Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 51: Cảm ơn cậu

Là...là..." Anh ấp úng

" Nói" Vẻ mặt hắn nghiêm túc

" Tôi thấy..ờm...dạo này thiếu gia có vẻ bận! Nhiều việc như vậy, chắc ngài..." Mặc dù biết Tử Phi bị mù, anh vẫn không dám nhìn thẳng, chột dạ quay sang chỗ khác

" Tôi không mệt!" Tử Phi cắt ngang, ánh mắt hơi nheo lại

" Tôi...tôi đã gọi Lam tiểu thư tới!" Phong Triệt nhắm mắt phù hộ

" Cái gì?" Hắn đứng bật dậy

" Nhưng...nhưng mà, tới giờ...Lam tiểu thư...vẫn chưa tới!" Anh sợ hãi, hàn khí của người này có thể bức chết một người sống sờ sờ nha

Sắc mặt của Nam Cung Tử Phi càng kém đi, trong lòng liền hoảng loạn

Cô nhóc kia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

Nhanh chóng, hắn lấy điện thoại ra gọi cho cô

Hắn chưa từng cảm thấy, tiếng chuông điện thoại lại dài đến như vậy

Tử Phi không nhận ra, tay hắn liền có chút run

" Xin chào " Tiểu Liên nghi hoặc nghe điện thoại " Cho hỏi ngài tìm ai ạ?"

" Lam Diệp Phù" Hắn vội vã

" Cái đó...đại tiểu thư mắc chứng thiếu máu trầm trọng, lúc nãy mới ngất đi, đại thiếu gia đã đưa cô ấy đến bệnh viện. Alo...alo..."

Người đối diện đã cúp máy

Ai vậy nhỉ?

" Đến bệnh viện!!!"

Phong Triệt thầm sợ hãi

Bệnh viện? Tiêu rồi! Lam tiểu thư thực sự có chuyện gì sao?

" Từ từ" Hắn bình tĩnh lại " Tra xem bệnh tình của cô ấy. Cho ngươi 3 phút!!!"

" Vâng" Phong Triệt lập tức chạy đi

----

Lam Y lo lắng nhìn vào khuôn mặt của Lam Diệp Phù, kém đến mức thảm hại

Đã 1 tiếng rồi, liệu bây giờ có thể làm gì?

Bác sĩ vẫn đang nghĩ cách giải quyết!

Đáng chết, nếu mang cô đến bệnh viện sớm hơn, có lẽ sẽ không tệ như thế này

Anh nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy cô

Đó là một bé gái nhỏ bé nhưng lại vô cùng quật cường. Cả người nhiễm huyết sắc đến rợn người, máu không ngừng chảy ra, sắc mặt trắng bệch đến đau lòng. Thế nhưng, mặc dù có thể đã ngất đi, nhưng đôi mắt của cô bé vẫn quật cường cố gắng mở ra. Trong mắt có một tia cầu cứu

Vẻ mặt đó...làm hắn đau lòng

Thế nhưng, con bé này vẫn luôn là người giỏi chịu đựng. Bình thường, khi người nhà nhắc cô cẩn thận để tránh bị thương, cô chỉ cười hì hì, liền nói rằng thực ra số máu đó đi quyên góp cũng đã được cả đống tiền, vẻ mặt ham tiền đó làm mọi người không thấy lo lắng

Nhiều khi con bé cũng bị thiếu máu, nhưng chưa từng nặng đến mức này

Sức khoẻ của con bé đang giảm sút trầm trọng

" Lam thiếu gia!" Vị bác sĩ già vội vã đi vào " Có máu rồi!"

"Cái gì?" Lam Y ngạc nhiên

" Ai đó đã cung cấp rất nhiều máu. Có thể tiến hành truyền rồi!"

" May quá " Anh thở dài

Đứng ngoài phòng cấp cứu, anh cảm thấy yên tâm

Giờ...có lẽ ổn rồi nhỉ?

Nhưng mà...ai đã cung cấp nhiều nhóm máu hiếm như vậy chứ?

----

" Cám ơn cậu, tiểu Vũ"

" Phi ca, không cần khách sáo. Anh xem, em là thiên tài y học. Tư Thiên gia cũng nổi danh với ngành y đã lâu, đương nhiên không thiếu bất kì nhóm máu nào, kể cả nhóm máu hiếm nhất "Tư Thiên Vũ mỉm cười

Cũng may hắn vừa chạy đến đây, may mắn giúp đỡ được tiểu Phù nhị tẩu.

Thế nhưng hiện tại, nhìn bộ dạng rối loạn cùng vội vã của Tử Phi, hắn liền bất ngờ

Hắn chưa từng nhìn thấy cái dáng vẻ này của nhị ca

" Nhưng không nghĩ tới, nhị tẩu lại mang máu RH- a"

" Ừ, cô ấy rất xui xẻo" Cô nhóc này, không những mắc hội chứng máu không đông còn mang nhóm máu hiếm như vậy, thể chất yếu đuối. Cho dù có thế nào, cô ấy đã được sinh ra là một người không may mắn.

Thế nhưng từ trước đến nay, mỗi khi nói chuyện với hắn, cô nhóc này luôn là một bộ dạng năng động tràn đầy sức sống, nên hắn hoàn toàn quên mất cô vốn dĩ mang sức khoẻ không tốt

Đáng chết

Nam Cung Tử Phi thở dài, cảm giác bản thân chưa bao giờ vô dụng đến thế, trái tim giống như bị giày xéo, đau đến nghẹt thở

Quả nhiên, nỗi đau trong lòng thật khó chịu đựng!