Việt Ma Tân Lục

Quyển 4 - Chương 23: Máu

Không! Cô không muốn chết ở đây! Máu đã dâng lên đến cổ. Mùi máu tanh tưởi lợm giọng xộc thẳng vào mũi. Vân Vân cố bước, nhưng bàn chân chỉ hơi nhúc nhích được một chút. Cô hét lên, mong có ai đó ở xung quanh nghe thấy. Nhưng chỉ có tiếng kêu tuyệt vọng của chính cô vọng lại, âm vang cùng tiếng máu róc rách như chảy ra từ đâu đó.

Hai tay Vân Vân quơ cào loạn xạ, máu đã ngập đến cằm, nỗi sợ đè nặng trong tim khiến Vân Vân gần như tuyệt vọng. Tại sao cô lại chết như thế này chứ? Đúng lúc đó, tay phải của cô vớ được một cái gì đó mềm mềm, Vân Vân mừng rỡ, có phải là một sợi dây thừng không?

Cô cuống quýt kéo nhanh sợi dây về phía mình. Máu đã dâng đến ngấp nghé mũi, cô sắp không thở nổi nữa rồi. Cô cố nhón chân lên cao để thở. Túm được sợi dây rồi, chân cũng nhúc nhích được một chút. Vân Vân giật mạnh sợi dây, lê từng bước về phía đó. Sợi dây trơn trượt như muốn tuột ra khỏi tay, cô sợ hãi dùng hết sức bình sinh nắm chặt lấy nó, dùng mũi chân lê từng bước về phía đầu kia sợi dây.

Nước đã chạm mũi, dù cô kiễng chân. Vân Vân ra sức níu lấy sợi dây, tham lam hít những hơi dài, mong trữ được càng nhiều oxi trong phổi càng tốt. Sợi dây trơn nhẫy, mấy lần suýt tuột khỏi tay.

Máu dâng cao, chẳng mấy chốc đã đến mắt, rồi quá đầu Vân Vân. Cô nhắm chặt mắt, cố tiết kiệm oxi nhất có thể, lê từng bước nhanh hết mức về phía đầu kia sợi dây, nhất định lối ra ở phía đó.

Như có một sức mạnh khủng khϊếp đang chèn ép hai lá phổi, cảm giác nóng ran, bỏng cháy trong l*иg ngực. Mỗi tế bào trong cơ thể đều gào thét đòi oxi. Đầu óc cô cũng bắt đầu mụ mị, mơ hồ. Cảm giác đau như xé lan rộng trong l*иg ngực. Vân Vân siết chặt tay, cố níu lấy sợi dây trơn tuột đó, cô gần như sắp ngã quỵ xuống vì kiệt sức. Cô sắp chết rồi. Ý nghĩ đó vừa đau đớn vừa khiến cô cố dùng hết chút sức lực còn lại lê từng bước nhỏ về phía đầu kia sợi dây. Mọi thứ dường như chao đảo, Vân Vân biết mình không còn đủ sức trụ thêm được nữa rồi, bàn tay cũng không còn sức siết mạnh sợi dây nữa. Bỏ cuộc thôi…

Nhưng đột nhiên một chuyện xảy ra khiến Vân Vân vô cùng kinh ngạc. Máu xung quanh đang rút dần. Vân Vân vui mừng, chẳng biết sức đâu mà cô có thể đứng thẳng dậy. Cô muốn nhảy lên, nhưng đôi chân nặng trĩu như đeo chì, máu xung quanh dớp dính như những bàn tay vô hình níu lại, cô chỉ có thể cố gắng kiễng hai chân cao nhất có thể. Đến trán, đến sống mũi. Cuối cùng, máu cũng rút xuống dưới mũi.

Vân Vân tham lam hít từng hơi lớn. Không khí ập vào phổi khiến cô choáng váng. Nhanh như lúc dâng lên, máu chẳng mấy chốc đã biến đi đâu hết. Vân Vân ngã vật xuống nền nhà, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên. Cô nhắm nghiền hai mắt, điều hòa hơi thở.

Phải một lúc lâu sau Vân Vân mới ổn định trở lại. Cô mở mắt lướt nhìn xung quanh một lượt. Cô đang trong căn nhà sàn do già làng sắp xếp cho bọn họ. Cánh cửa đóng hờ. Vân Vân chống tay đứng dậy, lúc này cô mới để ý đến sợi dây vẫn nắm từ nãy đến giờ.

Một khúc ruột dài lòng thòng nhoe nhoét ngay trên tay. Vân Vân kinh hãi thảy mạnh tay, khúc ruột dài ngoằng nằm im trên đất, nhớp nhúa. Vân Vân sợ hãi nhìn theo khúc ruột. Nó nối thẳng đến phía sau một cái chum to. Cô run rẩy tiến về phía đó.

Vân Vân hét to, nhưng âm thanh không thể thoát ra được. Một cái đầu be bét máu đang lăn lóc trên nền nhà. Hai con mắt trợn trừng, trắng dã. Da cổ bị xé rách toạc để lộ cổ họng đỏ lòm, nhầy nhụa máu bên trong. Ngay dưới cổ họng là một mớ ruột gan lùng bùng. Ruột bị kéo dài ra phía ngoài.

Vừa rồi cô đã nắm chặt khúc ruột đó để lần đi!? Vân Vân run rẩy nhìn hai bàn tay mình, nhắm chặt mắt hét lớn. Cảm giác kinh tởm chưa từng có!

- Vân Vân! Vân Vân!

Vân Vân giật mình bật dậy, trước mắt cô là Lan Phương và Gia Huy đang nhìn cô lo lắng. Sau lưng họ, những người dân trong buôn cũng đang nhìn về phía ba người. Vân Vân nhìn quanh một hồi mới bình tĩnh lại được. Vừa rồi cô nằm mơ đúng không?

- Chị Vân, chị không sao chứ?

Lan Phương nắm lấy tay Vân Vân, nhẹ giọng.

- Không sao, chị mơ thôi.

Vân Vân thở phào nhẹ nhõm. Cô lau mồ hôi ướt đầm trên trán, mỉm cười với Gia Huy và Lan Phương.

- Chị vừa gặp ác mộng, sợ quá đi mất! Chị mơ thấy một cái đầu, rồi cả ruột nữa, ghê lắm.

Lan Phương mỉm cười, buông tay khỏi tay Vân Vân, rồi đưa hai tay lên đầu mình, vặn một cái, chỉ nghe “khực” một tiếng, cái đầu đã bị bẻ khỏi thân. Hai tay Lan Phương nhấc cái đầu ra, nội tạng cũng theo ra từ chỗ cổ bị bẻ gãy. Đầu Lan Phương lơ lửng trong không trung, kéo theo đó là bầy hầy một đống nội tạng nhỏ máu tong tỏng.

Bên cạnh Lan Phương, Gia Huy cũng chăm chú nhìn hai người rồi mỉm cười, đôi mắt tối thẫm, lạnh lẽo. Hai người họ ngồi ngay trước mặt Vân Vân. Cô cứng đờ người, muốn hét lên, muốn bỏ trốn nhưng không thể. Cái đầu Lan Phương vẫn lơ lửng bay trong không trung, thì thầm.

- Chị Vân Vân ơi… đi thôi…

Gia Huy cũng đứng dậy như muốn quay người rời đi. Cái đầu lơ lửng bay vòng quanh Vân Vân, máu đỏ thẫm tanh tưởi nhỏ cả xuống người cô.

- Đi thôi…

Những người dân trong buôn đột nhiên mắt cũng tối thẫm, họ đồng loạt đưa tay lên vặn cổ, kéo cái đầu ra y như cách Lan Phương làm lúc trước. Một loạt đầu với đôi mắt tối thẫm, lạnh lẽo bay lơ lửng khắp nhà rông. Bọn họ nhìn Vân Vân chằm chằm như giục giã.

Vân Vân như bị hóa đá, ngồi cứng đờ một chỗ, không biết phải làm gì. Đúng lúc này, cái đầu của Lan Phương quay lại, ánh mắt giận dữ. Nó trợn trừng, bay thẳng về phía Vân Vân. Những cái đầu kéo theo những bộ ruột lòng thòng nhơ nhớp máu cũng đồng loạt hướng thẳng về phía Vân Vân.

Những bộ ruột kéo lê trên nền nhà, tạo thành những vệt máu dài ngoằn ngoèo. Những đôi mắt tối thẫm vô hồn như huyệt mộ. Đầu Vân Vân tê rần, sợ hãi nhắm chặt mắt, ra sức vùng vẫy. Chân tay cô khua khoắng loạn xạ, muốn xua đuổi những thứ đáng sợ đó đi.

Cảm giác ươn ướt, nhớt nhát trên tay, trên mặt. Những hơi thở hôi thối, tanh nồng vây bủa, phả thẳng vào Vân Vân. Trên hai bàn chân để trần của cô cảm nhận rõ thứ gì đó trơn tuột vừa chạm vào, quấn quanh. Thứ nhầy nhụa đó men theo bàn chân, quấn quanh ống quần cô. Trên mặt cô cũng có thứ đó vừa chạm vào. Rồi đến cổ. Dù nhắm chặt mắt, Vân Vân vẫn có thể tưởng tượng ra có một bộ ruột nhầy nhụa đang quấn quanh người mình, nó như con rắn tanh tưởi, hôi thối trườn quanh cần cổ cô. Rồi chúng quấn chặt hai tay cô, bàn tay vừa rồi còn tự do vùng vẫy giờ bị thứ trơn nhẫy đó trói chặt.

Kinh khủng nhất, thứ đó trườn đến, chạm vào môi Vân Vân, Vân Vân hoảng loạn giãy giụa kịch liệt. Tay và má cô đều bị cái gì đó đánh vào, bỏng rát.

Vân Vân mở bừng mắt, trước mặt cô lại là khuôn mặt lo lắng của Lan Phương và Gia Huy. Cô sợ hãi hét lên. Lần này tiếng cô lanh lảnh, khiến tất cả những người có mặt trong nhà rông đều nhìn về phía này, vài người tò mò bước hẳn đến tận nơi. Vân Vân lùi về sau, hai tay giơ ra phòng vệ, hoảng hốt nhìn quanh.

- Chị Vân, em Phương đây mà, chị sao thế?

- Chị Vân, chị Vân!

Lan Phương và Gia Huy đều gọi cô, cố gắng trấn tĩnh cô. Vân Vân nhìn những người xung quanh, hét lên.

- Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi!

Lan Phương đưa mắt nhìn Gia Huy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Gia Huy lôi chiếc chuông nhỏ trong túi ra, nhưng vẫn nói.

- Chị Vân, chị mơ thấy gì à? Thấy chị giãy giụa, bọn em nghĩ chị gặp ác mộng nên gọi dậy.

Gia Huy không muốn nghĩ rằng Vân Vân bị con ma rừng đó làm cho bị ảo giác như Thắng. Nếu là vậy, chẳng phải quá đáng sợ rồi ư?

Vân Vân đờ đẫn hết nhìn chiếc chuông rồi lại nhìn Lan Phương và Gia Huy, hơn phút sau mới lên tiếng.

- Đây là thật hay mơ?

- Dĩ nhiên là thật rồi, chị vừa mơ thấy gì?

Vân Vân vẫn giữ khoảng cách với mọi người. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, đảm bảo không có thứ gì bẩn thỉu, sau đó lại nhìn xuống tay. Bất thần, cô véo mạnh vào cánh tay một cái. Cảm giác đau nhói chỗ bị véo khiến cô tin đây là thế giới thực. Vậy là, tất cả chỉ là một giấc mơ đúng không?

Lan Phương chìa tay về phía Vân Vân, nói.

- Chị xem, tay em ấm đây này.

Vân Vân thử chạm vào, đúng là cảm giác ấm áp của người sống, không phải thế giới của ma quỷ nhầy nhụa như cô vừa trải qua. Vân Vân thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn khắp xung quanh, nói.

- Tôi gặp ác mộng thôi, không có gì đâu.

Mọi người ai nấy lại về chỗ mình, người gà gật ngủ, người nói chuyện phiếm cho bớt chán.

- Chị vừa mơ thấy gì đáng sợ lắm à? -Lan Phương hỏi.

Vân Vân gật đầu, dù không muốn nhớ lại giấc mơ kinh khủng đó nhưng cô nghĩ có lẽ nó sẽ có ích cho việc tìm con ma rừng lúc này. Bởi lẽ trước giờ cô chưa từng mơ những giấc mơ kiểu vậy, cũng chưa gặp trường hợp như thế bao giờ, cố gắng kể lại biết đâu lại tìm được manh mối.

Lan Phương thì sợ hãi, còn Gia Huy càng trầm ngâm khi nghe câu chuyện của Vân Vân. Có cảm giác rất quen thuộc, anh im lặng suy nghĩ. Lan Phương nhẹ giọng an ủi Vân Vân. Một lát sau, Gia Huy ngẩng đầu, thở dài, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vân Vân và Lan Phương.