Việt Ma Tân Lục

Quyển 5 - Chương 7: Cái tên được gọi về từ địa ngục

“Thằng Dũng chết rồi… tao sợ lắm! Có… có… khi nào là ma làm không?”

“Ma ma cái quái gì? Mẹ bọn nhát gan, mới có thế mà thằng nào thằng nấy sợ đá* cả ra quần rồi à?”

“Nhưng… nhưng… nếu không phải là ma thì sao lại không có dấu vết gì. Mà cả… cái đó… cái đó… cũng bị cắt mất nữa.”

“Chắc là thằng trộm biếи ŧɦái nào thôi! Bọn mày đừng có thần hồn nát thần tính. Thời gian này án binh bất động, cũng đừng có tìm đến chỗ đó nữa. Nghe rõ chưa?”

Đăng thoát khỏi group chat rồi mà vẫn còn sợ, mồ hôi đầm đìa trên mặt, tay chân run lẩy bẩy. Anh ngồi một mình trong phòng, cố tình mở nhạc to và bật điện sáng trưng dù bây giờ đã hơn mười một giờ đêm. Đăng không dám nhìn xung quanh, chỉ cắm mặt vào laptop.

Từ sau khi Dũng chết, ngoài một lần nhóm tụ tập, còn thì Đăng toàn nhốt mình trong phòng, ngày thi cũng chẳng đến trường khiến bố mẹ không khỏi lo lắng. Đăng cũng không dám ngủ, bởi một khi nhắm mắt, những hình ảnh hãi hùng lại xuất hiện. Anh sợ, sợ mình cũng như Dũng, chết một cách không toàn vẹn.

Lên mạng tìm thông tin về những cách khiến ma không dám lại gần con người, Đăng lấy rất nhiều tỏi đặt ở đầu và chân giường. Ấy vậy mà việc đó cũng chẳng thể giúp anh ngủ ngon hơn.

Đăng đang ngồi co ro trên ghế thì giật bắn mình bởi cửa sổ bỗng bật mở. Gió? Anh dấm dúi nhìn ra ngoài, sau đó rón rén thò tay ra chốt cửa lại. Xong xuôi, Đăng nhảy tọt lên giường như bị ma đuổi, ép vào một góc, trùm chăn kín đầu, hai tay cầm chặt một nhánh tỏi, miệng lẩm bẩm những câu chẳng rõ ràng.

“Cót… két… cót… két… cót… két…”

Âm thanh rờn rợn khiến Đăng lạnh sống lưng, sởn cả gai ốc. Anh cứ thế run cầm cập trong chăn, không dám mở ra kiểm tra, nhánh tỏi trong tay bị bóp nát. Được một lúc, tiếng cót két dừng lại, Đăng mới thở phào, nhưng chỉ vài giây sau, tiếng cót két lại vang lên khiến toàn thân anh cứng đờ vì nỗi sợ xâm chiếm.

Bình tĩnh một chút, Đăng mới từ từ rời khỏi ổ chăn, mắt trân trân nhìn phía trước. Cánh tủ quần áo đang đóng im lìm, vậy thì tiếng cót két ấy từ đâu mà ra?

“Ầm!”

Đột nhiên, cánh tủ quần áo bật mở rồi đóng lại trước mắt Đăng khiến anh sợ hãi tột độ, mặt mày tái mét, cố lùi lại nhưng ngay sau lưng anh đã là bức tường lạnh toát. Đèn trong phòng chớp nháy liên tục; rồi “cót két”, “rầm rầm”, những âm thanh ma quái cứ thay phiên nhau xuất hiện, Đăng mở trừng mắt, hai bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt tứa máu.

“Reng… reng… reng…”

Chuông điện thoại reo, cùng lúc những âm thanh kia biến mất. Đăng hoàn hồn, luống cuống với tay lấy điện thoại ở trên bàn trong khi mắt vẫn còn dán chặt vào cánh cửa tủ quần áo.

“Mấy ngày nay anh mất tích ở đâu đấy?” Đầu dây bên kia là giọng bạn gái mới quen của Đăng. “Sao em gọi điện, nhắn tin đều không thấy trả lời? Cũng không thèm đến trường thi cử là sao?”

“Anh bận!” Đăng cảm thấy đầu ong ong nên chỉ đáp qua loa rồi tắt máy.

Đăng vừa vứt điện thoại đi thì lại có tin nhắn đến. Là cô bạn gái yêu cầu anh đến ngay quán bar quen thuộc của nhóm anh, nếu không sẽ chia tay ngay lập tức.

Đăng cảm thấy khó chịu, song lại không muốn mất cô người yêu đã cất công chăn dắt bấy lâu nay. Hơn nữa, sau những gì vừa xảy ra, anh cũng không còn can đảm mà ở lì trong phòng được nữa. Tuy nhiên, trong lúc sửa soạn quần áo, Đăng không hề nhớ ra việc chỉ những thành viên trong nhóm mới biết quán bar đó và anh cũng chưa bao giờ kể hay dẫn người yêu đến đó cả.

Cửa phòng Đăng vừa đóng, bên trong, đèn điện cũng tự nhiên phụt tắt.

Đăng đến nơi vào lúc tối muộn, nhưng với các quán bar thì bây giờ mới bắt đầu giờ cao điểm. Đăng lấy điện thoại gọi cho người yêu nhưng chẳng thấy ai bắt máy. Gọi thêm lần nữa cũng vậy, Đăng tức tối vì cho rằng bị người yêu chơi khăm, nhưng đã mất công đến đây rồi nên anh vẫn quyết định vào, biết đâu những thứ hay ho trong này sẽ làm cho đầu óc anh thoải mái hơn.

Đăng nhảy nhót một lúc mà chẳng thấy vui liền chui tọt vào căn phòng nhóm anh vẫn thường ngồi, châm thuốc và rít, thêm một điếu nữa, cứ thế, chẳng mấy chốc anh đã hút hết gần nửa bao, tàn thuốc và đầu lọc rơi vương vãi xuống sàn nhà.

Có tiếng gõ cửa, Đăng gắt gỏng vì cho rằng nhân viên phục vụ tối nay sao quá chạm chạp. Nhưng vừa nhìn thấy người bước vào, Đăng đã tá hỏa.

- Ơ, sao lúc nãy anh gọi cho em không được. -Đăng ngạc nhiên khi thấy cô bạn gái. -Lại còn tưởng em trêu anh, đang bực hết cả mình đây này.

Hoa -tên người yêu của Đăng -không nói năng gì mà chỉ thản nhiên đi tới ngồi bên cạnh anh. Đăng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì thì anh cũng không rõ.

Cảm giác mơ hồ nhanh chóng bị thay thế bởi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi vòng một căng tròn của Hoa đập vào mắt Đăng. Anh lập tức ôm chầm lấy người yêu, để cô ngồi trên đùi mình trong tư thế quay mặt lại với nhau, đôi tay anh hư đốn lần vào bên trong chiếc váy màu hồng bó sát của Hoa, nắn bóp một cách sỗ sàng. Rồi bàn tay ấy lần mò đi lên phía trên, tìm đến khuôn ngực căng tròn cùng đôi gò bồng đảo lồ lộ nãy giờ vẫn cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh. Hoa lúc này đã bắt đầu đung đưa cơ thể theo những chuyển động của Đăng, rồi hai tay cô đưa lên, ôm lấy đầu của người yêu vục vào ngực mình. Đăng đã hoàn toàn chìm trong kɧoáı ©ảʍ, toàn thân thả lỏng để mặc Hoa tùy tiện mơn trớn chỗ đó của mình.

- Anh có thấy thích không? -Hoa vừa nằm đè lên người Đăng vừa hỏi, giọng nói của cô vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa ma mị.

- Thích! -Đăng mỉm cười trong khi mắt vẫn nhắm chặt để hưởng thụ từng nhịp lên xuống của người yêu. -Mà sao hôm nay em lại chủ động vậy? Mấy lần trước đều giãy nảy lên khi anh đòi cơ mà.

- Mà anh đã từng làm chuyện này bao giờ chưa? -Hoa không trả lời câu hỏi của Đăng mà nói tiếp. -Ý em là, trước em, anh đã từng quan hệ với người nào chưa?

Đăng hơi sững người, nhưng khi anh định mở mắt ra nhìn Hoa thì cô lại dùng tay che lại. Bàn tay Hoa hơi lạnh khiến Đăng rùng mình, nhưng chỉ trong tích tắc, rồi Hoa lại trả lời người yêu.

- Đương nhiên là chưa rồi! Em là người đầu tiên!

Một tiếng cười khe khẽ cất lên, Đăng không chắc là được phát ra từ miệng Hoa hay người nào khác. Tự nhiên, anh cảm thấy sợ hãi với chính suy nghĩ đó của mình, trong phòng này, ngoài anh và người yêu ra thì còn ai nữa đâu chứ!

Đăng bắt đầu cảm nhận được đầu lưỡi của Hoa đang trườn trên cơ thể mình, nong nóng, lành lạnh và… nhơn nhớt. Chiếc lưỡi tìm đến mọi ngóc ngách khiến Đăng cảm thấy đê mê, rồi đột nhiên dừng hẳn ở chỗ ấy của anh. Chiếc lưỡi cứ thế quấn quanh của quý của Đăng rồi siết lại. Đăng thấy đau nên kêu lên.

- Đau quá! Em nhẹ nhàng thôi!

Chẳng có tiếng trả lời, trong khi đó chiếc lưỡi vẫn cứ siết chặt lấy của quý của anh. Đăng bắt đầu nhăn mặt, đến lúc không chịu đựng được nữa, anh vội gạt tay Hoa ra, ngồi dậy. Đang định trách móc người yêu thì Đăng hoàn toàn câm nín, răng tự động va vào nhau lập cập.

Không phải gương mặt xinh đẹp của Hoa! Đó là một khuôn mặt đã nát bét, không rõ hình dạng, máu cùng nước dãi chảy ra, nhơn nhớt trên cơ thể Đăng. Chiếc lưỡi dài ngoằng của nó thì đang siết chặt lấy của quý của anh, rồi từ chiếc lưỡi mọc ra rất nhiều mũi gai nhọn đâm thẳng vào đó khiến anh hét lên đau đớn. Máu túa ra, nhưng lại là màu đen, hòa lẫn với máu đỏ đang tuôn ra từ khuôn mặt tạo nên một màu sắc thật kinh tởm. Đăng sợ hãi co chân đạp liên tiếp vào gương mặt gớm ghiếc kia nhưng nó vẫn cứ bám chặt lấy anh không buông. Anh cố sức lùi người lại phía sau nhưng anh càng lùi, chiếc lưỡi càng siết mạnh hơn.

“Roạt!”

“Aaaaaaaaa”

Cùng với tiếng hét thất thanh của Đăng là tiếng cười man rợ phát ra từ khuôn miệng gớm ghiếc đó. Đăng còn chưa kịp trấn tĩnh thì bàn tay với chi chít những vết dao chém nhìn thấy cả xương bên trong, chậm rãi gạt từng mảnh thịt lồi lõm rơi lả tả xuống nền nhà, để lộ ra một gương mặt xinh đẹp mà vừa nhìn thấy, Đăng đã không thể ngậm được mồm lại.

Đăng luống cuống vừa kêu cứu vừa lết trên sàn nhà ra phía cửa, nhưng gắng thế nào cũng không mở được. Anh sợ hãi quay lại thì gương mặt gớm ghiếc kia đã áp sát vào gương mặt tái xanh của anh.

- Cậu… cậu…

Tay Đăng trượt trên cánh cửa, rồi ngã vật xuống nền nhà đầy máu, mắt mở thao láo nhìn trừng trừng của quý của mình đang bị chiếc mồm kinh tởm kia nuốt chửng.

Hơi thở của anh đứt gãy, rồi dừng hẳn.

Câu chuyện vừa kết thúc, cũng là lúc đồng hồ của Gia Huy báo đã hai giờ sáng, con đường vắng bóng xe cộ, sương đêm càng lúc càng dày.

Gia Huy vì sợ Lan Phương cảm lạnh nên đưa áo khoác của mình cho cô, trong khi Vân Vân cũng đã trùm chiếc mũ của áo hoodie lên trên chiếc mũ lưỡi trai quen thuộc của mình.

- Nhưng sao lúc nãy em lại biết về Đăng? -Quân lúc này mới hỏi Lan Phương.

- Cô ấy nói với em!

Câu trả lời tuy đơn giản nhưng lại khiến Quân lạnh sống lưng. Vậy là, hình ảnh mà anh nhìn thấy lúc ở nhà Gia Huy không phải là ảo giác. Sự thật là hồn ma của Ngọc đã nhập vào cô gái này. Vậy không chỉ mỗi Gia Huy có khả năng mà cả Lan Phương, à không phải, cả nhóm người này đều có khả năng liên kết với thế giới bên kia. Suy nghĩ này lại khiến Quân vừa sợ hãi vừa lo lắng.

- Cậu… cậu ấy… còn nói gì khác nữa không? -Quân hỏi tiếp.

- Dạ không! -Lan Phương đáp.

Quân lại thở phào. Bây giờ thì mọi người đều tin cái chết của Dũng và Đăng chính là do hồn ma của Ngọc gây nên. Những cái chết có rất nhiều điểm chung và thật sự quá man rợ khiến Gia Huy tin rằng oán hận của Ngọc đối với hai người này thật sự rất lớn. Còn vì sao mà oán hận thì…

- Hai người còn lại trong “Nhóm đại gia” là ai? -Vân Vân chợt lên tiếng hỏi.

- Em không biết! -Quân nói bằng giọng hơi hoang mang, ánh nhìn có vẻ giấu giếm. -Tất… tất cả những gì em biết chỉ có vậy.

Quân vừa nói xong thì đột nhiên gió thổi vù vù khiến anh lạnh gáy. Rồi những tiếng cười rùng rợn lại vang lên, xen lẫn trong đó là những tiếng thút thít không rõ ràng.

Lan Phương đang nhìn Quân, mà không phải, Lan Phương đang nhìn Ngọc. Gương mặt với những hố sâu lồi lõm đó đang chảy nước mắt, rồi nước mắt cũng chảy xuống từ khóe mi của Lan Phương.

- Lan Phương, em sao vậy?

Gia Huy hốt hoảng nhìn cô, nhưng Lan Phương lại chỉ nhìn Quân và khóc. Rồi, khóe miệng của Lan Phương chợt nhếch lên, cười điên dại. Khi Gia Huy và Vân Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Lan Phương đã lao bổ tới trước mặt Quân, dí sát mặt mình vào mặt Quân, đôi mắt trợn trừng khiến Quân sợ không thốt nên lời.

“Ngươi… nói… dối… Nói… dối…!”

Từng từ một được Lan Phương nghiến chặt rồi nhả ra, cái miệng mở rộng rồi nghiến từng từ ghê rợn. Quân run lẩy bẩy, một lần nữa lại chắp tay, vừa lùi lại phía sau vừa cầu xin.

- Tôi không nói dối! Tôi xin cô! Tha cho tôi!

Dù không thể nhìn thấy, nhưng Gia Huy và Vân Vân đều hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Lan Phương vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó, rồi nắm chặt lấy hai cánh tay của Quân, bằng một sức mạnh nào đó buộc anh ngừng rêи ɾỉ mà nhìn sâu vào mắt mình.

“Sao… mày… dám… phản… tao…?”

“Sao… mày… dám… bỏ… chạy… một… mình…”

“Thằng… khốn...!”

“Tao… sẽ… gϊếŧ… mày… Sẽ… gϊếŧ… mày…!”

Quân chết đứng khi nghe được giọng nói quen thuộc. Anh nhìn Lan Phương, nhưng ánh mắt lại kinh hoàng, miệng ú ớ rồi thốt lên một cái tên. Giữa không gian âm u và lạnh giá, cái tên được xướng lên bằng tiếng kêu thảm thiết.

- Hùnggggg….