Bước Vào Lòng Em

Chương 17: Dắt tay

Editor: Búnn.

Tâm trạng giờ phút này của Lục Sênh giống như máy bay chiến đấu nhanh chóng bay lên rồi đột nhiên rơi xuống mà không hề báo trước.

Vậy mà vẫn phải tiếp tục tranh tài, thậm chí cô không có thời gian sửa sang lại tâm trạng cho thật tốt, lại tiếp tục đứng bên ngoài đường phát bóng.

Bây giờ đối với cô mà nói, phát bóng là thời khắc công kích tốt nhất, cô hé miệng nhìn Nam Ca đối diện, quyết định gia tăng lực độ phát bóng.

Nhưng động tác lần này của cô hơi do dự, lực thì có, tốc độ bóng cũng tăng lên, vậy mà sau khi bóng bay qua lưới thì...ra ngoài!

Lòng Lục Sênh đột nhiên trầm xuống.

Ra ngoài là phát bóng lỗi. Có điều, lần phát lỗi này cũng không tính là thất bại, cô vẫn có một cơ hội nữa, nếu tiếp tục phát bóng lỗi lần nữa, thì quả bóng này giống như là đưa cho đối phương rồi.

Cô không dám công kích càn rỡ nữa, phát một quả bóng tương đối cản thận.

Nam Ca thuận lợi tiếp được cầu, thậm chí Lục Sênh còn nghe được tiếng cười của cô ấy.

Lục Sênh có chút không cam lòng, trong giây lát cũng gấp gáp, dựa vào ưu thế chiều cao của mình chạy đến phía trước lưới chặn đánh cầu, vậy mà Nam Ca phản ứng rất nhanh, dự đoán rất chuẩn, nhanh chóng định vị trí, vung vợt phản lại một bóng, quả cầu nhanh chóng xẹt qua bên người Lục Sênh, trực tiếp bay về phía đường biên gần đấy. Lục Sênh vốn không có cơ hội chạm phải nó.

Chuyển cầu!

Đột nhiên Lục Sênh cảm giác vô cùng ảo não với sự vọng động của mình, cô nên bảo vệ đường biên ngang thật tốt!

Kế tiếp Lục Sênh đánh thật sự thận trọng, nhưng cẩn thận đồng nghĩa với bị động, tính công kích của Nam Ca rất mạnh, lại thắng cô hai cầu.

Thua bốn cầu!

Thấy bóng mình phát dễ dàng bị đối phương phá hết như vậy, Lục Sênh thực sự không dám tiếp tục nhìn Nam Phong nữa.

Lục Sênh đang nghỉ ngơi trên ghế, mở một chai nước uống, nước mát trôi vào cổ họng nóng như lửa, dường như mang đi chút nhiệt độ cơ thể của cô. Đoàn bạn bè thân thích của Nam Ca ở sân bên kia vẫn tiếp tục hô hào trợ uy, Lục Sênh có chút hốt hoảng, âm thanh om sòm này phảng phất bay tới tai của cô, chen lấn chui vào trong não của cô.

Mặt khác, Từ Tri Diêu không cam lòng, lắc lắc bảng hiệu hô to: "Lục Sênh, cố lên! Lục Sênh, cố lên!" Âm thanh đó vô cùng tê tâm phế liệt.

Lục Sênh lau qua loa mồ hôi, cô cúi đầu, không dám để mắt mình giao lưu với mắt Từ Tri Diêu, lại không dám nhìn...Nam Phong.

Nàng chỉ hận không thể dúi đầu vào dưới đất.

Nam Phong ngồi đầu bên sân, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, tư thái có chút nhàn nhã. Anh im lặng nhìn cô, thấy cô cúi đầu, thấy cô cúi đầu, bả vai co lại, thành một khối, bên cạnh chỗ ngồi vô cùng trống trải, cô độc không có ai giúp, giống như chim non không có ai để về.

Đột nhiên có chút đau lòng, đặc biệt muốn ôm cô vào lòng.

Hết thời gian nghỉ ngơi, Lục Sênh ra sân lần nữa, lần này đến lượt Nam Ca phát bóng bảy lần, khí thế của Lục Sênh hoàn toàn bị đánh bại, gần như không tạo thành bất kỳ lực công kích nào, lần này lại bị Nam ca tặng thêm trứng vịt.

Thua liền tám cầu, thua liền tám cầu!

Lục Sênh không biết mình bị sao, cô rất cố gắng đánh, cũng cố gắng phát huy được những điều đã học, nhưng dường như lúc nào Nam Ca cũng biết được cô muốn làm chuyện gì, lúc nào cũng có biện pháp ứng đối, mà cô...cô bị đánh đến mức không có lực hoàn trả.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ

Trước kia gặp phải vấn đề, cũng có thể trực tiếp tìm gặp huấn luyện viên Nam, nhưng trong toàn bộ trận đấu tennis không cho vận động viên trao đổi với huấn luyện viên, cho nên hiện tại Nam Phong cũng không thể giúp cô, Nam Phong chỉ có thể ở bên sân nhìn cô, nhìn cô lần lượt thua cầu, nhìn cô bị tàn sát.

Tứ cố vô thân, mặc người chém gϊếŧ.

Lục Sênh khổ sở muốn chết, cô gần như muốn chết.

Lúc nghỉ ngơi nghe được tiếng hô trợ uy của người thân Nam Ca, tim cô đột nhiên dâng lên một cảm giác không cam lòng mãnh liệt, lực trên tay cũng không nhịn được mà tăng lên, chai nước lọc trong tay cũng bị cô bóp đến thay đổi hình dạng.

Không cam lòng, không cam lòng để thua như vậy!

Không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp.

Lục Sênh hít một hơi, ép mình phải tỉnh táo, cô không biết mình thật sự có thể nghĩ được biện pháp.

Cô với đối thủ, có ưu thế gì?

Tuổi lớn hơn, thân hình cao hơn một chút, khí lực, cũng nhiều hơn một chút? À, còn nữa, cô có thể dùng tay trái chơi bóng.

Mặc dù ưu thế ít ỏi, nhưng cũng có.

Cuộc kế tiếp đến lượt Lục Sênh đánh phát bảy trái, lần này cô thay đổi sách lược, vẫn dùng tay trái tay thuận công kích tay Nam Ca.

Trở tay đánh cầu bằng tay trái khó hơn đánh bằng tay thuận, dễ dàng tạo thành sai lầm hơn.

Dù là thua cầu hay thắng cầu, suy cho cùng Lục Sênh vẫn chỉ có sách lược này.

Nam Ca bất ngờ không phòng ngự bị chế trụ, cho nên không tìm được cơ hội dùng tay thuận phản công hữu hiệu.

Ván này, Lục Sênh khó khăn mới bắt được.

1:2. Nàng còn có cơ hội, cô còn phải cố gắng.

Vậy mà dù cô cố gắng thế nào thì cũng chỉ đến đây là chấm dứt rồi. Sau khi Nam Ca điều chỉnh, nhanh chóng ứng đối, sau đó Lục Sênh lại lập lại chiêu cũ thì cũng không dùng được.

Lục Sênh đã kiềm lư kỹ cùng(1) rồi. (Có chút bản lĩnh cũng đã dùng hết rồi.)

Cuối cùng hình ảnh điểm số dừng lại ở 1:6, Lục Sênh thua một bàn này.

Cô vô lực thả vợt bóng bàn xuống, nghe trọng tài tuyên bố kết quả. Nam Ca dựa theo lễ tiết tranh tài, chạy tới bắt tay với cô, lúc bắt tay cô ta cười với Lục Sênh: "Tài nghệ thối rữa như vậy thì đừng tới so tài chứ!"

Lục Sênh cảm thấy bước chân nặng nề, cả người cũng bị mất khí lực, mồ hôi trên trán ào ào đổ xuống, nhưng đột nhiên cô có chút lạnh, nhất định là do máy lạnh trong sân mở quá lớn.

Cô ngẩng đầu lên, ở bên cạnh bắt được bóng dáng Nam Phong.

Anh và Từ Tri Diêu cũng đã đứng lên, cùng giống những người đi xem khác. Nhanh chóng chen lấn trong đám người, cô lập tức đi tìm anh.

Giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, Nam Phong nhìn cô một cái, sau đó làm động tác tay, ý bảo cô ra cửa nói chuyện.

Nam Ca thấy tay của Nam Phong, vui vẻ chạy về phía ngoài: "Anh, em sẽ!"

Lục Sênh thấy Nam Ca chạy, cô cũng không biết sao, chỉ không cam lòng, cũng nhanh chóng chạy ra, còn phải dùng hết toàn lực, nhất định phải chạy nhanh hơn Nam Ca một chút.

Nam Ca tự nhiên cũng không tình nguyện rơi ở phía sau, hai người cứ như vậy chạy so tài ra khỏi trường thi đấu, đi tới cửa lớn.

Nam Ca khinh bỉ nhìn Lục Sênh: "Người này bị làm sao vậy, không chơi nổi à? Thua tranh tài vẫn đi theo tôi?"

"Tôi không đi theo cô."

Lúc này, Nam Phong và Từ Tri Diêu chạy ra, Nam Ca vẫy vẫy tay với anh trai, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh! Hôm nay em đánh như thế nào?"

Lục Sênh nhìn anh, tâm trạng lúc này của cô rất phúc tạp, có chút khổ sở, có chút xấu hổ, có chút như đưa đám, còn có chút...uất ức. Không biết uất ưc đến từ đâu, nhưng lòng cô chính là chua xót, muốn khóc, hốc mắt chua xót, giống như lúc nào cũng có thể khóc.

Nam Phong đi tới, ánh mắt của anh có chút dịu dàng, anh nhìn cô: "Đánh không tệ."

Nam Ca liền mở cờ trong bụng, ngón trỏ đặt ở trên cằm, kiêu ngạo làm nũng nhìn Nam Phong.

"Lục Sênh."

Đánh không tệ, Lục Sênh.

Cuối cùng Lục Sênh không nhịn được, nước mắt như nước lũ rơi xuống, cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Đúng, đúng, không thắng nổi..."

Thật xin lỗi, em không thắng.

Từ Tri Diêu đưa tay khẽ ôm bả vai của cô, cười nói: "Êu ơi, có phải cậu không, thua cuộc liền khóc nhè? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Dáng vẻ Nam Ca có chút khó có thể tiếp nhận, hỏi: "Anh, Lục Sênh là ai?"

Từ Tri Diêu chỉ chỉ Lục Sênh: "Chính là cô ấy! Tôi cũng nói cho cô biết rồi, anh cô không phải tới thăm cậu, còn không tin, cắt!"

Nam Ca nóng nảy: "Anh, cậu ta gạt em, có đúng không? Anh tới xem em so tài, em mới là em gái anh, Lục Sênh không là ai chứ?"

Nam Phong thản nhiên nhìn cô ta một cái: "Lục Sênh là đồ đệ của anh."

Nam Ca ngây ngẩn cả người: "Em, em không tin! Anh, anh...anh đồng ý...."

"Tin hay không không quan trọng." Nam Phong nói xong, một tay gỡ móng vuốt đang đặt trên bả vai Lục Sênh của Từ Tri Diêu, sau đó anh cầm tay cô: "Chúng ta đi."

Lục Sênh nắm lấy bàn tay ấm áp của Nam Phong, đi theo bước chân của anh, vừa đi vừa khóc: "Thật xin lỗi, huấn luyện viên Nam."

"Không cần xin lỗi, Lục Sênh, tôi nói, em đánh rất tốt."

Nam ca sau lưng bọn họ, cũng gấp đến khóc lên, vừa khóc vừa kêu: "Anh, anh không nhìn em sao? Em là em gái của anh mà!"

Không ai để ý cô ta.

Gió nhẹ nhàng thổi tới, đưa tới mùi thơm của hoa, mùi thơm này có chút chát, nhẹ đến mức gần như không phát hiện được. Mùi chát thấm vào lòng cô ta, cô ta cảm thấy cả lòng đều là cay đắng. Cô ta nhìn bóng lưng của anh, khóc quát: "Tại sao dù em có làm cái gì anh cũng không thích em!"

Giọng trẻ con non nớt của chút thảm thiết, Lục Sênh không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái.

Nam Phong khẽ thở dài, nói với Lục Sênh: "Nó không cần em đồng tình."

Vì vậy Lục Sênh nghiêng đầu, tiếp tục khóc.

Nam Phong cúi đầu nhìn cô, dáng vẻ khóc lên của cô rất nghiêm túc, ánh mắt hồng hồng. Không hiểu sao, anh rất không hiền hậu cười lên. Anh kéo kéo tay cô, nói: "Nam Ca đã luyện tennis được bốn năm rồi, mà em mới chỉ luyện được bốn tháng, trong đó có 2 tháng thậm chí không có huấn luyện viên hướng dẫn. Em cảm giác mình có thể đánh thắng nó sao?"

Lục Sênh dừng lại, ngửa đầu nhìn anh.

"Lúc em chóng lại nó gần như không có phần thắng, thua cầu là tất nhiên, nhưng sau khi thua hai cầu em có thể tỉnh táo suy nghĩ cách đối sách, mà đối sách nghĩ ra hoàn toàn chính xác và hữu hiệu thì như vậy đã rất giỏi rồi."

"Thật sao?"

"Thật."

Lục Sênh nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tâm tình đột nhiên tốt lại.

Từ Tri Diêu lại tiếp cận nắm lấy bả vai của cô: "Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, lần sau cậu thắng lại là được rồi!"

Nam Phong lại xách móng vuốt của cậu xuống lần nữa, còn nhỏ tuổi đã kè vai sát cánh với con gái, kỳ lạ.

Từ Tri Diêu không thể làm gì khác hơn là thuận thế kéo tay Lục Sênh, nắm tay của cô vung vung, một khắc cũng không chịu an phận.

Ba người đi ở dưới bóng cây, bên đường trồng rất nhiều hoa cỏ, rất tươi tốt, từng chuỗi hoa màu tím, cánh hoa hình dáng phình, giống như một chiếc đèn l*иg nhỏ, xinh đẹp, đáng yêu.

Từ Tri Diêu hít sâu một hơi: "Hoa này là hoa gì? Có chút thơm."

Nam Phong đáp: "Đây là hoa Phong Linh."

Lục Sênh cũng học dáng vẻ của Từ Tri Diêu hít một hơi, vừa ngửi mùi hoa, cô vừa nhìn trộm Nam Phong. Anh mặc áo sơ mi trắng, bờ vai thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, nhìn từ góc độ của cô, cằm của anh và đường cong của cổ ưu nhã giống như thiên nga.

Tay Nam Phong đã buông ra, Lục Sênh lấy dũng khí, cố chấp bắt lấy ngón tay thon dài của anh, anh cũng không cự tuyệt.

Từ Tri Diêu hỏi: "Huấn luyện viên, chúng ta phải về trường học sao?"

Dáng vẻ Nam Phong như tâm trạng không tệ, đáp: "Trước tiên có thể đi uống trà chiều. Các em muốn ăn gì?"

Từ Tri Diêu: "Lục Sênh, cậu muốn ăn gì?"

Lục Sênh hé mắt: "Mình muốn ăn kem!"

Nam Phong lắc đầu một cái: "Vừa mới vận động xong, không thể ăn đồ lạnh."

Lục Sênh túm một ngón tay của anh, cẩn thận làm nũng vẩy qua vẩy lại: "Em muốn ăn mà."

Cô nhìn thấy cằm ưu nhã của anh nhẹ nhàng gật một cái, khóe môi khe cong lên một độ cong nho nhỏ: "Vậy cũng tốt, lần sau không được viện cớ này nữa."

Bọn họ liền nhanh chóng đi qua đường lớn, tìm quán nước.

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rất rực rỡ, cả vùng đất bị phơi thành màu trắng. Bóng râm còn sót lại một chút mảnh vụn của ánh mặt trời, rơi xuống mặt đất tạo thành hình tròn sáng nhỏ.

Trong mùi thơm của hoa phong linh, anh dắt tay cô, chậm rãi bước đi, đi vào những năm tháng sáng ngời mà dịu dàng.