Cuộc Sống Mới - Ly Hôn Vẫn Phải Sống

Chương 23

Sáng sớm mùa đông, sương mù còn dày đặc. Thụy Khanh khóa cổng ngoài rồi

chạy bộ đến phòng tập gym. Dạo này có một phòng tập mới mở cửa ở gần khu trung tâm thương mại. Nơi đây, các ngôi nhà được xây phục vụ cho việc

buôn bán, có cửa hàng ăn sáng, café, hay fastfood.. đều tập hợp đầy đủ.

Phong cách kiến trúc khá độc đáo cộng thêm trang trí mặt tiền của các

cửa hàng phần lớn là cây xanh và hoa cỏ khiến cho khu vực này như hòa

cùng thiên nhiên tươi mát.

Thụy Khanh thích thú ngắm nhìn khung cảnh mờ ảo vào buổi sớm, hít một hơi thật sâu luồng không khí lành lạnh mà trong lành vào trong phổi, khoan khái bước vào bên trong.

Phòng tập này trang bị rất hiện đại, máy tập đều là loại mới nhất. Phong cách trang trí không gian phòng tập độc đáo, gần gũi thiên nhiên. Từ bên

trong nhìn qua những ô cửa kính trong suốt sẽ thấy thảm hoa cỏ bên

ngoài, khiến Thụy Khanh cảm thấy rất có hứng thú. Nhìn quanh một lượt,

người đến tập giờ này chưa đông lắm, chỉ lác đác 7, 8 người. Cô huấn

luyện viên có body rất đẹp bước đến chào hỏi Thụy Khanh. Sau mấy câu

chào hỏi Thụy Khanh chuẩn bị cho việc luyện tập của mình, vì đã khá quen thuộc với dụng cụ rồi nên thỉnh thoảng có bài tập cần hỗ trợ Thụy Khanh mới nhờ đến huấn luyện viên. Cô khởi động nhẹ để chuẩn bị cho những bài tập cơ đã khá lâu mình bỏ bẵng.

***

Lương Trung Vũ tỉnh dậy khi chuông báo thức vang lên, anh thường thức dậy lúc 5h15” như

thời gian còn ở quân ngũ, từ đó thành thói quen sinh hoạt. Vệ sinh cá

nhân xong anh thay đồ đến phòng tập Gym, Lương Trung Vũ thích không khí

tập luyện ở phòng tập mà không phải lắp riêng cho mình một bộ trong nhà. Do đó khi thấy trong khu này còn chưa có một phòng tập nào hoạt động

anh liền đầu tư, chính tay thiết kế phòng tập theo ý thích của mình.

Khi anh đến, phòng tập mới có vài ba người, có vẻ như còn quá sớm với tiết

trời mùa đông lạnh giá. Kết thúc một bài tập nhẹ, Lương Trung Vũ muốn

chuyển bài tập xà đơn. Chỉ một cái xoay người, tầm mắt lơ đãng của anh

lập tức bị định trụ bởi một bóng hình vừa quen vừa lạ. Cô mặc bộ thể

thao kín đáo bó sát cơ thể, không hở chút nào nhưng quyến rũ chết người. Thân hình cao dong dỏng, khung xương nhỏ nhắn rất đẹp, tỷ lệ độ dài

thân trên và chân cân xứng phù hợp không chút bắt bẻ. Số đo ba vòng có

thể khiến đàn ông sịt máu mũi, không phải loại to ngoại cỡ mà là tinh tế vừa đủ hấp dẫn. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, làn da trắng mịn tự

nhiên, đôi mắt to tròn nhưng tĩnh lặng, hàng my dài cong vυ't, đôi lông

mày đen láy khiến ngũ quan cô trở nên nổi bật sắc nét, sống mũi cao,

phía dưới là đôi môi nhỏ hồng đang mấp máy nói chuyện.

“ Là cô ấy.” Là cô gái anh đã gặp và có ấn tượng hồi mới trở về. Hóa ra tháng

trước nhìn thấy bóng lưng ấy đúng là cô. Thì ra cô cũng ở trong khu này.

Lương Trung Vũ thấy buổi tập không có hiệu quả của mình mà thấy buồn

cười, chẳng hiểu sao thỉnh thoảng anh lại tìm bóng hình duyên dáng ấy

nhìn đến thất thần. Còn cô cứ nhàn nhạt vô tư bỏ qua tất cả ánh mắt đàn

ông trong phòng, kể cả anh. Lương Trung Vũ nhìn quanh một lượt rồi bật

cười, hóa ra chẳng phải chỉ mình anh bị cô hấp dẫn.

Thụy Khanh

ngó thấy thời gian đã đủ, cô chỉ tập đến 6h30. Giờ này về nhà Lâm Anh đã gọi My Anh thức dậy, hai đứa dạo này có ý thức bảo ban nhau, vấn

đề như vệ sinh cá nhân, mặc quần áo, sắp xếp đồ vào ba lô đi học cô đã

không cần bận tâm nữa rồi. Cô bước đến nơi để túi đồ của mình lấy khăn

lau mồ hôi, lại lấy bình nước uống một hơi rồi mới thu thập tất cả cho

vào trong túi, chào cô huấn luyện viên xinh đẹp rồi đội mũ lên bước ra

khỏi cửa.

Lương Trung Vũ ngẩn ngơ nhìn theo, mãi đến khi bóng

cô khuất xa mới thu lại tầm mắt. Chẳng biết nghĩ gì lại tự giễu mình, mơ mộng gì chứ, đối với anh, một gia đình là quá xa vời.

Lương

Trung Vũ về nhà tắm rửa thay quần áo, hôm nay anh có buổi gặp gỡ với một vài quan chức thành phố. Nếu không tìm hiểu chính sách mở rộng thủ đô

phát triển theo hướng nào thì công việc làm ăn của anh có khả năng bị

đình trệ. Vốn tồn đọng tại khu Green Land này quá lớn mà mới chỉ thu về

chưa tới ½.. Tuy trong đầu đã có phác thảo sơ bộ, nhưng anh vẫn cần một số thông tin cần nắm rõ rồi đưa ra phương án mới cho việc tung ra các

căn hộ trung cư cùng khu biệt thự đơn lập. Dự án này là dự án anh giành

ra nhiều tâm huyết nhất, không muốn nó trở thành đứa con què quặt trong

tay mình.

***

Lò nướng đặt đã mang đến. Đúng là tiền nào của ấy, giải quyết giúp Thụy Khanh đỡ tốn thời gian với việc sấy hoa

quả. Giờ cô chỉ cần dành thời gian làm một lèo từ sơ chế, cắt lát và xếp hoa quả cho vào lò sấy là có thể làm việc bình thường, đợi khi lò báo

đã hết thời gian thì ngắt điện cho hoa quả khô ngội rồi đóng túi. Thế là xong phần việc của một ngày, không phải như trước đợi xếp mấy lần vào

lò, vừa mất thời gian vừa tốn điện.

Buổi sáng đến công ty, sau

khi nhập máy một loạt giấy tờ thì cũng đến giờ nghỉ trưa. Xoay cổ cho đỡ mỏi, đang định cùng chị em đi căng tin ăn trưa thì có điện thoại gọi

đến. Số điện thoại này cô không lưu, nhưng vẫn nhớ, đó là số của Bùi

Hải. Cuối cùng anh ta cũng lộ diện, Thụy Khanh nhận máy “ Alo”

Bùi Hải lại bắt đầu bằng giọng cười trầm trầm quyến rũ ấy, anh ta nói:

“ Chào em, mấy hôm nay anh đi công tác, vừa mới về liền gọi cho em luôn. Mấy hôm nay đồ anh gửi em nhận được chứ?”

Thụy Khanh cũng lễ phép

“ Vâng, chào anh. Rất cảm ơn anh đã có lòng. Nhưng giám đốc Hải này..”

“ Gọi anh là anh Hải.” Bùi Hải ngắt lời Thụy Khanh. Thụy Khanh giọng điệu không thay đổi, cô nói:

“ Giám đốc Hải, tôi và anh không thân thiết để gọi được như thế. Tôi

tưởng hôm trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không có hứng thú chơi

trò tình cảm lúc này đâu. Anh đừng làm những việc vô nghĩa nữa.”

“ Thụy Khanh, anh không muốn chơi trò gì hết, đơn giản chỉ muốn quan tâm

người mình cảm mến mà thôi. Chẳng lẽ quyền lợi được thích em em cũng

tước của anh sao?”

“ Xin lỗi anh, nhưng tôi thấy phiền. Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói về vấn đề này. Tạm biệt anh!”

- Tút…tút…tút

Bùi Hải cười lạnh nhìn màn hình báo cuộc gọi kết thúc, người phụ nữ này lại công nhiên nói anh ta phiền. Hiến ân cần còn bị người ta coi thường,

với người luôn đứng trên người khác như anh ta khó mà chịu nổi cơn tức

này. Trong đôi mắt đa tình sâu thẳm kia lóe lên tia sắc lạnh, anh ta

không tin không làm gì được cô.

***

Lương Trung Vũ không biết mình phải làm sao, đã từng nghĩ rằng với tình trạng của bản thân,

mình sẽ chẳng động lòng trước bất kỳ người con gái nào. Cũng đã từng

tuổi này rồi, không ngờ còn sốc nổi như một thằng choai choai mới lớn.

Hình như.. mà chắc là anh phải lòng mặt cô gái kia mất rồi. Ngày nào

cũng đều đặn đến phòng tập, ngày nào cũng muốn nhìn thấy cô dù chỉ là xa xa như thế.

Lúc này, cô ấy đang ngồi nghỉ mệt, chiếc khăn

trắng trên tay cô đang thấm đi từng giọt mồ hôi trên chiếc cổ dài đẹp

đẽ. Cô đang định cầm bình nước bên cạnh thì đã có một người đàn ông điển trai tươi cười đưa lên trước mặt cô. Cô lạnh nhạt chỉ nhìn người ta một cái, hơi nhếch miệng nói cảm ơn. Người đàn ông kia nói vài câu bắt

chuyện, nhưng cô cũng chỉ nhàn nhạt đáp lời. Chẳng bao lâu người nọ thấy quê quá nên đứng lên bỏ đi.

Lương Trung Vũ mỉm cười, ngày nào

cũng xảy ra chuyện thế này. Cô là người rất có sức hút ở đây, điều đó là quá bình thường với một người phụ nữ đẹp. Nhưng điều đặc biệt là cô

chưa từng cho ai sắc mặt tốt. Lương Trung Vũ từng nghe mấy người đàn ông thì thầm với nhau về cô, họ từng đoán có phải cô đã có bạn trai hay

không, người gì mà thờ ơ đến thế. Phụ nữ chẳng phải sẽ tỏ ra kiêu kỳ hay hãnh diện khi có nhiều người đàn ông để ý mình hay sao? Ở cô lại không

hề thấy biểu hiện ấy, cô cứ đi về lẻ bóng, lạnh nhạt bình phàm như thế.

Ấn tượng về cô không khác với lần đầu Lương Trung Vũ gặp, và cảm giác của

anh hình như rất đúng. Cô không để ý đến điều gì khác ngoài việc của bản thân mình.

Với Lương Trung Vũ, cứ nhìn cô hàng ngày thế là

được rồi, sẽ không tìm hiểu sâu, sẽ không bắt chuyện. Nếu không anh sợ

không kìm được mình mà trầm sâu trong đó mất.

___

Qua

một số thông tin nắm bắt được, Lương Trung Vũ đã hiểu đại khái phương

hướng mình cần phải đi. Việc mở rộng thành phố về cơ bản chỉ là sát nhập thêm mấy huyện thành của các tỉnh lân cận. Điều đó không ảnh hưởng gì

đến các vùng trọng điểm kinh tế trong thành phố. Có nghĩa là đợi đến khi chính quyền thành phố công bố quyết định mở rộng mà không phải di dời

một vài cơ quan chính phủ thì khu Green Land sẽ vẫn là nơi định cư lý

tưởng cho phần đông dân cư có thu nhập cao ở thành phố này.

Nhìn vị quan chức tai to mặt lớn ngồi bên cạnh đang nói những lời ẩn ý,

Lương Trung Vũ cũng cố mà căng dây thần kinh ra đối phó. Bữa ăn diễn ra

trong không khí coi như hài hòa, không rượu mạnh, không gái đẹp. Đơn

giản là những quan chức này không dễ dàng để lộ nhược điểm của mình cho

người khác nắm bắt. Làm đến chức vị cao họ đều là những nhân vật đã

thành tinh.

Trong một phòng VIP khác, Thụy Khanh cũng đang đau

đầu đối phó với hai người đàn ông. Trương Thành nói hôm nay ký hợp đồng

với Lado, mà phía đó người ta chỉ đích danh phải có Thụy Khanh tham gia

mới được. Chính bản thân anh ta cũng buồn bực vô cùng khi mãi không lay

chuyển được tâm ý Thụy Khanh, giờ lại phải theo lời Bùi Hải đưa cô cùng

đi, cảm giác như đang dâng cô cho giặc vậy.

Thụy Khanh lại

không thể công nhiên cãi lời sếp, dù sao cũng là một phần công việc, về

lí cô vẫn nên hoàn thành. Buổi ký kết diễn ra thuận lợi, Bùi Hải cũng

không làm khó gì. Bữa trưa sau đó được nhà hàng đưa lên, từng món ăn có

thể nói là rất tỉ mỉ. Khai vị là cocktail hải sản Ceviche, tiếp đó là

súp cua bể măng tây, món chính là cá hồi nướng sốt cam mật ong và salad

rau càng cua, tráng miệng là nho Mỹ không hạt cùng với một phần pudding

khoai môn. Rượu vang đỏ đặt đó nhưng Thụy Khanh không uống, cô nói mình

dị ứng với rượu không phải giả, chỉ là không phải quá nghiêm trọng mà

thôi. Người ngồi trên bàn này đều biết lý do của cô nên không ai ép, Bùi Hải thì tỏ ra săn sóc vô cùng, thỉnh thoảng tự tay tiếp nước cho cô,

hỏi han xem các món anh ta chọn hôm nay có hợp khẩu vị của cô không.

Thụy Khanh không thể không nói:

- Cảm ơn giám đốc Hải, anh là người tinh tế, đồ ăn anh chọn đúng là rất hợp khẩu vị.

- Ha ha, Có câu này của Thụy Khanh anh yên tâm rồi, chỉ lo em không vừa ý. Vậy em ăn nhiều chút.

- Vâng, anh cứ để tôi tự nhiên.

Nói rồi Thụy Khanh nhấp một ngụm nước lọc, thỉnh thoảng nói một hai câu cho khỏi thất lễ. Nghĩ chuyện thế này là ổn rồi, từ nay không cần gặp Bùi

Hải nữa. Nhấp thêm ngụm nước, Thụy Khanh bỗng thấy cổ mỏi mệt, đầu óc

nặng nề, có hơi choáng váng. Cô xin phép mọi người rồi xách túi đi ra

ngoài. Trương Thành quan tâm đứng lên hỏi, nhưng Thụy Khanh nói không

sao, đang định hỏi tiếp thì trợ lí của Bùi Hải cười:

- Giám

đốc Thành, chuyện hàng hóa sau này của công ty chúng tôi còn cần anh hỗ

trợ nhiều hơn, tôi kính anh một ly này, mong anh nể mặt.

Không

thể không đáp lễ, Trương Thành đành nhấc ly lên chạm cốc với anh ta. Bùi Hải thu tất cả vào trong mắt, hai phút sau anh ta cũng buông khăn cáo

lỗi đứng lên.

Thụy Khanh day day hai thái dương, hứng nước lạnh vã lên mặt cho tỉnh táo chút. Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ

sinh đã nhìn thấy Bùi Hải đang đứng hút thuốc, cười như không cười nhìn

cô bằng đôi mắt hút hồn. Thụy Khanh không thoải mái, không muốn đoán ý

tứ của anh ta, cô giữ thái độ khách sáo mà cười một cái rồi đi ngang

qua.

Vừa bước qua Bùi Hải thì cánh tay đã bị giữ chặt lại, rồi

bên vai cũng bị cánh tay chắc khỏe của người đàn ông níu lấy, kéo cô đối diện với anh ta. Giọng Bùi Hải trầm trầm vang bên tai:

- Sao

lại từ chối tôi, tôi còn thiếu điều gì khiến em chưa muốn ưng thuận? Hay em muốn nhiều hơn, muốn tôi có cảm tình thật sự với em mới được?

Thụy Khanh lúc này đầu nặng trĩu rồi, cô chỉ trả lời theo bản năng:

- Anh buông tay ra, có người nhìn thấy thì ra thể thống gì. Tôi không muốn gì ở anh cả, tôi đã nói rất rõ rồi mà.

Bùi Hải nhìn Thụy Khanh, khóe miệng nhếch lên nụ cười chắc thắng.

- Đừng dối lòng mình như vậy. Tôi không tin một người phụ nữ ở tuổi em

không có nhu cầu cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi có thể đáp ứng em, chỉ cần không phải là một đám cưới, tôi đều có thể cho em. Thụy Khanh, theo tôi đi, tôi thực sự rất thích em.

Tai ong ong, mi mắt nặng

xuống, Thụy Khanh nhận thấy mình quá khác thường nhưng lại không biết vì sao. Cô muốn đẩy người đang giữ chặt mình ra nhưng không được.

- Cho tôi về phòng bao đi, tôi hơi mệt!

- Đã đến nước này sao tôi có thể để em đi được, vào trong đó lại thành

tiện nghi cho giám đốc Thành của em sao, tôi không ngốc. Hôm nay em đã

chắc phải là của tôi rồi.

Anh ta nửa ôm nửa kéo Thụy Khanh,

muốn đưa cô đi. Thụy Khanh khϊếp sợ, lời này của anh ta quá trần trụi

rồi cô còn gì không hiểu nữa? Cô muốn cự lại nhưng dù thế nào cũng không thể thoát khỏi tay Bùi Hải. Cô căm tức nói:

- Ra là anh chơi

bẩn, cho tôi uống thứ gì vậy? Anh đường đường là kẻ có tiền có thế,

thiếu gì phụ nữ tình nguyện đi theo, cần gì phải ép uổng tôi?

Bùi Hải dừng lại, một tay kéo eo Thụy Khanh sát vào mình, tay còn lại nắm

chiếc cằm duyên dáng của cô để cô nhìn mình. Thụy Khanh cũng nhìn thẳng

anh ta không trốn tránh.

- Nếu tôi có thể không thích khuôn mặt này thì đâu phải mất công đến thế. Nhìn xem, cả cái tính cách mạnh mẽ

cương liệt này cũng khiến tôi không thể không mê. Đừng cãi tôi, sau khi

chúng ta có quan hệ thân thiết rồi em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi

thôi.

Bùi Hải nâng tay lên xoa gương mặt sạch sẽ không son phấn của Thụy Khanh.

- Tôi sẽ đối với em thật tốt, nghe lời, nhé! Yên tâm, tôi chỉ cho em uống

thuốc ngủ liều cao thôi, sẽ không hại sức khỏe, tôi rất thương em mà.

Thụy Khanh cố giãy giụa, cơn khủng hoảng trào lên, cô không muốn phát

sinh bất cứ quan hệ gì với một kẻ mưu mô không từ thủ đoạn như Bùi Hải.

- Buông ra, tôi không muốn, khốn kiếp...

- A a a..

Thụy Khanh tránh không được liền cúi đầu cắn cánh ta Bùi Hải không kiêng dè. Anh ta bị đau nên buông lỏng tay ra, Thụy Khanh thoát khỏi lùi ra sau.

Nhân dịp còn tỉnh táo cô muốn đi ra đại sảnh rồi gọi điện cho Huyền

Linh, công ty con bé ở gần đây. Ngoài ra cô không tin ai hết.

Bùi Hải nhìn Thụy Khanh như nhìn con mồi đang giãy giụa lần cuối, thong thả mà đi theo bước chân của cô. Anh ta đã bố trí sẵn căn phòng trong khách sạn này, nhìn cô cũng chỉ chống cự được đến thang máy, anh ta sẽ lập

tức đưa cô đi.

Lương Trung Vũ đi trên hành lang, chợt nhìn thấy đầu kia là bóng hình mấy ngày nay anh vẫn luôn nhìn chăm chú, cô có vẻ

không được khỏe, bước chân hơi phù phiếm. Lúc này Bùi Hải cũng bước khỏi khúc rẽ, nhìn thấy đối diện có người đàn ông đang nhìn về phía này, anh ta vội bước đến gần Thụy Khanh để tránh có người phá đám. Ai ngờ Thụy

Khanh phản ứng gay gắt, cô như lấy hết sức đẩy Bùi Hải ra, dựa vào tường chống đỡ cơ thể.

Bùi Hải loạng choạng mấy bước rồi sáp lại gần ngay. Lương Trung Vũ không nghĩ ngợi gì, bước nhanh đến hỏi:

- Cô bị sao thế, cần tôi giúp gì không?

Bùi Hải sắc mặt cảnh giác, tay ôm vai Thụy Khanh nhìn Lương Trung Vũ nói:

- Bạn gái tôi, cô ấy giận dỗi chút thôi, anh không cần quan tâm.

Thụy Khanh nghe có tiếng người ở đây, cố chống đỡ cho mình không lịm đi, cô nói nhỏ:

- Không phải, anh ta không phải..

- Thụy Khanh, em say rồi, đừng giận anh nữa! Để anh đưa em đi về.

Bùi Hải sao để con vịt đến miệng lại bay mất chứ, anh ta nói át Thụy Khanh

đi. Lương Trung Vũ nghe không rõ nhưng cũng cảm thấy cô nói là “không

phải”. Anh hành động theo ý muốn, dù là gì anh cũng muốn tách cô ra khỏi người đàn ông đang ôm cô làm anh chướng mắt kia. Anh đỡ một bên tay của cô, nhìn vào Bùi Hải nói:

- Anh không nên nhận quàng, cô ấy nói không phải. Chẳng lẽ anh lợi dụng lúc người ta không thỉnh táo mà làm điều xấu sao.

- Này, đây là việc giữa hai chúng tôi. Cô ấy..

Thụy Khanh bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay, muốn thanh tỉnh chút ít. Nhìn

hai cái bóng mờ mờ, cô đành đánh cuộc, lấy hết sức đẩy Bùi Hải ra lần

nữa rồi nắm chặt áo người mới tới nói:

- Làm ơn, đưa tôi xuống dưới lầu, đừng để tôi theo anh ta.

- Thụy Khanh.

Bùi Hải âm trầm, ánh mắt như muốn phát lửa.

Lương Trung Vũ thấy cô đã mất tỉnh táo, vội sốc cô lên. Đôi mắt dịu dàng

thường ngày nay sắc bén như sói, cảnh cáo nhìn người đàn ông kia rồi dìu Thụy Khanh đi. Bùi Hải định giơ tay cản lại thì cánh cửa phòng bao bên

cạnh chợt mở, mấy người từ trong đó bước ra, anh ta thấy có người quen

trong đó. Không tiện giằng co trước mặt đông người. Bùi Hải tức xanh

ruột, thức ăn nấu chín lại bị bưng đi, cơ hội thế này làm sao để bố trí

lại được một lần nữa? Đành trơ mắt nhìn hai người đi càng lúc càng xa,

còn anh ta thì lại không yên lòng mà ứng đối với người quen vừa gặp.

Chịu đựng đến khi bước vào thang máy, mắt Thụy Khanh đã không mở được nữa, cô mềm nhũn mất đi ý thức trong vòng tay xa lạ.