Edit: Flanty
Bởi vì khái niệm thời gian mạnh mẽ của Bạch Xuyên, nên mấy tháng qua Mộc Tiểu Nhã cơ hồ đều đến văn phòng trước 8 rưỡi. Nhưng hôm nay Mộc Tiểu Nhã lại phá lệ đến trễ một lần, cộng thêm vẻ ngoài quyến rũ hơn nhiều so với trước đây, không cần hỏi, Phương Hủy cũng biết là chuyện gì. Điều khiến cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Bạch Xuyên người này thoạt nhìn ngốc nghếch, không ngờ lại hành động mạnh mẽ như vậy!
Phương Hủy vừa cảm thán, vừa không nhịn được mà bát quái: “Hôm nay sao đến muộn thế?”
Mộc Tiểu Nhã trợn mắt liếc người nào đó biết rõ còn cố hỏi, muốn nhìn người ta thẹn quá thành giận đúng không, càng không làm cho mi xem đâu.
“Một cẩu độc thân như cậu, sao có thể hiểu được chuyện của phụ nữ đã kết hôn chứ.”
“Ơ hay! Xem cậu khoe khoang kìa, mới nếm một hồi thức ăn mặn, đã coi mình thành tay già đời rồi.” Phương Hủy không khỏi hét lên, “Nếu không phải tớ, lúc này cậu còn chưa có đâu.”
Phương Hủy không nói Mộc Tiểu Nhã còn chưa biết làm thế nào để tìm cô ấy hưng sư vấn tội đấy, bây giờ chính cô ấy thừa nhận, Mộc Tiểu Nhã lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi nắm cổ áo Phương Hủy quát: “Không có việc gì thì cậu nói bừa với Bạch Xuyên cái gì hả?!”
“Người ta uống nước còn không quên người đào giếng, cậu đây nước luộc bên miệng còn chưa lau khô đâu, lại còn ghi hận trước nữa chứ, ăn xong không thấy khó coi à?” Phương Hủy khinh bỉ vỗ tay Mộc Tiểu Nhã đang nắm cổ áo cô ấy, sau đó thong dong ngồi dậy.
“Về sau, cậu, trước mặt Bạch Xuyên đừng có nói hươu nói vượn.” Mộc Tiểu Nhã uy hϊếp.
“Cái gì gọi là nói hươu nói vượn, chẳng lẽ kỹ thuật của Bạch Xuyên không được?!” Phương Hủy tưởng tượng, rất có khả năng nha, hai người này đều là lần đầu tiên, Bạch Xuyên vẫn là dáng vẻ kia, có lẽ thật sự không được về mặt kỹ thuật, “Không sao, loại chuyện này, luyện nhiều lần là được.” Tuy nói là an ủi, nhưng trong giọng nói Phương Hủy lại tràn đầy đồng tình.
“Mới không có!” Sao cô có thể chịu đựng được khi người khác nói chồng cô kỹ thuật không được chứ.
“Vậy nghĩa là cũng không tệ lắm? Xem ra trải nghiệm ngày hôm qua không tồi.” Đôi mắt Phương Hủy kích động đến sáng bừng.
“Cậu…” Mộc Tiểu Nhã phát hiện dù da mặt cô có dày thế nào cũng không thể so được với Phương Hủy, cuối cùng chỉ có bản thân không kiềm chế được mà đỏ mặt, cũng không biết là do tức giận hay xấu hổ.
“Đều đã là phụ nữ kết hôn rồi, thẹn thùng cái gì nữa.” Phương Hủy trêu chọc nói, “Sau một thời gian, hoặc là… bây giờ làm tốt… cậu cũng sẽ làm mẹ thôi.”
Mẹ?!
Gương mặt Mộc Tiểu Nhã vừa rồi còn đỏ bừng, nháy mắt biến thành trắng bệch. Sau khi trọng sinh, cô đã thay đổi rất nhiều, so với đời trước lại càng thoải mái hơn một chút, nhưng chuyện trở thành mẹ này, lại là chuyện mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Thử hỏi, một người chỉ có hơn ba năm tuổi thọ nữa, làm thế nào để trở thành một người mẹ đây.
“Tớ… có khả năng làm mẹ?” Chỉ cần tưởng tượng đến, Mộc Tiểu Nhã cũng cảm thấy lòng mình đang run lên.
“Đúng nha, với kiểu chuyện phát sinh đột ngột như hôm qua, cộng thêm việc cậu muốn cùng Bạch Xuyên tiến hành cuộc hôn nhân Plato[1], khẳng định trong nhà sẽ không để sẵn TT đi.” Phương Hủy không phát hiện ra Mộc Tiểu Nhã khác thường, vẫn còn mở miệng đùa giỡn.
[1] Hôn nhân Plato là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ.
Mộc Tiểu Nhã biết lời này của Phương Hủy có hơi khoa trương, nhưng thật đúng là tối qua hai người bọn cô không áp dụng bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào, cho nên khả năng cô ấy nói cũng không phải không thể có.
“Nhìn cậu bị dọa kìa.” Phương Hủy thấy mặt mũi Mộc Tiểu Nhã trắng bệch, cho rằng Mộc Tiểu Nhã tưởng thật, vội vàng sửa lời, “Tớ cũng chỉ thuận miệng nói thôi, sao có thể chuẩn được.”
Mộc Tiểu Nhã nhìn Phương Hủy, không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt đã chậm rãi lộ ra sự tuyệt vọng. Vạn nhất thì sao, nếu thật sự hoài thai thì sao?
“Nếu cậu thật sự không yên tâm, vậy thì đến tiệm thuốc mua thuốc phòng ngừa đi?” Nha đầu này thật đúng là một chút kinh nghiệm cũng không có, giờ là thời đại nào rồi, phương pháp tránh thai cũng có rất nhiều loại đó.
“Tớ… Tớ có việc đi ra ngoài một chút.” Mộc Tiểu Nhã không muốn cùng Phương Hủy tiếp tục cái này đề tài này nữa, sắc mặt cô trắng bệch, dùng hai cánh tay chống lên mặt bàn mới có thể đứng dậy được, sau đó cả người mất hồn mất vía rời khỏi phòng làm việc.
“Không phải rất thích trẻ con à? Sao vừa nói mang thai đã bị dọa thành như vậy?” Phương Hủy nhìn bóng dáng của Mộc Tiểu Nhã, tự lẩm bẩm một cách khó hiểu. Nhưng cô ấy cũng không nghĩ nhiều, nếu đổi lại vị trí là cố ấy, đại khái cũng không muốn trẻ như vậy mà đã làm mẹ.
———
Mộc Tiểu Nhã đến trễ, Bạch Xuyên tự nhiên cũng đến muộn theo.
Mộc Tiểu Nhã đến trễ thì chỉ khiến Phương Hủy bát quái trong chốc lát, mà Bạch Xuyên đến trễ lại làm cuộc họp cấp cao của tập đoàn Dật Phong trì hoãn suốt nửa giờ. Bạch Tranh thậm chí còn nhắn tin hỏi Mộc Tiểu Nhã vì sao Bạch Xuyên đến trễ, câu trả lời là buổi sáng có chút việc nên đến muộn.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể trì hoãn được một người có khái niệm thời gian mạnh hơn hết thảy như Bạch Xuyên?
Phải biết rằng, nếu người khác bị trì hoãn chút thời gian, chỉ cần bổ sung khi trở về là được. Nhưng Bạch Xuyên không giống vậy, thời gian của thằng bé một khi đã rối loạn, thì tiết tấu cả ngày của nó đều sẽ bị quấy rầy, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ tiến vào một loại khủng hoảng không tên, dẫn tới phát bệnh. Mộc Tiểu Nhã cũng biết điều này, cho nên từ trước đến nay, cô vẫn luôn phối hợp thời gian với Bạch Xuyên.
Hôm nay lại có việc trì hoãn? Bạch Tranh tuy rất tò mò, nhưng Mộc Tiểu Nhã không chịu nói cụ thể, anh tự nhiên cũng không hỏi nhiều. Chỉ dặn dò trợ lý chú ý Bạch Xuyên nhiều hơn một chút, có chuyện gì thì lập tức thông báo cho anh.
“Tổng giám đốc, hôm nay Nhị thiếu đúng là có chút không thích hợp.” Giữa trưa, Lữ Dương tiến vào báo tin tức mới nhất.
“Sao vậy?” Bạch Tranh cả kinh.
“Astro Boy nói, hiệu suất làm việc cả buổi sáng của Nhị thiếu cực kỳ thấp.”
“Đây là điều đã đoán được từ trước, mỗi lần tiết tấu của nó bị loạn, thì sẽ hoảng loạn không biết mình nên làm gì, nhưng lại không thể ngăn cản nó.” Bạch Tranh nhíu mày lại rồi tiếp tục phân phó, “Cậu bảo Astro Boy chú ý Bạch Xuyên nhiều chút, một khi phát hiện cảm xúc của nó không đúng, lập tức nói cho tôi.”
“Nhị thiếu không có cảm xúc không đúng.” Lữ Dương bắt đầu báo cáo điểm không thích hợp khác của Bạch Xuyên, “Astro Boy nói, cảm xúc của Nhị thiếu hôm nay tốt ngoài ý muốn. Một buổi sáng này, chỉ một mình ngồi cười trong văn phòng.”
“Cười?” Bạch Tranh ngạc nhiên, cho rằng bản thân nghe lầm.
“À, không chỉ cười, còn thường lộ ra biểu cảm nghi hoặc nữa.” Lữ Dương nói, “Theo cách nói của Astro Boy, Nhị thiếu giống như gặp phải một phiền não ngọt ngào nào đó.” Dù sao dựa theo cái tiết tấu này, khả năng Nhị thiếu phát bệnh là không lớn, ảnh hưởng xấu đến công việc thì khẳng định.
Nửa câu oán giận sau đó là của Astro Boy nhưng Lữ Dương không dám lặp lại, nói giỡn chứ, sao Nhị thiếu của bọn họ lại có thể ảnh hưởng xấu đến công việc được, không biết bộ phận Nghiên Phát các người tồn tại được là vì Nhị thiếu hay sao? Đừng tưởng rằng lợi nhuận gần đây của các người nằm trong top 3 của tổng bộ tập đoàn là ghê gớm. Nếu không có Nhị thiếu, Dật Phong mới không tăng thêm sản nghiệp trò chơi đâu.
Phiền não ngọt ngào?!
Bạch Tranh nhăn mày theo bản năng, người chưa từng gặp qua loại phiền não này thì vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng ra được. Nhưng nếu Bạch Xuyên có loại phiền não này thì anh có thể nhận ra được. Vì thế khi đến giờ cơm trưa, Bạch Tranh lại một lần nữa chủ động xuất hiện trong văn phòng bộ phận Nghiên Phát.
“Ăn trưa cùng nhau?” Bạch Tranh thử mời, dựa theo kinh nghiệm của anh, chỉ khi Bạch Xuyên có điều gì hổ thẹn với anh, hoặc là có chuyện cần giúp thì mới chịu đồng ý lời mời ăn trưa của anh.
“Được.”
Sảng khoái như vậy, xem ra là cần mình giúp rồi. Bạch Tranh nhướng mày, dẫn đầu hướng về phía nhà ăn.
Lữ Dương đi theo phía sau chứng kiến toàn bộ hành trình, không nhịn được chửi thầm trong lòng: Tổng giám đốc của bọn họ cũng thật không dễ dàng, Nhị thiếu thiếu nợ, anh ấy đến cửa tự đòi, bằng không Nhị thiếu sẽ không trả. Nhị thiếu có nghi hoặc, anh ấy lại phải chủ động tới cửa giúp, bằng không Nhị thiếu sẽ không hỏi.
———
Nhà ăn.
Hai người, bốn món mặn một món canh, ngồi mặt đối mặt. Tuy chủ động đưa người tới cửa, nhưng Bạch Tranh cũng không vội vã nói chuyện, bởi vì anh biết, Bạch Xuyên sẽ tình nguyện nói ra với anh, vậy nên nhất định sẽ mở miệng hỏi, việc anh cần phải làm chỉ là yên lặng chờ.
Đúng như Bạch Tranh đoán trước, Bạch Xuyên đang vừa ăn cơm vừa nghĩ xem nên mở miệng thế nào. Sau khi ăn xong một chén cơm, ước chừng Bạch Xuyên cảm thấy thời cơ đã tới rồi, vì thế đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh cảm thấy, chuyện thân mật nhất của vợ chồng, bao lâu làm một lần thì tốt?”
“Phốc!” Bạch Tranh đột nhiên không kịp phòng ngừa phun ra một ngụm canh, sau đó không thể tin nổi nhìn Bạch Xuyên.
“Anh từng kết hôn, cho nên hẳn là biết nhỉ.” Không sai, đây chính là nguyên nhân mà Bạch Xuyên nguyện ý tới nhờ Bạch Tranh tư vấn, anh không biết nhiều người lắm, người đã kết hôn tổng cộng chỉ có ba, anh trai anh, cha anh, cha vợ anh. Mà trong ba người này, tuổi tác xấp xỉ anh nhất chỉ có anh trai.
“Em… Các em…” Bạch Tranh khó có khi nghẹn lời, khuôn mặt trắng rồi lại xanh, xanh rồi lại trắng, cảm xúc suýt nữa mất khống chế. Không phải là anh muốn biết chuyện tư mật của em trai và em dâu, mà thật sự là bí mật này tới quá mức đột ngột, khiến cho anh cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Điều này làm cho anh chợt nhớ tới mấy tháng trước, lúc ấy Bạch Xuyên vừa mới kết hôn, bà mẹ không bớt lo nhà anh còn dặn dò anh phải dạy bảo cho Bạch Xuyên, lúc ấy anh vô cùng ghét bỏ mà cự tuyệt, lại không nghĩ rằng cuối cùng mình vẫn rơi vào tình huống này.
“Anh không biết sao?” Bạch Xuyên có chút thất vọng rũ mắt xuống, “Cũng đúng, anh ly hôn rồi mà.” Thế thì buổi tối anh lại đi hỏi Tiểu Nhã một lần nữa vậy, nếu Tiểu Nhã vẫn không chịu nói, vậy thì anh cũng chỉ có thể đi hỏi hai người còn lại trong danh sách.
Tôi ly hôn, tôi ly hôn… cùng chuyện này có quan hệ gì?!
Tôi lại không phải bởi vì phương diện kia không hài hòa nên mới ly hôn nhé!
Bạch Tranh tức tái mặt, nhưng anh lại không thể xử lý Bạch Xuyên được. Nếu đổi lại là người khác, anh có thể gϊếŧ chết hắn 800 lần, nhưng cố tình lại là Bạch Xuyên, thế nên sau khi tức giận xong, anh còn cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm vui mừng một cách kỳ lạ.
“Loại chuyện này… hẳn là em nên hỏi vợ mình.” Bạch Tranh đen mặt trả lời.
“Tiểu Nhã không chịu nói.” Anh hỏi rồi, buổi sáng đã hỏi vài lần, nhưng cố tình là Tiểu Nhã người luôn dễ nói chuyện, bỗng nhiên lại sống chết cũng không muốn trả lời anh. Dù chuyện này có thể làm cho cả hai người đều vui vẻ, nhưng nói chung cũng không thể chờ tới tận lúc tâm trạng Tiểu Nhã không tốt tiếp theo rồi mới làm chứ. Lại nói, anh cũng không hy vọng tâm trạng Tiểu Nhã không tốt.
Em… thật đúng là dám hỏi?!
Bạch Tranh bỗng nhiên cảm thấy đồng tình với Mộc Tiểu Nhã.
“Khụ… Loại chuyện này, em không cần chờ đáp án, chỉ cần em ấy không cự tuyệt, em liền… coi là đồng ý.” Bạch Tranh nói xong, cả người cũng không được tự nhiên, cơm cũng không ăn, lần đầu tiên không chờ Bạch Xuyên ăn xong mà rời đi trước. Để lại đó một đôi mắt sáng lấp lánh, giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc[2].
[2] Đả thông hai mạch Nhâm, Đốc: Câu này bắt nguồn từ lý luận Kinh Lạc của y học cổ truyền. Mạch Đốc cai quản phần dương của cơ thể, mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Cơ thể của con người phía trước là âm và phía sau là dương, vì vậy mạch Nhâm ở phía trước cơ thể, mạch Đốc nằm ở phía sau cơ thể. Đả thông mạch Nhâm và mạch Đốc, khí huyết sẽ được lưu thông.
———
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Mộc Tiểu Nhã đến bệnh viện, cô vẫn luôn nhớ về trạng thái của chị họ Lâm Hàm. Tuy không thể xác định người chị họ ở đời trước chết đột ngột có phải là Lâm Hàm không, mà nguyên nhân cái chết cũng không biết có phải là bệnh di truyền không, nhưng Mộc Tiểu Nhã vẫn quyết định tránh tất cả những nhân tố có thể tránh được.
“Tiểu Nhã, sao em lại tới đây?” Lâm Hàm thấy Mộc Tiểu Nhã đi vào phòng bệnh, lập tức vui vẻ đón chào.
“Em qua đây xem một chút, Lôi Lôi tốt hơn chưa ạ?” Mộc Tiểu Nhã đặt rỏ trái cây vừa mua lên đầu giường.
“Khá hơn nhiều, chứng viêm đã biến mất, bác sĩ nói qua hai ngày nữa sẽ hạ sốt.” Lâm Hàm cao hứng nói.
“Tối hôm qua chị ở khách sạn nghỉ ngơi tốt không?” Mộc Tiểu Nhã lo lắng cho thân thể của Lâm Hàm.
“Khá tốt, em đã trả tiền khách sạn hết rồi hả, lát nữa gửi số tài khoản cho chị, chị sẽ gửi tiền lại cho em.” Lâm Hàm nói.
“Chị họ, sao chị lại nói khách khí vậy chứ, vốn dĩ hai người tới Vân Thành, em nên đón chị về nhà em ở. Nhưng Lôi Lôi sinh bệnh, em mới thuê khách sạn cho chị, bây giờ chị lại trả tiền cho em, thế không phải là đánh vào mặt em sao.”
“Chị không có ý này…” Lâm Hàm muốn cãi cọ hai câu, lại không biết nên nói gì, nhưng ý tốt của Mộc Tiểu Nhã cô vẫn cảm nhận được, “Được rồi, dù sao cũng là tâm ý của em, chị nhận.”
Mộc Tiểu Nhã cười cười, còn nói thêm: “Đến bữa trưa rồi, em trông Lôi Lôi giúp chị, chị đi ăn chút gì đi.”
“Không sao, chị tùy tiện mua chút cơm là được.” Lâm Hàm không yên tâm về con gái, tối qua gần như không nghỉ ngơi gì, sáng sớm đã tới đây. Nếu không phải bệnh viện không cho ở lại chăm sóc, căn bản một khắc cô cũng đều không muốn rời khỏi con mình.
“Chị họ, chị phải chăm sóc mình tốt thì mới có thể chăm sóc tốt Lôi Lôi được chứ.” Mộc Tiểu Nhã khuyên, “Bằng không chờ đến khi Lôi Lôi tốt rồi, chị lại ngã bệnh, cũng không thể để con bé tới chăm sóc chị.”
“Chị nào có yếu ớt như vậy.” Lâm Hàm bật cười.
“Vậy thì chính là chị không tin em, cảm thấy em không chăm sóc tốt cho Lôi Lôi.”
“Em nói gì thế, thôi được rồi, chị đi ăn cơm.” Lâm Hàm nghe Mộc Tiểu Nhã nói, đành phải thỏa hiệp. Chờ Lâm Hàm cơm nước xong trở về, Mộc Tiểu Nhã lại dùng tiền mời một người chăm sóc đặc biệt đến để chăm sóc Lôi Lôi vào buổi tối.
Ban đầu, Lâm Hàm cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận lời khuyên của Mộc Tiểu Nhã, đúng như Mộc Tiểu Nhã nói, buổi tối cô ở khách sạn sẽ vì nhớ con gái mà không ngủ được, hiện giờ có người chăm sóc đặc biệt, cô cũng có thể yên tâm hơn không ít.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Mộc Tiểu Nhã rời khỏi bệnh viện, chỉ là lúc đi ngang qua khoa phụ sản, bước chân không tự giác dừng lại một chút.