*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ tướng quân còn muốn giải vây cho nữ nhi nhà mình? Nhạc Hiên Đế nói thêm một câu: "Nếu như Hồ ái khanh không tin, mấy tên nghi phạm kia vẫn đang bị giam giữ ở Đại Lý Tự, Lan ái khanh của Đại Lý Tự vẫn còn mấy thứ vật chứng, đủ để chứng minh chủ mưu sau lưng việc này chính là lệnh ái."
Hồ tướng quân dường như bị nghẹn lại, không thể nói nên lời.
Không có người nào nghi ngờ về năng lực phá án của Đại Lý Tự Khanh Lan Ngữ Phong, có thể so sánh với vị Bao Thanh Thiên danh truyền thiên cổ. Bất luận vụ án khó tới đâu, rơi vào trong tay hắn đều bị bẻ khoá. Hơn nữa hắn làm người công chính vô tư, không bán mặt mũi cho ai, chỉ hỏi án không xem người, ở trong tay hắn chưa từng xảy ra án oan nào. Nếu như hắn đã điều tra ra, Hồ tướng quân thật sự không còn lời nào để nói.
Ngoài ra, ông ta cũng là biết bản chất tính nết của nữ nhi mình, bởi vì liên quan tới cuộc sống bần cùng khi còn nhỏ, nàng ta hận nhất là Ninh Tuyết Mạch đã từng nhìn thấy thời kỳ chật vật của nàng ta, hận không thể khiến
Ninh Tuyết Mạch chết đi, vì thế việc nàng ta âm thầm thiết kế hãm hại Ninh Tuyết Mạch cũng hoàn toàn có khả năng --
Hồ tướng quân đành phải nói: "Vạn tuế, tiểu nữ thật sự đã làm sai chuyện, nhưng đó chỉ là hành động theo tình cảm của nữ hài tử, nàng cũng không khiến Ninh Tuyết Mạch mất mạng, ngược lại đã chết ở trong tay Ninh Tuyết Mạch. Chung quy tiểu nữ cũng bị tổn thất. Thôi, quên đi! Dù sao Ninh Tuyết Mạch cũng là nữ nhi của Tĩnh Viễn hầu, Tĩnh Viễn hầu lại có ân đề bạt vi thần. Nể tình Tĩnh Viễn hầu, vi thần sẽ không tiếp tục truy cứu Ninh Tuyết Mạch nữa --" Lúc này, Hồ tướng quân chỉ có thể thể hiện sự rộng lượng của mình.
Nhạc Hiên Đế ám thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn Hồ tướng quân một cái. Hiện tại Hồ tướng quân chính là phụ tá đắc lực của mình, không thể quá xa lánh ông ta: "Hồ tướng quân hiểu lý lẽ như thế thì thật tốt, trong lòng trẫm cảm thấy được trấn an. Như vậy đi, trẫm sẽ không khiến nữ nhi ngươi bị ủy khuất, vẫn để Vân Hạo lập lệnh ái làm chính phi. Mặc dù Ninh Tuyết Mạch cũng có lỗi, nhưng người chết hết tội. Lão lục cũng từng oan uổng nàng, vậy hãy để lão Lục lập nàng làm trắc phi.
Hai người các nàng đã từng là tỷ muội tốt, chẳng qua bởi vì một chút hiểu lầm nên mới dẫn tới nông nỗi như thế. Bây giờ các nàng đều là thê thϊếp của lão Lục, chỉ mong ở dưới âm phủ các nàng có thể tươi cười xoá tan ân oán cừu hận, tiếp tục làm một đôi tỷ muội tốt."
Nhạc Hiên Đế không hổ là hoàng đế, thủ đoạn chơi người cao minh, đánh một gậy còn cho củ cà rốt, thủ pháp thao túng đúng là đỉnh cao.
Những lời cuối cùng của Nhạc Hiên Đế, cho dù là khổ chủ Hồ tướng quân cũng không thể nói gì, trong lòng còn cảm thấy cảm kích. Dù sao nữ nhi đã chết, có thể giúp nàng đạt được danh phận chính phi của hoàng tử xem như không tệ. Nha đầu họ Ninh kia chung quy vẫn mang mệnh trắc phi, cho dù chết thì địa vị cũng thấp hơn nữ nhi nhà mình.
Quý Vân Hạo không hề phản đối, trong đầu hắn hiện lên hình bóng Ninh Tuyết Mạch. Tiểu nha đầu kia chung quy vẫn là của hắn, cho dù chết đi, cũng là trắc phi của hắn, không thuộc về người khác -- Kết thúc thế này, thật ra khá tốt!
Hắn khom người đang muốn đồng ý, Quý Vân Hoàng vẫn luôn đứng xem một bên bỗng nhiên mở miệng: "Chờ đã! Phụ hoàng, việc này có chút kỳ lạ, không thể kết thúc qua loa như thế."
Nhạc Hiên Đế và Quý Vân Hạo đều rất sửng sốt, lần lượt nhìn về phía Quý Vân Hoàng.
Nhạc Hiên Đế hơi chau mày: "Hoàng nhi, việc này đã rõ ràng như thế, còn có điều gì kỳ lạ?"
Quý Vân Hoàng lắc lắc tờ khai và di thư trong tay, nhẹ nhàng nói: "Hồ Điệp Thường thật sự đã từng hãm hại Ninh Tuyết Mạch, nhưng cái chết của nàng ta không liên quan gì tới Ninh Tuyết Mạch! "
Những lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Nhạc Hiên Đế nói: "Hoàng nhi, phụ hoàng biết con luôn công bằng vô tư, không muốn để một tiểu cô nương bị oan uổng, vì thế nên mới bảo vệ nàng. Nhưng lời khai và di thư của nàng đều rõ ràng ở đây, viết cũng rất rõ ràng. Con nói như vậy chẳng phải... --"