Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 2: Chuyên gia cào loạn tâm người khác

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: envi

Thời tiết oi bức quá thể đáng.

Hơi nóng che trời lấp đất len vào từng ngõ ngách trong khuôn viên trường, dòng nước nghịch ngợm trong hồ cũng phẳng lặng hơn vì mỏi mệt, con đường lát đá bị nung đến nóng rẫy, chỉ có hàng rào đầy những dây thường xuân lan rộng tạo nên cả một vùng râm mát, thi thoảng vài phiến lá lại lặng lẽ lìa cành.

Hứa Hành Niên chia tay Đường Ôn ở cổng để lên bục chuẩn bị diễn thuyết, cô được một đàn chị trong Hội học sinh dẫn dắt, một bên giúp cô làm quen với hoàn cảnh, một bên đưa cô đến văn phòng làm thủ tục nhập học.

Đi bên Đường Ôn là một bạn nữ vóc người cao gầy, tầm 1 mét 7 gì đó, trong khi Đường Ôn 1 mét 6 cũng không đến, hai người đi cạnh nhau nhìn không giống cùng tuổi tí nào.

Nhưng cô ấy rất nhiệt tình, thấy trán Đường Ôn mồ hôi nhễ nhại liền đưa khăn giấy của mình cho cô.

"Chào cậu, tớ tên Tống Tử San, tớ học 10A1 ý." Giọng cô ấy sang sảng, như gió chiều xuân tháng ba tháng tư, thấm vào ruột gan.

Đường Ôn nhìn qua, đón nhận ánh mắt đầy thiện ý của cô ấy, cười nói: "Tớ là Đường Ôn, cũng học 10A1."

"Thế thì chúng ta là bạn cùng lớp rồi," cô ấy cũng cười rộ lên,

"Mong được chiếu cố!"

"Được." Đường Ôn mềm giọng đáp, đôi con ngươi híp lại, lộ ra hai má lúm đồng tiền duyên dáng.

Đàn chị đi đằng trước bọn họ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn cô nhóc nhỏ nhắn đáng yêu kia, nhịn không được đáp lời: "Em tên Đường Ôn hả, tên hay thật, bố mẹ đưa em tới à?"

"Dạ......?"

Cô nàng lơ mơ suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chú Lý cũng coi như là người lớn đã chăm nom cho cô từ nhỏ, vì thế liền gật gật đầu.

Đàn chị cười hi ha tiếp lời: "Chào em, chị là Đổng Kha, học 11A1, chị là cán bộ kỉ luật ở Hội Học Sinh."

Cô câu nhẹ khóe miệng "Vâng" một tiếng, lễ phép nói: "Em chào chị."

Tống Tử San cũng phụ họa gọi một tiếng.

Ba người đi theo tốp phía trước, Đổng Kha là người rất rộng rãi, mặt mày hớn hở giới thiệu cho các cô cảnh vật trong trường, nhà ăn, cả các khu vực xung quanh nữa.

Hai người nghe rất nhập tâm, sau đó đi tham quan trường học.

Khu dạy học cách văn phòng rất gần, dọc đường đi, ngoại trừ nhà để xe còn có một cái căn tin rất lớn. Không ít người vây quanh trước cửa căn tin, có phụ huynh cũng có học sinh, tiếng người ồn ào, chen chúc như đi mua đồ ăn ngoài chợ.

"Đây là căn tin trường mình, lúc nghỉ giải lao có thể tới đây mua nước hoặc đồ ăn vặt." Đổng Kha giới thiệu.

Đường Ôn trầm ngâm nhìn sang, bên cạnh căn tin có một cây đại thụ xanh ngắt, tán rộng như bàn tay che cả một vùng trời, ánh sáng le lói nghiêng ngả xuyên qua kẽ lá, vung vãi khắp mặt đất như những miếng bạc vụn vỡ.

Dưới bóng cây, một bóng người thon dài đứng bên lan can, sơ mi trắng, quần tây, vài chiếc khuy nơi cổ áo không được cài, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.

Chàng thiếu niên không chút để ý nhìn chằm chằm cửa căn tin, lòng bàn tay trái cầm một chai nước khoáng, đầu ngón tay phải toan mở nắp chai, hai giây sau lại vặn lại.

Tiếng ve ồn ào.

Đường Ôn nhăn mũi, cảm giác như nắng gắt làm lông mi cô cũng nóng lên, mồ hôi mồ kê túa ra khắp lòng bàn tay.

Hình như Hứa Hành Niên đang đợi ai đó.

Khoảng cách không tính là xa, Đường Ôn có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của người kia.

Nắp chai bị vặn ra vặn vào vô số lần, cuối cùng anh mở nắp, rũ mắt xuống, ngửa đầu uống hai hớp.

Hầu kết theo động tác uống nước của anh trượt lên trượt xuống, đường cong xương hàm đang hơi nâng lên thật hoàn mỹ.

Uống xong, hình như có giọt nước đọng bên miệng, anh nhấc mi mắt, vươn đầu lưỡi nhẹ liếʍ môi trên.

Động tác rất nhanh, nhưng cực kì trêu người..

Đường Ôn nhìn đến mức mặt đỏ tim đập, tay chân bủn rủn hết cả, thất thần đến nỗi suýt nữa dẫm vào cục đá dưới chân.

Cốc nước của anh còn ở chỗ cô, tí nữa lại còn phải diễn thuyết, chắc chắn là muốn bổ sung H2O cho cơ thể, cho nên mới đến căn tin mua nước.

Cô nghĩ như vậy, đầu nhỏ nhìn về nơi đó mấy lần, lúc sau lại nhịn không được giương mắt nhìn nhiều thêm vài bận.

Nhưng mà lần này, người mặc sơ mi trắng kia dường như phát hiện điều gì, nhìn hẳn về bên này.

Bốn mắt nhìn nhau ——

Cảm giác như nhìn trộm bị phát hiện, mặt nhỏ của Đường Ôn đỏ bừng trong thoáng chốc, vội vàng hoảng loạn rời tầm mắt đi, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay lại chảy đầy mồ hôi.

Đổng Kha tưởng cô không thoải mái, quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy? Bị cảm nắng hả?"

"À...Không phải ạ," cô vội vàng lắc đầu, gượng cười, thành khẩn nói, "Cảm ơn chị quan tâm."

Khâu Nhạc dùng sức chín trâu ba bò mới thoát ra được, kem trong tay sợ là sớm đã tan mất một nửa, cậu ta vừa xé vỏ kem vừa đi về phía tàng cây tránh nóng, chưa đi tới gần đã thấy Hứa Hành Niên cầm một chai nước khoáng đang mở, cứ ngơ ngác nhìn về phía nhà xe.

Cậu ta nghi hoặc hỏi: "Cậu đứng đây làm gì?"

Không ai phản ứng.

"Này!" Cậu cắn một miếng kem, khua tay loạn xạ trước mặt Hứa Hành Niên, che mất tầm nhìn của anh.

Hứa Hành Niên lúc này mới thong thả ung dung vặn nắp chai lại, không thèm để ý đến tên nhóc kia, chỉ tự lẩm bẩm: "Vừa nãy mới bắt được một con thỏ đang rình trộm."

"Hả?"

Khâu Nhạc cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng.

Hứa Hành Niên mỉm cười, lười biếng bồi thêm một câu ——

"Chuyên gia cào loạn tâm người khác."

——

Đổng Kha dẫn bọn họ đến văn phòng rồi lại đi tiếp một đợt học sinh mới nữa, Đường Ôn và Tống Tử San xong xuôi tất cả thủ tục. Cách đại hội chào đón học sinh mới lúc 10 giờ còn một lúc nữa, hai người định vào phòng học ngồi nghỉ chút.

Phòng học của bọn họ ở tòa nhà Thanh Hoa, hợp với hướng mặt trời, từ cửa sổ nhìn qua, vừa vặn có thể thấy sân thể dục của trường.

Hai người chưa kịp lau bàn học phủ đầy bụi liền nghe thấy mấy bạn cùng lớp ngồi bên cạnh thảo luận về tiết mục dân vũ của các anh chị lớp 12 đang tập trên sân thể dục.

Sức nóng tản ra trong không khí, nắng gắt đan xen chiếu vào, chia phòng học thành hai nửa sáng tối.

Đường Ôn rút ra một chiếc khăn ướt mới tinh, mới vừa nghiêng người lau bàn học được hai bận, đôi mắt đã bị một ánh sáng gay gắt chiếu thẳng vào.

Tầm nhìn bỗng xanh loé.

Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía bên cửa sổ, nơi tụ nguồn sáng là mặt đồng hồ đeo tay. Dưới ánh nắng rọi xuống, mặt đồng hồ bóng loáng theo động tác của chủ nhân mà khúc xạ thành một ánh sáng chói mắt, vừa vặn chiếu tới hướng này.

Đường Ôn lập tức tỉnh táo.

Cô nhận ra chiếc đồng hồ này, giống quà sinh nhật cô tặng Hứa Hành Niên.

Khi đó anh rối rắm rất lâu mới nhận, cũng may khi đó anh bảo là: "Anh rất thích."

Đại khái là cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, chủ nhân chiếc đồng hồ kia chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ sang nhìn cô, cách hai cái bàn nghi hoặc dò xét cô nàng ——

"Bạn ơi?"

Cậu ta nghiêng đầu, thử gọi một tiếng.

"À, hả."

Đường Ôn mơ mơ màng màng mềm mại đáp một câu. Cho đến khi đối diện với ánh mắt ngờ vực của đối phương, ý thức được vừa rồi mình thất thố, lập tức thấy quẫn bách, lắp bắp nói: "Thật...thật ngại quá, nãy tớ không để ý."

Đôi tay trên bàn theo bản năng rụt về, duỗi thẳng, khăn ướt trong tay cũng bị bỏ lại trên mặt bàn.

Người kia nhìn bộ dáng phạm sai lầm sợ bị trừng phạt của cô, xì một cái cười ra tiếng, trong ánh mắt ánh lên tia thận trọng như có như không, nhẹ nâng cằm: "Tớ tên Tô Úy Nhiên, cậu tên gì?"

Thấy cậu ta không có ý làm cô khó xử, trong lòng cô yên lặng tặng cậu một chữ "người tốt", lại cầm khăn ướt lên, giới thiệu tên mình cho cậu: "Đường Ôn."

"Ôn trong ôn nhu?"

"Ừm." Cô gật gật đầu, cười nhẹ.

"Tên khá hay đấy." Cậu ta lười biếng một tay nâng cằm, ánh mắt nhẹ đảo qua ngón tay đang cầm khăn ướt của cô, lại dừng ở túi khăn giấy nơi góc bàn.

Mặt dưới của túi là màu hồng bưởi đào, bốn mặt căng phồng, phía trên dán hình gấu con trong phim hoạt hình, xung quanh lại trang trí thêm vài thứ đáng yêu.

*Bưởi đào:

Các bạn nữ đều thích mấy đồ màu hồng phấn như thế sao?

Tô Úy Nhiên lại tập trung nhìn chiếc túi, phát hiện bên thân túi có bốn chữ màu hồng nhạt, nét chữ như con nít —— "Trẻ con chuyên dụng".

???

Người này mấy tuổi vậy!?

Để tận lực nhịn cười ra tiếng, cậu ta cuống quít nắm tay che miệng, lấp la lấp liếʍ ho nhẹ một tiếng.

Cảm nhận được ánh mắt người kia, Đường Ôn nhìn đồ vật để nơi góc bàn, sau vài giây phản ứng, cô chớp chớp mắt: "Cậu muốn dùng cái này à?"

"Hả?"

Không chờ cậu ta phản ứng lại, một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn liền duỗi đến góc bàn cầm lấy túi khăn ướt, xé phần miệng dính phía trên, nhẹ nhàng rút ra một tờ.

Hai người cách nhau một cái bàn, cô nhìn nhìn, cảm thấy hơi xa, nhưng cuối cùng vẫn dùng tay đỡ trên mặt bàn, cong lưng, duỗi cánh tay dài qua đưa đồ.

Tô Úy Nhiên hơi sửng sốt.

Thấy cậu ta không nhận, Đường Ôn hơi mờ mịt, không xác định hỏi: "Cậu không cần sao?"

Cậu ta giờ mới phản ứng lại, bối rối mà đứng lên, cánh tay dài duỗi ra, dễ như trở bàn tay rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Đầu ngón tay truyền tới cảm giác lành lạnh, mềm mại trơn nhẵn, như con mèo nhỏ cào vào lòng bàn tay vài cái.

Ngưa ngứa.

Tô Úy Nhiên chưa dùng khăn ướt bao giờ, cậu ta luôn cảm thấy nam sinh dùng mấy đồ dùng nhỏ của nữ sinh cứ ẻo lả thế nào, nhưng khi nhìn ánh mắt thiện ý của Đường Ôn, nhất thời không chống đỡ được.

Chậm rãi nắm chặt khăn ướt trong lòng bàn tay, cậu ta do dự khẽ liếʍ nhẹ khóe môi, chậm rì rì nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Tiểu cô nương thiện chí cười lắc đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo nhìn chằm chằm Tô Úy Nhiên từ dưới lên trên khoảng hai giây, mới phát hiện cậu ta thật sự rất cao, chắc khoảng 1 mét 8 gì đó.

A, con trai bây giờ đều cao như này sao?

Nghĩ lại bản thân từ lớp 6 chiều cao đã chẳng du di được bao nhiêu, đầu nhỏ hơi ủ rũ, nhăn mũi, nghiêng đầu lau bàn tiếp.

Tô Úy Nhiên không còn hứng thú xem dân vũ nữa, cứng nhắc ngồi trở lại trên ghế, thực sự cảm thấy cổ họng mình bị mặt trời nướng khô luôn rồi.

Sườn mặt nhìn về phía chiếc đuôi ngựa nhỏ đang bận rộn lau bàn, ánh mắt khóa lấy đôi lông mày và lông mi cô gái, lông mi rất dày, ánh mặt trời phủ xuống như đắp lên đó một tầng lụa mỏng, mềm mềm mại mại, nhìn đến mức lòng cậu hơi ngứa.

Cô nhóc này có chút.....