ Duyệt đi xa, trong lòng lóe qua một trận xem thường.

Ở bề ngoài làm ra dáng vẻ quan tâm cô, trên thực tế căn bản đối với cô không chú ý.

Chỉ cần lại lối rẽ, liền có thể tìm thấy cô, Tần Dĩ Duyệt lại không chịu đi tới.

Dương Nhược Vi tức giận nghĩ, những ngày qua nếu như Tần Dĩ Duyệt quan tâm cô một chút sẽ không thể không biết tình cảnh của cô.