Sương đêm lành lạnh, ánh sáng của những ngọn đèn neon tạo nên vầng sáng như một chiếc l*иg mờ mờ ảo ảo. Lương Trung Vũ lái xe về đến khu đô thị Green Land, chưa kịp nghĩ ngợi đã thấy mình dừng xe trước cổng nhà Thụy Khanh. Căn nhà vẫn còn ánh sáng, Thụy Khanh sinh hoạt rất có quy luật, 10 giờ 30 phút tối sẽ đi ngủ, bây giờ là 10 giờ 5 phút.
Lương Trung Vũ xuống xe, trời lạnh thở cũng ra khói, nhưng trong lòng anh lúc này chỉ cảm thấy nóng rực. Đi đi lại lại trước cổng nhà, cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, bấm chuông.
– King koong… King koong…
Đèn cổng bật sáng, Thụy Khanh xuất hiện sau cánh cửa nhà, cô cận nhẹ, không nhận ra người đứng ngoài song cửa là ai, cô cất giọng:
– Xin lỗi, là ai đấy ạ?
– Thụy Khanh, là anh, Trung Vũ.
Thụy Khanh sửng sốt, muộn thế này rồi anh còn đến? Phân vân một lúc lâu, đến nỗi Lương Trung Vũ cho rằng cô sẽ không mở cửa thì nghe tiếng bấm “Tít” mở khóa. Hai người đứng nhìn nhau mà không biết nói điều gì, dường như ai cũng đợi đối phương mở lời trước. Lương Trung Vũ hơi run rẩy hỏi:
– Anh vào được không?
Hơi lạnh cũng khiến Thụy Khanh rùng mình, chuẩn bị đi ngủ nên cô chỉ mặc một bộ váy, khoác ngoài chiếc áo dạ dài đến bắp chân, lúc này cũng tê lại. Thấy mình thật ngốc nghếch, không dưng hành nhau giữa trời sương lạnh thế này. Cô vội nói:
– Vâng, anh vào đi!
Nói rồi cô quay người vào trước, Lương Trung Vũ đóng cổng lại cẩn thận rồi theo chân Thụy Khanh vào nhà.
Anh lấy đôi dép nam ra thay, đây là đôi dép mà anh cùng với Lâm Anh, My Anh chọn mua, rất vừa chân. Trong nhà ấm áp, Lương Trung Vũ cởi chiếc áo ngoài đã nhiễm lạnh treo lên mắc, mọi thứ đều rất quen thuộc.
Thụy Khanh vào bếp pha hai ly trà gừng mật ong, mang ra đến phòng khách đã thấy Lương Trung Vũ ngồi ngay ngắn, vẻ nghiêm túc khác hẳn ngày thường. Có lẽ anh đã uống khá nhiều, trên mặt không đỏ nhưng trong không khí còn phảng phất, tuy nhiên nó không làm cô khó chịu.
– Anh vừa đi lạnh về, lại uống rượu nữa, uống chút nước gừng cho ấm áp, em cho thêm cả mật ong, anh uống cho giải rượu.
– Cảm ơn em!
Lương Trung Vũ đưa tay đón lấy, mượn sức nóng của ly trà làm ấm bàn tay, lại nhấp một ngụm. Độ nóng vừa đủ, hương gừng thoang thoảng ấm áp khiến thần kinh anh như được thả lỏng ra. Lại nghe Thụy Khanh hỏi:
– Hôm nay tất niên vui vẻ không anh?
Lương Trung Vũ ngẩng đầu nhìn Thụy Khanh, khuôn mặt cô sạch sẽ, nhìn cô khiến lòng anh thấy nhẹ nhàng. Anh mỉm cười gật đầu:
– Năm nào cũng vậy thôi, cũng không khác là mấy.
Không khí lại trầm lặng, Thụy Khanh thấy anh đã uống hết ly nước mà vẫn không nói gì, cũng không có ý định ra về. Cô cắn môi, đứng lên cầm ly của anh vào bếp rót thêm ly nữa.
Trà rót xong, vừa quay người thì thấy Lương Trung Vũ đang đứng ngay sau lưng. Thụy Khanh có chút giật mình, ly trà sóng sánh làm ướt một mảng ngực áo anh, cô nhẹ giọng trách:
– Anh không nói tiếng nào làm em giật mình.
Rồi đặt ly trà xuống bàn bếp vội rút khăn giấy đưa tới trước mặt anh.
Lương Trung Vũ không nói chỉ nhìn Thụy Khanh, ánh mắt nóng rực. Hôm nay, chuyện vui lẫn không vui đều khiến anh mệt mỏi, chỉ có lúc đứng trước mặt cô anh mới thấy lòng mình thanh thản. Nhận được quan tâm của cô mới khiến anh thấy mình có chút ấm áp, không nghĩ gì nhiều, chỉ như một hành động vô thức muốn giữ lấy điều tốt đẹp nhất của cô bên mình, Lương Trung Vũ dang tay ra ôm trọn Thụy Khanh vào lòng. Truyện chỉ được đăng tại Vnkings.com và diedanlequydon.
Anh lại ôm cô, lần thứ hai anh ôm cô!
Khác với lần trước chỉ là cái ôm thương tiếc không mang nhiều ý vị, lần này tim anh đập cuồng loạn, hơi thở có chút gấp vì hồi hộp. Anh biết mình muốn gì, cũng biết hôm nay là cơ hội, anh không muốn chờ đợi thêm nữa, gấp gáp muốn Thụy Khanh hiểu rõ lòng mình, nhưng lại như bị á khẩu, không biết nói câu gì lúc này.
Thụy Khanh bị bao trùm trong ấm áp, nhiệt độ trên người anh lúc này như tăng cao, truyền cả sang cô khiến khuôn mặt cô nóng rực, trong đầu Thụy Khanh còn đang nghĩ
“Nếu như anh nói điều gì khó xử, cô phải ứng đối thế nào để không mất đi tình cảm giữa hai người?”
Nhưng Lương Trung Vũ lại không nói gì cả. Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay dài rộng của mình ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan của Thụy Khanh, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Thụy Khanh cả người căng cứng, hai bàn tay vô thức nắm chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cuối cùng, nụ hôn rơi trên đôi môi hồng hơi hé mở của cô.
Tim đập như trống dồn, đã không phân biệt được là của ai.
Thụy Khanh cảm thấy lý trí của mình đã chạy biến đi đâu mất, cô rất muốn đẩy anh ra, muốn nói với anh họ không thể, nhưng phản ứng của con tim và cảm giác của cơ thể đã bán đứng cô rồi. Người đàn ông này đưa đến cho cô xúc động muốn nổi loạn, mọi suy nghĩ hóa thành hồ dán, trầm luân cùng anh giây phút này!
Thụy Khanh khó khăn lấy lại chút ý thức. Ánh mắt Lương Trung Vũ sâu thẳm chứa đầy tình ý và du͙© vọиɠ nhìn lại cô, Thụy Khanh nhẹ giọng: “Đừng ở đây!”
Như một lời chấp thuận, Lương Trung Vũ đâu thể ngu ngốc mà bỏ qua tín hiện cô cho. Vội bế ngang Thụy Khanh nhanh chóng hướng trên lầu, Thụy Khanh vùi mặt vào cổ Lương Trung Vũ, cô cũng bị chính lời nói của mình dọa sợ. Chẳng lẽ đây mới là suy nghĩ thật nhất trong lòng cô?
…
Mưa rền sóng dữ qua đi, giờ phút này, Thụy Khanh chỉ thấy lòng bình yên xen lẫn là cảm giác hạnh phúc đang nhè nhẹ chảy xuôi trong mỗi tế bào. Nếu là giây phút này cô đang hạnh phúc thì hãy cứ hưởng thụ cái hạnh phúc ấy thôi. Cô úp mặt vào l*иg ngực Lương Trung Vũ, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ mà bình ổn lại tâm tình. Truyện chỉ được đăng tại Vnkings.com và diedanlequydon.
**
Thụy Khanh đã lâu không ngủ quá giấc như thế này. Khi cô tỉnh dậy nắng đã len qua rèm cửa, chiếu thành những vết lốm đốm hoa văn kỳ dị.
Trên eo bị đè nặng, lưng cô áp vào l*иg ngực dày rộng ấm áp của ai đó.
Mặt Thụy Khanh nóng bừng lên, nhớ tới hình ảnh cấm trẻ con đêm qua. Hai người như hai kẻ lần đầu nếm trái cấm mà quấn quýt không rời.
Lương Trung Vũ cho Thụy Khanh cảm giác được trân trọng, anh tỉ mỉ làm khúc dạo đầu, để ý từng biểu cảm của cô, như thể cô thoải mái mới là điều quan trọng nhất. Và thực sự, anh đã mang đến cho cô một đêm tuyệt vời. Cảm giác rung động mãnh liệt như đánh vào dây thần kinh cảm giác sâu nhất trong cơ thể mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được.
Thụy Khanh muốn giơ tay che mặt, lại ảo não thở dài, không nghĩ mình cũng có một mặt lẳиɠ ɭơ đến thế. Trước đây khi ở với Hữu Văn, cô chưa từng nhiệt tình cùng ham muốn nhiều với chuyện này. Có lẽ khi còn trẻ Hữu Văn không có kinh nghiệm, không làm cô thấy thoải mái khi quan hệ, không lâu sau đã có bầu Lâm Anh. Sau khi mổ đẻ cộng nuôi con, việc học việc nhà… đã chiếm hết tâm trí, mỗi lần quan hệ cũng chỉ làm cho xong. Đến khi My Anh ra đời Thụy Khanh gần như không có ham muốn, sau đấy Hữu Văn ít nhiệt tình, cô cũng thoải mái nhẹ nhàng, anh ta không đòi hỏi cô còn thấy may mắn. Cơ bản là ở bên Hữu Văn cô gần như chưa bao giờ đạt tới cái mà chị em văn phòng hay tám, là lêи đỉиɦ.
Thời gian đầu là Hữu Văn không có kinh nghiệm, sau này là anh ta đã chán cô, chán cái cơ thể to béo khiến anh ta không dậy nổi cảm xúc ấy. Cô lại không biết cách chiều chồng, khơi gợi sự phấn khích, nên đó có phải là lý do cuộc hôn nhân của cô thất bại? Truyện chỉ được đăng tại Vnkings.com và diedanlequydon.
– Đang nghĩ gì?
Lương Trung Vũ siết chặt vòng ôm, giọng nói mới ngủ dậy hơi khàn. Thụy Khanh như bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, những hình ảnh tối hôm qua lại tràn về khiến cô ngượng nghịu, chẳng biết nên hành xử lúc này thế nào, cô nhẹ giọng:
– Nên dậy rồi!
Cô thấy xấu hổ, chỉ coi nhau như anh em bạn bè, giờ lại lăn giường, cơn xúc động qua đi, lúc này tỉnh táo lại bảo cô làm sao đối mặt với anh thoải mái như chưa có gì sảy ra?
Lương Trung Vũ xoay vai Thụy Khanh lại, để cô đối mặt với mình. Nhất thời cảnh xuân hiện ra đầy đủ trước mắt Lương Trung Vũ, ánh mắt anh tối lại.
Anh cố lờ xúc động đó đi, nâng cằm Thụy Khanh lên nhưng cô trốn tránh, cô không nhìn anh, khuôn mặt càng thêm đỏ.
– Thụy Khanh, em xấu hổ?
Như phát hiện ra điều đặc biệt thú vị, anh chợt cười, giọng cười trầm ấm chứa đựng sự cưng chiều, ôm ghì cô thật chặt, Lương Trung Vũ nhẹ giọng nói bên tai Thụy Khanh:
– Sau này sẽ quen, chúng ta có nhiều thời gian.
Người Thụy Khanh cứng lại. Lương Trung Vũ không nhận thấy sự khác lạ của Thụy Khanh, chỉ nghĩ cô vẫn đang ngượng ngùng chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ của bọn họ. Anh hôn nhẹ lên tóc Thụy Khanh rồi ngồi dậy:
– Nằm thêm một chút đi, anh chuẩn bị bữa sáng!
Nói rồi Lương Trung Vũ rất tự nhiên nhặt từng chiếc quần áo mặc vào. Lại lấy đồ lót của Thụy Khanh ở ghế cuối giường muốn mặc vào cho cô. Thụy Khanh không chịu, nhưng không bằng sự cố chấp của anh.
Nghĩ vò mẻ sợ gì nứt? Hai người làm cũng làm rồi, cũng đã nhìn không bỏ sót chỗ nào nên tùy anh phục vụ.
Mặc nốt chiếc váy ngủ cho Thụy Khanh, lại kéo chăn cho cô, Lương Trung Vũ mới vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Trong lòng không kìm được cảm giác hạnh phúc phơi phới căng đầy, rất thật!