Việt Ma Tân Lục

Quyển 3 - Chương 13: Người đàn ông lạ mặt

Thấm thoắt hai tuần trôi qua, đã đến lúc bác Phan và con trai Noah trở về Sài Gòn. Vì chuyện này, Anh Đào ủ rũ vô cùng, thầm mong có thể kéo dài thêm kỳ nghỉ. Những ngày đi chơi cùng Noah, cô rất hạnh phúc, khao khát được tìm hiểu nhiều hơn về anh, nhưng tiếc rằng, tạm thời cả hai đều có cuộc sống riêng không thể bỏ dở. Noah sắp phải quay lại trường đại học dưới Sài Gòn, còn Anh Đào tiếp tục lên lớp Mười một.

Ngày cuối ở Đà Lạt, Noah xin phép cùng Anh Đào đi chơi riêng một buổi rồi trở về sớm để bắt chuyến bay đêm. Mấy nơi nổi tiếng của Đà Lạt, Noah đều đã đến, hôm nay anh lại ngỏ ý muốn đến chỗ hồ Than Thở và đồi thông hai mộ, nơi anh và cô đi chơi lần đầu tiên. Bác Phan muốn Noah bắt taxi đi cho tiện, lúc về cũng an toàn hơn là hai đứa tự chở nhau đi bằng xe máy.

Anh Đào đã nghĩ họ sẽ tìm đến một quán cà phê nào đó có cảnh đẹp, cùng ngồi nhâm nhi từng chiếc bánh ngọt, nên khi nghe Noah nói muốn đến hồ Than Thở, cô có chút hụt hẫng. Không sao! Sẽ còn nhiều dịp. Ngày cuối, cô chiều theo ý anh, âu cũng là cử chỉ nên có của chủ nhà.

Ngồi ở nhà chồi nhìn ra mặt hồ, Noah vẫn đàng hoàng xin phép được nắm tay Anh Đào. Có vẻ như ở Việt Nam, bác Phan đã dạy dỗ Noah những phép tắc khá nghiêm khắc và anh ngoan ngoãn nghe theo, kể cũng là một ưu điểm khiến người khác thấy an tâm.

– Em thấy tiếng Pháp là một ngôn ngữ lãng mạn. – Anh Đào gợi chuyện.

– Em có muốn học vài câu không, anh dạy em?

– Vâng, anh dạy em nghe thử coi.



Je t’aime.

– Hình như em biết từ này. – Anh Đào reo lên, nhưng không hoàn toàn bật ra được điều mình định nói.

– Nghĩa là “Anh thích em”, hoặc “Em thích anh”.

Anh Đào cười e thẹn, gật đầu rồi lẩm nhẩm lại như một cách ghi nhớ nhanh.

– Câu tiếp theo này.

Je te promets que je retrenai.

– Dài ghê! Câu này thì chắc chắn em không biết rồi!

– Nghĩa là “Anh hứa sẽ quay lại”.

– Đúng là nghe thích thật. – Anh Đào đỏ mặt, nhận ra đây giống như lời Noah muốn nói hơn là thực sự dạy cô học tiếng.

– Và còn…

Est-ce que tu m’attendras? Nghĩa là, “Em có thể chờ anh không?”

Nghe những lời có cánh và nhìn sâu vào đôi mắt xanh lơ đầy chân thành của Noah, Anh Đào vui mừng khôn xiết. Noah khẽ vuốt tóc Anh Đào, còn cô bạo dạn thơm lên má anh. Cả hai nhìn nhau cười ngượng ngùng rồi đôi tay cùng siết chặt hơn.

Một lát sau, Noah ngỏ ý muốn đi mua nước, còn Anh Đào cứ ngồi lại đây đợi. Noah vừa đi khỏi, Anh Đào tự dưng thấy ớn lạnh sau lưng. Cô quay đầu ngó nghiêng, bắt gặp một ánh mắt đang len lén nhìn mình lấp ló sau một cái cây lớn. Cô giả vờ không biết gì, lại quay mặt đi chỗ khác, song vẫn không hết cảm giác bị theo dõi. Cô chau mày quay hẳn người; bóng dáng ấy không hề có động thái di chuyển hay thậm chí đổi hướng nhìn qua chỗ khác. Người đó lấp ló, không để lộ thêm bất kỳ bộ phận nào ngoài con mắt đang trợn trừng đầy man rợ.

Bất an, Anh Đào đứng phắt dậy, tìm chỗ nhà chồi khác để ngồi, tranh thủ nhắn nhanh một cái tin cho Noah để anh biết cô thay đổi vị trí. Run rủi thay, dù cô thay đổi chỗ ngồi đến hai lần, ánh mắt của người lạ mặt kia vẫn đeo bám cô dai dẳng. Tệ hơn, người đó rõ ràng biết mình đã bị phát giác, song không hề có ý định từ bỏ. Cô định gọi Noah, giục anh nhanh chóng mua nước về để cô đỡ sợ nhưng mãi chẳng liên lạc được; chỉ có những tiếng tút tút kéo dài đến phát bực.

Không thể ngồi một chỗ chịu đựng ánh mắt nhìn mình chằm chặp, Anh Đào đứng dậy, tiếp tục đi lại. Hôm nay chẳng phải ngày đông khách tham quan nên không dễ để cắt được cái đuôi khó chịu kia. Vừa đi, cô vừa cố bấm điện thoại, nhưng điện thoại đột ngột báo hết pin dù cô nhớ mình đã sạc đủ trước khi ra khỏi nhà với Noah.

Bóng người lạ mặt theo đuôi cô bất ngờ lộ diện giữa đường. Anh Đào thất kinh khi biết đó là một người đàn ông lớn tuổi, râu ria rậm rạp, quần áo luộm thuộm, rách rưới. Ở đồi thông hai mộ lúc này vắng người qua lại, thân con gái một mình yếu đuối như cô chẳng biết nên làm sao. Giờ mà hét lên, nhất định ông ta sẽ lao thật nhanh đến và chặn họng cô. Khổ nỗi, đoạn đường để ra khỏi đây hẵng còn xa. Biết trước có chuyện này, cô đã đi theo Noah cho rồi!

Bước chân của Anh Đào nhanh hẳn lên, vừa chạy vừa nơm nớp. Cô đánh liều thử ngoái đầu, liền ngạc nhiên khi thấy người đàn ông kia đã dừng lại, cúi xuống nhặt món đồ gì đó. Anh Đào sờ soạng túi quần, tim lỡ một nhịp khi phát hiện ra chiếc điện thoại đã rơi khỏi túi từ lúc nào. Chỉ trách túi quần của cô nông quá, còn cô mải lo sợ chẳng để ý gì. Giờ người đàn ông đã có được chiếc điện thoại, cô đành bỏ của chạy lấy người thôi.

Nhân lúc người đàn ông đang mải với chiếc điện thoại, Anh Đào nấp sau một gốc cây lớn gần đó, hé mắt xem ông ta chuẩn bị đi về hướng nào.

“Hức… hức… hức… hức…!”

Lại là tiếng khóc đáng thương ấy…

Anh Đào giật mình quay lại, thấy ở cạnh mấy bụi hoa trắng có một cô gái đang ngồi ôm mặt khóc. Anh Đào khom người xuống thấp, vừa hay người đàn ông ngó nghiêng bên ngoài nhưng lại chọn phăng phăng đi tiếp về phía trước. Anh Đào thở phào, coi như tạm thoát. Tuy nhiên, cô gái ở bụi cây kia vẫn không ngừng khóc lóc, trông thật tội nghiệp, làm Anh Đào không nỡ rời đi ngay.

– Chị gì ơi, chị có sao không ạ? – Anh Đào thỏ thẻ.

Cô gái ngẩng mặt lên, vội đưa tay lau nước mắt đang lem nhem trên mặt. Anh Đào quay đầu một lần nữa – khung cảnh xung quanh vắng lặng, người đàn ông kỳ lạ cũng đã khuất khỏi tầm mắt.

– Sao chị lại ngồi khóc ở đây? Có phải lần trước cũng là chị khóc không?

Cô gái sụt sịt gật đầu. May quá! Anh Đào cứ ngỡ mình đã tưởng tượng ra âm thanh ấy. Cô gái đứng dậy, phủi qua chiếc quần ống loe lỗi thời và áo thun kẻ ngang, hít một hơi rồi nói.

– Nhà chị ở cách đây không xa. Chỉ là, mỗi lần chị với bạn trai xích mích, ảnh to tiếng với chị dữ lắm! Nên chị toàn vô đây khóc cho đỡ ức.

– Ủa, vậy bạn trai chị không có đi kiếm chị luôn hả?

Cô gái buồn bã lắc đầu.

– Bình thường chị khóc, không ai để ý hay hỏi han chi đâu á! Hôm nay, đột nhiên có em, chị… chị cảm ơn em nha!

– Dạ không có gì. Thực ra, có người đàn ông lạ mặt vừa đuổi theo nên em trốn tạm vô đây.

Cô gái lập tức tỏ ra hoảng sợ.

– Ổng đã làm gì em chưa?! Ổng đâu rồi?!

– Dạ chưa. Ổng vừa rời đi rồi. Mỗi tội, ổng nhặt được điện thoại của em, nên giờ em không làm sao liên lạc được với bạn em.

Cô gái mím môi, khẽ gật đầu cảm thông. Rồi, đôi mắt bồ câu của cô gái nhìn quanh một lượt, gãi đầu gãi tai.

– Chị muốn về mà sợ bạn trai ghê lắm! Hay là… em cùng chị về nhà chị được không? Chỉ cách đây tầm năm phút đi bộ thôi?

Anh Đào tỏ thái độ ngại ngần; cô không dám đi theo người lạ mặt đến một chỗ không quen. Cô gái kia lập tức năn nỉ Anh Đào, vẻ thảm thiết. Cô gái sợ bạn trai chưa nguôi giận sẽ đánh đập mình dã man, nên nếu có người thứ ba, người bạn trai sẽ nể mặt nể mũi mà không hành xử thô lỗ. Dù sao, nếu Anh Đào đi theo cô gái này, biết đâu sẽ mượn được điện thoại để gọi về nhà, và người đàn ông kia, lỡ không may xuất hiện lại, sẽ không dám bám theo cô nữa.

Trên hết, Anh Đào cũng là một cô gái đang ở trong tâm trạng yêu đương mới chớm, nghe qua câu chuyện của cô gái cũng đủ để tấm lòng thấu cảm trỗi dậy, không thể nhắm mắt bỏ qua.

– Chị là Tường Vy. – Cô gái vui vẻ giới thiệu tên.

– Em… là Anh Đào.

– Chúng ta đều mang tên của loài hoa nhỉ?

Tường Vy và Anh Đào cùng ra khỏi bụi hoa trắng, rời khu vực đồi thông hai mộ. Đột nhiên, Anh Đào co rúm, theo phản xạ núp sau người Tường Vy, tay run run chỉ về phía trước. Người đàn ông ban nãy đang quanh quẩn, mắt vẫn láo liên tìm kiếm Anh Đào.

– Là ổng hả? – Tường Vy nói thầm.

– Dạ, hình như ổng vẫn đang kiếm em đó chị!

– Dai vậy trời?! – Tường Vy tặc lưỡi, giọng điệu có phần thách thức hơn.

Tường Vy muốn mình với Anh Đào bình tĩnh men theo con đường vòng khác, vừa đi vừa quan sát. Anh Đào chỉ việc nép bên cạnh Tường Vy, cố gắng không ló mặt ra là được. Rồi, hai cô gái nhìn nhau gật đầu, cứ thế bám víu nhau bước đi.

Bất chợt, người đàn ông nhìn về phía Tường Vy với Anh Đào. Anh Đào nhắm chặt mắt, tay giữ chặt vai áo của Tường Vy, cầu mong ông ta không phát hiện. Tường Vy vẫn nhìn thẳng, chân đi dứt khoát. May thay, người đàn ông chỉ nheo mắt một tẹo rồi ngoảnh qua hướng khác. Anh Đào được một phen hú hồn!

– Ổng không nhìn thấy đâu. – Tường Vy thản nhiên.

– Chị chắc chưa ạ? – Anh Đào lúi húi, cố ngoái đầu thêm một lần nữa.

– Chắc chắn ổng không thể nhìn thấy em. Cứ yên tâm.

Nghe lời Tường Vy, Anh Đào đứng thẳng người, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Họ băng qua khu vực bãi đỗ xe nhưng nơi này vắng tanh, Anh Đào không bắt gặp hình bóng thân quen của Noah. Cô định xin nán lại đây chờ bạn thì Tường Vy liền chỉ tay sang bên kia đường.

– Nhà chị ngay đoạn đó thôi! Xíu nữa là tới rồi.

– Vậy cũng không quá xa chỗ này chị nhỉ?

– Gần không à! Nếu em muốn chờ bạn, chờ ở nhà chị sẽ an toàn hơn đó. Ngoài này, nhỡ gặp người xấu, em không có la ai tới cứu kịp đâu! Giờ cũng không còn sớm nữa…

Tường Vy vén tóc qua mang tai, quay mặt mỉm cười dịu dàng với Anh Đào, nhưng không hiểu sao, Anh Đào lại cảm thấy một cơn gió lành lạnh chạy dọc sống lưng. Cô gái vừa rồi ôm mặt ngồi khóc tội nghiệp bỗng nhiên toát lên vẻ tự tin đến lạ, không còn đọng lại chút sợ sệt nào trên gương mặt xinh đẹp nữa.