Việt Ma Tân Lục

Quyển 6 - Chương 5: Thanh âm chết chóc

Thủy nhìn dòng suối tϊиɧ ɖϊ©h͙ trước mắt, mùi tanh tưởi xộc vào mũi, tràn vào cổ họng khiến cô lợm giọng, nôn thốc nôn tháo mật xanh, mật vàng.

Thủy không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô không quan tâm đến điều gì nữa cả, ngoài một ý nghĩ duy nhất -chạy, phải trốn khỏi dòng suối kinh tởm này! Nhưng ngay khi Thủy muốn nhấc chân xoay người chạy, cô phát hiện ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suối giống như hồ dính đậm đặc bám chặt lấy hai chân của mình, khiến cô di chuyển rất khó khăn.

- Toàn, cứu em!

- Có ai không? Cứu!

- Anh Kha, anh Hoan, các anh ơi!!!...

Thủy hướng về phía bờ suối hô lớn, nhưng sương mù mờ mịt, đã không cách nào nhìn rõ lều trại trên bờ, cũng không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào.

Mùi tanh tưởi bốc lên càng lúc càng đáng sợ, Thủy lấy tay bịt mũi, cố sức nhích từng chút một về phía bờ. May mắn là lúc đầu cô chỉ lội ra cách bờ khoảng nửa mét, không phải quá xa, nên cho dù di chuyển vô cùng gian nan, mấy phút sau cô đã lết đến sát bờ.

Mắt thấy chỉ còn khoảng cách một bàn chân nữa là có thể bước lên bờ, nhưng đúng lúc này, Thủy phát hiện ra có thứ gì đó như đang nắm lấy cổ chân.

Thủy cúi đầu nhìn xuống, cổ chân của cô đang bị một bàn tay tóm lấy, mà… bàn tay ấy lại được tạo nên từ tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhầy nhụa, nhớp nháp. Thủy sợ hãi đến độ thiếu chút nữa thì ngất đi, lảo đảo ngã xuống suối. Cả người Thủy nhớp nháp tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng cô không để ý tới, chỉ gắng dồn hết sức bình sinh mà giãy giụa. Có điều, bàn tay kỳ dị kia giống như kìm sắt kẹp chặt lấy chân Thủy, bất kể cô giãy giụa thế nào cũng không tài nào đạp ra nổi.

Càng thêm đáng sợ là khu vực dòng suối tϊиɧ ɖϊ©h͙ xung quanh nơi Thủy đứng giống như có sinh mệnh bắt đầu liên kết với nhau, nhộn nhạo chuyển động, hình thành từng cánh tay thô to tạo từ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâm lên trời, uốn lượn giữa không trung, sau đó lao về phía Thủy. Vô số cánh tay làm từ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bám vào thân thể Thủy, trong sự giãy giụa, điên cuồng, tuyệt vọng của Thủy, kéo cô chìm xuống dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên dưới.

- Không, xin tha cho tôi! Tôi không muốn chết, làm ơn, đừng… Toàn, cứu em… a… a… a… a… a…

*

Toàn cựa mình, tỉnh dậy.

Hắn với lấy chai nước lọc nằm lăn lóc ở một góc lều, mở nắp, ngửa cổ tu từng hớp lớn. Tối hôm qua, sau mấy hiệp vật lộn, tra tấn thể lực với Thủy, Toàn kiệt quệ, ngay cả quần áo cũng không thèm mặc, cứ như vậy lăn ra ngủ đến tận giờ. Nhớ lại lúc cô nàng hưng phấn đã bóp chặt của quý của hắn cười khoái trá, Toàn không nén được tiếng chửi tục.

- Mẹ nó, đúng là con quỷ cái trong hình hài thiên thần, dùng như phá!

Toàn nhìn sang bên cạnh, không thấy Thủy trong lều, hắn đoán cô đã ra ngoài nên không quá để tâm. Nhìn đồng hồ đeo tay đã hơn tám giờ sáng, Toàn ngạc nhiên, sao Kha và Trần Hoan còn chưa gọi mình dậy, nhớ là tối qua Trần Hoan dặn nay xuất phát sớm mà.

- Không lẽ hai người đó cũng ngủ quên?

Dù thắc mắc nhưng Toàn nhanh chóng nghĩ ra, chuyến đi này do Trần Hoan và Kha dẫn đầu, bọn hắn cứ nghe theo sắp xếp là được, không cần phải tự tìm phiền phức cho bản thân. Nghĩ đến đây, Toàn liền lấy máy chơi game cầm tay ưa thích ra chơi, nhưng mãi vẫn chưa thấy Thủy vào, hắn lại dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Kỳ lạ! Không có bất kỳ thanh âm gì cả.

Toàn cảm thấy bất thường, liền tắt máy chơi game, ngồi dậy mặc quần áo, kéo khóa cửa lều đi ra ngoài.

Bầu trời lúc này đã sáng rõ, sương mù cũng không còn; mặt đất khô ráo, mấy cơn gió mát lạnh thổi đến từ con suối nhỏ làm không khí khu vực cắm trại vô cùng trong lành, quả thực là một buổi sáng đẹp trời.

Toàn hít sâu một hơi, tận hưởng không khí trong lành mà thành phố không thể có này, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh. Hai lều vải dã ngoại đặt cách dòng suối nhỏ gần mười mét, đống lửa trại đốt tối hôm qua đã tắt, chỉ còn đống lớn tro đen và mấy cây củi chưa cháy hết, mọi thứ bình thường theo kiểu không còn gì có thể bình thường hơn. Nhưng… sao vẫn không thấy ai?

Toàn vừa nghĩ vừa đi tới trước lều vải của Trần Hoan và Kha, cất tiếng.

- Anh Hoan, anh Kha, hai anh có ở trong đó không?

Không có ai trả lời. Toàn đột nhiên thấy sợ. Không phải vì không có ai trả lời mà là, hắn phát hiện bản thân đã không còn nghe thấy chính lời mình vừa nói. Chính xác là, hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào khác.

- Thủy, nghe thấy anh nói không? Em đâu rồi?

- Anh Hoan, anh Kha, hai người định hù em đúng không?

- Mọi người ra đi, đùa như vậy không vui đâu…

Không có ai trả lời hắn, mọi thứ im ắng đến đáng sợ, không gian xung quanh giống như một con quái vật khổng lồ cắn nuốt toàn bộ âm thanh trong nó. Toàn không nghe được bất cứ thanh âm nào, từ tiếng suối chảy, tiếng gió thổi qua cây rừng, hay tiếng chim chóc, thú rừng... tất cả đều đã biến mất; đáng sợ nhất là ngay cả giọng nói của mình, hắn cũng không cảm nhận được.

Toàn chưa bao giờ gặp tình cảnh tương tự như thế này. Hắn bối rối, suy sụp, không biết nên làm thế nào.

Tâm trạng hắn càng lúc càng nóng nảy, căng thẳng. Hắn nhào tới trước lều vải, kéo mạnh khóa xuống, nhìn vào bên trong.

Lều vải trống rỗng, ba lô quần áo của Kha và Trần Hoan vẫn còn. Vậy bọn họ và Thủy đang ở đâu? Tại sao hắn lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào?

Toàn bắt đầu tìm kiếm xung quanh khu vực cắm trại xem có thể phát hiện ra dấu vết của ba người kia không?

Toàn vừa tìm kiếm vừa gọi lớn, hy vọng ai đó có thể nghe được giọng nói của hắn nhưng đi quanh mấy lượt, hai chân mỏi nhừ, cổ họng đã khàn đặc, hắn vẫn không tìm thấy một chút manh mối nào.

Tìm kiếm không có kết quả, đặc biệt là cảm giác tĩnh mịch không nghe được bất cứ âm thanh nào này khiến hắn như muốn phát điên, Toàn quyết định đi sâu hơn vào rừng để tìm kiếm mọi người, nhất là, hắn muốn thoát khỏi sự im lặng đáng sợ này. Nhưng không hiểu sao, dù đi sâu vào rừng thế nào, cuối cùng, hắn vẫn thấy mình quay lại nơi dựng lều trại ban đầu.

Một lần rồi lại một lần, bất kể là hắn thay đổi phương hướng xuất phát hay dùng dao chém vào thân cây đánh dấu, hắn vẫn sẽ quay trở lại vị trí ban đầu.

Toàn ngồi bệt xuống tảng đá nhỏ bên cạnh đống lửa trại đã tàn, cũng chính là nơi tối qua hắn ngồi cùng với mọi người, ngơ ngác nhìn quanh. Mọi thứ vẫn không khác gì lúc trước nhưng trong mắt hắn, nơi này chẳng khác nào địa ngục kinh khủng nhất.

Toàn không biết mình đã ngồi như vậy bao lâu, đồng hồ đeo trên tay hắn đã bị chính hắn trong lúc điên cuồng đập vỡ, bởi trong không gian vắng lặng quái quỷ này, hình ảnh chuyển động của kim đồng hồ khiến đầu hắn như muốn nứt toác.

Sự im lặng giống như một ngọn lửa thiêu đốt tâm thức Toàn, bào mòn ý chí của hắn. Lúc này, hắn đã bắt đầu quên đirất nhiều chuyện trong quá khứ, ngay cả khuôn mặt của Thủy trở nên vô cùng mơ hồ, thế giới xung quanh bắt đầu lạ lẫm với hắn, không cách nào phân biệt nổi phương hướng.

Bầu trời, cây cối, dòng suối dần vặn vẹo thành từng vòng xoáy không có tận cùng khiến đầu Toàn đau đớn như muốn vỡ nát. Hai tay hắn ôm sau gáy, đầu cúi sát xuống ngực, mắt nhắm chặt, không dám nhìn cảnh vật xung quanh nữa.

Thình… thịch… thình… thịch…

Khoảng khắc Toàn cúi đầu sát ngực mình, hắn đột nhiên cảm giác được bản thân giống như vừa nghe được một âm thanh nào đó, nhưng âm thanh đó rất bé, rất mơ hồ, đến mức chính hắn không dám chắc, nó thật sự tồn tại hay là do hắn tưởng tượng ra?

Thình… thịch… thình… thịch…

Toàn thật sự nghe được âm thanh, hình như là tiếng đập của trái tim hắn. Toàn cười lớn, nước mắt giàn giụa. Trải qua không biết bao nhiêu thời gian ở nơi quỷ dị này, Toàn vốn đã chết lặng, vậy mà lúc này lại nghe được âm thanh kia, hắn giống như người sắp chết khát đột nhiên tìm được nước ngọt, khiến hắn không khỏi vui mừng phát khóc.

Nhưng khi Toàn tưởng rằng mình đã tìm thấy hy vọng thoát khỏi vùng rừng núi quỷ dị đáng sợ này, hắn lại phát hiện ra không gian xung quanh vẫn không tồn tại bất cứ âm thanh nào; vừa rồi Toàn nghe thấy tiếng trái tim mình là vì nó được truyền tới từ bên trong cơ thể hắn. Thứ duy nhất Toàn có thể nghe được chính là tiếng hoạt động của các cơ quan bên trong cơ thể hắn. Tiếng trái tim đập, tiếng dạ dày co bóp, tiếng máu dồn lên não…

Thình… thịch… thình… thịch…

Trong không gian tĩnh mịch đáng sợ này, những âm thanh tưởng chừng bình thường đó trở nên rõ nét đến rợn người. Càng đáng sợ là, những thanh âm kia không cố định, riêng rẽ mà như nhưng con quái vật có sinh mệnh, bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau, tranh đoạt quyền chủ đạo ở trong thân xác hắn.