Ninh Tuyết Mạch buộc phải xoay vòng eo, cả người giống như con bướm lắc lư xoay quanh một cái, trong phút chốc đã lấy lại cân bằng, đang muốn đứng vững một lần nữa. Đột nhiên, cổ tay nàng bị nắm chặt, nàng lại lảo đảo một cái, cuối cùng vượt nhanh về phía trước một bước. Một bước này của nàng gần như chui vào trong ống tay áo to rộng của Đế Tôn......
Nàng nhanh chóng ổn định bản thân, giờ phút này nàng cách Đế Tôn chưa đầy mười centimet. Đây là khoảng cách gần nhất và thân mật nhất mà một người có thể duy trì để không chạm vào nhau.
Vì thế, trong đầu Ninh Tuyết Mạch vang lên tiếng chuông cảnh báo!
Chẳng lẽ vị Đế Tôn này nhìn siêu cấp thần tiên, siêu cấp không dính khói lửa phàm tục, thật ra là một đồng tử
đáng khinh?!
Đế Tôn này thật không thanh cao, nắm cổ tay nàng còn lót một khối khăn gấm, có cần phải giả vờ tới mức như vậy hay không?
Nàng bình tĩnh nhìn bàn tay Đế Tôn đang nắm cổ tay của mình. Bàn tay có hình dạng hoàn mỹ, đốt ngón tay thon dài sáng bóng, giống như được chạm khắc từ ngà voi. Nhưng, nó cũng lạnh lẽo như sắt. Mặc dù cách một khối khăn tay trắng tuyết, cơn ớn lạnh cũng giống như một sợi băng chui vào theo cổ tay nàng, nhanh chóng chạy thẳng về phía trước, dũng mãnh lao về phía trái tim nàng!
Bất cứ nơi nào nó đi qua, huyết mạch dường như bị đóng băng.
Chết tiệt, hắn sẽ không gϊếŧ nàng bởi vì điều này, đúng không?!
Nàng tất nhiên không dám để dòng nước lạnh trên tay hắn trực tiếp xâm nhập vào trái tim nàng! Nếu không, trái tim nàng sẽ ngừng đập!
Ninh Tuyết Mạch theo bản năng điều động nội lực trong cơ thể chống lại sợi băng đột ngột chui vào trong cơ thể mình.
Không ngờ, nội lực của nàng vừa mới đυ.ng phải sợi băng vô hình kia, sợi băng liền biến mất trong nháy mắt mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ninh Tuyết Mạch bị rung lắc một chút, gần như bị tổn thương bởi nội lực của chính mình.
May mắn thay, nàng có đủ cơ trí để phản ứng lại, vừa thấy không ổn lập tức điều khiển nội lực vọt tới những nơi bị sợi băng xâm nhập qua, một lần nữa giải khai huyết mạch ở những nơi đó --
Từ góc độ của người ngoài nhìn xem, Đế Tôn và Ninh Tuyết Mạch dựa vào nhau cực gần. Đế Tôn nắm cổ tay Ninh Tuyết Mạch, Ninh Tuyết Mạch gần như muốn ghé vào trên người Đế Tôn. Tư thế đứng thẳng quái dị như thế, nhìn qua rất thân cận.
Ai có thể nghĩ được hai người thật ra đã giao thủ một hiệp, Ninh Tuyết Mạch đã vật lộn ở quỷ môn quan một chuyến, suýt nữa mất mạng.
"Ngươi là phế tài niệm lực." Lần này Đế Tôn tiến bộ lớn hơn, nói ra sáu từ.
Ninh Tuyết Mạch âm thầm trợn tròn đôi mắt. Lão gia gia, có thể đừng chọc vào nỗi đau của ta hay không?
"Nhưng trong cơ thể ngươi lại có một lực lượng khác, đó là cái gì?" Đế Tôn tiếp tục dò hỏi, từ ngữ nói ra càng nhiều. Hơi thở của hắn cực lạnh, thời điểm nói chuyện dường như có một dải băng chuyển động tuần hoàn quanh thân Ninh Tuyết Mạch.
Trên người gia hoả này lạnh như vậy, vì sao huyết mạch của hắn không bị đông lạnh? Thật đúng là kỳ quái!
Dựa sát vào người hắn như vậy, cơn ớn lạnh càng là che trời lấp đất, Ninh Tuyết Mạch cố chống lại du͙© vọиɠ run rẩy trả lời: "Đó là lực lượng Tuyết Mạch tu luyện ra được. Ngài có thể gọi nó là nội lực."
"Nội lực?" Đế Tôn nhẹ nhàng lặp lại một câu, giọng điệu khó đoán.
Cuối cùng hắn nhẹ buông tay, cổ tay Ninh Tuyết Mạch rốt cuộc cũng có được tự do, nàng lập tức lui về phía sau một bước: "Đúng vậy, nội lực. Dân nữ đã gọi nó như thế."
"Học được như thế nào?"
"Thiên bẩm." Ninh Tuyết Mạch lại đẩy công lao cho ông trời. Dù sao ông trời cũng sẽ không vạch trần nàng, lý do này thật sự rất vạn năng.
Đế Tôn: "......"
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng: "Ngươi đang nói dối!"
"Không dám." Đôi mắt Ninh Tuyết Mạch tràn đầy thành ý: "Thật sự là công phu mà Tuyết Mạch mới có gần đây." Nói như vậy cũng không xem như nàng nói dối, tu luyện nội lực thật sự là công phu nàng mang tới từ thế giới bên kia......
Hai người, một ngồi một đứng. Ninh Tuyết Mạch nhìn vị Đế Tôn này, bỗng nhiên nàng có cảm giác tư thế này thật ra bản thân mình rất có lợi, ít nhất là trên cao nhìn xuống......